First kiss nha, hô hô hô, thịt, ta muốn xôi thịt cơ, oa oa oa
——————————————–
Khi ta lo lắng tỉnh dậy là lúc, chỉ nhìn thấy hai gương mặt lo lắng đang nhìn mình, Nhược Nhược viền mắt đỏ bừng nhìn ta chằm chằm, lão đầu thì vô cùng kích động quay sang bên cạnh hô to: “Ngự y, ngự y, mau tới đây nhìn, Long nhi tỉnh.”
Ngự y tiến lên đưa tay bắt mạch, suy tư một lúc lâu, xoay người đối lão đầu khom lưng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Thập Tứ điện hạ, a không, là thái tử điện hạ đã không có việc gì. Vừa rồi chỉ là tâm tình thái tử vô cùng kích động, vui đến ngất đi mà thôi. Vi thần sẽ kê dược an thần, chỉ cần điện hạ tu dưỡng sẽ không có vấn đề.”
Lang băm, tuyệt đối thị lão quân y, thầy bà, phiến tử! Cái gì mà vui vẻ đến té xỉu? Ngươi xem ta là cái loại người ham hư danh sao? Ta van ngươi! Ta là bị cực đại kinh hách khiến tâm chí bạc nhược mới ngất xỉu! Hai cái đó khác nhau xa! Ta chịu không nổi mắt trợn trắng.
“Cục cưng, vì sao mắt trợn trắng, có phải khó chịu hay không? Khó chịu thì để ngự y xem!” Nhược Nhược thấy thế, đã cho rằng ta khó chịu, khẩn trương rồi lại cẩn cẩn dực dực ôm ta vào trong lòng.
Săn sóc của hắn khiến ta vô cùng cảm động, chỉ là... Ta khổ sở tựa đầu chôn ở trong lòng hắn, phiền muộn đáp: “Ta không sao, đừng lo lắng. Vừa rồi quả thật là rất kích động.”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!” Lão đầu thở phào một hơi thật lớn, mà thân thể của người ta đang dựa vào cũng thả lỏng.
“Long nhi, đây là điện các trước đây ngươi ở —— Lưu Vân Hiên, cũng là Đông cung của ngươi sau này, ngươi hảo nghỉ ngơi. Phụ hoàng còn có quốc sự, xử lý xong ta sẽ trở lại nhìn ngươi.” Lão đầu mặt mũi hiền lành quay sang bên cạnh nói, “Ngự y, ngươi theo ta đi ra ngoài, nhớ kỹ lấy cỏ linh chi, nhân sâm và vài thứ khác cấp Long nhi bồi bổ, hắn thật gầy yếu a. Về phần Nhược Đồng, ngươi trước hết lưu lại chiếu cố Long nhi đi.”
“Dạ, nhi thần ( vi thần) minh bạch.”
“Được rồi, Long nhi, phụ hoàng ban một ít ngoạn ý cho ngươi, để lại tại thư phòng sát vách ngươi. Lát nữa ngươi phải đi ngoạn ngoạn, nếu thiếu thì nói với phụ hoàng.” Trước khi đi, còn không quên quay đầu lại liếc nhìn ta.
Theo một loạt tiếng bước chân rời đi, cánh tay trên người ta đột nhiên căng thẳng: “Cục cưng, cục cưng, ta tưởng rằng ngươi lại muốn ly khai ta.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy gương mặt Nhược Nhược ở trước mặt ta phóng đại, mà môi của ta —— bị một mảnh nhiệt ngăn chặn! Ngọn lửa mềm mại của hắn thừa dịp ta bởi vì kinh ngạc đến há hốc mồm mà tiến quân thần tốc, lúc tìm được lưỡi của ta thì tùy ý mυ'ŧ vào. Chẳng bao lâu, thần trí của ta bắt đầu mơ mơ hồ hồ, hắn rốt cục buông lỏng ra ta.
Ta từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, cảm thán sống thật tốt, Nhược Nhược nằm ở trên giường vừa cười vừa ngắm ta,: “Cục cưng, đây là lần đầu tiên của ngươi sao? Không phải thế nào lại mở to mắt, không nhớ rõ cách hô hấp, thiếu chút nữa thì ngạt chết.”
Ta trợn mắt trừng: “Ngươi!”
Không đợi ta nói xong, hắn nhẹ nhàng liếʍ môi ta một chút, làm ta cho rằng hắn lại muốn làm ta một lần nữa ngây người.
“Yên tâm, ta hiện tại sẽ không tái “khi dễ” ngươi đâu, ngươi còn cần phải nghỉ ngơi.” Nhược Nhược pha trò nói với ta.
Ta nằm trong lòng hắn nhỏm nửa người dậy, không phục định phản bác, lại bị hắn một đè lại, mở miệng khàn khàn nói: “Nếu như không muốn không xuống được giường nổi, thì ngoan ngoãn ngủ đi, không thì ta cũng không dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.” Nói xong ác liệt dụng nửa người dưới áp sát vào ta.
Ta mặc dù không có kinh nghiệm luyến ái, thế nhưng phản ứng sinh lý rõ ràng như vậy ta cũng không phải không hiểu, đành cương cương ghé vào trước ngực hắn.
Có tiếng thở dài bên tai ta: “Cục cưng, tình trạng thân thể ngươi hiện tại không cho phép ta dính vào, hơn nữa ta cũng tuyệt đối không thể không tôn trọng ý nguyện của ngươi. Bởi vậy đừng lo lắng, cứ hảo hảo nghỉ ngơi có được không?”
Đã xác định an toàn, ta bắt đầu thả lỏng, chỉ là thế nào cũng ngủ không được, trong đầu vẫn hiện lên một màn trước đại điện. Nhược Nhược, ta không trách ngươi tính toán vì ta, chỉ là ngươi sủng ta yêu ta, để có được ngôi vị hoàng đế cho ta mà không từ thủ đoạn, lại không biết lòng ta chưa bao giờ đặt tại đó. Chỉ sợ khi ta chân chính leo lên ngôi vị hoàng đế là lúc hai tay của ngươi đã nhiễm hằng hà tiên huyết, lưng đeo hằng hà sinh mệnh, đó quyết không phải là điều ta muốn, ngươi, biết không?
“Cục cưng, cục cưng, ngươi ngủ chưa?” Nhược Nhược nhẹ giọng hỏi thăm.
Ta lúc này tâm loạn như ma, không muốn đối mặt hắn, không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ.
Hắn thấy ta không phản ứng, cẩn thận đỡ ta rời khỏi ngực hắn, một lần nữa an trí tại trên giường, kéo chăn đắp cho ta, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán ta, ôn nhu nói: “Cục cưng, ngươi biết không? Ta rất yêu ngươi, yêu ngươi tròn mười tám năm. Ta, vô luận như thế nào cũng sẽ không cho ngươi ly khai ta nữa. Nhĩ hảo ngủ ngon, mong rằng trong mộng ngươi có ta. Ta đi có việc, đợi ta xử lý xong lại đến với ngươi.”
Chờ Nhược Nhược rời đi, ta ngồi dậy, vỗ về nơi hắn mới hôn qua, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm cánh cửa đang mở ra...