Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 6: Bữa tối

Đinh Huyên cả đêm không ngủ. Ý nghĩ rối loạn trong đầu

chưa từng biến mất. Nhưng đợi đến sáng thức dậy, cô đột nhiên bình

thường trở lại. Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Chi bằng đi từng bước.

Gặp chiêu…phá chiêu…

Cô vội vàng rửa mặt, ăn bữa sáng. Chín rưỡi sáng, Đinh Huyên mang theo

đôi mắt thâm quầng gõ cửa văn phòng 621 tại viện y học. Ánh đèn trên

hành lang hơi lờ mờ, nhưng một khi mở cửa, ánh sáng rạng rỡ bên trong có phần chói mắt.

Phương hướng của văn phòng này rất tốt, tấm màn ở cửa sổ sát đất đã cuộn lên hết, ánh sáng chiếu thẳng vào. Trên bàn trà sofa tiếp khách đặt một chậu cây. Mà trên cái bàn màu nâu đậm nằm trước cửa sổ, máy tính màu

đen, mấy chồng sách tư liệu được đặt ngăn nắp, bên phía tay phải là cái

giá đựng đầy sách, bên cạnh bày đặt máy in cỡ nhỏ và máy fax.

Đoàn Luật Minh ngồi sau bàn, trước mặt đang mở ra một cặp tài liệu, anh cầm một chiếc bút máy, đang giương mắt nhìn cô.

“Chào giáo sư, em là Đinh Huyên, nghiên cứu sinh được giáo sư Uông dẫn

dắt, em qua đây ——” Đinh Huyên dừng một chút, “Phỏng vấn giáo sư.” Bàn

tay buông xuống bên người, nhẹ nhàng nắm lại.

“Ngồi đi.” Đoàn Luật Minh buông bút xuống, ánh mắt dừng trên mặt cô,

“Uông Ninh nói em muốn viết kịch bản, thế nên cần phỏng vấn. Thời gian

em đi theo tôi tạm định là hai tuần.”

“Đúng ạ, làm phiền giáo sư rồi.” Đinh Huyên ngồi xuống, đặt ba lô trên đầu gối.

“Kịch bản em viết là về y khoa à?” Đường nét chân mày anh hơi sâu, ánh

mắt đen nhánh chuyên chú nhưng cũng mang theo phong thái người làm thầy, ngón tay khẽ khàng gõ bên cạnh bàn.

“Không hoàn toàn như vậy…” Trong đầu Đinh Huyên hiện lên chín chữ to

“sau khi kiến quốc không được phép thành tinh”. Thật ra cô có thể dừng ở đây, nhưng trong lòng có gì đó quấy phá, sau khi suy nghĩ trong phút

chốc, cô đột nhiên bổ sung, “Mang sắc thái huyền ảo, về…”

Cô nuốt nước bọt, nhìn chăm chăm ánh mắt anh qua ánh đèn trần nhà.

“Yêu quái.”

Về yêu quái.

Đoàn Luật Minh vẫn điềm tĩnh nhìn cô. Thời gian đang trôi qua từng phút

từng giây, anh chỉ ngẩng đầu xem đồng hồ, đứng lên, vừa lấy áo khoác,

vừa lấy bao máy tính: “Bây giờ tôi đi dạy. Tôi sẽ bảo học trò gửi thời

gian biểu cho em, thứ ba thứ năm đến bệnh viện làm việc, em dựa theo

thời gian mà đến ——”

Cuối cùng anh cầm lấy chìa khóa, ngẩng đầu nhìn chăm chú ánh mắt của Đinh Huyên: “Tôi không đợi người khác.”

Từ giờ trở đi, Đinh Huyên chính thức bắt đầu đi theo phỏng vấn trong hai tuần.

Đoàn Luật Minh giảng dạy cho sinh viên năm hai, Đinh Huyên mở máy tính

ngồi ở hàng ghế cuối cùng, lúc cần thì ghi chép lại. Tan lớp thì đến giờ ăn trưa, nhưng có vài sinh viên lại vây quanh đặt câu hỏi. Đợi khi trả

lời xong tất cả câu hỏi thì đã tới mười hai rưỡi. Đoàn Luật Minh đã

không còn thời gian ăn trưa, mà là chạy về văn phòng, nhận cuộc điện

thoại hội nghị từ bệnh viện ở Sydney.

Đinh Huyên một mình ăn bữa trưa tại căn tin, do dự một lát, cô đến siêu

thị mua một cái bánh sandwich, sau đó mua một ly cà phê nóng ở máy bán

hàng tự động tại lầu một viện y học.

Khi đến nơi thì đã một rưỡi, lúc đẩy cửa đi vào, vừa lúc Đoàn Luật Minh

cúp máy, bỏ tài liệu vào trong cặp hồ sơ. Buổi chiều anh phải mở buổi

họp nhóm nghiên cứu sinh.

Đinh Huyên đặt sandwich và cà phê trên bàn.

“Cám ơn.” Đoàn Luật Minh chuyển tầm mắt từ đồ ăn sang khuôn mặt cô, rồi cầm lấy ly cà phê ấm.

“Không cần ạ.”

Ánh mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm Đinh Huyên không hề chớp mắt,

tựa như đánh giá, cũng tựa như suy tư, anh đột nhiên nói: “Buổi tối tôi

mời em ăn cơm.”

Đinh Huyên ngẩn người, không ngờ tới anh sẽ trả lời như vậy, cô hé miệng còn chưa kịp thốt ra lời, Đoàn Luật Minh đã xách cặp hồ sơ đi ngang qua cô, vạt áo khoác lướt qua bàn tay đặt bên người cô.

Đinh Huyên xoay người, đành phải lấy bao máy tính của mình ở trên sofa, mau chóng bước theo sau.

Thật ra Đoàn Luật Minh hiếm khi triệu tập tất cả sinh viên mở họp nhóm,

anh càng có khuynh hướng trao đổi một với một hơn. Mà buổi họp lần này

là vì để sinh viên đã đi theo anh tham gia hội nghị quốc tế lần trước

làm báo cáo học thuật.

Đinh Huyên đi theo sau anh, nhìn sống lưng thẳng tắp của anh, bờ vai

rộng lớn, đường mép tóc sau tai gọn gàng —— anh là một người rất cẩn

thận tỉ mỉ.

Lầu ba, đi qua phòng nuôi động vật tạm thời có mùi thức ăn thoang thoảng bay ra, quẹo qua một chỗ rẽ, thì đến một căn phòng thảo luận nhỏ. Vừa

đi tới chợt nghe tiếng “Chào giáo sư” liên tục, đợi khi Đinh Huyên bước

vào thì bên trong không còn âm thanh.

Cái bàn xếp thành hình chữ “Hồi (回)”, tám người ngồi, trong đó còn có

một gương mặt ngoại quốc tóc vàng mắt sâu mũi cao, ánh mắt mọi người đều từ giáo sư hướng dẫn chạy qua người Đinh Huyên.

Cô có phần mất tự nhiên, vòng qua cạnh bàn ngồi xuống một góc. Cô quan

sát căn phòng thảo luận này, trên giá áo ở cửa treo một chiếc áo blouse

trắng, chồng sách nằm trên giá sách hơi lộn xộn, còn đặt rất nhiều chai

lọ, trên tường có tấm áp-phích hình dạng phân tử, tại góc tường thậm chí có chỗ rửa mặt, đặt bồn nhựa và khăn mặt nhỏ. Ban nãy khi đi ngang qua

văn phòng sát vách, Đinh Huyên thấy được bên trong có tủ lạnh cỡ nhỏ và

lò vi sóng, mà căn phòng này, tại góc bàn có đặt một máy pha cà phê.

Đoàn Luật Minh ngồi ở hàng ghế thứ nhất, sau khi nói sơ lược mấy câu, anh bảo sinh viên tiến lên vừa mở PPT (PowerPoint), vừa thuyết trình.

Lúc này Đinh Huyên mới phát hiện người thuyết trình lại là Tôn Văn.

Hôm nay Tôn Văn rõ ràng có trang điểm, cũng chỉ nhẹ thôi, dựa vào nội

dung PPT, còn dùng khá nhiều tiếng Anh làm báo cáo học thuật. Chỉ cần là nội dung chuyên ngành, Đinh Huyên vẫn nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể từ PPT của Tôn Văn nhìn ra, báo cáo của Tôn Văn là về hội nghị quốc tế

lần trước về những tiến bộ trong việc chống vi khuẩn lây lan khi du lịch nước ngoài.

Cũng chính là khi trở về từ hội nghị này, tại sân bay thành phố liền xảy ra việc xe đưa đón tự bốc cháy. Tên của Tôn Văn và cậu bạn học vẫn còn

nằm trong phòng bệnh khoa bỏng tại bệnh viện.

Đinh Huyên nhìn bóng lưng của Đoàn Luật Minh —— đối với cậu học trò bị bỏng của mình anh…có suy nghĩ gì?

“Hey, bạn là học trò sếp mới nhận hả?” Cậu nam sinh ngồi bên cạnh nằm

sấp trên bàn nhỏ giọng hỏi cô. Sinh viên nghiên cứu sinh bình thường xác định giáo sư hướng dẫn từ sớm.

“Không phải,” Đinh Huyên hơi xấu hổ, “Tôi ở học viện nghệ thuật.”

“Đổng Tường, hãy nói về quan điểm của em.” Đằng trước đột nhiên truyền đến tiếng của Đoàn Luật Minh.

Đinh Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy PPT của Tôn Văn đang biểu thị trang

“thank you”, mà Đoàn Luật Minh đã xoay người ngồi nghiêng ở bàn bên

cạnh, ly cà phê trong tay vừa đưa tới bên môi.

Cậu nam sinh mới nói chuyện với Đinh Huyên lúng túng đứng dậy, trong lúc nhất thời chẳng biết nói gì.

“Không có lần sau.” Đoàn Luật Minh thản nhiên nói, chẳng thèm nhìn Đổng

Tường một cái, đặt cà phê xuống rồi hỏi một nữ sinh khác.

Một nam sinh ngồi bàn trên lặng lẽ quay đầu, giơ thẳng ngón cái về phía Đổng Tường: “Sếp ở đằng trước, cậu cũng dám lơ đãng.”

Đinh Huyên cắn môi, gục đầu xuống, mở máy tính.

Buổi họp nhóm kết thúc, sau khi Đoàn Luật Minh nói có thể đi rồi, các

sinh viên mới bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Đinh Huyên xách ba lô đi

qua chào hỏi Tôn Văn.

“Sao cậu và thầy Đoàn ở cùng nhau thế?” Tôn Văn đang đứng cạnh máy chiếu, nhỏ giọng hỏi.

“Tôi muốn viết kịch bản, cần thu thập tin tức.” Đinh Huyên cười với cô ta.

“Đi thôi.” Đoàn Luật Minh không quan tâm cô vẫn đang chào hỏi, anh trực tiếp mở cửa ra.

“Tạm biệt thầy.” Tôn Văn lập tức nói.

“Tạm biệt.”

Ra khỏi phòng thuyết trình, Đoàn Luật Minh vừa đi về phía văn phòng, vừa hỏi Đinh Huyên: “Em muốn ăn gì?”

“Không cần ạ.” Đinh Huyên đi mấy bước bắt kịp, lý do đã tới bên miệng,

nhưng vào khoảnh khắc Đoàn Luật Minh quay đầu nhìn cô, ý nghĩ của cô

chợt khựng lại.

“Vậy tôi quyết định, cơm Tây.” Đoàn Luật Minh giống như chưa từng nghe

thấy lời từ chối của cô, xem thời gian thì mới bốn giờ chiều, “Em trở về chuẩn bị một chút, năm giờ rưỡi xuất phát.”

Đinh Huyên há hốc miệng, cuối cùng chẳng nói gì.

Cô về cất máy tính ở ký túc xá, Vương Thu còn đóng màn nằm ngủ. Ánh sáng rất mờ mịt, Đinh Huyên bật đèn bàn có phần khó xử, cuối cùng cô sửa lại ghi chép của ngày hôm nay. Có lẽ sau này cô có thể đem tình huống họp

nhóm viết vào trong kịch bản.

Năm giờ mười phút, Đinh Huyên xách ba lô lần nữa, cầm chìa khóa ra ngoài.

Sắc trời chạng vạng cuối hạ vẫn vô cùng sáng sủa, tà dương ở cuối chân

trời hiện lên từng rặng mây đỏ. Đinh Huyên vừa tới hành lang lầu một của ký túc xá, liền trông thấy Đoàn Luật Minh vừa khép tài liệu ngồi trên

ghế lái chiếc xe Land Rover màu đen đậu ở ven đường.

Anh —— biết ký túc xá của cô?

Đinh Huyên lờ mờ nghĩ rằng anh khẳng định đã xem qua hồ sơ sinh viên của mình.

Đoàn Luật Minh lái xe rất vững vàng, cũng ít khi nói chuyện. Xuất phát

từ sự lễ độ Đinh Huyên ngồi ở ghế phó lái, sau khi nói xong về thời tiết gần đây thì không tìm được chủ đề gì khác.

Nhà hàng cơm Tây xoay tròn nằm tại tầng cao nhất ở tòa cao ốc 45 tầng

tại trung tâm thành phố, ở đây còn có người đánh đàn dương cầm. Mà Đinh

Huyên mang giày vải áo khoác thường, có vẻ không hợp tí nào.

Sau khi ngồi xuống Đoàn Luật Minh đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ.

Ngay sau đó nhân viên phục vụ đưa thực đơn và danh sách rượu tới, trông

giá cả cũng không thấp. Đoàn Luật Minh bảo nhân viên phục vụ giới thiệu

một vài món ăn đặc trưng của nhà hàng. Đinh Huyên thầm thở phào nhẹ

nhõm, gọi món dựa theo lời giới thiệu của nhân viên.

Đợi nhân viên phục vụ rời khỏi, Đinh Huyên nhìn ra ánh đèn sáng rực của

các tòa cao ốc tại thành phố ngoài cửa sổ mờ mịt, tầm nhìn ở đây tốt

lắm, chín mươi phút có thể nhìn một vòng cảnh đêm. Trong hình ảnh phản

chiếu ra cửa sổ, Đoàn Luật Minh vừa mới uống nước, sau khi đặt ly xuống, tầm mắt anh dừng trên người cô.

Sự quan sát chẳng hề kiêng dè của anh khiến Đinh Huyên xoay đầu lại, thử tìm đề tài: “Thầy Đoàn thường tới chỗ này ạ?”

“Thỉnh thoảng, tôi ít khi có thời gian ra ngoài ăn cơm.” Đoàn Luật Minh

nói qua loa, cả ngày làm việc liên tục anh dường như không hề mệt mỏi,

trông vẫn thong thả giống như buổi sáng khi Đinh Huyên gặp anh.

“À…” Trong lòng Đinh Huyên đổi ý, “Ngành y khoa bận rộn nhiều việc —— tại sao giáo sư lại lựa chọn học y?”

“Không cần dùng kính ngữ,” Đoàn Luật Minh dựa lưng vào ghế, dừng một

chút, “Học y, coi như là đến từ mộng tưởng —— lui thì cứu dân, tiến thì

cứu thế.”

Đối với câu trả lời này, Đinh Huyên rất kinh ngạc, lại hỏi: “Bố mẹ của thầy cũng là bác sĩ?”

“Tôi không có bố mẹ.” Anh nhìn chằm chằm Đinh Huyên.

Bàn tay Đinh Huyên cầm ly nước hơi run lên một chút.

“Tôi trưởng thành tại viện phúc lợi, may mắn việc học hành rất thuận

lợi.” Đoàn Luật Minh nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại dùng ánh mắt rất dịu

dàng nhìn Đinh Huyên, “Em cũng học khoa chính quy tại Hoa Đại?”

“Vâng,” Đinh Huyên gật đầu, trong lòng trầm xuống. Ngọn đèn trên đầu

chiếu rọi đồ sứ màu trắng trên bàn, có phần chói mắt. Cô nghiền ngẫm, hy vọng có thể không để lộ dấu vết mà chuyển đề tài về phía đối phương lần nữa, có lẽ ——

“Ở trong kịch bản em cần viết về một nhân vật học y, thế nên giáo sư Uông ——” Cô nói.

Đoàn Luật Minh ngắt lời cô: “Nam chính?”

“Phải. Là một…” Cô bất giác nắm chặt khăn giấy, “Yêu quái. Nam chính là

yêu quái, ẩn nấp trong thế giới con người —— thầy cảm thấy chủ đề này

thế nào?”

“Tôi không biết rõ về phương diện này.” Anh nói thẳng, “Chỉ có thể cung cấp kiến thức y học cho em.”

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Đoàn Luật Minh mỉm cười, nói tiếp:

“Nhưng mà, rất có sức tưởng tượng.” Đây là đánh giá của anh.

Đinh Huyên gần như mang theo vẻ ngạc nhiên mà ngây ra nhìn vài giây. Lần đầu tiên cô thấy Đoàn Luật Minh mỉm cười. Tuy rằng nụ cười rất bình

thản nhẹ nhàng, nhưng anh thật sự nở nụ cười. Khi lấy lại tinh thần,

Đinh Huyên nhìn bánh mì trong rổ, đột nhiên có cảm giác mình đang ở

trong buổi trưa hè, không ngủ trưa mà hỗn loạn viết luận văn cho kịp.

“Lúc trước sao em không chọn học diễn xuất?” Đoàn Luật Minh hỏi.

Nhớ lại hành trình học tập của mình, Đinh Huyên cảm thấy hơi muốn cười,

câu hỏi thế này cô đã gặp nhiều rồi, “Em không thích xuất đầu lộ diện,

tính cách bản thân cũng chẳng thích hợp. Chủ yếu là ——” Cô do dự một

chút.

“Chủ yếu là, em gái em học diễn xuất.” Nói xong câu đó, Đinh Huyên ngẩng đầu nhìn ánh mắt Đoàn Luật Minh lúc nào cũng có vẻ sâu xa. Lần đầu tiên cô nói ra câu này với một người xa lạ.

“Em gái em?” Đoàn Luật Minh tỏ vẻ nghiêm túc, nghe kỹ lời nói của cô.

“Phải, cô ấy học diễn xuất, hiện đang làm diễn viên.” Đinh Huyên lẩm bẩm vài câu, nhíu mày, nói chầm chậm, “Thật ra, cô ấy không phải em gái

em…là chị gái, chị ruột.”

“Sau khi tiến vào giới giải trí thì sửa tuổi?” Đoàn Luật Minh ôn hòa hỏi.

“Vâng.” Đinh Huyên chậm rãi gật đầu, nhíu mày.

“Tôi sẽ không nói với người khác,” âm thanh của anh rất thấp, gần như

trong nháy mắt đọc hiểu biểu cảm của cô, “Hãy tin tôi.” Anh đặt cái nĩa

xuống, ánh mắt chân thành mà nghiêm túc.

Đinh Huyên gần như không thể dời chuyển tầm mắt của mình khỏi cặp mắt

của anh. Không biết qua bao lâu, có thể là vài giây cũng có thể là mấy

chục giây, cô đột nhiên buông tay, dao ăn rơi loảng xoảng trên bàn ăn.

“Em xin lỗi, em đi toilet một chút.” Đinh Huyên đột ngột đứng dậy, thậm

chí không đợi nhân viên phục vụ gần đó kéo ghế ra cho cô, cô vội vàng đi về phía toilet.

Trong toilet, Đinh Huyên khom lưng xuống vòi nước cảm ứng rồi tạt nước

lên mặt. Giọt nước lạnh lẽo theo hai má chảy xuống, lúc này cô mới dần

dần tìm về suy nghĩ của mình cứ bị Đoàn Luật Minh lôi kéo. Sương mù dày

đặc hỗn độn trong đầu dần dần tản ra, Đinh Huyên ngẩng đầu, nhìn chính

mình trong gương, ngọn tóc ướt sũng đang nhỏ nước.

Trời ơi…làm sao thế hả? Bọn họ đang nói những gì?

Sao lại dễ dàng kể rõ cuộc sống của mình, nói ra chuyện của Nhược Kỳ? Rõ ràng nên là cô tìm hiểu tin tức của đối phương… Tại sao ngược lại là cô nói ra triệt để?

Đầu óc hỗn loạn đến giờ mới tỉnh táo lại. Đinh Huyên lau giọt nước trên

ánh mắt. Không được, cứ như thế là không được. Cô phải giữ bình tĩnh.

Từ trong toilet đi ra thì đã là mười lăm phút sau. Khi vòng qua các bàn

ăn khác đi tới cạnh cửa sổ, cô thấy Đoàn Luật Minh đang tao nhã cắt

miếng thịt bò, cô có một loại ảo giác, hình như trong tay anh không phải là con dao ăn, mà là dao phẫu thuật.

Cô ngồi xuống, hạ quyết tâm không nói về cuộc sống của mình, mà Đoàn Luật Minh cũng không hỏi thêm nữa.

Ăn xong, Đoàn Luật Minh gọi nhân viên phục vụ lấy áo khoác đến, hình như chuẩn bị trực tiếp rời khỏi.

Đinh Huyên thấy nhân viên đứng đó không nhắc đến việc thanh toán: “Còn chưa tính tiền ạ?”

“Không cần.” Đoàn Luật Minh mặc áo khoác màu đen của mình, dựng đứng cổ

áo, cầm vạt áo phủi một chút, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi là ông chủ.”

Đinh Huyên che giấu vẻ kinh ngạc chợt lóe lên, không nói gì.

Ra khỏi tòa cao ốc, Đinh Huyên dùng lý do còn muốn đi siêu thị, khéo léo từ chối Đoàn Luật Minh có lòng tốt đưa cô về nhà. Đoàn Luật Minh cũng

không nhiều lời, trực tiếp lái xe rời khỏi.

Đinh Huyên nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen biến mất ở góc đường, cô quay

đầu hướng về phía trạm xe điện ngầm. Gần đến tháng mười, gió đêm rốt

cuộc mang đến cảm giác thoáng mát.

Anh …anh thật sự đến từ ngòi bút của cô sao?

Đinh Huyên vẫn còn lưỡng lự, nhưng chi tiết khớp nhau nhiều như vậy. Cô

không nghĩ ra, cho dù thế nào cũng không thông. Có điều may là, cô có

thời gian hai tuần tiếp theo để tìm kiếm.

Đêm nay cô không định quay về trường, muốn về nhà. Mặc dù ở nhà cũng một mình, nhưng coi như thoải mái không gò bó. Tuy rằng là người thành phố

này, nhưng ông Đinh làm việc tại giếng dầu khí đốt trên biển quanh năm,

bình thường không về nhà. Tích góp nhiều năm mua một ngôi nhà một phòng

khách hai phòng ngủ tại một tiểu khu, trả trước năm năm, bây giờ còn vay năm năm.

Về đến nhà, Đinh Huyên mệt mỏi chẳng muốn động đậy. Cô cầm quần áo đến

phòng tắm tắm rửa. Sau nửa tiếng tắm rửa, cô chỉ mặc áo thun không tay

màu trắng, cộng thêm chiếc quần short thể thao màu xám đi ra, mở một

chai sữa chua, cắm di động nạp pin, rồi mở màn hình di động lên, gọi

điện cho Nhược Kỳ, hỏi cô đang làm gì.

“Vừa mới đi qua một trạm thu phí.” Nhược Kỳ ngáp ở đầu dây bên kia, “Đi tham gia lễ khai trương của một khách sạn nào đó.”

“Chị đừng để tài xế mệt quá.” Đinh Huyên kéo ngăn tủ dưới tủ tivi.

“Biết rồi,” Nhược Kỳ qua loa, “Một tiếng nữa thì đến. Em đang làm gì hả? Cứ kêu loảng xoảng bên đó.”

“Tìm USB, nhớ là đặt ở đây mà.” Đinh Huyên thở dài, “Ngày mai lại phải

đi gặp giám chế Trương.” Cô lại kéo ngăn tủ, “Kỳ lạ, sao không tìm

thấy.”

“Địa Trung Hải thật vẫn chưa xong à —— có phải coi trọng em rồi không?”

“Sao có thể?” Đinh Huyên cười, trong khóe mắt đột nhiên mơ hồ thấy gì đó, cô bật dậy, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen.

“A lô? Sao vậy?”

“À…không có gì.” Đinh Huyên dụi mắt, nhẹ nhàng thở ra.

Hoa mắt, cô lại nhìn cái bóng của giá phơi đồ cạnh ban công thành Đoàn Luật Minh.

“Ơ, sao USB nằm trên bàn.” Đinh Huyên nhìn thấy nằm cạnh bình hoa trên bàn ăn lại là USB, cô lẩm bẩm, “Đặt ở đây hồi nào…”

Phòng khách thông với ban công, cánh cửa kính ban công khép hờ. Tuy rằng không có gió, nhưng chuông gió bằng ốc xà cừ khẽ lay động vang lên

tiếng leng keng.