Nữ Đế Xinh Đẹp: Bảy Phu Tranh Sủng

Chương 3: Xuyên qua dị giới

Màn đêm buông xuống, trong phủ Thừa tướng đèn hoa tươi sáng, ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng người huyên náo, tiếng động lớn ồn ào dị thường, nhóm vũ nương xinh đẹp:đám bọn họ, trong tay cầm quạt xếp, thân hình mảnh khảnh uốn lượn như thủy xà, kỹ thuật nhảy múa động lòng người, chỗ ngồi bên trong, mọi người ăn uống linh đình.Nhóm tỳ nữ thanh tú:đám bọn họ ngay ngắn trật tự bưng mỹ thực đẹp đẽ đặt ở trên bàn rượu.

Mà hậu hoa viên của phủ Thừa Tướng lại hoàn toàn yên tĩnh.Thời tiết sắp vào thu, trong hồ nước hoa sen nở rộ,màu phấn hồng cùng màu trắng giao nhau cùng một chỗ, hương thơm bốn phía, nhàn nhạt gió mát thổi đến, làn hương thanh nhã lan tỏa, làm cho người ta ngửi được chợt cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Bịch một tiếng, một người rơi vào trong ao sen, một nha hoàn mặc quần áo màu trắng nhạt lẳng lặng đứng ở bên cạnh hồ sen, sắc mặt tái nhợt nhìn mặt nước không ngừng bốc lên bong bóng, hai tay nắm chặt làn váy, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, xin lỗi người, nô tài nhất định sẽ đốt thật nhiều tiền vàng mã cho người."

Nguyệt Mộng Tâm cảm giác toàn thân lạnh như băng, hô hấp khó khăn, mở to mắt, uống một hớp nước, nhìn rõ ràng chính mình đang ngâm mình ở trong nước, ọt ọt lại uống một miệng lớn nước, thân thể một hồi khó chịu, tiếp tục như vậy nàng sẽ bị chết đuối mất.

Một cổ du͙© vọиɠ muốn sống thúc giục,ngậm miêng lại, phổi thiếu không khí đến nổi mặt đỏ bừng, dốc sức liều mạng hướng mặt nước bơi lên, tiếp xúc đến mặt nước từng ngụm từng ngụm hô hấp, ho nhẹ vài tiếng, đem nước trong miệng nôn ra.

Uống một bụng nước, khó chịu muốn chết, nơi này là địa phương nào? Ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, nàng nhìn thấy một tiểu cô nương ăn mặc trang phục cổ đại nhìn giống như nha hoàn, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn mình, giống như gặp quỷ.Quá đang hơn là lúc nàng muốn hỏi chuyện, tiểu cô nương nhanh như chớp chạy mất hút không thấy bóng dáng.

Nguyệt Mộng Tâm sờ sờ lên mặt mình, mình đáng sợ như vậy sao?Bất quá được rồi, lại nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện là một mảnh hồ sen, trách không được.

Cúi đầu xuống, nhìn tay mình lập tức ngây dại, tay không ngừng vuốt thân thể, nàng lúc này mới phát giác cổ thân thể này không phải là của mình, giống như nhỏ hơn rất nhiều, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, tình hình là linh hồn nàng xuyên qua nhập vào thân thể của người khác.

Cỗ thân thể này là thân phận gì, xem quần áo rất cũ nát, địa vị nhất định không cao a, không phải là nha hoàn đi.

Mình không phải là ở trong cổ mộ bị người gϊếŧ sao? Tại sao phải ở chỗ này? Chẳng lẽ cái này là xuyên không?

Thấy nhiều tiểu thuyết cùng kịch truyền hình, nàng cho tới bây giờ đều khinh thường xem, bởi vì tất cả đồ vật bên trong đều không có lịch sử, bất quá việc này phát sinh ở trên người của nàng, cảm giác có chút cẩu huyết.

Khẽ thở dài một cái, chuyện phát sinh quá nhiều, nàng có chút lâm vào trong mộng, một cơn gió nhẹ thổi qua,mùi thơm bay vào trong mũi, nhịn không được đánh một cái hắc xì.

Bơi lên bờ, toàn thân ướt sũng,may là bây giờ là mùa hè nếu là mùa đông mà bị rớt xuống nước, còn không chết cóng mới là lạ.Nàng muốn tìm một địa phương thay quần áo, bất quá nhìn cách ăn mặc của tiểu cô nương vừa rồi, ăn mặc quần áo có điểm giống với thời Đường, không biết mình xuyên qua cái thời đại nào

đây?

Nghe cách đây không xa có âm thanh, tiếng người

ầm ỹ, trong lòng Nguyệt Mộng Tâm ý định tìm người hỏi một chút, nhìn qua phụ cận đều treo l*иg đèn màu đỏ chót,lần theo chỗ âm thanh phát ra đi đến.

Hai bên chập chờn thúy trúc, mạn đằng rủ xuống, cỏ cây tươi tốt, núi giả, cầu nhỏ nước chảy, u tĩnh mà xinh đẹp tuyệt trần.

Đi không bao xa, Nguyệt Mộng Tâm nghe được thanh âm kỳ quái,tập trung tinh thần lắng nghe, lập tức khuôn mặt nổi lên một rặng mây đỏ, thanh âm này rõ ràng là tiếng rên rĩ của nam nữ hoan ái, nhìn qua hòn núi giả cách đó không xa, một đôi nam nữ đang tại tằng tịu với nhau, hai người thỏa thích triền miên cùng một chỗ, thanh âm của nữ nhân kia dần dần tăng lớn...

Không muốn quấy rầy chuyện tốt của người khác, ý định muốn né tránh, vừa định di động vài bước, cảm giác có một đạo ánh mắt hướng về phía nàng, cảnh giác nhìn lại là nam nhân ở trong núi giả, không biết làm sao lại ngẩng đầu lên nhìn mình.

Trời tối quá, thấy không rõ mặt của nam tử, thế nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao, lạnh như băng không có bất kỳ tình cảm nào, nàng nhịn không được rùng mình một cái.

Bỗng nhiên một đám Hắc y nhân tay cầm đao sáng loáng lặng yên không một tiếng động xuất hiện, đem ba người bọn họ bao vây lại.

Nguyệt Mộng Tâm mặt mũi xám ngắt,đêm về khuya đúng là thời cơ gϊếŧ người tốt nhất.Này con bà nó, trong nội tâm nhịn không được mắng một câu, đây là cái địa phương quỷ quái gì, vừa rồi thiếu chút nữa là chết đuối dưới ao sen, giờ lại gặp một đám sát thủ.

Không đợi nàng suy nghĩ rõ ràng, đầu lĩnh Hắc y nhân thanh âm lạnh lùng nói: "Gϊếŧ, một tên cũng không để lại." Sau lưng hơn mười người Hắc y nhân nhanh như thiểm điện tấn công hướng ba người.

Một người áo đen đứng trước mặt Nguyệt Mộng Tâm, giơ trường đao trong tay chém về phía nàng.

Nguyệt Mộng Tâm sắc mặt đại biến, cái khó ló cái khôn chỉ vào sau lưng Hắc y nhân hô to một câu: "Cẩn thận, phía sau ngươi có người."

Hắc y nhân theo bản năng quay đầu lại,đợi khi quay lại mới giật mình phát hiện chính mình bị lừa, trong nội tâm thầm giận, giơ đao lên định đem nữ nhân này gϊếŧ chết, ai ngờ thoáng một cái đã không thấy người đâu.

Nguyệt Mộng Tâm rất nhanh né tránh đến một bên, ánh mắt nhìn đến chỗ núi giả, mấy chục mấy Hắc y nhân đều vây quanh hai người trong núi giả.

Trong nội tâm lập tức đoán được, những người này tới để gϊếŧ người nam nhân kia, chính mình bất quá bị vạ lây, trong nội tâm ai thán một tiếng.Chính mình không biết đang ở nơi nào giờ lại gặp tình huống này, phải nghĩ biện pháp chạy ra khỏi đây.

Nữ tử chỗ núi giả đã sớm sợ tới mức thét chói tai, hai tay đem quần áo che ở trước ngực, thân thể mềm mại,trắng nõn đẫy đã bại lộ ra ngoài, sợ tới mức toàn thân phát run trốn ở trong núi giả.

Nam tử đối với sự xuất hiện của sát thủ cũng không có thần sắc kinh hoảng, đôi mắt u ám lộ ra khinh thường, trên người tản ra một cổ khí thế bễ nghễ thiên hạ, trong mắt tràn đầy lạnh lùng: "Ngược lại đến rất nhanh."

Nam tử tay không có nhàn rỗi,giống như quỷ mị hư vô nhắm về phía Hắc y nhân gần đó, gọn gàng giải quyết xong mấy cái Hắc y nhân.

Một tiếng rít rào nặng nề xẹt qua không trung, hung hăng hướng về nam tử chém xuống, nam tử xoay người một cái, bàn tay cuốn lấy trường đao đang nằm trên mặt đất nắm vào trong tay, rất nhẹ nhàng ngăn trở một đao kia, binh khí đυ.ng vào nhau tóe ra tia lửa.

Nhóm Hắc y nhân rất nhanh tấn công phía sau lưng nam tử, thân thể nam tử giống như có thêm con mắt thứ ba, điểm nhẹ mũi chân bay lên cao né tránh một kích trí mạng, đao trong tay toát ra hào quang màu trắng,một cái xoay người giống như chim ưng lao về phía con mồi.

Mịt mờ ánh sáng của đao giống như vòi rồng,làm máu trên người Hắc y nhân văng khắp nơi, một đao bị mất mạng. Dưới ánh sáng đèn l*иg, Hắc y nhân bị nam tử chém thành hai nửa.

Những hắc y nhân này cũng không sợ chết, giống như bị điên tấn công về phía nam tử,hai mắt

nam tử hiện lên lãnh khốc cùng thị huyết, ánh đao lóe lên tốc độ lại nhanh hơn vừa rồi, mạnh mẽ chém trên người Hắc y nhân.Mấy hắc y nhân bị nam tử chém thành mấy khúc kêu thảm thiết chết tại chỗ.

Mà Nguyệt Mộng Tâm bên này cũng cực kỳ nguy hiểm, Hắc y nhân vừa nãy bị nàng lừa giống như độc xà nhìn chằm chằm vào nàng,may là nàng có học vài chiêu Taekwondo, né tránh được mấy kích nguy hiểm trí mạng, nhưng mà cỗ thân thể này yếu ớt khí lức chống đỡ không nổi, trong mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hẳn là hôm nay sẽ chết ở chỗ này, dưới chân một cái lảo đảo, ngã sấp xuống mặt đất, chính mình chết cũng quá nhanh, khóe miệng xinh đẹp giơ lên một cái tươi cười tự giễu.

Hắc y nhân lạnh như băng nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất, có điểm kinh ngạc, sắp gặp Diêm vương còn cười được,hắn gϊếŧ qua vô số người mà nữ nhân này có điểm quái dị, ý niệm trong đầu hiện lên giơ lên trường đao sắc bén muốn cho nàng một kích cuối cùng.

Nguyệt Mộng Tâm chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bình tĩnh.Trải qua sinh sinh tử tử, sớm đã nhìn thấu, khi tay vô ý sờ đến một vật du͙© vọиɠ muốn sống lại trỗi dậy, trước ngực truyền đến một hồi đau đớn, máu tươi từ trước ngực tuôn ra.

Hắc y nhân một đao chấm dứt nàng, đang muốn rút đao ra, Nguyệt Mộng Tâm đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẻo mà ác liệt, nắm thanh đao trước ngực, nàng sao có thể chết dễ dàng như vậy thật sự rất là lỗ vốn.

Nội tâm Hắc y nhân run lên, thúc dục nội lực muốn đem đao nhổ ra, ai ngờ hắn cảm giác trước ngực đau xót, trong mắt hiện ra thần sắc không thể tin, chứng kiến trước ngực mình đang cấm trường đao, phun ra một búng máu té trên mặt đất.

Nguyệt Mộng Tâm thấy hắn đã chết,cười nhợt nhạt thở ra một hơi.Trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, cắn môi

dưới dùng một ít khí lực cuối cùng đem trường đao trước ngực mình rút ra, máu tươi phun ra.Nàng cũng không muốn khi chết mà thân thể còn cấm thêm một thanh đao, chết như vậy thật quá khó coi.Cho dù cỗ thân thể này nàng dùng còn chưa nóng.Một cổ đau đớn chiếm giữ thần kinh ý thức dần dần mơ hồ.

Một đạo hào quang màu thủy lam ôn nhu đem Nguyệt Mộng Tâm bao trùm,máu trước ngực nhanh chóng ngừng chảy, miệng vết thương cũng bắt đầu dần dần khép lại.

Bên kia, hơn mười Hắc y nhân tướng chết rất là thê thảm, chỉ còn một mình thủ lĩnh Hắc y nhân vẫn còn điên cuồng tấn công, nam tử giống như Tu La khát máu, máu tươi dính trên áo bào của hắn,trong con mắt u ám hiện lên âm hàn. Hắn hoàn toàn chiếm thượng phong, như mèo vờn chuột trêu đùa thủ lĩnh Hắc y nhân, đao trong tay mỗi lần ra chiêu, sẽ cắt một miếng thịt của Hắc y nhân, máu tươi như đóa hoa kiều diễm rơi trên mặt đất.

Nội tâm thủ lĩnh Hắc y nhân sợ hãi đến cực điểm, người nam nhân này so với sát thủ còn muốn tàn nhẫn hơn, thủ đoạn âm tàn độc ác.

Nam tử thấy tra tấn không sai biệt lắm,lộ ra một cái tươi cười tà mị, thanh âm lạnh lẽo như băng vang lên: "Kiếp sau, ngươi lại đến gϊếŧ ta a!"

Ánh đao lóe lên, đảo qua cổ Hắc y nhân,máu phun ra như suối một cái đầu người bay lên cao rơi vào trước mặt nữ tử lúc nãy hoan ái cùng hắn.

Nữ tử cuống quít mặc quần áo tử tế, nhìn đầu người trên mặt đất đầy máu tươi, sợ tới mức muốn ngất xỉu,dung nhan kiều diễm xám như màu đất, bụm hai mắt lại hoảng sợ hét lên một tiếng, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Nam tử nhàn nhạt liếc qua nữ tử té xỉu, ném đi trường đao dính đầy máu.Nhàn nhã tự đắc đi đến trước mặt Nguyệt Mộng Tâm, từ trên cao nhìn xuống ngưng mắt nhìn nàng, nữ nhân này vừa mới rình coi mình.

Nhìn qua Hắc y nhân một bên chết rồi mà còn trợn to đôi mắt lộ ra thần sắc không thể tin được.Trong mắt hiện lên một tia hứng thú, nữ nhân này tay trói gà không chặt, lại có thể gϊếŧ chết một sát thủ, bất quá xem ra bản thân cũng bị trọng thương sợ là sống không được lâu.

Hào quang màu lam thủy trên người Nguyệt Mộng Tâm đã sớm thối lui.Thật là ấm áp, cảm giác được đau đớn trên người đang dần dần biến mắt, mở hờ đôi mắt lại chứng kiến một khuôn mặt âm u mà tuyệt mỹ, ý thức lâm vào trong bóng tối mà cặp mắt thâm trầm lạnh như băng kia lại chiếu vào trong óc của nàng.

Lúc này một đám người tụ tập tới đây, tiếng binh khí đánh nhau, tiếng nữ tử thét chói tai, còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương, đã sớm kinh động đến những người uống rượu trong phòng.

Người cầm đầu đi đến thấy một màn trong hoa viên, trong nội tâm đánh một cái rùng mình,thấy được máu tươi trên mặt đất dính lên áo bào của hắn, vẻ mặt khủng hoảng quỳ rạp trên mặt đất: "Vi thần cứu giá chậm trễ, xin Vương gia thứ tội, vi thần tội đáng chết vạn lần, lại để cho Vương gia gặp chuyện trong phủ Thừa tướng."

Mà những người ở phía sau Thừa tướng, đều là một ít văn võ bá quan trong triều. Tất cả đều quỳ trên mặt đất, quan văn người nhát gan chứng kiến tình cảnh máu me này, hai mắt khẽ đảo lập tức té xỉu. Ngươi gan lớn hơn sớm bị dọa cho toàn thân phát run, sắc mặt tái nhợt, trong dạ dày một hồi cuồn cuộn, che miệng không dám phun ra, quan võ nhìn quen với máu tanh, nhưng vẫn là nhịn không được trong nội tâm phát lạnh.

Nam tử tà mị cười cười, nhưng khí phách từ trên người tản mát ra có một loại áp lực làm cho một đám quan chức quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu nhìn hắn, sợ chọc giận hắn, kết cục sẽ giống như những thi thể trên mặt đất.

"Ha ha, bổn vương sẽ không truy cứu trách nhiệm, Thừa tướng đại nhân đứng lên đi, hôm nay là đại thọ bốn mươi tuổi của ngươi, bổn vương làm cho nơi này của ngươi nhiễm đầy máu, hẳn là bổn vương phải hướng ngươi chịu tội mới đúng." Nam tử nhìn Thừa tướng, vươn tay nâng Thừa tướng đang quỳ́ trên mặt đất đứng lên.

Thừa tướng thấy nam tử không trách tội chính mình, vội đứng lên trong nội tâm vui vẻ nhưng trên mặt vẫn là thấp thỏm lo âu như trước nói: "Vương gia, không biết có bị thương hay không? Vi thần lập

tức mời Ngự y tới xem cho Vương gia."

"Không cần, mấy tên thích khách này còn chưa đủ để bổn vương luyện tập, bổn vương mệt mỏi nên đi về nghỉ ngơi trước." Nam tử nhẹ nhàng phất phất tay, không thèm để ý nói, hai mắt lại lộ hào quang nhìn không thấu.