Sử Kiến Nghiệp ngồi ở trong xe có chút bất an, thoáng đứng dậy tới gần người lái xe.
“Vào nội thành, làm phiền cho tôi xuống ở ven đường là được rồi.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, cậu phải cùng tôi đi gặp lão đại.”
Lái xe hỏi.
“Cậu là người quan trọng được lão đại mời?
“Ừm, chỉ là bạn tù mà thôi.”
Sử Kiến Nghiệp xấu hổ cười cười.
“Cậu ta là tiểu đệ mới mà lão đại thu nạp lúc ở trong tù, biệt hiệu gọi là ‘con thỏ’. ”
“Ha ha.”
Vị lái xe kia bắt đầu buồn cười.
“Là bọn họ kiên quyết đặt tên đó cho tôi, hơn nữa thỏ cũng thật đáng yêu a.”
“Là đáng yêu, cho nên đã bị lão đại yêu thương.”
Sử Kiến Nghiệp vừa mới muốn hỏi nhưng liền hiểu ra ý tứ trong câu nói, nghiêm khắc đối người phía trước nói một câu.
“Câm miệng!”
Sử Kiến Nghiệp dọc theo đường đi trong lòng cứ có gì đó không yên, nhưng dù có nói gì đi nữa thì vẫn nghe được một câu, gặp lão đại rồi nói.
Xe dừng lại trước cửa một tòa biệt thự, bị kéo đến trước cửa, Sử Kiến Nghiệp liền nghe thấy tiếng hô to của Cư Ứng Phong.
“Con thỏ mày tới đây cho tao.”
Sử Kiến Nghiệp ngó quanh bốn phía. Âm thanh kia tựa hồ là từ phía sau cánh cửa truyền đến.
Hành đến trước cửa, gõ gõ cửa.
“Lão đại, chúng tôi đã trở về.”
“Vào đi.”
Hai người vào cửa, Sử Kiến Nghiệp liền thấy Cư Ứng Phong đem một chân đạp lên đầu của con chó đốm, con chó kia ủy khuất nhìn chủ nhân, thấy có người vào cửa liền hướng ánh mắt nhìn qua, ánh mắt kia khiến cậu không khỏi có chút quen thuộc, ủy khuất, e ngại, còn có một chút bất đắc dĩ nhẫn nhục chịu đựng.
“Thật cao hứng khi có thể nhìn thấy cậu ngay tại nhà tôi, không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta lại đượct gặp mặt? Mới trở về chắc sẽ mệt mỏi, đi tắm rửa để xả hết cái xui, nghỉ ngơi vài ngày để điều hòa lại thân thể đi.”
Thấy được đi ra ngoài, Sử Kiến Nghiệp cũng bắt đầu hướng cửa di chuyển.
“Gặp cũng gặp qua, tôi cũng muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, tôi đi đây.”
Nói xong lời này cậu cơ hồ muốn chạy khỏi nơi này, biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể cúi đầu từng bước một hướng về phía cửa trốn đi. Mới đi được vài bước, Cư Ứng Phong từ phía sau đem cậu ôm lấy.
“Muốn chạy!”
Ngữ điệu đè thấp ba độ, Cư Ứng Phong có dấu hiệu phát hỏa, thân thể Sử Kiến Nghiệp nao núng một chút.
“Mới được ra ngoài tôi cũng nên cho cậu tắm rửa.”
“Ha ha, không dám phiền tới lão đại.”
Sử Kiến Nghiệp cười gượng.
Bất quá dấu hiệu cự tuyệt của cậu không có hiệu quả. Bị lôi vào phòng tắm, không cởϊ qυầи áo, nước liền xả xuống người, từ đầu đến chân, cho dù cậu không phải đối thủ của gã đại lưu manh, cho đến khi toàn thân chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ. Vẫn cố phòng thủ đến cùng.
“Thật may mắn làm sao, ‘cái miệng’ phía dưới đã lành rồi a?”
“Tôi thích ăn thịt con thỏ.”
“Ứ.”
Không biết từ lúc nào mà con chó kia đã ở ngay cửa, nghe được ba chữ thịt con thỏ, ngẩng đầu ứ hai tiếng.
“Con chó ngu ngốc, mày cứ yên tâm tao sẽ không ăn mày.”
Con chó cúi thấp đầu xuống
Cư Ứng Phong đem Sử Kiến Nghiệp đặt trên tường, đem qυầи ɭóŧ của cậu kéo xuống. Ngón tay trực tiếp nói vào phía sau của cậu bừa bãi đâm chọc.
“Vài ngày không có làm, thế nhưng còn học được phản kháng, có phải muốn được tôi dạy dỗ lại hay không?”
“Ưm, ưm, tôi lại không đắc tội anh, anh còn muốn khi dễ tôi bao lâu?”
Nghe thấy âm thanh ai oán của ai kia, như thế nào lại giống như bắt chước con chó ở cửa.