Người y tá nằm mê man trên giường, khi anh ta tỉnh lại thìCarlisle sẽ nói rằng anh ta vì thiếu máu mà hôn mê.
Edward ôm lấy Atlas nhảy ra ngoài cửa sổ, tốc độ sở trường được anh phát huy đến tột đỉnh. Một nữ y tá trẻ tuổi đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, dường như có thứ gì đó lướt qua trước mắt nhưng cô chỉ kịp thấy một góc áo như ảo ảnh biết mất ở cuối hành lang.
“Á!” Cô y tá lạnh sống lưng, run rẩy làm rơi chai thuốc trong tay.
Carlisle dẫn theo hai trợ lý vừa đi vừa nhanh chóng khoác áo chuyên dụng để phẫu thuật vào, nghe thấy tiếng vang thì ngừng chân nhìn cô y tá đang đứng thừ người ra.
Tất cả nhân viên trong bệnh viện này đều biết bác sĩ Carlisle vừa đẹp vừa ôn hòa dễ tính, chỉ duy nhất trừ một phương diện ra —— ông vô cùng nghiêm khắc trong công việc, thậm chí không cho phép có một chút sơ sót nào bởi vì “Bất luận một sơ suất dù là nhỏ nhất cũng có thể gϊếŧ người” —— đây là câu nói đầu tiên mà Carlisle nói với bất cứ người nào mới đến.
Cô y tá nhớ lại những lời này, lập tức sợ hãi cúi đầu: “Xin lỗi bác sĩ Cullen, tôi đã sơ ý.”
“Nhanh chóng chuẩn bị thuốc, nhớ cho rõ, không phải bệnh nhân nào cũng có thể kéo dài thời gian tiêm, có những sai lầm không thể chỉ dùng tiếng xin lỗi là có thể bù đắp được.” Carlisle nhàn nhạt bảo, lúc này mới tiếp tục bước đi, trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân dồn dập: “Chuẩn bị gây mê cho bệnh nhân.”
“Vâng, bác sĩ Cullen.” Trợ lý rất nhanh chạy lên mở cửa phòng phẫu thuật giúp Carlisle mà không them tỏ ra đồng tình chút nào với cô y tá kia —— bất kỳ người phụ nữ nào trong bệnh viện này cũng ôm ảo tưởng với vị bác sĩ đẹp trai, nếu như ảo tưởng bị đạp đổ nhanh chóng thì cũng tốt mà.
Coi đó, bọn họ không thể nào sánh bằng bác sĩ Cullen, bất kể là khí chất, bề ngoài hay tiền tài.
Mùi máu nồng đậm còn đang khuếch tán khắp bốn phía, không khí ẩm thấp trong thị trấn Forks dường như cũng hòa quyện mùi hương ngọt ngào này.
Edward cõng Atlas từ lầu hai nhảy xuống một cách nhẹ nhàng, Atlas thậm chí không hề cảm thấy một chấn động nào thì Edward đã nhanh chóng nhảy lên, thân hình linh hoạt trong chớp mắt đã biến mất sau hàng cây.
Bàn tay ôm cổ Edward của Atlas có thể cảm giác được anh đã đóng chặt hô hấp —— thật ra ma cà rồng không cần phải hô hấp, khi Carlisle mới biến thành ma cà rồng đã dựa vào điểm này mà bơi qua eo biển Manche, đó là một đoạn hành trình dài dằng dặc mà nguy hiểm, ngoại trừ Carlisle ra thì Atlas chỉ nghe thấy trong các câu chuyện cổ mà thôi.
Tiểu Ba đi dò đường sớm đã đậu trên một cành cây gần đó chờ đợi, lúc này nó bay xuống đang định đáp lên đầu vai Atlas để tự ca ngợi chiến công của mình thì Edward lại không hề có ý định dừng lại mà vẫn cõng Atlas lao đi.
Tiểu Ba ngu ngơ mất vài giây lập tức phẫn nộ thét lên: 【 Vô liêm sỉ! Chạy nhanh như vậy vội vàng đi tìm gay hả?! 】
Tiếng hét kinh thiên động địa của nó làm cho một con vẹt đực đang bay ngang qua hiếu kỳ thu cánh đáp xuống, nghiêng đầu nhìn Tiểu Ba. Vài tia sáng yếu ớt xuyên qua những tán lá cây rậm rạp rơi xuống bộ lông xinh đẹp của nó khiến cho nó trông càng động lòng.
Mặt Tiểu Ba đỏ bừng, may mà được lông vũ che đi nên không thể thấy rõ được. Nó vội vàng thu hồi lông cánh đang xù lên, xoay xoay cái đầu nhỏ nhìn xem lông vũ của mình đã chỉnh tề chưa.
Được rồi, tuy nó không quá trẻ đẹp nhưng rất thành thục rất phong độ rất có khí chất! Vừa nghĩ như thế, lòng tự tin của Tiểu Ba lập tức bành trướng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhảy lên nhánh cây, nghiêng đầu hỏi: 【 Hì hì, anh đẹp trai, đang làm gì đó? Có muốn cùng đi tìm thức ăn không? Người ta biết có mấy cây ăn quả gần đây rất ngon nha. 】
Con vẹt kia còn trẻ hiển nhiên chưa từng đến gần đồng loại nào khác bao giờ, tròng mắt xoay xoay, dùng giọng nói có chút non nớt trả lời: 【 Tôi không được nói chuyện với kẻ lạ, trước khi đi mẹ tôi có dặn không được đến gần vẹt lạ, dù là vẹt đực cũng không được, bây giờ đồng tính cũng không an toàn. 】
Tiểu Ba khoa trương vỗ cánh cười giễu cợt: 【 A, ý của cậu là cậu là một chú chim non chưa đủ lông cánh nên phải nghe lời mẹ nói sao? Trời ạ! 】 Nó dùng một cánh che mặt cười lăn lộn đến mức rớt khỏi cành cây.
Con vẹt kia lập tức bị chọc giận, lông trên cổ xù lên, ánh sáng nhảy múa trên bộ lông xinh đẹp khiến cho Tiểu Ba choáng váng đầu óc.
【 Không phải! 】 Chú vẹt trẻ con phẫn nộ nhìn Tiểu Ba chằm chằm.
【 Hi hi, đừng kích động. Tôi nghĩ cậu là nhóc con mới ra đời, như vậy có hứng thú đi theo anh đây học hỏi không? Tôi có quả mác ca ăn rất ngon nha! Đúng rồi, tôi còn có một thú cưng nữa. 】
【 Thú cưng? 】 Không để ý đến quả hạch, chú vẹt trẻ con càng hứng thú hơn với vấn đề phía sau.
【 Đúng vậy, một con người biết nói tiếng chim chóc! 】 Tiểu Ba ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sợ hãi của đối phương làm cho nó thoả mãn cực kỳ.
Nhìn đi, tấn công nhanh mới là vương đạo! Tiểu Ba nhìn theo hướng Edward và Atlas biến mất, nó nhảy lên, khinh thường đá cái chân ngắn —— khinh bỉ các người! Tình yêu Plato cái gì chứ, chỉ có thằng ngốc mới yêu cái kiểu đó!
(tình yêu Plato là tềnh yêu chong xáng =)))các nàng cứ hiểu là hem có xôi thịt gì ráo mà chỉ ăn chay thôi =v=))
Atlas và Edward hoàn toàn không biết mình bị một con vẹt khinh bỉ, bọn họ vẫn lao vun vυ't trong rừng.
Rêu và dương xỉ dưới chân phát ra tiếng lạo xạo, bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh nên những thanh âm đó nối với nhau thành một mảnh như tiếng cười khanh khách thần bí. Màu xanh trong khu rừng quyện lại thành một mảnh, cảnh sắc vốn dĩ rất bình thường biến hóa vô cùng trông cực kỳ mỹ diệu.
Trong không khí, mùi máu của Isabella Swan dần dần phai nhạt, như có như không, Edward mới thả Altas xuống.
“Anh đã khá hơn chưa?” Atlas xoa mặt Edward, Edward nghiêng đầu hôn nhẹ lên ngón tay của cậu.
“Không cần lo lắng. Em cũng thấy đó, anh đã từng học chung lớp với cô ta nhưng chưa hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn không phải sao? Không khó để thích ứng lắm đâu nên anh nghĩ qua khỏi ngày hôm nay, dù cho cô ta chảy máu nhiều hơn cả lần này thì anh sẽ không mất khống chế nữa đâu.”
“Nếu mà còn chảy nhiều máu hơn nữa e là cô ấy sẽ mất mạng, Edward, anh thật đúng là cái tên vô lại.” Atlas trợn mắt định rút tay về nhưng Edward lại nắm chặt không buông.
“Vô lại? Không, em nhìn đi, anh luôn cố gắng để vượt qua được bản năng của mình, nhưng mà em lại không cho anh thời gian.” Edward nhìn cậu bạn trai nhỏ luôn mềm lòng của mình, trong đôi mắt hoàng kim lóe lên chút ủy khuất, khiến cho màu vàng xinh đẹp ảm đạm đi.
“A, không phải…” Atlas bị ánh mắt đó khiến cho chột dạ nhưng cậu rất nhanh nhận ra vẻ giảo hoạt của anh bạn trai ma cà rồng, cho nên trước khi Edward mưu toan được một cái hôn thì Atlas tóm lấy lỗ tai của anh bạn trai, nhìn vào đôi mắt vô tội của anh chàng, cậu chỉ còn cách nghiến răng: “Một trăm năm qua anh đã ở đâu hả? Học cách gạt người à? “
“Không, anh đang đợi em.” Edward nở nụ cười, âm cuối mềm mại kéo dài rất nhanh biến mất giữa đôi môi của hai người.
Một câu kết thúc thật đẹp đúng không nào?
Atlas không thể phủ nhận rằng những lời này khiến cho cậu rất cảm động. Khi cậu bị Edward đẩy nhẹ áp lên thân cây, cậu dùng chút ý thức mơ hồ còn sót lại mà nghĩ vậy.
Rất nhanh cậu không thể suy nghĩ được gì nữa mà chỉ còn thuận theo khát vọng của thân thể quấn lấy chàng bạn trai ma cà rồng như một chú rắn linh hoạt mặc cho anh chiếm lấy.
“A, chết tiệt!” Vài phút sau Edward không thể không đẩy cậu bạn trai nhỏ đang dán chặt trên người anh ra, hai mắt hừng hực lửa, hơi chúi người ra phía trước để che khuất chút khác thường trên thân thể anh—— anh chưa bao giờ quên cái câu sát phong cảnh mà Atlas từng nói.
Edward đấm vào thân cây sau lưng Atlas khiến cho nó rung lên dữ dội như tâm tình của anh lúc này: “Em…em muốn anh bẻ gãy cổ của em sao?”
Atlas chớp đôi mắt tràn đầy sương mù thở hồng hộc rồi dựa vào người Edward cười sặc sụa mà không thèm để ý đến Edward phẫn nộ gầm nhẹ.
“A, Edward Edward, Edward đáng yêu…” Atlas không ngừng gọi tên Edward, cười đến run rẩy cả người, “Là anh quyến rũ em.”
Atlas nắn nắn lỗ tai Edward, bị Edward đẩy ra, lại sờ vào, rồi rướn người lên day day cắn cắn vành tai của anh.
Edward rêи ɾỉ một tiếng, mất tự nhiên mà run lên, chợt nghe Atlas ghé vào tai anh cười hì hì thì thầm: “Em nghĩ anh đã quên mất rằng em từng học nhảy Latin. Em nhớ hồi đó em có nói với anh khi chúng ta còn đang quen nhau ở trên mạng. Em chỉ học hơn ba năm, không tính là lâu chỉ vì muốn rèn luyện thân thể, nhưng nó đủ để khiến thân thể em mềm dẻo…sao hả?”
Atlas đắc ý nhìn Edward, dù sao thì tính cách của cậu dù ít hay nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi Clairol mà.
Ngược lại Edward thì làm sắc mặt cổ quái, sau nửa ngày, anh thống khổ gầm nhẹ: “Chết tiệt, anh nghĩ anh cần khả năng tự chủ mạnh hơn.”
Atlas hất cằm, lộ ra cái cổ duyên dáng, đôi mắt đen tuyền mang ý cười nhìn Edward, tất cả đều khiến cho Edward không khỏi nuốt nước bọt vì khao khát, cậu cười đắc ý: “Cảm ơn anh đã khích lệ! Thầy của em chắc là sẽ rất vui, đương nhiên, em cũng rất vui.”
Trong rừng cây chỉ có chút ánh sáng yếu ớt, bầu trời vốn âm u của thị trấn Forks bị cành lá rậm rạp che khuất hoàn toàn, chóp mũi toàn bộ đều là mùi thơm của cây rừng sau cơn mưa, nhưng Edward có thể phân biệt rõ ràng mùi nào mới là mùi của Atlas, dù thoáng ngửi qua thì chúng giống nhau y hệt.
Mùi vị ấy làm cho anh thoải mái cực kỳ, tuy rằng cậu bạn trai nhỏ đang đắc ý khiến cho anh có chút không cam lòng.
Anh vươn tay đè lên thân cây, nhẹ nhàng giam cậu vào trong lòng mình, phát ra một tiếng cười nhẹ: “Khích lệ? Không, có lẽ, hẳn là anh nên thưởng cho em mới phải? Ha?”
Anh đem giọng mũi đè thấp, sau đó nâng cao âm cuối lên. Anh sớm đã phát hiện, cậu bạn trai nhỏ của anh so với khuôn mặt thì lại càng không có sức chống cự đối với giọng nói của anh —— có lẽ là bởi vì cậu ấy từng học nhảy chăng? Điều đó khiến cho cậu càng thêm nhạy cảm với âm thanh hơn.
Anh cười thầm vì suy đoán này, sau đó khẽ cắn nhẹ lên cái cằm tinh tế của cậu bạn trai nhỏ. Cậu bạn trai nhỏ của anh giãy dụa mắng anh vô sỉ càng khiến cho anh cười vui vẻ, đôi môi bắt lấy cơ hội này trượt xuống xương quai xanh cong cong xinh đẹp của cậu.
Cậu bạn trai nhỏ của anh run lên, phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, không biết là vì cố gắng của anh hay vì làn da lạnh như băng, nhưng hiển nhiên điều này cũng không quan trọng lắm, anh vẫn rất là thỏa mãn.
Đáng tiếc, từ khi Bella chuyển trường đến nay, tựa hồ vận rủi cứ quấn lấy Edward. Ngay khi Edward bắt đầu tự hỏi nên trêu chọc Atlas nữa hay là dừng lại không tiếp tục nữa thì một mùi hương lạ lẫm chui vào mũi anh —— là ma cà rồng từ bên ngoài đến! Còn không chỉ có một người!
Trực giác dã thú bên trong Edward nháy mắt bừng tỉnh, anh quay phắt đầu lại, trong chớp mắt dùng tốc độ kinh người ôm chặt lấy Atlas không để mùi của cậu lọt ra ngoài. Sau đó anh cởϊ áσ khoác quấn lấy Atlas.
“Sao vậy?” Atlas lập tức phát hiện điều quái dị, cậu phối hợp với Edward tự bao bọc mình lại, lấy cả mũ đội lên.
“Có kẻ địch, ma cà rồng, là ma cà rồng lạ.” Edward nhanh chóng trả lời, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, “Hẳn là mùi máu của Bella hấp dẫn chúng tới. Chết tiệt, đứa con gái đó vì sao không an phận ngồi yên một chỗ? Sao ả lại để bị chảy máu nhiều như thế? Đúng lúc có mấy tên ma cà rồng đang lang thang ở vùng lân cận!” Edward hoàn toàn xem nhẹ sự thật là Bella cũng không hề muốn bị đυ.ng xe.
Anh thật không sao hiểu nổi vì cái gì mà con bé đó lại mang đậm xui xẻo đến mức này, từ khi gặp được cô ta đến nay, anh vẫn luôn thắc mắc vấn đề này —— suốt cả trăm năm làm ma cà rồng cho đến bây giờ anh chưa từng đυ.ng phải vô số tình huống khó giải quyết xuất hiện liên tục như vậy.
Edward vừa nhanh chóng che giấu Atlas vừa không ngừng oán trách: “Anh thề nếu như vận rủi của đứa con gái đó có thể cụ thể hóa thì nó còn kinh khủng hơn cả bom nguyên tử luôn.”
Atlas cười không nổi trước lời nói đùa này, cậu biết bản thân đang rơi vào nguy hiểm —— cậu không phải là ma cà rồng, Carlisle đã từng nói với cậu trường hợp một ma cà rồng ở bên con người bình thường là rất đặc biệt.
Tốc độ của ma cà rồng rất nhanh, khứu giác linh mẫn của Edward giúp anh có thể phỏng đoán được vị trí của đối phương —— kẻ đó đang tăng tốc tiến về phía họ!
Mà anh có muốn mang Atlas bỏ đi thì cũng đã quá muộn rồi.
Đại đa số ma cà rồng đều giống hệt như dã thú, hung ác, thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Edward biết nếu như anh chạy trốn thì anh sẽ trở thành con cừu trong miệng sư tử, đối phương sẽ lập tức nhào lên xé nát… Altas, có lẽ còn có anh.
Đúng vậy, dù cho không có thâm cừu đại hận thì cuộc sống dài vô tận đến phát chán của ma cà rồng thường khiến cho những tay săn mồi tàn nhẫn này cảm thấy nhàm chán, bọn họ luôn muốn tìm những chuyện mới lạ đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ để làm, còn có cái gì tuyệt vời hơn là chiến thắng được đồng loại mạnh hơn mình?
Edward từ khi trở thành ma cà rồng đến nay phần lớn đều ở trong sự bảo vệ của gia tộc Cullen, một gia đình với số lượng thành viên cố định như nhà Cullen trong thế giới ma cà rồng cũng được xem như là một gia tộc lớn, rất ít ma cà rồng du cư nào dám tùy hứng làm bậy với gia đình Cullen. Cho nên dưới sự bảo vệ của gia tộc anh chưa từng rơi vào tình trạng bị săn đuổi, nhưng điều này không có nghĩa là anh không biết. Từ khi anh trở thành ma cà rồng Carlisle đã sớm nói cho anh biết tất cả những nguy hiểm của thế giới ma cà rồng rồi.
Những cành dương xỉ dưới đất phát ra tiếng lạo xạo nho nhỏ, Edward lập tức đem Atlas kéo ra sau lưng mình, anh ngưng mắt lại lạnh lùng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đến đây!
Trong màn sương mù, ba hình ảnh như ẩn như hiện rồi dần dần lộ rõ —— tốc độ thật nhanh!
Trong chớp mắt, giữa màn sương mù trắng xóa xuất hiện ba đôi mắt đỏ tươi như máu.