Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 5 - Chương 37: Đánh đòn phủ đầu

Phủ Tổng binh không giống phía trong thành Phượng Hoàng quan, bầu

không khí căng thẳng ở khắp mọi nơi, mà là có tiếng đàn thanh lịch, tao

nhã du dương.

Dung Cảnh đi vào cổng phủ Tổng binh, người giữ cổng

thấy Dung Cảnh trở về, lập tức vui mừng, cung kính mời Dung Cảnh vào.

Sau khi Dung Cảnh đi vào, liếc nhìn qua tình hình của phủ Tổng binh, như giống như lúc hắn rời đi, hoa hải đường ở gian phòng chính đã nở rộ

toàn bộ, vô cùng đẹp, hắn nhìn liếc qua phía gốc cây Hải Đường, chỉ thấy ghế Quý Phi trống trơn lẳng lặng nằm ở đó, mắt hắn tối sầm lại, trực

tiếp đi đến gian phòng có tiếng đàn.

Phòng không khóa cửa, rèm châu buông xuống.

“Công tử, người về rồi!” Mặc Cúc thấy Dung Cảnh trở về, xuất hiện từ góc tối, cười hì hì với Dung Cảnh, hỏi: “Người tìm được chủ mẫu chưa?” Dứt lời,

mắt hướng về phía sau tìm kiếm.

Dung Cảnh giơ chân đạp Mặc Cúc,

Mặc Cúc không nghĩ tới Dung Cảnh vừa nhìn thấy hắn đã gây khó dễ, lập

tức làm khuôn mặt đau khổ, chủ mẫu đạp hắn dám trốn, công tử đạp hắn

không dám tránh, hắn thực sự bị đạp một cước, bị đá ra thật xa, hắn lui

về sau, thấy Dung Cảnh không nhìn hắn nữa mà đi vào trong phòng, hắn khẽ lầm bầm, “Cho dù ngài không tìm được, cũng không cần trút giận lên

thuộc hạ…”

“Đáng đời! Ngươi tự tìm.” Mặc Lam ở trong góc tối xem

thường mắng Mặc Cúc một câu. Công tử trở về, ai cũng nhìn ra sắc mặt

người không tốt, mỏi mệt, vội vàng, chỉ có Mặc Cúc tên ngốc này xuất

hiện muốn ăn đòn.

“Ngươi biết gì? Ta đang luyện gân cốt dưới chân

công tử.” Mặc Cúc phủi chân đứng lên, “Gân cốt của ta cứng lắm, có thể chịu được một cú đá của công tử, các ngươi có thể sao?”

Mặc Lam xem thường, “Có bản lĩnh sao ngươi không tháo cái nịt gối và dây quấn bằng da trâu xuống để công tử đạp?”

Mặc Cúc nghe vậy cười hì hì, cởi ống quần, đưa tay giật dây quấn bằng da

trâu xuống, nói với Mặc Lam: “Công tử đoán chừng sẽ tính sổ với ta,

nhưng trước mắt người đang vội vàng tìm Ngọc thái tử tính sổ, khoản nợ

của ta chỉ là một chuyện nhỏ. Nếu không nhanh chóng đi lên để người tùy

tiện đạp ta một phát, chẳng lẽ chờ người tìm Ngọc thái tử tính toán

xong, sau đó nhớ tới ta rồi đánh tơi bời sao? Ta không phải thằng ngốc.”

Mặc Lam trợn tròn mắt, đối với hành vi tính toán khôn vặt của Mặc Cúc thấy rất trơ trẽn.

Mặc Cúc cao hứng khua cái dây bằng da trâu trong tay, đắc ý nói: “Công tử

đã phạt ta rồi, sẽ không phạt nữa, đây là quy định của Mặc Các.” Dứt

lời, Mặc Cúc thần thần bí bí nói: “Không biết Thượng Quan Minh Nguyệt

mang chủ mẫu đi đâu, ta thật sự chờ mong công tử của chúng ta so chiêu

với hắn. Không biết có phải là kinh thiên động địa, quỷ thần khϊếp sợ

hay không.”

Mặc Lam thật sự không nhìn nổi bộ dạng hả hê của Mặc Cúc, giơ chân đạp Mặc Cúc.

Mặc Cúc lập tức tránh né giống như cá trạch, hai người vừa yên tĩnh vừa ồn ào ẩn vào chỗ tối.

Rèm châu trước cửa phòng buông xuống, bên trong phòng một chút gió nhẹ cũng không có, Ngọc Tử Thư mặc cẩm y xa hoa ngồi trước cái bàn trước cửa sổ

đánh đàn, qua bức rèm che, hắn có vẻ rất tao nhã tôn quý, hết sức nhàn

nhã.

Con ngươi màu đen trong mắt Dung Cảnh lóe lên, đưa tay đẩy bức rèm che, đi vào phòng.

Tiếng đàn không hề lộn xộn vì sự đi vào của Dung Cảnh, vẫn du dương.

Bức rèm che phát ra tiếng vang lanh lảnh, chẳng những không làm tiếng đàn

đẹp đẽ mất đi mỹ cảm, ngược lại giống như thêm sự thanh tuyền vào cho

nó, tôn lên khiến tiếng đàn trở nên xuất trần, khiến người ta thấy thư

thái.

Dù tiếng đàn khiến người ta thư thái, cũng không thể xua tan sự nôn nóng trong lòng Dung Cảnh. Hắn trực tiếp đi đến phía sau Ngọc Tử Thư, nhìn Ngọc Tử Thư, Ngọc Tử Thư cũng không quay đầu lại, giống như

không biết có người đến. Dung Cảnh nhíu mày, bỗng nhiên ra tay với Ngọc

Tử Thư.

Ngọc Tử Thư vừa đánh đàn, vừa ngăn cản Dung Cảnh, không

quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: “Sao không nghe hết một khúc rồi nói? Sau

khi nghe xong, ngươi muốn biết gì về Thượng Quan Minh Nguyệt, ta sẽ nói hết cho ngươi.”

Dung Cảnh nhíu mày, chậm rãi thả tay xuống, quay người ngồi cái ghế bên cạnh Ngọc Tử Thư.

Hình như Ngọc Tử Thư cười, tiếp tục đàn tiếp khúc nhạc mới đàn được một nửa trong tay.

Dung Cảnh đè nén sự sốt ruột, tuy tiếng đàn thư thư thái, có tác dụng an

thần, nhưng đối với hắn mà nói lại không hữu dụng. Hắn chỉ muốn biết

Thượng Quan Minh Nguyệt mang Vân Thiển Nguyệt đi đâu, là Đông Hải, hay

là Thiên Thánh. Từ trước đến nay, đối với tất cả mọi người và mọi

chuyện, hắn đều nắm chắc, nhưng không nghĩ tới hắn gặp phải Thượng Quan

Minh Nguyệt, hắn đã gặp Thượng Quan Minh Nguyệt một lần, chính là mười một năm trước khi hắn tiếp nhận Mặc Các, nhưng cũng chỉ là gặp mặt một

lần, khi đó hắn mang mặt nạ, Thượng Quan Minh Nguyệt cũng mang mặt nạ,

hắn không biết người đó tên là Thượng Quan Minh Nguyệt, Thượng Quan

Minh Nguyệt không biết hắn tên là Dung Cảnh, hai người tuổi tác xấp xỉ

nhau đối diện nhìn nhau một lúc lâu, không nói một lời, mãi đến sau đó,

là Thượng Quan Minh Nguyệt mở miệng trước, nói, “Sau này đừng để ta

thấy ngươi một lần nữa, nhìn thấy ngươi ta nhịn không được, sẽ đánh

ngươi.”

“Như nhau!” Khi đó hắn phản bác như vậy.

Lần gặp mặt đầu tiên không để lại ấn tượng tốt đẹp. Cơ duyên là gì, có thể nói là

có một số người trời sinh đã không hợp. Đối với Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dật, Dung Cảnh chưa từng có loại cảm giác trời sinh đã không hợp như

vậy, chỉ riêng Thượng Quan Minh Nguyệt.

Mặc Các bắt nguồn ở Đông

Hải, tôn chủ và các phân chủ có chức quyền cao nhất Mặc Các, tuy các chủ chức vị rất cao, có thể thống lĩnh toàn bộ Mặc Các, nhưng thân phận

tôn chủ còn tôn quý hơn, nếu không phải Mặc Các xảy ra chuyện lớn long

trời lở đất, mà chuyện lớn long trời lở đất chính là chỉ việc Mặc Các

gặp nguy hiểm khó khăn, bị lật đổ hủy diệt, bình thường tôn chủ sẽ không hỏi qua chuyện trong Mặc Các, tôn chủ các triều đại đều rất thần bí,

nhưng trong Mặc Các lại có quyền uy mà các chủ không có. Lúc đó hắn nghĩ Mặc Các bị hủy diệt trong tay hắn hoàn toàn nói là cười, hắn và Thượng

Quan Minh Nguyệt gặp mặt một lần. Cũng không có để vào trong lòng.

Thiếu niên cao ngạo, thẳng thắn không ai bì nổi kia liếc nhìn hắn, giống như

nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, khinh thường nói: “Vậy cũng không

nhất định, không biết có một lúc nào đó chúng ta cùng vừa ý một người

phụ nữ, đấu đến ngươi chết ta sống!”

Dung Cảnh khẽ hừ một tiếng, khi đó hắn đã cho rằng sẽ không có ai đoạt Vân Thiển Nguyệt, người phụ nữ tồi tệ kia với hắn.

“Hóa ra ngươi có người thích rồi hả? Ai?” Thượng Quan Minh Nguyệt lại gần Dung Cảnh hỏi thăm.

Dung Cảnh xoay người rời đi, giọng điệu thờ ơ, “Ta vừa ý một con heo trong

sân của một nhà nông dưới núi, chẳng lẽ ngươi cũng thích?”

Thượng Quan Minh Nguyệt giận dữ, “Bây giờ ta đi gϊếŧ con heo đó!”

“Ngây thơ!” Dung Cảnh khinh thường, không để ý tới Thượng Quan Minh Nguyệt nữa.

Thượng Quan Minh Nguyệt tức giận đến mức giậm chân, một lát sau, bỗng nhiên

đá một viên về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh phát huy công lực né tránh,

nhưng tay áo vẫn bị đầu nhọn của đá quẹt qua, máu lập tức chảy ra.

Thượng Quan Minh Nguyệt chống nạnh cười to, “Quả nhiên là đồ đần, ngay

cả một viên đá từ chân gia cũng tránh không được.” Dứt lời, Thượng Quan

Minh Nguyệt nghênh ngang rời đi, “Ta không so đo với đồ đầnì! Mong một

ngày kia Mặc Các bị hủy trong tay ngươi, gia tốt bụng sẽ chạy tới cứu

ngươi.”

Dung Cảnh tức giận, nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt hung

hăng càn quấy đi xa, một khắc này, hắn vậy mà cảm thấy bộ dạng hung

hăng càn quấy của Thượng Quan Minh Nguyệt rất giống tiểu nha đầu của

Vân Vương phủ, cây châm vốn nắm chặt trong tay, rốt cuộc không ra tay,

sau đó cũng rời khỏi nơi đó.

Từ biệt mười một năm, không nghĩ tới Thượng Quan Minh Nguyệt thật sự đến cướp đoạt người phụ nữ của hắn!

Tiếng đàn kết thúc lúc nào, Dung Cảnh không hề biết, lúc hắn hồi phục lại

tinh thần, đã thấy Ngọc Tử Thư bưng chén trà đứng ở trước mặt hắn, dung

mạo như ngọc mỉm cười, giọng nói dịu dàng, “Mấy ngày chưa ngủ rồi?”

Dung Cảnh nghĩ từ khi rời khỏi đây đến rừng hoa đào mười dặm, hắn chưa từng

ngủ ngon, lườm Ngọc Tử Thư, không nhận chén trà trong tay Ngọc Tử Thư,

nói với Ngọc Tử Thư: “Nói đi!”

“Ngươi muốn nghe cái gì?” Ngọc Tử Thư cương quyết nhét chén trà vào trong tay Dung Cảnh.

“Cái gì cũng muốn nghe, chỉ cần là về Thượng Quan Minh Nguyệt.” Dung Cảnh nói.

Ngọc Tử Thư hiểu, cười với Dung Cảnh, chậm rãi ngồi xuống, “Thật ra ta biết

rất ít về Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi nên biết, lúc đó ta năm tuổi,

phiên vương khắp nơi vào kinh chúc thọ phụ hoàng, lão Vương thúc càn

quấy tìm thú vui, hóa trang ta thành con gái, bị Thượng Quan Minh Nguyệt ôm không buông tay, sau đó biết ta thích phụ nữ, ngất đi, về đó không

thấy hắn đặt chân vào kinh thành Đông Hải nữa.”

“Ngươi cảm thấy

Thượng Quan Minh Nguyệt là người có thể vì một câu nói ngươi thích phụ

nữ mà ngất sao?” Dung Cảnh nhướn lông mày.

“Hắn ta đương nhiên

không phải!” Ngọc Tử Thư cười, “Bây giờ xem ra, sợ là hắn đã sớm nhìn ra ta là con trai giả trang thành con gái, cố ý tìm trò cười.” Dứt lời,

Ngọc Tử Thư nghĩ một lúc, hơi thấy hứng thú nói: “Có lẽ hắn là không

muốn ở lại kinh thành phồn thịnh của Đông Hải, tìm lý do rời đi. Không

có lý do gì đường hoàng hơn việc trêu chọc ta.”

Dung Cảnh nheo mắt lại, “Khi đó Đông Hải Vương muốn giữ hắn lại sao? Vì sao? Muốn hắn làm con tin?”

Ngọc Tử Thư lắc đầu, “Ở Đông Hải, Yến Vương phủ là một tồn tại đặc thù, mỗi

triều đại phải có một người con nối dõi vào triều tham chính, Thượng

Quan Minh Nguyệt là con trai trưởng trong Yến Vương phủ, đương nhiên là

lựa chọn tốt nhất. Con nối dõi của Yến Vương phủ mỗi một triều đại chỉ

có một người vào triều, đời này nối tiếp đời kia. Có người giữ chức vụ

cao nhất – thừa tướng phụ giúp việc triều chính, có người làm đế sư

(thầy giáo của hoàng đế), đứng ở vị trí cao nhất. Mà Thượng Quan Minh

Nguyệt vốn là đế sư phụ hoàng cố ý bồi dưỡng, thế nhưng mà không nghĩ

xảy ra mấy chuyện kia, đương nhiên không giữ hắn lại. Hơn nữa trước năm

tuổi ta vẫn không biết nói, bởi vì Thượng Quan Minh Nguyệt mà mở miệng

nói chuyện, sự chú ý của phụ hoàng đều ở trên người ta, lại nghĩ ta nhỏ

tuổi, nếu giữ hắn lại, sợ gây rối cho ta, liền thương nghị với Yến

Vương, coi như không có gì thả hắn về Ung Châu, vài năm sau lại ra lệnh

cho hắn vào kinh.”

Dung Cảnh gật đầu, mắt lóe lên như có điều suy nghĩ.

Ngọc Tử Thư tiếp tục nói: “Sau khi Thượng Quan Minh Nguyệt theo Yến Vương

trở về đất phong, nghe nói liền làm ầm ĩ muốn xuất gia, Yến Vương không

biết làm thế nào, mỗi ngày đều phái người giám sát hắn, thế nhưng mà

không trông coi được, hắn thực sự chạy tới Cửu Tiên Sơn ở Đông Hải luận

bàn đạo Phật, Yến Vương truy đuổi đến Cửu Tiên Sơn, cũng không gặp được, nghe nói hắn bế quan với một vị sư tổ của Cửu Tiên Sơn, mọi lần sư tổ

kia chỉ bế quan một mình, lần này mang theo hắn, chưa tròn một năm sẽ

không đi ra, Yến Vương đành chịu, chỉ có thể hậm hực đi về. Một năm

sau đến ngày sư tổ xuất quan, Yến Vương sớm đã đến đợi, thế nhưng mà chỉ đợi được sư tổ kia xuất quan, còn Thượng Quan Minh Nguyệt đã rời đi,

không biết đi đâu, Yến Vương nổi giận, bảo người tìm kiếm, với năng lực

của Yến Vượng vậy mà tìm không thấy hắn, hắn ẩn náu một năm, Yến Vương không dám báo phụ hoàng, liền viết tấu chương trình phụ hoàng, mắng con cháu bất tài, bảo phụ hoàng đừng phí sức trên người Thượng Quan Minh

Nguyệt nữa, Yến Vương phủ không chỉ có một mình hắn, chọn người khác là

được.”

Dung Cảnh lẳng lặng nghe.

“Phụ hoàng nhân hậu, cảm

thấy hắn có tài cố ý bồi dưỡng thành đế sư, hắn đi luận đạo không có gì

không tốt, huống chi vị sư tổ của Cửu Tiên Sơn từ trước đến nay không nể mặt hoàng thất, bây giờ lại mang theo hắn bế quan một năm, chứng tỏ hắn có tuệ căn, mà vị sư tổ kia lại là cao tăng đắc đạo. Người khích lệ Yến Vương phải nghĩ thông suốt, cũng dặn nếu Thượng Quan Minh Nguyệt muốn

luận bàn đạo giáo, vân du khắp nơi, cứ kệ hắn! Yến Vương vốn không biết

làm sao, nghe vậy cũng chỉ có thể như thế.” Ngọc Tử Thư tiếp tục nói:

“Cho nên, Yến Vương và phụ hoàng cùng chung ý kiến, trong phủ Yến Vương

tìm một người đóng giả thành hắn, giả bộ hàng ngày đều thăm hắn, đề

phòng hắn xuất gia, tạo ra lời đồn, lén điều tra tung tích của hắn. Thế

nhưng mà vẫn không có kết quả.”

Dung Cảnh nhíu mày.

“Mãi cho đến năm năm trước, Yến Vương vẫn không tìm được hắn, dưới cơn nóng giận tung ra tin Yến Vương phi bị bệnh nặng tìm danh y khắp nơi, mới gọi

được hắn từ bên ngoài về. Sau khi hắn chạy về Yến Vương phủ, thấy Yến

Vương phi khỏe mạnh ngồi ở căn phòng có lò sưởi chờ hắn, mới biết mình

bị lừa, vừa muốn trốn, Yến Vương đã dẫn theo hai vạn binh mã bao vây Yến Vương phủ lại rồi. Nếu hắn dám rời đi, Yến Vương sẽ sai người bắn tên, gϊếŧ hắn, sau đó tự sát cùng Yến Vương phi, mới trấn áp được hắn.” Ngọc Tử Thư nói đến đây, buồn cười nói: “Đối phó với con mình phải điều động hai vạn binh mã bao vây Yến Vương phủ, cũng chỉ có hắn ép Yến Vương

thúc làm ra được. Năm đó mọi người đều cho rằng phụ hoàng muốn diệt trừ

Yến Vương phủ, mới cho binh mã bao vây, dân chúng hoảng sợ, vội vàng

dâng tấu chương của một vạn dân cầu tình cho Yến Vương thúc. Sau khi phụ hoàng thu nhận được thư của vạn dân, dở khóc dở cười.”

Dung Cảnh

nghe có chút không kiên nhẫn, điều hắn thực sự không muốn nhất nghe

chính là chuyện của Thượng Quan Minh Nguyệt, nhưng vì đoạt lại người phụ nữ của mình, chỉ có thể nhịn lấy.

Ngọc Tử Thư cười liếc nhìn Dung Cảnh, “Trải qua chuyện này, phụ hoàng càng kiên quyết nghĩ cách khiến hắn làm đế sư, mật báo cho Yến Vương thúc, cần phải giữ hắn lại. Yến

Vương thúc và hắn đối chọi ba ngày, hắn không nhường, cuối cùng vẫn là

dồn ép Yến Vương phi, Yến Vương phi là một người phụ nữ nhu nhược, đầm

đìa nước mắt, mới khiến hắn mềm lòng, nhưng hắn vẫn không đồng ý ở lại,

chỉ đồng ý hàng năm sẽ trở về một lần. Yến Vương thúc đương nhiên không

bằng lòng, nói hắn phải vào kinh, hai người bên nào cũng cho là mình

phải, thái độ cương quyết, cuối cùng vẫn là Yến Vương phi không nỡ để

cha con đánh nhau, làm người giảng hòa, cho hắn năm năm, sau năm năm,

hắn phải vào kinh giúp đỡ việc triều chính, trong năm năm, tết năm nào

hắn cũng phải về một lần, chỉ cần hắn không về, Yến Vương phi sẽ khóc

đến chết. Lúc này mới khiến cha con hai người họ nhường một bước. Sau

đó, năm năm, năm nào hắn cũng trở lại Yến Vương phủ một lần, nhưng chỉ ở mấy ngày mà thôi.”

Dung Cảnh nhướn mày, “Chẳng lẽ năm nay là năm thứ năm?”

Ngọc Tử Thư cười khổ, “Đúng vậy!”

Dung Cảnh giật mình, dường như đã hiểu, “Hắn không muốn vào triều, không

muốn vào kinh, từ nhỏ hắn đã trốn tránh Yến Vương phủ, muốn chạy trốn

khỏi tình hình triều đình của Đông Hải?”

Ngọc Tử Thư gật đầu, “Hẳn là lý do này.”

“Cho nên, hắn không có lựa chọn, mới theo đuổi ngươi không từ bỏ, nếu hắn

thích thái tử của Đông Hải, lấy thân phận đàn ông, đương nhiên không

thích hợp vào triều hoặc là làm đế sư trong triều. Tuy phong tục tập

quán của Đông Hải cởi mở, nam phong thịnh hành, nhưng hoàng thất chưa

có tiền lệ này. Huống chi ngươi không thể lấy một người đàn ông làm Thái Tử Phi.” Dung Cảnh nói.

Ngọc Tử Thư gật đầu, có chút đau đầu mà

nói: “Đúng vậy! Tuy ta biết rõ, nhưng cũng không thể tránh được. Sau tết phụ hoàng gặp được hắn, cảm thấy rất vui, lúc đó muốn phong hắn làm đế sư, nếu không phải lúc đó hắn đột nhiên ôm ta, ngày đó… Tình hình hỗn

loạn, quần thần đều hoảng sợ, khiến phụ hoàng cũng phải kinh ngạc đến

mức ngậm miệng, bây giờ hắn đã là đế sư của Đông Hải rồi.”

Dung

Cảnh nghe vậy đột nhiên cười, “Vậy thì không cần để hắn làm đế sư nữa,

hoàn thành tâm nguyện của hắn, để hắn cút xa được bao nhiêu thì cút đi

bấy nhiêu đi.”

Lần đầu tiên Ngọc Tử Thư nghe được chữ “cút” từ

miệng Dung Cảnh, hắn không khỏi bật cười, xem ra là đã bức Dung Cảnh nổi giận rồi. Ngọc Tử Thư nói: “Không phải ta không muốn, mà là phụ hoàng

đã hạ chỉ, đế sư chỉ có thể là hắn. Chỉ cần hắn một ngày không làm đế

sư, chức đế sư để trống ngày đó. Cho dù là… Bảo ta cưới hắn.”

Dung Cảnh khóe mắt co giật, im lặng một lúc lâu, sau đó tỉnh táo lại nói:

“Đông Hải Vương, đúng là người thường không thể nào sánh kịp.”

Ngọc Tử Thư thở dài, “Thật sự là ba chữ Yến Vương phủ khiến phụ hoàng không

thể không giữ hắn lại. Huống chi hắn thực sự có tài hoa.”

Dung Cảnh mắt hơi híp lại, “Yến Vương phủ… Yến… Có ngụ ý gì?”

“Ngươi nên biết, Thượng Quan Minh Nguyệt biết linh thuật, hơn nữa cực cao.”

Ngọc Tử Thư nhìn Dung Cảnh liếc, “Đối với lai lịch của Yến Vương phủ, ta cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết ngàn năm trước Vân tộc chia làm ba

nhánh, một nhánh là Yến Vương phủ của Đông Hải, một nhách là Vân Vương

phủ của Thiên Thánh, một nhánh là… Mặc Các!”

Mắt Dung Cảnh lóe lên, “Nói như vậy nàng ấy và Thượng Quan Minh Nguyệt là cùng dòng họ hả?”

Ngọc Tử Thư lập tức bật cười, nhìn Dung Cảnh, nhắc nhở: “Cùng dòng họ cũng

là ngàn năm trước, huyết thống mà nói, sớm đã phai nhạt, không còn nữa.” Dứt lời, Ngọc Tử Thư nhìn Dung Cảnh nói: “Ngươi đều có thể cưới Vân

Thiển Nguyệt, sao hắn không thể đoạt?”

Sắc mặt Dung Cảnh lập tức u ám.

“Điều ta biết chỉ có thể! Nếu có thể đối phó được hắn, ta cũng không đến mức

phải chạy tới Thiên Thánh.” Ngọc Tử Thư cảm thấy thể diện cả đời này của hắn đều mất rồi, còn phải nhờ Vân nhi cứu, thán khẽ than thở, nhưng

nhìn liếc qua thấy sắc mặt của Dung Cảnh, hắn lại cảm thấy buồn cười,

bây giờ kẻ nên lo lắng không phải hắn, mà là Dung Cảnh không phải sao?

Bây giờ xem ra cuối cùng Dung Cảnh cũng mất đi vẻ thanh tao lịch sự

trước sau như một rồi, hắn không khỏi nở nụ cười, nhắc nhở Dung Cảnh:

“Hắn là người hành động không theo như lẽ thường, chỉ có nơi ngươi không nghĩ ra, không có nơi hắn không dám đi.”

Dung Cảnh đặt chén trà xuống, nói ra một câu làm người khác kinh ngạc với Ngọc Tử Thư, “Ngươi cưới hắn chẳng phải xong rồi sao.”

Ngọc Tử Thư ngẩn ngơ.

Dung Cảnh đứng dậy, nói với Ngọc Tử Thư nói: “Ngươi theo ta đi tìm hắn, sau

đó mang theo hắn cút mau đi, về sau tốt nhất đừng bước vào Thiên Thánh

.” Dứt lời, đi ra ngoài.

Ngọc Tử Thư không dám tin nhìn Dung Cảnh, “Ngươi… Ngươi bảo ta… lấy Thượng Quan Minh Nguyệt?” Lấy một người đàn ông? Hắn cũng dám nói!

“Dù sao Đông Hải Vương cũng không có ý

kiến, sau khi ngươi cưới hắn, vẫn có thể tìm một người phụ nữ ngươi

thích để cưới. Ngươi là thái tử, tương lai đăng cơ, hậu cung ba ngàn

giai nhân, ngại gì một người đàn ông?” Dung Cảnh cũng không quay đầu lại nói.

Ngọc Tử Thư co giật khóe mắt, lập tức nói: “Tương lai ngươi

cũng phải đăng cơ? Vì sao ngươi không có hậu cung ba ngàn giai nhân?”

“Ta có Vân Thiển Nguyệt, ngươi không có.” Dung Cảnh đả kích người Ngọc Tử Thư, không cho chút đường lui nào.

Ngọc Tử Thư bị làm bực bội, nở nụ cười, nhìn bóng lưng thản nhiên của Dung

Cảnh, giọng nói giống như nghiến răng mà ra, “Ta đột nhiên cảm thấy để

Thượng Quan Minh Nguyệt đoạt Vân nhi cũng không có gì không tốt. Nói

như vậy, ngươi cũng không có.”

Dung Cảnh bỗng quay đầu lại, nhìn

Ngọc Tử Thư, giọng điệu lạnh lùng, “Ngọc thái tử, ngươi đi theo ta, hay

là ta trói ngươi lại đi tìm hắn? Ngươi chọn một! Đừng trách ta không

nhắc nhở ngươi, chọn không tốt, đừng trách ta.”

Đây là muốn xuất thủ với hắn! Ngọc Tử Thư cười nhìn Dung Cảnh, “Vân nhi không ở đây, ngươi bắt nạt ta sao?”

“Một Thượng Quan Minh Nguyệt đã có thể bắt nạt ngươi, thêm một mình ta không sao cả.” Dung Cảnh nói.

Ngọc Tử Thư bỗng nhiên ngồi xuống, từ tốn uống trà, nói với Dung Cảnh nói:

“Ta cái nào cũng không chọn. Vân nhi bảo vệ ta, muốn giúp ta, vì sao còn ta phải chạy đi, ngược đãi bản thân? Bản thái tử không thích đàn ông,

sau này có thích người phụ nữ khác hay không ta không biết. Tóm lại

trước mắt ta chỉ thích một mình Vân nhi.”

Dung Cảnh mí mắt nháy, “Ngươi là chờ ta xuất thủ?”

“Cảnh thế tử không cần khách khí!” Ngọc Tử Thư nở nụ cười đầy thâm ý với Dung Cảnh, “Chẳng qua ngươi xác định, ngươi ra tay có thể thành công sao? Dù sao trên thế giới này chỉ có một Thượng Quan Minh Nguyệt. Trừ hắn ra,

hình như bản thái tử không sợ ai khác.”

“Ngọc thái tử xác định võ công của mình có thể thắng được ta?” Dung Cảnh nheo mắt lại.

Ngọc Tử Thư lắc đầu, “Có lẽ không thắng được, nhưng …” Ngọc Tử Thư nở nụ

cười, “Phối hợp thêm thủ đoạn khác, chưa chắc.” Dứt lời, Ngọc Tử Thư

nhìn về phía bụng của Dung Cảnh, “chẳng lẽ Cảnh thế tử không cảm thấy

không thoải mái trong dạ dày?”

Dung Cảnh khẽ giật mình, chợt phát

hiện mình không vận được nội công, Dung Cảnh nhìn về phía Ngọc Tử Thư,

bỗng nhiên tức giận nói: “Ngươi hạ hóa công tán với ta? Ngươi muốn gì?”

Ngọc Tử Thư thấy Dung Cảnh thực sự nổi giận, thở dài nói với Dung Cảnh:

“Ngoại trừ hóa công tán, còn có thần tiên ngủ. Hai cái này ta bôi ở dây đàn, dùng nội lực dao động trong không khí, dùng riêng cho ngươi đấy.”

Dứt lời, lần đầu tiên thấy ánh mắt nóng nảy muốn gϊếŧ người của Dung

Cảnh, Ngọc Tử Thư ho nhẹ một tiếng, “Ta không có ý gì khác, thấy ngươi

quá mệt mỏi, muốn ngươi nghỉ ngơi một chút. Dù sao Thượng Quan Minh

Nguyệt đã mang Vân nhi đi hai ngày rồi, cái gì xảy ra thì cũng đã sớm

xảy ra rồi…”

Ngọc Tử Thư còn chưa nói xong, Dung Cảnh bỗng ném

thanh kiếm về phía Ngọc Tử Thư. Tuy Dung Cảnh mất đi nội lực, nhưng bản

lĩnh vẫn cao hơn cao thủ bình thường, thanh kiếm kia nhanh như chớp, đâm về phía ấn đường của Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư thoải mái giơ tay

tiếp được, cười với Dung Cảnh, “Ngươi không làm ta bị thương được đâu,

đừng lãng phí sức lực. Đáng nhẽ người như ngươi sẽ không trúng âm mưu

của ta, nhưng ngươi nhớ Vân nhi, tâm tư nóng nảy vội vàng, sốt ruột

không thể đợi được nữa, mới không ngửi thấy mùi hóa công tán và thần

tiên ngủ khác thường trong phòng này. Ngươi nghĩ, với tình trạng này

ngươi đi tìm người, có thể không bất lợi sao?”

Dung Cảnh giận tái mặt, tức giận nói: “Mặc kệ ta! Không phải người phụ nữ của ngươi, ngươi đương nhiên không nôn nóng.”

Ngọc Tử Thư thả kiếm trong tay, nói với hắn: “Không là người phụ nữ của ta, ta cũng nôn nóng.”

Dung Cảnh tức giận, nói với Ngọc Tử Thư: “Giải dược! Nếu không đừng trách ta không chú ý đến ngươi, hiện tại muốn ngươi khó coi.”

Ngọc Tử Thư

cười ha ha, đứng dậy, đi đến trước mặt Dung Cảnh, nói với Dung Cảnh: “Bộ dạng này của ngươi thật sự rất khó coi. Vẫn nên ngủ một giấc trước rồi

nói sau! Để tránh ngươi xuất hiện trước mặt Vân nhi, khiến muội ấy khó

chịu, đau lòng vì ngươi. Muội ấy đau lòng, ta không thể nhìn, cho nên…”

Lời nói sau đó Ngọc Tử Thư còn chưa nói ra, đã vung tay điểm huyệt ngủ

của Dung Cảnh, Dung Cảnh không có công lực, đương nhiên tránh không

tránh được bản lĩnh của Ngọc Tử Thư, tức giận nhắm mắt lại, ngã trên mặt đất.

Ngọc Tử Thư giang tay đỡ được Dung Cảnh, đặt Dung Cảnh ở

trên giường, trong chốc lát, hắn ngồi ở bên giường cười khổ, “Đắc tội ai cũng không thể đắc tội Dung Cảnh, xem ra không thể đợi ở đây.” Dứt lời, hắn đứng dậy, đi ra ngoài, tới cửa, thấy Thanh Ảnh đứng như gỗ ở cửa ra vào, hiển nhiên chuyện xảy ra trong phòng Thanh Ảnh biết rõ, nhưng

không ngăn cản, Ngọc Tử Thư cười: “Thế tử nhà ngươi quá mệt mỏi, để hắn

nghỉ ngơi một chút, Thượng Quan Minh Nguyệt sẽ không đả thương Vân

nhi.”

Thanh Ảnh gật đầu, chất phác nói: “Đa tạ Ngọc thái tử.”

Ngọc Tử Thư giơ tay đỡ trán, lấy ra hai bình thuốc, đưa cho Thanh Ảnh, “Sau

sáu canh giờ, huyệt đạo của hắn có thể giải, cũng đủ để hắn nghỉ ngơi. Sau khi hắn tỉnh lại, ngươi giao cái này cho hắn.” Dứt lời, Ngọc Tử Thư bổ sung nói: “Uhm, nói với hắn, ta về Đông Hải rồi.”

Thanh Ảnh nhận hai bình thuốc, bỗng nhiên đánh đòn phủ đầu ra tay với Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư lập tức né tránh, người bay ra cách Thanh Ảnh mấy trượng, nhướn

lông mày với Thanh Ảnh, “Muốn thay thế tử nhà ngươi ngăn ta lại?”

Thanh Ảnh hô to một tiếng, “Mặc Cúc, lăn ra đây!”

Mặc Cúc lên tiếng trả lời đi ra, không chỉ hắn, Mặc Lam và mười hai Tinh Phách đều hiện thân, ngăn đường đi của Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư nhìn mười ba người, nhướn mày cười hỏi Thanh Ảnh, “Thuộc hạ tốt

của Cảnh thế tử, cái này xem như qua sông đoạn cầu sao?”

Thanh Ảnh thờ ơ nói: “Thế tử không ra lệnh, ngài không thể đi!”

Mặc Cúc lập tức phụ họa, so với giọng điệu nghiêm túc của Thanh Ảnh, Mặc

Cúc tỏ ra không đứng đắn, cười hì hì với Ngọc Tử Thư, “Đúng vậy, công tử không ra lệnh, chủ mẫu không tìm thấy, ngài không thể rời đi! Ngài đi

rồi, công tử tìm không thấy người, trút giận, bọn thuộc hạ sẽ gặp tai

ương.”

Ngọc Tử Thư cười khẽ, nói với bọn họ: “Thế tử của các ngươi tìm không thấy ta, có thể tìm Thượng Quan Minh Nguyệt trút giận. Hắn

mới là chính chủ. Phải biết, sau khi Thượng Quan Minh Nguyệt đến Thiên Thánh, mục đích có thể không chỉ là ta. Ta không phải mục đích chính

của hắn. Có lẽ chủ tử của các ngươi đã rõ trong lòng, sau khi gặp ta mới như vậy, nếu hắn ra tay đối phó với ta trước, bây giờ chưa chắc đã

trúng hóa công tán và Thần Tiên ngủ, nằm ở trên giường.”

“Vậy ngài cũng không thể đi!” Thanh Ảnh cố chấp nói.

“Đúng, chúng ta sẽ không thả ngài.” Mặc Cúc cười hì hì phụ họa nói.

“Vậy thì không có biện pháp.” Ngọc Tử Thư bất đắc dĩ thở dài, dứt lời, ống

tay áo của hắn vung lên, một trận gió thổi về phía mười ba người, “May

mà ở chỗ ta còn có chút thần tiên ngủ, không bằng các ngươi cũng ngủ một giấc a!”

Mười ba người nghe vậy, ngửi thấy một mùi hương kỳ kạ,

hoảng sợ, đều lui về sau mấy bước, bịt miệng mũi. Bọn họ đương nhiên

không thể ngủ theo thế tử, nhất định phải chăm sóc thế tử thật tốt.

Ngọc Tử Thư thấy mười ba người lui về phía sau, mỉm cười, người lắc mạnh, bay ra phủ Tổng binh.

“Không tốt, không phải thần tiên ngủ.” Thanh Ảnh kịp phản ứng, quát to một tiếng.

“Chỉ là hoa hải đường trộn lẫn son phấn làm bằng hoa đào, Ngọc thái tử thật

giảo hoạt!” Mặc Cúc oán hận nói: “Để ngài ấy chạy thoát. Làm sao bây

giờ? Chẳng lẽ ngài ấy thực mặc kệ chủ mẫu chạy về Đông Hải hả?” Dứt lời, không ai phát biểu, hắn lại tự nhủ nói: “Nhìn bộ dạng thảm thương hôm

bị Thượng Quan Minh Nguyệt, để lại cục diện rối rắm cho công tử cũng

không kỳ quái.”

Thanh Ảnh xua tay, người không ngăn cản được, đuổi theo cũng vô dụng, mấy người Mặc Cúc đều hiểu, chỉ có thể chờ Dung Cảnh tỉnh lại.

Trong phủ Tổng binh, Ngọc Tử Thư ép Dung Cảnh nghe

chuyện của Thượng Quan Minh Nguyệt, ở một nơi khác, Vân Thiển Nguyệt

cũng đang bị Thượng Quan Minh Nguyệt ép nghe chuyện của Dung Cảnh.