Vân Thiển Nguyệt nghĩ trong thiên hạ quả nhiên là không thiếu cái lạ, có người có thể sử dụng thiên lý truyền âm đến mức thuần thục như người trước mắt, nàng không khỏi oán hận, rốt cuộc Tử Thư trêu chọc phải
người như thế nào vậy, xem ra mục tiêu của Thượng Quan Minh Nguyệt vốn
không phải là Tử Thư, mà là Dung Cảnh và nàng. Bằng không, sẽ không thực sự ném, bỏ mặc Tử Thư, cưỡng ép nàng.
Rốt cuộc hắn có mục đích gì?
Không biết là tâm tư của nàng quá rõ ràng, hay là căn bản không giấu được
trước mặt người này, Thượng Quan Minh Nguyệt cúi đầu nhìn Vân Thiển
Nguyệt, khẽ cười, “Như Nhị hoàng tử nói, ta ăn chay mười mấy năm, bây
giờ cũng nên ăn mặn rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt khoan thai thở dài, “Ca ca ta có chỗ nào không tốt
bằng tên ngốc kia? Khiến muội mang vẻ mặt đau khổ thế? Đông Hải người
giỏi đất thiêng, tướng mạo vô cùng tốt, danh sĩ phong lưu, mùa này hoa
ngọc lan nở khắp nơi, mùi hương tung bay khắp nơi, tiên cảnh nhân gian,
cũng chỉ như thế mà thôi.” Dứt lời, hắn rút tay ra, một tay ôm Vân Thiển Nguyệt, một tay lau khóe môi nàng, dịu dàng nói: “Muội chắc chắn sẽ
thích.”
Mặt Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng, “Đừng động chân động tay.”
“Ta thấy khóe miệng muội còn dính máu khi cắn ta, lau chưa sạch, ta giúp
muội lau mà thôi.” Thượng Quan Minh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, ngẩng đầu nhìn phía
trước, đôi mắt phượng hẹp dài trong bóng tối nhìn không ra cảm xúc.
Vân Thiển Nguyệt giằng co một ngày, cũng mệt, thật sự không muốn hao tâm
tổn trí đối nghịch với Thượng Quan Minh Nguyệt nữa, hơn nữa trong lòng
nàng cũng không sợ hắn làm gì nàng, loại cảm giác này rất kỳ diệu, nàng
cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu nghĩ sâu sa, nghiêng đầu, nằm trên cánh tay hắn, nhắm mắt lại.
Thượng Quan Minh Nguyệt thu hồi ánh
mắt từ phía trước, liền thấy Vân Thiển Nguyệt công khai nằm trên cánh
tay hắn, trong nháy mắt đã ngủ, tiếng hít thở đều đều truyền ra, xem
ngực hắn là giường lớn, hắn lập tức cảm thấy việc bắt cóc cưỡng ép
thật là thất bại. Khóe miệng co giật, dùng ống tay áo rộng thùng thình
phong che gió trên mặt cho Vân Thiển Nguyệt, khinh công dường như chân
không chạm đát, một đường như gió bay về hướng đông.
Ngọc Tử Tịch
đuổi theo hơn hai trăm dặm, không thấy bóng dáng của Thượng Quan Minh
Nguyệt, hắn mệt mỏi thở hồng hộc, không còn sức lực, ngồi ở dưới một
gốc cây to ven đường mắng to, “Thượng Quan Minh Nguyệt chết tiệt, sống
là để đả kích người.”
Hắn tự nhận là khinh công rất tốt, nhưng lần đầu tiên hắn cảm thấy so với Thượng Quan Minh Nguyệt khinh công của
mình là con kiến và con voi.
Ngọc Tử Tịch mắng một lúc lâu, mắng
tất cả những câu mình biết, cho đến khi mắng thoải mái, thật sự mệt mỏi, nghiêng đầu, ngủ trên cành cây.
Cũng không phát hiện ở một thân
cây khác cách chỗ hắn không xa cũng có người nằm nghỉ ngơi, từ lúc Ngọc
Tử Tịch đến người đó đã tỉnh, nghe Ngọc Tử Tịch mắng xong, nhìn về phía
đông trầm tư trong chốc lát, rồi thi triển khinh công, im hơi lặng tiếng truy đuổi về phía đông.
Vân Thiển Nguyệt tỉnh, phát hiện mình nằm trên một chiếc xe bò cũ, con bò rất già, già đến mức da lông đều không
còn, đi về phía trước, còn chậm hơn cả ốc sên, nàng nháy mắt mấy cái,
bầu trời trên đầu xanh thăm thẳm, trời quang mây tạnh, tuy trời trong, nhưng ánh nắng không gắt, đúng là nắng ấm mùa đông, tình cảm ấm áp hoà
thuận vui vẻ. Nàng nghe thấy tiếng gió thổi lướt qua, nghe thấy bên cạnh có tiếng hô hấp đều đều, nghe thấy tiếng côn trùng kêu, chim hót trên
núi, nàng bỗng quay đầu.
Liền thấy Thượng Quan Minh Nguyệt đang
ngủ say nằm bên cạnh nàng, hình như trong lúc ngủ mơ thấy chuyện tốt,
khóe miệng nhếch lên.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thượng Quan Minh
Nguyệt, tuy trong giấc mộng, sự kiêu căng và tùy tiện trên trán hắn
không giảm chút nào, phối hợp với khuôn mặt vô cùng tuấn tú, hơn nữa võ
công và linh thuật cao siêu, thật sự là hắn có thể tiếu ngạo thiên hạ,
không ai bì nổi. Nàng ghen ghét lườm hắn một cái, muốn đánh vỡ nụ cười
trên khóe miệng hắn, nhưng lại thôi. Tuy nàng ngủ, nhưng vẫn nhớ mang
máng là hắn thi triển khinh công mang nàng đi một đêm, trong đêm gió
mát, hình như hắn cố gắng che gió cho nàng, nàng không cảm thấy lạnh,
xem như là hắn có lương tâm.
Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn xung
quanh, chỉ thấy đang ở con đường đi lên núi, cảnh vật xung quanh giống
nhau, khiến nàng trong lúc nhất thời không phân biệt được là ở đâu, sắc
trời đã qua buổi trưa, nàng liếc nhìn bên cạnh có mấy hộp cơm, ngồi dậy, chỉ thấy hộp cơm còn ấm, mở ra, bên trong là rau xào, và vài món nữa,
đồ ăn không nhiều lắm, nhưng quý ở chất lượng. Vừa mở ra, mùi đồ ăn liền bay ra.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, hắn vẫn
còn ngủ, nàng nghĩ có nên lấy ra hay không, thấy gió thổi, lông mi dài
của hắn động, nàng lập tức từ bỏ, không hoài nghi chút nào, chỉ cần nàng lấy ra, hắn nhất định sẽ lập tức tỉnh lại. Đương nhiên không cần làm
việc vô dụng. Nàng bĩu môi, cầm đũa mở hộp cơm. Ăn no rồi mới có sức lực nghĩ xem hắn có mục đích gì.
Ăn hết hai hộp, nàng mới để đũa
xuống, nhìn liếc qua, có thức ăn không có nước, mà nàng vô cùng khát,
nhìn xung quanh, núi hoang vu vắng lặng, căn bản cũng không có nguồn
nước. Nàng vừa muốn đẩy Thượng Quan Minh Nguyệt tỉnh, thấy trên cổ con
bò già treo mấy bầu rượu, nàng vươn tay lấy xuống, con bò già vậy mà
quay đầu lại nhìn nàng một cái, tiếp tục tập tễnh đi về phía trước. Nàng mở ra, quả nhiên là rượu, nàng muốn uống, do dự một chút, cúi đầu ngửi
ngửi, mùi rượu xông vào mũi, nàng nghĩ nếu có người muốn hại nàng, nàng
cũng phản kháng không được, cơm đã ăn, còn sợ uống rượu sao? Vì vậy
không do dự nữa, cầm lên rót uống.
Bầu rượu một giọt cũng không còn, sau đó ném bầu rượu ra, nàng lắc đầu, lầm bầm nói: “Đây là rượu gì mà uống ngon như vậy?”
“Uống ngon?” Giọng nói của Thượng Quan Minh Nguyệt truyền đến, dường như
mang theo sự vui vẻ, “Thần Tiên say, đích thực là rượu ngon. Nếu không
ngon, sao có thể làm Thần Tiên say hơn ba ngày?”
Vân Thiển Nguyệt
thầm kêu một tiếng không tốt, cảm thấy hơi choáng, gắng sức nghiêng đầu
hỏi Thượng Quan Minh Nguyệt, “Ta uống một bình, có thể say mấy ngày?”
“Ước chừng mười ngày a!” Thượng Quan Minh Nguyệt nói.
Người Vân Thiển Nguyệt mềm nhũn, ngã xuống trên xe bò.
Thượng Quan Minh Nguyệt nở nụ cười, dường như rất vui sướиɠ, đưa tay vỗ mặt
Vân Thiển Nguyệt, “Đối với ta, một chút cũng không đề phòng, khiến bản
tiểu vương cảm thấy rất thất bại, ngay cả bắt nạt muội cảm thấy rất xấu
hổ.” Dứt lời, Thượng Quan Minh Nguyệt thở dài một tiếng.
Vân
Thiển Nguyệt liếc mắt, chỉ cảm thấy mí mắt nặng, trong lòng thầm mắng,
nàng không đề phòng sao? Tin rằng xung quanh hơn mười dặm đều không có
nhà, không có nguồn nước, nàng cũng không thể chết khát. Cả giận nói:
“Cho ta giải dược.”
“Thần Tiên say không có giải dược.” Thượng
Quan Minh Nguyệt cười mỉm nhìn bộ dạng say khướt của Vân Thiển Nguyệt,
hắn ngồi dậy, một tay chống đầu, một tay vỗ nàng, hết sức dịu dàng,
“Muội muội ngoan, ngủ ngon, chờ muội tỉnh lại, chúng ta đã đến Đông Hải. Đến lúc đó chúng ta cưỡi đại bàng lớn của thái tử điện hạ trở về. Lúc
trước, con đại bàng của hắn đã bị ta thuần phục. Nếu không sao ta có thể đuổi theo hắn?”
Vân Thiển Nguyệt muốn mắng Thượng Quan Minh Nguyệt một câu, nhưng không chịu nổi, ngủ thϊếp đi.
Dường như Thượng Quan Minh Nguyệt nói liên miên cằn nhằn gì gì đó, nhưng lỗ tai Vân Thiển Nguyệt ong ong, không nghe rõ.
Xe bò cũ tiếp tục đi về phía trước, con bò thoạt nhìn già nua, nhưng là trên đường núi gập ghềnh đi rất vững vàng.
Thượng Quan Minh Nguyệt nói một lúc lâu, không ai tiếp lời, hắn lại nhắm mắt
lại, ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong lòng, yếu ớt thϊếp đi.
Vân
Thiển Nguyệt ngủ, không phát hiện vừa mới chuyển qua dốc núi không lâu
sau, phía trước đã là rừng cây rậm rạp không có đường, mà xe bò giống
như không nhìn thấy không có đường, tiếp tục đi về phía trước, những nơi nó đi qua, cây cối bị trận gió thổi qua, đều đổ, sau khi đổ xuống đất,
một chút tiếng vang cũng không có, hơn nữa cây bị động vật xung quanh
chuyển đi. Chỗ không có đường, trong nháy mắt liền xê dịch để lộ ra con
đường cho xe bò.
Lúc Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại một lần nữa, chỉ
cảm thấy người thoải mái, đầu óc thư thái, không mở mắt, giống như nắm
rõ hết động tĩnh năm dặm xung quanh, nàng hoảng sợ tỉnh ngủ trong chốc
lát, tiêu hóa cảm giác kinh dị, mới mở to mắt.
Chỉ thấy nàng nằm ở trong cái màn màu vàng sáng.
Giường rất lớn, chỉ có mình nàng nằm, nàng vươn tay, chạm vào màn, khẽ vén ra
một kẽ hở, gian phòng đập vào mắt nàng hết sức quen thuộc. Chính là tẩm
điện của vua.
Tẩm điện của hoàng đế triều đình Thiên Thánh.
Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc, cúi đầu nhìn quần áo của mình, không phải bộ
quần áo màu nàng mặc trước khia hôn mê nữa, mà là một bộ cung trang gấm
dệt hoa đào màu hồng nhạt. Sắc mặt nàng thay đổi, bỗng ngồi dậy, vén cái màn màu vàng sáng.
Rầm một tiếng, màn mở ra, kinh động đến người ở bên ngoài.
Một đám người từ bên ngoài chạy vào, hành lễ với Vân Thiển Nguyệt, “Nô tài ( nô tì) bái kiến Thiển Nguyệt tiểu thư!”
Cung nữ, thái giám, ma ma, khoảng hai mươi người.
Lông mày Vân Thiển Nguyệt nhếch lên, nhìn hai mươi người, không nói lời nào, khiến bản thân mình nhanh chóng tỉnh táo lại. Sao nàng lại ở đây?
Thượng Quan Minh Nguyệt chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ là hắn đưa nàng đến
hoàng cung của Dạ Khinh Nhiễm?
Nàng nheo mắt lại, tuy không nói lời nào, nhưng áp lực lập tức phát ra từ người nàng.
Hơn hai mươi người vấn an đều run rẩy, trong đó có một người đi lên phía
trước, đứng lên, nói với Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư đã
tỉnh, có gì căn dặn không ạ? Có gọi cơm hay không ạ?”
Vân Thiển
Nguyệt nhìn nàng ta, lúc này mới nhìn rõ người trước mắt, nàng ta chải
búi tóc của ma ma trong cung, mặc trang phục của ma ma, vẫn là bóng hình xinh đẹp thanh lịch trong thư phòng Vân vương phủ ngày xưa, chỉ là khi
đó khóe miệng nàng ta luôn mỉm cười, bây giờ mang vẻ mặt lạnh lùng.
Người này đúng là Lục Chi hầu hạ bên cạnh Vân Vương gia lúc trước, nàng
nhìn Lục Chi, không khỏi nheo mắt lại, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Nô tài Lục Chi!” Lục Chi cung kính nói.
Ngay cả tên gọi cũng không sửa sao? Nàng nhướn mày, “Lục Chi của Vân Vương phủ?”
Lục Chi cúi đầu, cung kính mà nói: “Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, trước kia nô tì được Hoàng Thượng phái đi, vào Vân vương phủ hầu hạ Vân Vương gia,
bây giờ Vân vương phủ đã không có Vân Vương gia, không cần nô tì hầu hạ, đương nhiên nô tì được Hoàng Thượng gọi về rồi.”
Vân Thiển Nguyệt mắt lạnh lẽo, nàng không ngờ Lục Chi lại là người của hoàng thượng, là
tiên hoàng? Hay la Dạ Khinh Nhiễm? Nàng nhớ khi nàng sinh ra Lục Chi đã ở Vân vương phủ! Vậy là tiên hoàng rồi. Nàng nở nụ cười, “Ta cũng không
biết Vân vương phủ vậy mà còn nuôi một Bồ Tát. Mấy năm nay khiến ngươi bị uất ức rồi.”
Lục Chi không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thành tâm cống hiến sức lực cho Ngô Hoàng, Lục Chi cũng không tủi thân.”
Vân Thiển Nguyệt bỗng cầm cái gối trong tay ném về phía Lục Chi.
Lục Chi không né tránh, cái gối đập trúng nàng ta, gối đầu của đế vương là
gối đầu bằng ngọc, có cạnh có góc, Lục Chi bị nện trên mặt đất, trán lập tức xuất hiện một chỗ rách lớn, máu tươi chảy ròng, lập tức nhuộm đỏ
mặt nàng ta.
“Cô cô!” Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh ngạc của đám cung nữ, thái giám.
Trong cung được cung nữ, thái giám gọi là cô cô, đều là người có cấp bậc nhất định, có thể thấy được thân phận cao của Lục Chi trong đám người.
Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ của đám cung nữ, thái giám, trong lòng nàng kinh ngạc, không nghĩ tới công lực
của mình sau khi tỉnh lại vậy mà không chỉ tăng lên một tầng, tiện tay
ném một cái gối, không dùng nội lực, lại còn nhanh như vậy, ngay cả trán Lục Chi cũng bị đập trúng một lỗ, nàng híp mắt, công lực của nàng tăng
lên từ vậy?
Trong đầu không có ấn tượng gì, nàng không nghĩ nữa, nhìn mọi người lạnh lùng hỏi, “Hôm nay là ngày nào?”
Mấy người kia hoảng sợ nhìn nàng, run rẩy nói không ra lời.
“Nói!” Giọng Vân Thiển Nguyệt mạnh mẽ.
“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, hôm nay là ngày mười hai tháng tư năm Thiên
Thánh một trăm mười tám.” Một thái giám nhỏ tuổi trong đó run rẩy nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ ngày nàng bị Thượng Quan Minh Nguyệt cưỡng ép ra
khỏi Di Hồng Lâu ở Phượng Hoàng quan là mùng hai tháng tư, bây giờ tròn
mười ngày rồi. Nàng lập tức thấp thỏm, Dung Cảnh đang ở đâu? Chuyện ở
từng hoa đào mười dặm giải quyết sao rồi? Mười ngày này Dung Cảnh làm
gì? Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Nàng nhảy xuống giường, chân trần
đi ra bên ngoài.
“Tỉnh?” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nếu không phải có Lục Chi, nếu đây không phải
là tẩm điện của hoàng đế, nếu mọi người không gọi nàng là Thiển Nguyệt
tiểu thư, nàng cho là mình là đang nằm mơ, lại đến tẩm cung này để ngủ.
Nàng kiềm chế sự nóng nảy, lạnh lùng nhìn cửa ra vào.
Không bao
lâu, Dạ Khinh Nhiễm đi đến gần, tới cửa, cẩm bào màu vàng khiến Dạ Khinh Nhiễm rất tôn quý uy nghi. Vẫn là dáng vẻ trước đây, nhưng mang hơi thở của đế vương, như Đằng Long, chậm rãi đi tới, khiến người ta không dám
nhìn thẳng.
Xuyên qua mành châu, trái tim Vân Thiển Nguyệt bỗng co lại.
Dạ Khinh Nhiễm đưa tay vén mành châu ra, chậm rãi đi vào, đầu tiên là liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt từ đầu đến chân, trong chốc lát, hắn nhìn về phía đám người quỳ trên mặt đất và Lục Chi mặt đầy máu, hơi nhíu mày, hỏi
Vân Thiển Nguyệt, “Vừa tỉnh đã nổi giận?”
Giọng Vân Thiển Nguyệt lạnh như băng, “Sao ta lại ở đây?”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, nở nụ cười, “Hóa ra là nổi giận vì
điều đó? Muội ở chỗ này của ta ngủ năm ngày rồi. Ta căn dặn người hầu
hạ tốt cho muội, chẳng lẽ vừa tỉnh lại muội đã chất vấn, tức giận với ta sao?”
Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, tiếp tục hỏi, “Sao ta lại ở đây?”
Dạ Khinh Nhiễm không trả lời, cũng không nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, dặn dò cung nữ, thái giám quỳ trên mặt đất, “Đỡ Lục Chi cô cô xuống, đưa đến
Thái y viện, bảo thái y, chữa trị cho tốt, không được để lại sẹo.”
“Vâng!” Lập tức có hai người đi lên, nâng Lục Chi dậy.
Không bao lâu, Lục Chi được người dìu ra ngoài, có người quét dọn vết máu
trên gạch vàng, trong nháy mắt đám người lui xuống, không thấy bóng
dáng.
Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm không trả lời, cũng
lười đợi ở chỗ này hỏi lại hắn, nàng nhất định phải đi ra ngoài, mới có thể biết bên ngoài như thế nào. Nàng lướt qua Dạ Khinh Nhiễm, đi ra
ngoài.
Dạ Khinh Nhiễm cũng không ngăn cản, mặc kệ nàng đi ra tẩm điện của hoàng thượng.
Bên ngoài tẩm điện của hoàng thượng, vậy mà lại mưa, mưa nhỏ không lớn, lạnh lẽo róc rách.
Nàng một khắc cũng không chịu nổi, thi triển khinh công muốn đi về phía cửa
cung. Thế nhưng mà nàng vừa nhấc chân lên, một cơn mũi tên đã lao về
phía nàng. Mũi tên rất nhiều, như lưới dày, nàng nhanh chóng thiết lập
phòng hộ quanh người, thế nhưng mà vẫn khó rời đi.
Vân Thiển
Nguyệt kiên trì được một lát, nhưng dù sao người khó có thể chống lại
mấy ngàn mũi tên, trong lòng nàng ôm hận, chỉ có thể lui về tẩm điện của hoàng đế.
Nàng lùi về phía sau, mũi tên cũng lập tức dừng lại, mũi tên dày đặc rơi trên mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt bỗng đầu quay lại nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, “Huynh có ý gì?”
Dạ Khinh Nhiễm thờ ơ nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muội xem hoàng cung là gì?”
Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại nhìn Dạ Khinh Nhiễm, trong mắt Dạ Khinh Nhiễm là sự lạnh nhạt, nàng tỉnh táo nói: “Sao ta xuất hiện ở chỗ này? Đừng
nói với ta huynh không biết.”
Dạ Khinh Nhiễm lườm Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên nhấc chân đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt túm Dạ Khinh Nhiễm, “Nói rõ ràng! Huynh vây hãm ta ở chỗ này, là có ý gì?”
Dạ Khinh Nhiễm phủi ống tay áo, đẩy tay Vân Thiển Nguyệt ra, giọng lãnh đạm, “Muội xác định muốn nghe?”
“Đương nhiên!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm.
Mười ngày, có thể đảo ngược trời đất, viết lại lịch sử. Nàng chuẩn bị tư tưởng đi.
Dạ Khinh Nhiễm chắp tay sau lưng, tùy tiện chỉ một người trong đám cung
nữ, thái giám hầu hạ bên ngoài, “Ngươi đến nói cho muội ấy biết, mấy
ngày này xảy ra chuyện gì?”
Người nọ là một thái giám còn nhỏ
tuổi, nghe vậy lập tức run rẩy ra khỏi hàng, cúi thấp đầu khẽ nói: “Mười ngày trước, thập đại thế gia phản kháng lại dòng họ Dạ, liên thủ gϊếŧ
An Vương. Ủng hộ chủ nhân đời sau của triều đại trước.” Dứt lời, hắn ta
dường như không dám nói ra tên, càng run rẩy hơn, “Chủ nhân đời sau của
triều đại trước là… là…là Cảnh thế tử.”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, Dạ Thiên Dật chết rồi hả? thân phận triều đại trước của Dung Cảnh đã phơi trần khắp thiên hạ?
“Nói tiếp!” Dạ Khinh Nhiễm mặt không biểu cảm dặn dò. “Cảnh thế tử phi của
Vinh vương phủ – binh mã đại tướng quân của Thiên Thánh đang chinh phạt
Nam Lương biết tin An Vương bị gϊếŧ, tâm trạng không tốt, dưới cơn nóng
giận… ly hôn với Cảnh… đã biết hưu thư với thế tử, nói từ về sau hai bên cưới gả, không liên quan đến nhau…”
“Ngươi nói cái gì?” Vân Thiển Nguyệt tiến lên một bước, túm cổ áo tên thái giám nhỏ tuổi.
Tên thái giám nhỏ tuổi bị khí thế lạnh như băng và cơn giận của Vân Thiển Nguyệt dọa, người lập tức mềm nhũn, ngất đi.
Vân Thiển Nguyệt quăng tên thái giám nhỏ tuổi kia ra, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn tên thái giám nhỏ tuổi, nghênh đón ánh mắt của
Vân Thiển Nguyệt, trào phúng nhướn mày, “Không tin sao?” Dứt lời, Dạ
Khinh Nhiễm tùy tiện chỉ về đám cung nữ thái giám, “Vậy để bọn họ nói
cho muội nghe!”
Đám người đó lập tức quỳ trên mặt đất, đều nói: “Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, bên ngoài đều loan truyền như vậy…”
Vân Thiển Nguyệt thấy bọn họ không giống như giả bộ, người run rẩy, nàng
đã viết hưu thư? Nàng nhớ Thượng Quan Minh Nguyệt cho người viết hưu
thư, nàng nhìn Dạ Khinh Nhiễm, tức giận hỏi, “Thượng Quan Minh Nguyệt
đâu?”
“Thượng Quan Minh Nguyệt?” Dạ Khinh Nhiễm nở nụ cười, “Đế sư đại nhân đang nghị sự ở Khâm Thiên giám.”
“Đế sư?” Vân Thiển Nguyệt mắt lạnh lão, “Là hắn đưa ta đến đây?”
Dạ Khinh Nhiễm lạnh nhạt nhìn Vân Thiển Nguyệt, đi ra ngoài, bảo mấy người quỳ trên mặt đất, “Hầu hạ cho tốt!”
“Vâng!” mấy người quỳ trên mặt đất đều lên tiếng trả lời.
Vân Thiển Nguyệt lập tức chắn trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, nhìn chằm chằm một
lúc, thấy vẻ mặt Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng, không tìm được bất kỳ bóng
dáng trước đây nữa, trong lòng ảm đạm, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Để ta
rời đi.”
“Rời đi?” Dạ Khinh Nhiễm nhếch miệng, không có chút ý cười nào, lạnh lùng nói: “Không được!”
“Huynh không tin ta chết cũng cố gắng lao ra sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm.
“Vậy muội liều chết lao ra đi.” Dạ Khinh Nhiễm lơ đễnh.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ra tay với Dạ Khinh Nhiễm, nàng không làm gì
được mấy ngàn người cầm cung tên bố trí ở bên ngoài, nhưng chẳng lẽ
không làm gì được Dạ Khinh Nghiễm sao? Bây giờ nói gì cũng không thể ở
đây, nàng muốn đi tìm Thượng Quan Minh Nguyệt, hỏi hắn vì sao mang nàng đến đây, chẳng lẽ đây chính là mục đích hắn trói nàng lại sao? Hắn và
Dạ Khinh Nhiễm thầm thỏa thuận điều gì?
Nàng sớm đã phát hiện ra
võ công của nàng không chỉ cao hơn mười ngày trước một lần, nhưng so
chiêu với Dạ Khinh Nhiễm, mới biết được cao bao nhiêu. Dạ Khinh Nhiễm
căn bản không chống lại được võ công của nàng, liên tiếp lui về phía
sau. kim quan của Dạ Khinh Nhiễm bị Vân Thiển Nguyệt đánh rơi xuống,
“Phanh” một tiếng nện trên mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt không khách khí chút nào, thừa dịp Dạ Khinh Nhiễm tránh không được, trước mặt là một chưởng.
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm hơi thay đổi, dường như không nghĩ tới trong khoảng
thời gian ngắn Vân Thiển Nguyệt thậm chí có công lực như vậy, hắn cũng
không tránh né, nhếch môi nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt đã quyết ý, hôm nay nhất định phải đi ra ngoài, vì vậy đánh một chưởng về phía vai Dạ Khinh Nhiễm.
Ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, một cơn gió mát lướt nhẹ qua, khẽ lướt qua
tay của Vân Thiển Nguyệt, rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng có sức lực đào
núi lấp biển, khiến Vân Thiển Nguyệt lui mấy bước. Một bóng người xinh
đẹp đáp xuống, phong thái như trăng, vô cùng tuấn tú, đúng là Thượng
Quan Minh Nguyệt.
Áo bào buộc lỏng, tay áo khẽ xắn, trong mưa phùn, siêu quần xuất chúng.
Sau khi hắn đáp xuống đất, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt, đến
gần nàng một bước, nắm eo nàng, “Vừa tỉnh đã nổi giận? Sao lại không
đáng yêu như vậy.”
Vân Thiển Nguyệt hung dữ véo eo Thượng Quan
Minh Nguyệt, Thượng Quan Minh Nguyệt kêu rên một tiếng, còn chưa thở
ra, Vân Thiển Nguyệt đã gắng sức ôm Thượng Quan Minh Nguyệt, tay đấm
chân đá.
Thượng Quan Minh Nguyệt trúng vài quyền, mới miễn cưỡng
ngăn được Vân Thiển Nguyệt, tay bị kiềm chế, Vân Thiển Nguyệt liền giẫm
chân hắn. Thượng Quan Minh Nguyệt né tránh, nhưng vẫn bị nàng giẫm vài
cái, nàng ra sức khóc lóc om sòm, giở trò cay độc, không nói câu nào,
chỉ hận không thể đánh chết hắn.
Cuối cùng Thượng Quan Minh
Nguyệt bị dồn ép không biết làm sao, từ trong tay áo rút ra gấm màu
hồng, trói chân Vân Thiển Nguyệt, lúc này nàng liều chết lườm hắn, không đánh nữa.
Cả người Thượng Quan Minh Nguyệt chật vật, áo gấm xa
xỉ lúc nãy, bộ dạng công tử phong lưu, trong nháy mắt liền biến thành
nhếch nhác, hắn nhìn mình, khóe miệng co quắp, phủi nếp nhăn trên cẩm
bào, sau khi hắn phủi cẩm bào giãn ra, hắn lại phủi chân, thấy trên chân không có bụi, lúc này mới Vân Thiển Nguyệt đang đi chân đất, hắn nhíu
mày, oán trách không đồng ý nói với Vân Thiển Nguyệt: “Không biết chân
ngọc của con gái không thể dễ dàng để lộ ra ngoài sao? Sao lại không đi
giày?”
Vân Thiển Nguyệt oán hận lườm Thượng Quan Minh Nguyệt, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, hắn đã sớm chết một trăm lần rồi.
Thượng Quan Minh Nguyệt thở dài, đi lên một bước, chặn ngang ôm Vân Thiển
Nguyệt lên, Vân Thiển Nguyệt bị trói bằng gấm hồng nhan, cứng ngắc nằm
trong lòng, hắn nhìn liếc qua vẻ mặt tức giận của nàng, cười nói: “Sao
lại tức giận như vậy? Không phải ta ở đây sao? Vừa rồi không nên để muội ở đây không quan tâm?” Dứt lời, dường như lúc này mới nhớ tới Dạ Khinh
Nhiễm, quay người lại, nhìn bộ dạng chật vật gấp mấy lần hắn của Dạ
Khinh Nhiẽm cười nói: “Mèo hoang nhỏ móng vuốt sắc, khiến Hoàng Thượng
thêm phiền lòng! Sau này ta sẽ trông coi muội ấy. Không cho để muội ấy
làm ngài bị thương nữa”
Dạ Khinh Nhiễm mặt không biểu cảm nói: “Đế sư nói được là được!”