Dung Cảnh rời khỏi sân của Sở Gia, không mang theo người thừa thãi,
phía sau chỉ có Thanh Ảnh đi theo, rất nhanh đã đến Lăng gia.
Trước cổng Lăng gia có người nghênh đón, nhìn thấy Dung Cảnh cung kính chào, dẫn Dung Cảnh đi về phía nhà thờ tổ.
Người của Lăng gia đều nhạy cảm, nhận ra có lẽ hôm nay sẽ có sự thay đổi to
lớn, toàn bộ Lăng gia từ chủ nhân đến người hầu, sắc mặt đều ủ rũ. Mấy
nữ nhi của Lăng gia lúc trước nhìn thấy Dung Cảnh đều vui vẻ đi lên chào hỏi, nay đều tránh ra xa.
Rất nhanh, đi đến nhà thờ tổ của nhà họ Lăng, người nọ dừng bước, liếc nhìn Thanh Ảnh, cung kính nói: “Gia
chủ ở bên trong, mời Sở gia chủ đi vào một mình.”
Dung Cảnh gật đầu, nhấc chân đi vào.
Thanh Ảnh lạnh lùng cùng người nọ canh giữ ở bên ngoài nhà thờ tổ nhà họ Lăng.
Nhà thờ tổ nhà họ Lăng giống nhà thờ tổ của chín đại thế gia khác, đều thờ phụng bài vị tổ tiên của dòng họ Lăng. Bên trong, gia chủ của Lăng
gia thế hệ này đang quỳ gối trước bài vị, ông ta hơn năm mươi tuổi, quỳ
thẳng người, nhìn không ra chút dấu vết của tuổi già. Nhà thờ tổ
không u ám, chỉ có một mình ông ta làm lộ ra sự rộng rãi.
“Cảnh
thế tử đến rồi!” Lăng Chí nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhìn về
phía Dung Cảnh, đôi mắt tinh khôn nhìn chằm chằm Dung Cảnh. Thập đại thế gia là mười nhà có danh vọng từ mấy trăm năm trước, người kế thừa đương nhiên đều là người tài trí kiệt xuất, phong lưu, tuy Lăng Chí đã lớn
tuổi, nhưng vẫn có bóng dáng năm đó.
Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, “Lăng thế bá mời, không dám không đến.”
Lăng Chí nở nụ cười, sắc bén nhìn Dung Cảnh, “Thiên hạ này có chuyện gì mà Cảnh thế tử không dám làm?”
“Cũng có đấy!” So với sự sắc bén của Lăng Chí, Dung Cảnh ung dung hơn nhiều.
“Không biết nên trách ta mắt mờ, hay là nên nói mấy nghìn người của chín đại
thế gia bị che mắt, nhiều năm như vậy, vậy mà không biết Sở Dung chính là thế tử Dung Cảnh của Vinh vương phủ. Nước cờ treo đầu dê bán thịt
chó của Sở lão gia rất tốt, thập đại thế gia đã ước định không nhập thế, con nối dõi cũng không được nhập thế, ông ta lại gả con gái vào Vinh
vương phủ, bảo cháu ngoại tiếp quản Sở Gia. Rất có bản lãnh.”Lăng Chí
cười lạnh, “Chuyện này, có phải Sở lão gia chủ nên nói rõ hay không?”
“Năm đó ông ngoại trục xuất mẫu thân ta khỏi Sở Gia, mẫu thân ta đã không
phải người của Sở Gia nữa rồi. Mà ta, Lăng thế bá cảm thấy ta muốn Sở
gia, có cần thiết phải có được sự đồng ý của chín đại thế gia không?”
Dung Cảnh nhướn lông mày.
Lăng Chí lập tức nghẹn lời, thế tử của
Vinh vương phủ tài hoa áp đảo thiên hạ, tiên hoàng kính trọng Dung Cảnh
ba phần, nhưng không đơn giản là dựa vào thanh danh được bách tính tôn
sùng mà là thủ đoạn sau lưng. Dung Cảnh muốn Sở Gia, hoàn toàn không cần phải có được sự đồng ý của ai, thập đại thế gia Dung Cảnh còn xem
thường. Lăng Chí sắc mặt u ám, bỗng nhiên không lạnh lùng nghiêm nghị
nữa, “Năm đó ta cũng thích mẫu thân cháu.”
Mắt Dung Cảnh giật giật, “Người ông thích không phải mẫu thân của ta, mà là Sở gia chủ năm đó.”
Lăng gia chủ cười ha ha, có chút buồn bã, “Đúng vậy.Lúc ta thích bà ấy, bà
ấy vẫn chưa lấy chồng. Sau khi bà ấy đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, ta
vẫn khó chịu rất lâu. Sau này mới cưới mẫu thân của Lăng Mặc – người có
tính tình tướng mạo giống bà ấy.”
“Sự yêu mến kia của ông không
phải thật lòng, thật sự thích là có thể chết theo bà ấy, cũng có thể cả
đời không cưới vợ.” Dung Cảnh nói.
“Thân ở vị trí gia chủ của
Lăng gia, sao có thể làm theo ý mình, bây giờ cháu là gia chủ của Sở
gia, có lẽ sẽ hiểu tâm huyết bồi dưỡng một người nối nghiệp của một
gia tộc lớn hơn những người khác. Ngay cả chết cũng không tự do.” Lăng
gia chủ nở nụ cười, “Có lẽ Sở Gia đối với cháu mà nói không đáng để
nhắc tới, nhưng thân phận thế tử của Vinh vương phủ cũng khiến cháu ngay cả chết cũng không thể? Con trai trưởng chết, không có kế thừa.”
Ánh mắt của Dung Cảnh hơi giễu cợt, “Thân phận thế tử của Vinh vương phủ là Hoàng thượng phong, cũng có thể không cần.”
Lăng Chí nhìn chằm chằm Dung Cảnh, “Đó là cháu có chỗ cầu, có chỗ để mưu
tính, có chỗ dựa. Nếu một người cái gì cũng không có, lúc chỉ còn lại
thân phận, cũng sẽ bị cái thứ còn lại duy nhất này làm mệt mỏi.” Dứt
lời, Lăng Chí lại nói: “Đương nhiên, Cảnh thế tử yêu sâu đậmThiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ thiên hạ đều biết, không tiếc đắc tội Hoàng
Thượng, cũng phải cưới Thiển Nguyệt tiểu thư. Chỉ cần nàng ta, sự mệt
mỏi của cháu không biết sẽ trở thành cái gì khác nữa. Có lẽ cháu vui vẻ
chịu đựng, nhưng cũng bị liên lụy, so với thân phận dựa vào duy nhất của ta, cũng không có khác gì mấy.”
Dung Cảnh nghe vậy tuy không đồng ý, nhưng cũng không phản bác. Chuyện của hắn và Vân Thiển Nguyệt không
cần phân tích trước mặt người ngoài.
Lăng Chí thấy Dung Cảnh không nói gì, biết Dung Cảnh không muốn nói nhiều về chuyện này, nhìn chằm
chằm vào mắt Dung Cảnh, chuyển chủ đề, “Mắt của cháu rất giống mẫu thân
cháu.”
“Ông nội ta nói, mắt của ta giống tổ tiên Vinh Vương hơn.” Dung Cảnh nói.
Lăng Chí nở nụ cười, hỏi: “Cháu biết mẫu thân của Lăng Mặc vì sao mà chết?”
“Là nguyên nhân nào, bây giờ nói đã không còn quan trong, quan trọng là …lý do Lăng Mặc trở lại Lăng gia là muốn ông chết. Mà mấy vị trưởng lão
trong tộc của Lăng gia cũng đã đồng ý, điều này là đủ rồi.” Dung Cảnh
thản nhiên nói.
Lăng Chí giống như không nghe thấy, rơi vào hồi
ức, tiếp tục nói: “Lúc mẫu thân cháu ở Sở gia, thích vẽ tranh nhất,
trong tay ta có một bức tranh của mẫu thân cháu. Ngày đó, ngày giỗ của
mẫu thân cháu, bà ấy biết người trong lòng ta là mẫu thân cháu, bà ấy
cũng là người phụ nữ kiêu ngạo, cho rằng mấy năm nay ta đối xử tốt với
bà ấy là do bà ấy là thế thân của người khác, trong cơn tức giận, xé bức tranh kia, chạy khỏi rừng hoa đào mười dặm, đến Di Hồng Lâu, sau đó mua một nam sủng. Chuyện này bị mấy vị trưởng lão trong tộc biết được,
đương nhiên không thể cho phép bà ấy làm tổn hại gia phong của Lăng gia, thập đại thế gia; có chồng còn bước vào thanh lâu có thanh quan, bà ấy
không cần thanh danh, nhưng thập đại thế gia cần, muốn xử tử bà ấy ngay
lập tức. Sau khi ta biết được, muốn bảo vệ mạng sống của bà ấy, viết thư bỏ vợ để bà ấy rời đi, nhưng bà ấy không biết cảm kích, ngược lại nói
Lăng Mặc không phải cốt nhục của ta, cuối cùng chọc giận các trưởng lão, tiến hành đại hình với bà ấy. Lăng Mặc gϊếŧ chết một trưởng lão trong
tộc, mang theo sự oán hận rời khỏi Lăng gia, khi đó Lăng gia không thiếu một đứa bé như nó, bất kính với trưởng lão trong tộc, tội của nó đáng
chết, ta chưa kịp nói gì, các trưởng lão đã hạ lệnh truy sát nó. Năm đó, một vị phiên vương của Nam Lương làm loạn dấy binh khởi nghĩa, nó chạy
tới vùng đầm lầy ở chiến trường. Người trong tộc phái đi tận mắt thấy nó rơi vào đầm lầy, nghĩ nó chắc chắn sẽ chết, vì vậy thu tay, trở về bẩm
báo với các trưởng lão trong tộc, cơn tức của các trưởng lão trong tộc
mới hết. Không nghĩ nó phúc lớn mạng lớn, được người cứu ra, còn sống.”
Dung Cảnh nhìn Lăng Chí, thản nhiên nói: “Lăng thế bá sai rồi, người năm đó
đi Di Hồng Lâu không phải Nhị phu nhân, mà là có người dịch dung thành
Nhị phu nhân. Tuy lúc đó Nhị phu nhân tức giận, nhưng chưa ngu ngốc đến
mức hủy hoại bản thân, Nhị phu nhân hiểu sai ý tốt của Lăng thế bá đối
với bà ấy, nhưng Nhị phu nhân còn có con trai làm chỗ dựa.”
Lăng
gia chủ nhắm mắt, “Sau đó ta cũng suy nghĩ cẩn thận, vì vậy phái người
đi kiểm tra. Mới biết người phụ nữ đi Di Hồng Lâu không phải bà ấy,
nhưng cũng lớn lên giống bà ấy, thật ra bà ấy chạy tới núi Thiên Nữ, ở
trong miếu Thiên Nữ ở núi Thiên Nữ tụng kinh mấy ngày với Linh Tuệ sư
thái.”
“Lăng thế bá đã điều tra, vậy điều tra được gì rồi?” Dung Cảnh hỏi.
Lăng Chí cười thê lương, “Người đã chết, con cũng chết, điều tra ra có tác dụng gì nữa?”
“Thật ra trong lòng Lăng thế bá hiểu rõ, biết ai gây nên, cho nên sau đó từ
bỏ không điều tra nữa. Bởi vì sau lưng người trù tính là một ngọn núi
lớn, cho dù điều tra cũng không làm gì cả, nếu không toàn bộ Lăng gia sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.” Dung Cảnh nói.
“Cháu nói không
sai!” Lăng Chí phân tích nói, “Tiểu vương gia của phủ Đức thân vương,
một đứa bé hơn mười tuổi có thể bày mưu tính kế Lăng gia, phía sau nó là phủ Đức thân vương và hoàng thất. Đi đâu, phía sau cũng có ẩn vệ đứng
đầu hoàng thất bảo hộ, năm đó ta gặp mặt nó liền biết nó không sợ ta
điều tra ra. Nó chẳng qua là tìm một người có tướng mạo giống đi Di Hồng Lâu mà thôi, chuyện sau đó là do các trưởng lão trong tộc dòng họ Lăng
làm, không liên quan gì đến nó? Muốn trách chỉ trách ta, băn khoăn thanh danh của Lăng gia, và không yêu thương mẫu thân của Mặc nhi sâu nặng,
không tin Mặc nhi, mới không bảo vệ bà ấy. Khiến bà ấy nản lòng mà chết
đi.”
Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, “Sau đó trong lòng Lăng thế bá hiểu rõ. Cho nên, trước đó Dạ Khinh Nhiễm ra oai phủ đầu với Lăng gia,
rồi lúc viện cớ du lịch đến thăm một lần nữa, Lăng gia chỉ có thể đầu
nhập vào Dạ Khinh Nhiễm, nếu không quy thuận Dạ Khinh Nhiễm, cả Lăng gia sẽ bị lật đổ.”
Lăng Chí gật đầu, “Cánh tay không bao giờ vặn quá đùi. Hoàng Thượng và phủ Đức thân vương muốn Lăng gia là coi trọng Lăng gia.”
“Mấy năm nay Lăng gia âm thầm làm nhiều việc cho Dạ Khinh Nhiễm, cũng xem như là nể mặt Dạ Khinh Nhiễm.” Dung Cảnh nói.
Lăng gia chủ nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Không sai!”
Dung Cảnh nhìn ra bên ngoài, nhắc nhở: “Sắc trời dường như không còn sớm!”
Lăng Chí mở to mắt, nói với Dung Cảnh: “Cảnh thế tử xác định có thể giữ được Lăng gia?”
“Nếu Lăng thế bá không tin ta, có thể không chết.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Nhưng nếu Lăng Mặc muốn hủy hoại Lăng gia, ta không ngại giúp hắn một
tay. Tuy trong kinh thành Lăng gia có tân hoàng và An vương bảo vệ,
nhưng có lẽ không nhanh tay bằng ta. Bây giờ An vương thúc ngựa tới
đây, một canh giờ là có thể đến. Nhưng Lăng gia có thể chống đỡ trước
khi ta ra tay hay không, rất khó nói.”
Lăng Chí nhìn Dung Cảnh, dường như muốn nhìn thấu Dung Cảnh, Dung Cảnh thanh nhiên đứng ở nơi đó, cũng không nóng vội.
Một lúc lâu sau, Lăng Chí nói với Dung Cảnh: “Cháu gọi Lăng Mặc tới đây! Ta nên chết trước mặt nó. Ta là phụ thâncủa nó, nhiều năm không gặp, hôm
nay nó theo cháu đến đây, ta muốn gặp mặt nó một lần. Chết cũng nhắm
mắt. Nhiều năm như vậy, ta nên đi tìm mẫu thân nó nhận tội.”
Dung Cảnh căn dặn bên ngoài, “Thanh Ảnh, đi mang Lăng Mặc tới.”
“Minh Ngôn, ngươi đi cùng.” Lăng Chí phân phó người thân tín lúc trước dẫn đường cho Dung Cảnh.
Bên ngoài nhà thờ tổ hai người đều lên tiếng trả lời.
Dung Cảnh và Lăng gia chủ không nói gì nữa, lẳng lặng chờ, nhà thờ tổ
yên tĩnh, cả Lăng gia vắng lặng, rừng hoa đào mười dặm không có tiếng
gió.
Giống như trước khi chuyện lớn xảy ra đều yên bình, sự phản chiến và sự thay đổi của Lăng gia cũng như thế.
Không bao lâu, Lăng Mặc dưới sự dẫn dắt của Thanh Ảnh và Minh Ngôn đi vào
Lăng gia. Tất cả người của Lăng gia đều nhận được tin tức Lăng Mặc –
người bên cạnh Cố Thiếu Khanh còn sống, dùng tám chiêu kiếm pháp đánh
bại Lăng Yến – người đi ra từ Khôn Vũ điện, họ vừa hiếu kỳ vừa sùng bái. Lăng Yến là nhân tài kiệt xuất thế hệ mới của Lăng gia, tám chiêu đã
đánh bại Lăng Yến, có thể thấy được trình độ võ công của Lăng Mặc cao
hơn họ bao nhiêu.
Lăng Mặc vẻ mặt lạnh lùng, không coi ai ra gì.
Không bao lâu, ba người tới nhà thờ tổ, Minh Ngôn mở cửa nhà thờ tổ ra, Lăng Mặc đi vào.
Lăng Chí thấy Lăng Mặc đi vào, vẻ mặt xuất hiện sự kích động, nhưng thấy
khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Mặc, liền thu lại sự lích động, nói với
Lăng Mặc: “Ta có lỗi với mẫu thân của con, không kịp thời điều tra ra
chân tướng, xử oan bà ấy, hại con chịu khổ nhiều năm như vậy, con muốn
ta chết cũng phải.”
Lăng Mặc không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Chí, như nhìn người xa lạ.
“Ta chỉ có một đứa con trai là con mà thôi! Chỉ cần con trở về Lăng gia,
có thể bảo vệ Lăng gia, muốn ta chết, ta cũng sẽ không nói gì.”Trong
nháy mắt Lăng Chí dường như già đi mười tuổi, “cCa phải đúng nghĩa vụ,
danh phận của cha, con phải đúng danh phận địa vị của con.Là Lăng Chí ta không có phúc phận làm phụ thân của con.”
Dứt lời, Lăng Chí bỗng rút bảo kiếm bên hông ra, nói với Dung Cảnh: “Dung Cảnh, nhớ kỹ lời cháu đã đồng ý với ta.”
“Lăng thế bá bớt buồn!” Dung Cảnh gật đầu.
Lăng Chí nhìn chằm chằm Lăng Mặc, dường như muốn nhớ kỹ Lăng Mặc, một lát sau, kiếm đặt ngang cổ.
Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Mặc bỗng nhiên ra tay ngăn Lăng Chí lại, Lăng Chí khẽ giật mình, Lăng Mặc lạnh lùng nói: “Một mình ông chết sao đủ? Ta muốn bốn vị Thái Thúc công của Lăng gia hành hình
mẫu thân ta năm đó đều phải chết.”
Lăng Chí sắc mặt u ám, thở dài: “Bọn họ đã già đến mức không đi lại được nữa.”
“Già đến mức không đi lại được nữa?” Lăng Mặc cười giễu cợt, “Hôm qua ta
thấy lúc bọn họ thảo luận điều kiện muốn ông chết với Cảnh thế tử, nói
chuyện rất rõ ràng mà. Không nhìn ra bộ dạng sắp chết không đi lại
được.”
Lăng gia chủ nhắm mắt lại, “Mặc nhi, là phụ thân có lỗi
mới mẫu thân của con. Mấy năm nay phụ thân không lấy ai khác, con cũng
không có em trai, em gái. Lăng Yến là con gái của bác cả con. Phụ thân
chết, Lăng gia này chính là của con, bọn họ già rồi, đi lại không được, con có Cảnh thế tử giúp đỡ, bọn họ không dám chỉ trích con nữa đâu,
thực sự không cần để ý đến bọn họ.”
“Ông không đồng ý, được, Cảnh
thế tử, Lăng Mặc thỉnh cầu lật đổ Lăng gia, vì bốn người bọn họ một ngàn một trăm hai mươi người bên ngoài chôn cùng.”Lăng Mặc quay người cung
kính thỉnh cầu Dung Cảnh.
“Được!” Dung Cảnh đồng ý rất vui vẻ, không nhìn Sở gia chủ, căn dặn bên ngoài, “Thanh Ảnh, ra lệnh…”
“Đợi một chút!” Sắc mặt Lăng Chí thay đổi, vội vàng kêu to một tiếng.
Lăng Mặc quay đầu lại nhìn về phía Lăng Chí, Dung Cảnh cũng mỉm cười, “Lăng
thế bá, bốn vị Thái Thúc công vất vả cả đời vì Lăng gia, Lăng gia thoạt
nhìn là người đứng đầu gia tộc quản lý việc nhà, thế nhưng mà lần nào
cũng bị các Thái Thúc công kiềm chế. Bọn họ nhiều tuổi như vậy rồi, nên
hưởng phúc cũng đã hưởng rồi. Hẳn là có thể vì cơ nghiệp mấy trăm năm
của Lăng gia, không quan tâm sống chết giống Lăng thế bá.”
Lăng
Chí thấy sắc mặt kiên quyết của Lăng Mặc, thở dài, bảo với bên ngoài,
“Minh Ngôn, ngươi đi mời bốn vị Thái Thúc công đến nhà thờ tổ.”
“Thanh Ảnh đi cùng đi!” Dung Cảnh phân phó.
“Vâng!”Hai người đều lên tiếng trả lời, đi về phía trước mời người.
Trong nhà thờ tổ, ba người không nói gì cả, lẳng lặng chờ.
Không bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Dung Cảnh liếc nhìn
bên ngoài, chỉ thấy bốn vị Thái Thúc công bị Minh Ngôn mang người đưa
qua, râu tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt còn trắng hơn râu tóc, không nhìn
thấy vẻ mặt vui mừng và hồng hào hôm qua nữa. Có lẽ nghĩ Lăng Mặc muốn
bọn họ chết.
Lăng Mặc nhìn ra bên ngoài,không nhìn thấy sự vênh
váo hung hăng của bốn lão già – người nắm giữ sự sống chết của tất cả
mọi người ở Lặng gia khi hắn rời khỏi Lăng gia năm đó nữa. Nếu không
phải là bọn họ, mẫu thân hắn cũng sẽ không hàm oan mà chết. Hắn cũng sẽ
không bị truy sát đến mức cùng đường chỉ có thể chạy trốn đến vùng đầm
lầy ở chiến trường, tuy bị đầm lầy nhấn chìm, cũng không muốn chết dưới
đao của người nhà ở Lăng gia. Vô cùng may mắn là hắn được Cố Thiếu Khanh cứu, mới không chết. Nhiều năm như vậy, mối thù với Lăng gia, là động
lực khiến hắn khắc khổ tu luyện võ thuật.Sở dĩ võ công của hắn không kém Cố Thiếu Khanh bao nhiêu, đều dựa vào hận thù ngày đêm tu luyện ra.Hắn
thề, ngày hắn trở về Lăng gia, bọn họ sẽ phải chết, bây giờ bọn họ sao
có thể không chết?
Cửa nhà thờ tổ mở ra, bốn vị Thái Thúc công bị mang đến.
Lăng Chí nhìn bốn ông già, tội ác gây ra năm đó, ông ta cũng từng hận bọn
họ, nhưng vì đại cục, niệm tình bọn họ lớn tuổi, đè xuống, bây giờ Lăng
Mặc muốn bọn họ cùng chết với ông, ông cũng không nói thêm gì nữa, tin
tưởng bọn họ sẽ hiểu, ông thở dài một lần nữa, “Bốn vị Thái Thúc công,
vì Lăng gia, chúng ta cùng lên đường a!”
Bốn người đó vùng vẫy.
Trong đó một người kêu to, “Lăng Mặc, ngươi đây là ức hϊếp tổ tông, ngươi dám…”
“Ta không muốn nghe bọn họ nói chuyện!” Lăng Mặc nói.
Dung Cảnh khẽ vung tay, một luồng khí bay qua, bốn người đó bị điểm á huyệt, người đang nói chuyện im bặt.
“Tự tay gϊếŧ bọn họ, sợ bẩn kiếm của ta.” Lăng Mặc nói.
Lăng Chí phân phó Minh Ngôn, “Minh Ngôn, ngươi đến tiễn đưa các Thái Thúc công lên đường!”
Minh Ngôn là thân tín của Lăng Chí, từ trước đến nay chỉ nghe mệnh lệnh của
Lăng Chí, nghe vậy lập tức đi lên, rút bảo kiếm, dưới cái trừng mắt của
bốn vị Thái Thúc, một kiếm xẹt qua, cổ bốn người bị cắt đứt, trong giây
lát, không dây dưa kết liễu tánh mạng của bốn người. Bọn họ quản lý gia
pháp của Lăng gia, hô gió gọi mưa nửa đời, không nghĩ đến lúc già chết
như thế này.
Bọn họ đều chết không nhắm mắt.
Cửa nhà thờ
tổ đại từ lúc bốn vị Thái Thúc công của Lăng gia đi vào, vẫn mở, người ở bên ngoài thấy rõ tình hình trong nhà thờ tổ, họ sợ ngây người, mở to
hai mắt.Từ trước đến nay bốn vị Thái Thúc công là ông trời của Lăng gia, ai dám mạo phạm?Không nghĩ cứ như vậy mà chết.
Lăng Chí thấy bốn
người đó đã chết, nói với Minh Ngôn: “Từ nay về sau, ngươi đi theo Mặc
nhi, chỉ nghe mệnh lệnh của nó, yêu thương nó, bảo vệ nó, giống như ở
bên ta. Không được phản kháng.”
Trong mắt Minh Ngôn lộ vẻ không nỡ, nhưng vẫn nghe lệnh nói: “Vâng!”
Lăng Chí không nói gì nữa, đem bảo kiếm đặt trên cổ của mình, tự vẫn một lần nữa. Bảo kiếm của ông ta vừa chuyển động, Lăng Mặc bỗng nhiên di
chuyển, kéo kiếm của hắn ra, bảo kiếm “ầm” một tiếng rơi trên mặt đất,
“Ông không cần chết, để ông chết quá lợi cho ông, sao đủ chuộc tội với
mẫu thân của ta.” Dứt lời, Lăng Mặc không nhìn ông ta nữa, lạnh lùng đi
ra ngoài.
Dù sao cũng là cha ruột của hắn, mặc dù có lỗi với mẫu
thân của hắn, hắn cũng không thể thực sự bức tử ông ta.Mục đích của hắn
chỉ là muốn bốn lão già của Lăng gia chết.
Lăng Chí bỗng nhiên nở nụ cười, “Mặc nhi, con đây là tha thứ cho phụ thân ah!”
Lăng Mặc dừng bước, không nói gì, bước ra nhà thờ tổ. Hắn cũng từng muốn
gϊếŧ ông ta, nhưng sau khi nhìn thấy ông ta, mới phát hiện không thể ra
tay. Huyết mạch tương liên, tánh mạng của hắn là ông ta cho, há có thể
bị sự báo thù nhấn chìm.
“Con có thể có tâm tư này là tốt rồi! Để
ta không đến mức mang nỗi hận bị con trai ruột của mình căm ghét xuống
cửu tuyền.” Lăng Chí vui vẻ nở nụ cười, “Tuy phụ thân không có tài cán
gì, nhưng đã nói là làm, giao kèo lúc trước với tiểu vương gia của phủ
Đức thân vương và tân hoàng, Lăng gia một ngày còn có ta, sẽ quy thuận
hắn, nam tử hán đại trượng phu, không thể nói không giữ lời. Chỉ cần ta
chết đi, Lăng gia truyền cho con, con sẽ không có ràng buộc gì, muốn làm gì thì làm, đi theo Sở gia chủ, hay Cảnh thế tử, đều là một người cũng
được. Cuối cùng Lăng gia có thể trụ vững trong thời buổi loạn lạc, hay
là bị lật đổ thành cát bụi, ta đều không quan tâm. Ta muốn đi tìm mẫu
thân của con, bà ấy yêu ta như vậy, hi vọng vẫn còn chờ ta ở cầu Nại
Hà.”
Lăng Mặc bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc.
Lăng Chí đưa
tay đánh vào đỉnh đầu mình, trong nháy mắt, đỉnh đầu có máu đỏ tươi chảy xuống, ông ta nhắm mắt lại, người ngã trên mặt đất.
Lăng Mặc chạy vào phòng, dừng bước, nhìn Lăng Chí.
Người ở bên ngoài thấy một màn như vậy, phát ra tiếng hét kinh hãi, tuy hôm
qua tin tức tộc chủ muốn dùng cái chết để tạ tội đã truyền ra ngoài,
nhưng cũng không rung động bằng tận mắt nhìn thấy.
Lăng Mặc bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, Minh Ngôn cũng quỳ trên mặt đất.
Dung Cảnh cũng khom người bái Lăng Chí, trong giọng nói mang vẻ kính nể, “Lăng thế bá lên đường mạnh khỏe!”
Người ở bên ngoài không ai bảo ai cùng quỳ trên mặt đất, người chèo chống
Lăng gia hôm nay đã chết trong nhà thờ tổ, người gan dạ dám liếc mắt
nhìn một cái, người nhát gan sợ đến mức hoang mang.Không biết Lăng Mặc
sẽ xử trí những người còn sống của Lăng gia như thế nào.
Sau đó
không lâu, Lăng Mặc đứng lên, nói với Minh Ngôn nói: “Ông ta… Phụ thân,
bảo giữ lại ngươi? Ngươi đứng dậy theo ta đi ra ngoài.”
“Vâng!”Minh Ngôn đứng lên, gật đầu cung kính.
Ba người rời khỏi nhà thờ tổ, Lăng Mặc đứng ở cửa ra vào của nhà thờ tổ,
nhìn người Lăng gia quỳ ở sân, nữ có nam có, trẻ có già có, đông nghịt.
Hắn nhìn xem, mặt không biểu tình.
Minh Ngôn đi lên trước một
bước, nói: “di ngôn trước khi lâm chung của Gia chủ, từ nay về sau Lăng
gia sẽ do thiếu chủ Lăng Mặc tiếp nhận vị trí gia chủ. Tất cả mọi người
trong Lăng gia chỉ nghe mệnh mệnh của gia chủ. Người dám không tuân
theo…” Minh Ngôn dừng một chút, rút bảo kiếm bên hông ra, ném xuống đất, bảo kiếm phát ra tiếng khát máu, trong giọng nói của Minh Ngôn đầy sát
ý, “Do Minh Ngôn thay thế gia chủ chém đầu khiển trách.”
Người của Lăng gia đều hoảng sợ, lập tức hô to, “Bái kiến tân gia chủ!”
Lăng Mặc danh chính ngôn thuận, bốn vị Thái Thúc công quản lý gia pháp đều
chết hết, gia chủ cũng chết, cam tâm tình nguyện nhường toàn bộ Lăng gia cho Lăng Mặc, mấy người bọn họ ở đây, ai dám không nghe theo? Minh Ngôn võ công cao cường tất cả bọn họ ở đây đều biết, ai không tuân theo,
kiếm dưới tay hắn dám gϊếŧ bốn vị Thái Thúc công, sao lại không dám gϊếŧ bọn họ? Huống chi Lăng Mặc có Sở gia chủ làm chỗ dựa, võ công lại rất
cao, đương nhiên bọn họ đều tỏ ra trung thành, không dám phản kháng.
Lăng Mặc thấy mấy người này thức thời, trong mắt lộ vẻ trào phúng, gia tộc
lớn truyền thừa mấy trăm năm đến nay, bây giờ mấy trăm năm đã trôi qua,
còn bao nhiêu người có sự anh tuấn kiệt xuất của tổ tiên năm đó? Hắn
nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh gật đầu với hắn, cười nói: “Chúc mừng Lăng gia chủ!”
Lăng Mặc cung kính hành lễ với Dung Cảnh, trước mặt tất cả mọi người của
Lăng gia bày tỏ thái độ với Sở Dung – gia chủ của Sở gia, “Đa tạ ân tình của Sở gia chủ, sau này Sở gia chủ có mệnh lệnh, Lăng Mặc và Lăng gia
chắc chắn không chối từ.”
Tuy đa số người của Lăng gia đến tham dự buổi họp của Lăng gia là vì Lăng Mặc phản chiến Lam gia và Thương gia
dựa vào Sở Gia, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy,
vẫn ngạc nhiên. Ai không biết tuy trước kia Lăng gia nương nhờ Lam gia,
nhưng thật ra là đầu hàng hoàng thất Thiên Thánh. Bây giờ chẳng khác nào phản chiến hoàng thất Thiên Thánh.
Dung Cảnh mỉm cười, đỡ Lăng
Mặc dậy, “Lăng gia chủ không cần khách khí, ta và Cố đại tướng quân của Nam Lương có chút giao tình, phu nhân của ta lại là nghĩa muội của
hoàng đế Nam Lương, từ trước tới nay Cố Tướng quân đối xử với ngươi như
huynh đệ, sau này ta và ngươi cũng xưng hô huynh đệ với nhau là được.”