Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 32: Liên thủ

Edit: Phạm Mai

Điều mà Hạ Thượng Vũ nghĩ tới hoàn toàn đúng, Thần Tịch quả thật đã suy nghĩ lợi dụng tài nguyên này như thế nào.

“Thần Tịch, ngươi không hoài nghi một chút nào lời nói của ta?” Hạ Thượng Vũ tò mò nhìn nàng, chẳng lẽ hắn nói cái gì nàng sẽ tin sao?

Thần Tịch lăng lăng, bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi gạt ta?”

“Đương nhiên không có.”

“Vậy không phải được rồi sao, ta làm sao phải hoài nghi đây?”

“Ngươi không lo lắng một ngày ta sẽ lợi dụng mười vạn tinh binh của ngươi khống chế Nhai Nữ quốc sao?”

Thần Tịch hỏi lại: “Mười vạn tinh binh có thể đủ khống chế Nhai Nữ quốc?”

“Không thể, nhưng là, để ngươi trở về tạo điều kiện cho ngươi tranh ngôi vị Nữ hoàng, nói không chừng ta liền mưu đồ trong thời điểm các ngươi nội chiến mà tấn công.”

Thần Tịch nhàm chán nhún nhún vai, “Ngươi có cảm thấy phiền hay không a, nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn ta tin tưởng ngươi hay là không tin ngươi đây?”

Hạ Thượng Vũ dở khóc dở cười, “Ta chỉ là hy vọng ngươi đối với người khác có chút cảnh giác a.”

“Được rồi, ngươi thề đi.” Thần Tịch tròng mắt quay tròn nói: “Ngươi thề nếu như ngươi muốn hại ta, khiến cho ông trời phạt ngươi mất đi ngôi vị Hoàng đế.”

Ngạch.

Hạ Thượng Vũ phiên mắt trợn trắng, thề như thế sao? Tuy rằng bọn họ là thờ phụng trời, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều tuân thủ theo lời thề.

“Thề a.”

Hạ Thượng Vũ lắc đầu, theo lời mà nói.

Hắn là thật sự sẽ không thương tổn tới nàng, nếu có khả năng, hắn càng hy vọng Thần Tịch không phải đường muội của hắn. Bất quá, những lời này hắn vĩnh viễn cũng không thể nói. Từ sau khi Phụ hoàng đem bí mật nói cho hắn, hắn đã muốn chết tâm.

Đầu hôm nay vẫn luôn bận rộn suy nghĩ, Thần Tịch cảm giác có chút mệt mỏi, đánh cái ngáp thúc giục nói: “Đường huynh Hoàng thượng, chúng ta có hay không nên kí một cái hiệp ước, về sau dùng nó làm chứng?”

“Tùy ngươi, bất quá việc viết hiệp ước ta sợ có người nhìn đến sẽ tiết lộ cơ mật.”

“Kia cũng đúng, nếu như chúng ta không thể tuân thủ ước định của mình, giấy trắng mực đen cũng không thể có cái tác dụng gì.”

“Thần Tịch, về sau tiếp tục kêu ta Hoàng Thượng là được, đừng thêm hai chữ đường huynh, không được tự nhiên.”

“Nga, lấy một ngàn lượng làm chi phí cho việc này a.”

Hạ Thượng Vũ vừa mới nở nụ cười lập tức cứng lại, chi phí?

Sao nàng có thể nghĩ ra cái việc này?

Thần Tịch nháy mắt mấy cái, rất là thành thật nói: “Đường huynh luyến tiếc lấy?”

“Ta --”

“Có nhiêu đó tiền làm sao có thể luyến tiếc a, phải biết rằng thành đại sự giả không nên câu nệ tiểu tiết, ngươi là Hoàng đế a, một ngàn lượng làm sao luyến tiếc?”

Hạ Thượng Vũ mắt trợn trắng nhìn lên trời, “Đưa, ta đưa.”

“Hì hì, cám ơn đường huynh, nga, không, là Hoàng Thượng, về sau nếu như ta thật sự đoạt đi ngôi vị Nữ hoàng, sẽ khiến cho đứa nhỏ của Bắc Đường Quân Liên kế thừa đi, như vậy ngươi sẽ yên tâm đi?”

Hạ Thượng Vũ lắc đầu, “Không cần là hắn cũng được, chỉ cần ngươi thích là tốt rồi.”

“Nếu tương lai ta đi đoạt ngôi vị Nữ hoàng nhưng lại không cần, ngươi hy vọng ta sẽ tặng cho ai đây?”

A?

Đây là cái ý tứ gì? Sao có thể như thế?

“Ha ha, không có việc gì, ta là hay nói giỡn.” Thần Tịch chạy nhanh bổ sung một câu, nàng cũng không thể ở trước mặt người hợp tác vừa mới quyết định sự tình làm cho người ta cảm thấy hối hận hợp tác được nha.

Cái gì Nữ hoàng nàng không hiếm lạ, nàng chính là không muốn bị Hoàng Phủ Cảnh Hạo khống chế, chỉ muốn sống cuộc sống bình yên, nhưng là Tiêu Băng nói qua, người phủ công chúa, sẽ vì nàng gặp chuyện không may mà bị liên lụy cả nhà, thánh chỉ mà Tiên hoàng ban ra là không thể thay đổi.

Muốn nàng vì tự do chính mình mà di sinh sinh mạng của hàng tram ngàn người của gia tộc khác, nàng thật đúng là làm không được.

Nếu đã không thể đào tẩu vậy nàng chỉ có thể cố gắng, tranh thủ nâng cao chính thực lực của mình, không chịu uy hϊếp của bất luận kẻ nào, lại càng không phải chịu bị người khống chế.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo muốn khống chế nàng, nàng liền khiến hắn làm không được.

......

Sau khi Xích Dương công chúa ra khỏi cung, Hoàng Hậu tới, nhìn thấy Hoàng thượng trong thư phòng đang trầm tư tâm nàng liền run lên nhè nhẹ.

Bưng canh mà bản thân mang tới lên, “Hoàng Thượng, người mệt mỏi?”

Hạ Thượng Vũ nhìn Hoàng Hậu liếc mắt một cái, đoan trang hiền thục, mẫu nghi thiên hạ, hiền lành rộng lượng, lại thiện người am hiểu ý, hắn đối nàng là có rất nhiều thương tiếc, cũng có vài phần kính trọng, nhưng là, hắn không thể đem nàng đặt trong trái tim để yêu thương.

Trong hậu cung, hắn tuy rằng không có ba ngàn giai nhân, nhưng cũng có mười mấy cái tần phi, tài tử, cũng gần trăm người.

Yến gầy hoàn phì, đều không đồng nhất, nhưng là hắn lại cố tình đi yêu một nữ tử mà cả đời này mình cũng không thể có được.

Nếu Phụ hoàng nói cho hắn chân tướng sớm một chút, hắn có lẽ sẽ không thống khổ như thế này, hoặc là Phụ hoàng cả đời này cũng đừng nói cho hắn chân tướng này, hắn sẽ không cố kỵ như thế.

Thở phào khẩu khí, hắn nhìn về phía Hoàng Hậu ôn hòa nói: “Ngươi như thế nào lại tự mình làm, trẫm nói, việc này để cho cung nhân đi làm là tốt rồi.”

Hoàng Hậu tao nhã cười, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, “Hoàng Thượng tram ngàn công việc, nô tì không thể hỗ trợ, chỉ có cấp Hoàng Thượng chăm sóc thân mình thật tốt, miễn cho Hoàng Thượng mệt.”

“Hoàng Hậu......” Nếu người hắn yêu là nữ nhân ngay trước mặt này thì thật tốt, là người hợp nhất với hắn, là người đoan trang như thế.

“Hoàng Thượng, nô tỳ nghe nói Xích Dương công chúa vừa mới rời khỏi, người như thế nào lại không lưu lại nàng ăn một bữa cơm chiều? Nàng một mình ở Hạ quốc xa lạ này cũng làm cho người khác thật sự rất đau lòng.”

Hạ Thượng Vũ trong lòng sầu não, hắn cũng muốn, càng muốn chính mình cùng nàng ăn một bữa tối, nhưng là, sẽ làm hỏng đi quy củ, nhưng nếu là cùng nữ nhân khác ngồi cùng nàng, hắn lại không thoải mái, vì thế nên để cho nàng rời đi.

“Hoàng Hậu, trẫm quyết định để cho Xích Dương công chúa về nước, chuyện này một khi tại triều đình công bố, nhất định sẽ có rất nhiều đại thần phản đối, ngươi --”

Hoàng Hậu nghe vậy đầu tiên là kinh hãi, lập tức thiện người am hiểu ý nói: “Hoàng Thượng yên tâm, nô tì ngày mai sẽ mời mẫu thân tiến cung một chút, làm cho nàng khuyên phụ thân một ít. Nếu có Thừa tướng duy trì, có thể sẽ giúp cho Hoàng thượng giải ưu một chút.”

Hạ Thượng Vũ thân thủ lôi kéo Hoàng Hậu ngồi vào trong lòng của mình, thở dài nói: “Hoàng Hậu vĩnh viễn hiểu rõ tâm tư của trẫm như vậy, cưới ngươi thật sự là phúc khí của ta.”

Hoàng Hậu từ chối một chút, chống đẩy nói: “Hoàng Thượng là trời của nô tì, nô tì nên thay Hoàng Thượng quan tâm...... Ngô, Hoàng Thượng, đây là ngự thư phòng......”

Cung nhân ở ngoài cửa qua một chút thời gian nghe được bên trong truyền ra tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ, không tự chủ được rời xa cửa một chút, Đế hậu cảm tình càng tốt, hoàng cung Hạ quốc cũng sẽ càng hài hòa, đây là điều mà mọi người nhìn thấy đều vui vẻ.

Sau một phen triền miên, Hoàng Hậu mặt đỏ thở hổn hển, có chút thẹn thùng.

Hạ Thượng Vũ trêu chọc nói: “Hoàng Hậu càng ngày càng xinh đẹp, trẫm đều muốn mê muội.”

“Hoàng Thượng.” Hoàng Hậu thẹn thùng giận một câu, sau khi thu thập xong nhanh rời đi.

Đi tới cửa nghe được Hạ Thượng Vũ cười nói: “Hoàng Hậu, trẫm sẽ tới chỗ ngươi ăn buổi cơm chiều, ngươi cần phải chờ chẫm a.”

Hoàng Hậu chân run lên, vô cùng thẹn thùng hồi cung chuẩn bị.

Hoàng hậu rời đi Hạ Thượng Vũ miễn cưỡng ngồi ở trên ghế, trào phúng cười chính mình, chính hắn đều cảm thấy chính mình có chút không thích hợp, biết rõ không nên tưởng niệm, lại vẫn là không bỏ xuống được.

Nay để nàng về nước, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ buông đi.

Đi rất xa, sau đó chậm rãi thay đổi, trở thành một nữ nhân mà khiến cho hắn đã không còn lưu luyến nữa.

Sau đó, tâm của hắn sẽ để ở phi tần bên trong hoàng cung đi…..

Sau khi Thần Tịch trở lại phủ công chúa, tất cả mọi người nhìn ra tâm tình nàng vô cùng tốt.

Bắc Đường Quân Liên thần sắc cũng có chút phức tạp, im lặng ngồi ở trong đình xem cá bơi lội tự do trong ao, Thần Tịch thần sắc thực an tĩnh.

Tâm trạng tốt khiến cho nàng muốn bay lên, tự do.

Bắc Đường Quân Liên đứng phí sau nàng thật lâu, mới mở miệng nhẹ giọng nói: “Công chúa, ngươi thật sự muốn --”

“Ân, nhân sinh trên đời, nhất định có chút lạc thú mới là tốt nhất. Yên tâm, nhiều nhất bất quá ba năm, ta sẽ cho ngươi tự do.”

Trong ba năm?

Bắc Đường Quân Liên hơi hơi sửng sốt, ba năm có thể thay đổi bao nhiêu sự tình đâu?

“Người tới, kêu Hoàng Phủ công tử đến một chút đi.”

Nha hoàn hầu hạ ở một bên vọi vàng rời đi mời Hoang Phủ Cảnh Hạo.

Thời điểm Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi tới nhìn thấy tươi cười trên mặt của Bắc Đường Quân Liên, hắn là nở nụ cười thật lòng với Cung Thần Tịch, căng thẳng trong lòng hắn không hiểu sao lại tới, giống như có cái gì đang muốn xói mòn đi.

“Công chúa.”

“Ngươi đã đến rồi, ngồi đi. Quân Liên cũng ngồi nói chuyện đi.”

“Vâng, công chúa.”

Bắc Đường Quân Liên ngồi ở bên người Thần Tịch, Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngồi ở bên người của hắn, yên lặng không nói chờ Thần Tịch mở miệng.

Thần Tịch đánh giá hắn, thật là một nhân tài, ẩn nhẫn bình tĩnh: “Ngày mai chúng ta liền khởi hành đến trong quân đi.”

Cái gì?

Dù là hắn thật bình tĩnh, đây cũng là một chuyện tình hắn không ngờ tới, Hoàng Phủ Cảnh Hạo kinh ngạc nhìn nàng: “Công chúa, ý của người là người --”

“Đúng vậy, ta muốn tự mình đi quân doanh. Trở lại lãnh địa của ta.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo thần sắc biến đổi, lại thoáng nhìn Bắc Đường Quân Liên thần sắc bình tĩnh, nháy mắt hiểu được một ít mấu chốt: “Là quốc chủ Hạ quốc đồng ý sao?”

“Ân, Hoàng Thượng Hạ quốc đã muốn đáp ứng không cần tới ta làm con tin nữa, đương nhiên, nếu Nhai Nữ quốc còn muốn đưa hoàng nữ khác đến hắn cũng sẽ không phản đối.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhíu mày nhìn nàng: “Công chúa đã đáp ứng điều kiện gì của Hoàng thượng Hạ quốc sao?”

Nếu là người thông minh nhất định sẽ không nói, Thần Tịch nhìn hắn mỉm cười, “Đây là bí mật của ta, ngươi nghe lệnh là tốt rồi.”

“Công chúa --”

“Ý ta đã quyết.” Thần Tịch thản nhiên bổ sung một câu.

Tim Hoàng Phủ Cảnh Hạo đập nhanh và loạn nhịp trước nay chưa từng có, nay Xích Dương công chúa đã không phải là người hắn có thể nhìn thấu, như thế cũng là do thế sự khó liệu đi.

Ai có thể ngờ được một tiểu công chúa luôn lấy hắn làm trung tâm đột nhiên lại thay đổi một cách triệt để đâu.

Bên cạnh cảm giác được giải phóng còn có một loại mất mát, một cảm giác nói không nên lời