Buổi tiệc từ thiện, náo nhiệt vô cùng.
Có
mặt tại đây đa phần đều là những nhân vật quyền quý nổi tiếng của thành
phố S. Những người này, trang phục hoa lệ, khí chất phi phàm, luôn tạo
cảm giác về sự ưu việt mà người thường không thể sánh bằng. Phóng mắt ra xa một chút, trong buổi tiệc này còn có rất nhiều minh tinh người mẫu
nổi tiếng, bọn họ tới tham gia thịnh yến, vừa là đóng góp một phần nhỏ
vào việc từ thiện, nhưng mặt khác, trong số họ ai cũng vì tư lợi riêng
mới tới, bởi vì đến nơi này nói không chừng lại có thể kiếm được cho
mình một vị “Kim chủ” mới chăng.
Lâm Trình xuất hiện ở buổi tiệc này cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, ly vang đỏ cầm trong tay
còn chưa uống hết, đã có vài cô nàng minh tinh đến bắt chuyện. Anh lại
không có tâm tình tán gẫu cùng đám phụ nữ này, chỉ lịch sự đối đáp vài
câu không lạnh không nhạt với họ. Nói cho cùng những cô nàng này không
đến nỗi là bình hoa, nhìn nét mặt anh liền biết nếu còn ở lại thêm thì
kết cục chỉ rước lấy bẽ mặt, bọn họ đành phải lấy cớ mà rời đi, vội vã
đi tìm một vị “kim chủ” mới.
Bên tai rốt cục cũng yên ắng hơn, Lâm Trình đang một mình nhấm nháp ly rượu của mình, chợt cảm
giác có người đến vỗ nhẹ lên vai mình.
Anh rất ghét bị người khác chạm lên người, đặc biệt là chạm một cách đột ngột… Đương nhiên là trừ Cố Ái.
Nhíu mày quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Noãn.
Trên người cô gái này khoác một chiếc váy ren thêu hoa của Valentino, mái
tóc dài buông xuống bờ vai, hơn nữa trên gương mặt của cô ta lúc này là
nụ cười thực ngọt ngào, nhìn qua quả thực rất đẹp mắt.
Anh không thể không thừa nhận, cô gái này là một mỹ nữ.
“Lâm tiên sinh, tôi có thể ngồi bên cạnh anh không?” Thanh âm của cô khi nói chuyện ôn nhu dịu dàng, có thanh có bổng, rất êm tai.
Lâm Trình không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
“Lâm tiên sinh, anh còn nhớ tôi không? Có một lần anh lái xe thiếu chút nữa
thì đυ.ng phải tôi đấy.” Cố Noãn nói tới đây, mỉm cười thật dịu dàng: “Có điều, tôi vẫn còn may mắn chưa bị đυ.ng nên vẫn sống vui vẻ khoẻ mạnh
đến giờ.”
Câu nói đùa này chẳng chút buồn cười, nhưng không thể để cô ta tự biên tự diễn một mình, vì vậy Lâm Trình đành lịch sự gật đầu ứng đáp, từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lời nào.
Tuy rằng anh cũng không chán ghét cô ta, nhưng bởi vì có quan hệ tới Cố Ái, anh không muốn giữa hai người trở nên quá quen thuộc.
Cố tình bắt chuyện, đối phương lại không có một chút phản ứng, Cố Noãn cảm thấy thực không có ý nghĩa gì.
Thế nhưng, không biết như thế nào, cô ta rất muốn được đứng bên cạnh người đàn ông này.
Nghĩ ngợi một chút, cô ta đột nhiên cất tiếng hỏi: “Lâm tiên sinh, Cố tiểu thư có khỏe không?”
“Rất khoẻ.” Anh mới vừa đáp, lại nhìn thấy Diệp Mĩ Lâm không biết xuất hiện
từ lúc nào đang đi về phía hai người. Ánh mắt lướt qua bà ta một cái,
Lâm Trình cười nhạt, ung dung nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi nói: “Có tôi ở đây, Cố Ái mãi mãi vẫn là công chúa. Có điều, dường như có người
lại không vừa mắt với cô ấy thì phải.”
Khi anh nói những lời này, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Mĩ Lâm.
Ánh mắt anh rất lạnh, Diệp Mĩ Lâm vừa nhìn vào toàn thân khẽ run lên.
Còn chưa hết, bà ta lại nghe được Lâm Trình tăng thêm ngữ khí, tiếp tục
nói: “Nếu có người tiếp tục làm chuyện xấu xa, muốn hại tới cô ấy, tôi
nghĩ, tôi sẽ cho người đem tên cặn bã đó chôn sống không tha.” Anh nói
xong, quay sang nhìn Cố Noãn, thản nhiên bồi thêm: “Cố phu nhân, bà dù
sao cũng nuôi dưỡng Ái Ái nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút tình
cảm mẹ con, giờ tôi vô cùng trân trọng cô ấy, nghe những lời vừa rồi có
phải cũng thấy an tâm hơn không?”
Ngại có Cố Noãn
đang ở đây, bà ta không muốn để Cố Noãn biết mình đang điên cuồng bày kế hại Cố Ái, Diệp Mĩ Lâm đành phải miễn cưỡng gật đầu: “Con bé hạnh phúc
là tốt rồi.”
Những nghĩ tới vừa rồi người thanh niên
này mới nói, nếu có người còn đυ.ng tới Cố Ái, anh ta sẽ đem kẻ đó chôn
sống không tha, Diệp Mĩ Lâm liền thấy khϊếp đảm trong lòng.
Cùng Lâm gia giao thiệp lâu nay, bà ta thừa biết, người nhà họ Lâm lòng dạ tàn nhẫn đến mức nào.
Mấy loại chuyện này, Lâm Trình nói được làm được.
Sau lưng không khỏi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Mẹ, sắc mặt của mẹ làm sao lại khó coi như vậy? Mẹ bị cảm sao?” Cố Noãn tâm tư còn đơn thuần, cũng không biết những lời vừa rồi Lâm Trình nói là cố ý để Diệp Mĩ Lâm nghe, cho nên khi nhìn thấy sắc mặt bà ta trở nên tái
nhợt, không khỏi có chút khẩn trương tiến lên đỡ lấy bà ta: “Mẹ, mẹ
không thoải mái chỗ nào sao?”
“Mẹ không sao, trong này có lẽ hơi ngột ngạt, ra ngoài hít thở chút không khí là được rồi.”
“Vậy để con dìu mẹ đi.”
Nhìn bóng dáng hai mẹ con họ rời đi, Lâm Trình lại nhấp một ngụm rượu nữa,
chợt thấy trong đám đông có bạn gái hôm nay của mình – Ninh Phi, anh khẽ phất tay, lập tức Ninh Phi đung đưa vòng eo thon quyến rũ đi tới.
“Ngài có chuyện gì dặn dò?”
“Tìm thêm vài thám tử đi điều tra Diệp Mĩ Lâm. Chậm nhất là một tuần, tôi
phải biết vì sao bà ta lại hận Cố Ái đến vậy.” Hận đến mức có thể thuê
người đến cường bạo cô ấy, anh liếc nhìn Ninh Phi một cái: “Tôi nhất
định phải biết ẩn tình.”
Lại nói, trong khoảng thời
gian này, Ninh Phi đã tìm không biết bao nhiêu thám tử đi điều tra về
chuyện của Diệp Mĩ Lâm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thu được chút kết quả gì.
Ninh Phi nhíu mày: “Trình thiếu gia, có lẽ anh
nghĩ nhiều rồi, tôi nghĩ hẳn không có ẩn tình gì đâu. Chẳng qua vì Cố
tiểu thư đã chiếm lấy vị trí của con gái bà ta, nên bà ta sinh hận, tư
tưởng cực đoan, không thể bỏ qua được mà thôi.”
Trực giác nói cho anh biết, không đơn giản như vậy.
Nhìn bộ dạng nghiêm nghị của Lâm Trình, Ninh Phi đành tuân lệnh: “Được, tôi sẽ tìm thêm người đi điều tra sự tình.”
Dứt bỏ khỏi công việc, Lâm Trình cũng có thể xem là một ông chủ tốt bụng.
Nhớ lại vừa rồi Ninh Phi mới cùng một đám công tử tán gẫu dường như rất vui vẻ, Lâm Trình cười cười: “Trong buổi tiệc hôm nay, nói xem cô thích
người nào? Đích thân tôi sẽ làm mai giúp cô.”
Làm
mai? Người mà cô thích, chính là anh… Thế nhưng lời này chỉ có thể giữ
trong lòng. Mượn ly rượu che đi nỗi thống khổ của mình, Ninh Phi cười
cợt đáp lại: “Tôi chỉ thích người ngoại quốc.”
“Sao lại thích người ngoại quốc?”
“Bởi vì chỉ họ mới có thứ kia đủ lớn, ha ha.” Ninh Phi cười lớn, đến mức nằm bò xuống bàn, nhưng khoé mắt lại ẩn ẩn lệ nóng.
***Greenhousenovels.com***
Lúc Lâm Trình từ buổi tiệc quay về nhà, đã là mười một giờ đêm.
Khi anh đẩy cửa đi vào nhà, toàn bộ phòng khách tối đen như mực. Nghĩ bụng, có lẽ Cố Ái đã đi ngủ trước.
Anh ngồi nán lại trong phòng khách một lúc, uống một ly nước ấm rồi mới
bước nhẹ quay về phòng ngủ của mình, nhưng khi mở cửa ra, trên giường
lại không hề thấy bóng dáng Cố Ái đâu.
Nha đầu kia, chẳng lẽ đêm nay không ngủ cùng anh? Lâm Trình lập tức quay sang phòng của Cố Ái bên cạnh.
Vừa đẩy cửa vào, anh chợt nhìn thấy Cố Ái đang ngồi bó gối, đầu gục xuống bên cạnh giường.
Dường như còn có tiếng nức nở khe khẽ, Lâm Trình nhíu mày, cô đang khóc sao?
Anh nhẹ nhàng đến gần cô, cả người ngồi xuống: “Ái Ái, em làm sao vậy?”
Lâm Trình quay về rồi.
Cố Ái vội vàng nín khóc: “Em không sao.” Nói xong, đầu lại càng rúc vào giữa hai tay hơn.
Thanh âm lúc nói chuyện của cô khản đặc giọng mũi, còn bướng bỉnh nói mình
không sao. Lâm Trình nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên: “Nếu không phải khóc thì ngẩng đầu lên cho anh xem.”
Hai má của cô bị hai bàn tay ấm áp của anh bao lấy, Cố Ái càng thấy tủi thân hơn, tiếng nức
nở ngày càng rõ: “Em đã nói em không sao thì chính là không sao, anh có
thấy anh phiền lắm không!”
Cô nói xong, dùng sức đẩy mạnh anh ra.
Lâm Trình đang ngồi xổm, toàn thân không có trọng tâm, lập tức ngã ngồi trên sàn nhà.
Nhìn anh bị mình đẩy ngã, Cố Ái vội vàng kéo anh lên: “Anh không sao chứ?”
“Anh không sao.” Hai tay Lâm Trình giữ lấy khuôn mặt của cô: “Còn nói không
khóc, em xem này, hai mắt hồng hồng, có thấy giống thỏ con không?” Anh
dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không?”
“Anh sẽ cưới Cố Noãn sao?”
“Hả?” Lâm Trình sửng sốt, có chút buồn cười mà lắc đầu, đưa tay búng nhẹ lên trán cô: “Em đang nói linh tinh gì thế?”
“Hôm nay anh đi tham dự buổi tiệc từ thiện kia, trên TV có đưa tin, em xem
rồi. Em nhìn thấy anh và cô ấy ngồi bên cạnh nhau, hai người nói chuyện
rất vui vẻ, anh rất có thiện cảm với cô ấy đúng không? Chẳng bao lâu
nữa, anh sẽ cưới cô ấy phải không?” Cố Ái nói tới đây, giọng lại nghẹn
ngào: “Hơn nữa, người anh muốn cưới vốn dĩ là cô ấy, chẳng qua là vì em
chiếm chỗ của cô ấy mà thôi.”
Nghĩ rằng mình đã chiếm lấy vị trí của người khác nhiều năm như vậy, trong lòng cô lại dâng lên một trận áy náy.
Cô như thể đột nhiên hiểu được vì sao thời gian gần đây cô hay gặp chuyện
xui xẻo, là vì cô đã chiếm lấy thân phận của người khác, cho nên ông
trời mới bắt cô trả giá.
Nhìn Cố Ái khóc vô cùng đáng thương, hai mắt uỷ khuất mở lớn nhìn anh, Lâm Trình vuốt ve hai má của
cô: “Nói anh nghe xem, có phải có người đang ghen không?”
Cố Ái rũ đầu, không biết nên nói gì.
Đúng vậy, là cô đang ghen.
Đêm nay nhìn thấy anh và người phụ nữ khác đứng cạnh nhau trên TV, cô khó chịu đến mức muốn nổi điên.
Thế nhưng, không biết đang giận hờn hay gì khác, cô nhất quyết lắc đầu: “Em mới không thèm ghen!”
Nha đầu lừa gạt này!
Ánh mắt không biết nói dối, không thể lừa được người khác.
Xem ánh mắt nóng rực tràn đầy vẻ tức giận đang nhìn anh, còn dám nói là không ghen?
Hơn nữa, anh cũng không phải là tên ngốc.
Mấy ngày này Cố Ái quấn quít lấy anh như vậy, giữa hai người đã vô cùng
thân thiết, anh chỉ biết, anh đã đi vào trái tim cô được một chút rồi.
Nhìn bộ dạng vô cùng uỷ khuất lúc này, cùng với ánh mắt nhìn anh, anh có thể khẳng định, cô cũng đang thích mình.
Nghĩ vậy, anh mỉm cười hạnh phúc, nếu lúc này không nói ra thì còn đợi đến khi nào?
Anh bế cô lên, đem cô ném lên giường, rồi sau đó cả người anh liền trực tiếp đè lên.
Hai tay của anh giữ lấy má cô, Lâm Trình chân thành nhìn cô: “Đời này, anh chỉ yêu một mình Cố Ái mà thôi.”
Chỉ yêu Cố Ái…
Anh rốt cục cũng đã thổ lộ…
Tuy rằng biết anh thích cô, thế nhưng lúc này thật sự được nghe từ miệng
anh nói yêu cô, toàn thân Cố Ái giống như bị điện giật làm cho cứng đờ,
hai mắt ngây ngốc nhìn anh, nói không thành lời.
“Làm sao vậy? Bị doạ thành ngốc rồi ư?” Lâm Trình bật cười, ấn xuống môi cô
một nụ hôn nhẹ: “Người anh yêu, chính là con thỏ nhỏ mắt hồng hồng gần
ngay trước mắt này.”
Vừa rồi còn đang khóc, nhưng bị
anh hôn như thế, Cố Ái cũng không nhìn được mà nở nụ cười, hai tay vòng
lên cổ Lâm Trình, miệng vểnh lên nói: “Nhưng mà em không phải là một
người hoàn mỹ, anh vẫn yêu em sao?”
“Em không cần
phải hoàn mỹ, chỉ cần anh yêu em là được rồi.” Lâm Trình bày tỏ, lại hôn lên môi cô một lần nữa, môi của cô vừa mềm mại lại thơm ngát, khi chạm
vào cảm giác thực thoải mái.
Người đàn ông này chính là cầm thú!
Sau khi đã thổ lộ thành công, một Lâm Trình nhã nhặn khiêm tốn trước đây lập tức biến thành một con sói đói.
Lúc này, ở trên giường, anh giữ chặt lấy hai má cô mà hôn say đắm, hơn nữa, một tay còn rất không thành thật mà bắt đầu sờ loạn trên thân thể cô.
Cố Ái biết, hành động này của hai người đại biểu cho kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Nuốt nuốt nước miếng, giữa lúc ý loạn tình mê, Cố Ái giãy dụa đẩy anh ra, cố gắng tìm lấy một cái cớ: “Chờ một chút, chờ một chút… Anh…anh còn chưa
tắm, trên người anh toàn mùi rượu!”
Dù sao cũng là lần đầu tiên, cô vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, khó tránh khỏi vô cùng căng thẳng.
Cô không nghĩ tới, Lâm Trình đáp lại cô, lại chính là trực tiếp ôm lấy cô xuống giường, hai người cùng đi thẳng vào phòng tắm.
“A…” Cố Ái không đoán trước được chuyện sẽ thế này, bản năng vươn hai tay ra, ôm chặt lấy cổ anh.
Bước chân anh vẫn vững vàng, hai cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, ôm chặt lấy cô không rời.
“Em không muốn tắm, em đã tắm trước rồi.” Cố Ái rất không thành thật mà giãy dụa, cùng anh tắm chung sao? Cô sẽ xấu hổ chết mất.
Thích nhất là được nhìn cô vừa đỏ mặt lại ngốc nghếch không biết làm sao, Lâm Trình khẽ nhéo cái mũi của cô: “Đồ ngốc.”
Dòng nước ấm áp phun xuống, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước.
Hai người vừa bước vào, anh lại mà bắt đầu hôn cô.
Nụ hôn của anh, so với nước ấm đang xối xuống còn nóng bỏng hơn. Cố Ái có
chút không chịu nổi, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập.
Trên người cô mặc một chiếc váy liền thân ở nhà, lúc này, váy bị nước làm ướt dính vào trên người gần như trong suốt.
Trong đầu Cố Ái chợt nhớ tới bốn chữ: “Thấp thân dụ hoặc”. *cả người ướt đẫm nóng bỏng =.=
Bất quá, lần đầu tiên lại diễn ra trong phòng tắm, điều này vô cùng không
thoải mái, Cố Ái có chút thẹn thùng nhìn anh: “Lâm Trình, lần đầu tiên
đừng ở trong này được không?”
“Đương nhiên là không ở trong này.” Lâm Trình cười cười, tay nâng lên vuốt mái tóc Cố Ái, rồi
sau đó một tay giữ chặt lấy cổ tay cô, đem cô áp sát vào góc, để cô tựa
lên vách tường, thân mình cường tráng của anh kề sát vào người cô, ở bên tai cô khẽ nói: “Ở trong này, anh chỉ muốn được hôn em.”
Dưới dòng nước ấm áp tuôn xuống, anh dịu dàng nhấm nháp bờ môi cô.
Nụ hôn của anh dần dần sâu hơn, cô bị anh bế lên, rồi sau đó hai chân của
cô thực tự giác mà quấn quanh hông anh, Lâm Trình ôm cô, vừa hôn vừa ra
khỏi phòng tắm, tiến vào phòng ngủ…
Đặt cô lên giường, cả người anh cũng theo đó mà đè lên.
Hai tay anh ở đặt bên đầu cô, đầu lưỡi không ngừng dây dưa với chiếc lưỡi
mềm mại của cô, nụ hôn thực bá đạo, nhưng cũng thực dịu dàng.
Cảm giác được bàn tay to lớn của anh tiến vào áo cô, không ngừng làm càn mà chạy dọc thân thể, lực đạo vô cùng dịu dàng, như thể đang chạm vào bảo
vật trân quý nhất thế gian.
Khi đầu ngón tay anh xẹt
qua trước ngực cô, Cố Ái khẽ ngâm thành tiếng, toàn thân có chút run
rẩy, hoàn toàn bị cảm giác lạ lẫm này làm cho sợ hãi.
Một loại cảm giác khó có thể kháng cự, đang từng chút một xâm nhập vào toàn bộ cảm quan của cô.
Bờ môi Lâm Trình thong thả đi xuống, lướt qua hai má của cô, rồi sau đó chậm rãi trượt xuống xương quai xanh, xuống phía dưới….
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cô bất giác vặn vẹo thân thể, đáp lại của cô làm cho Lâm Trình có chút sung sướиɠ.
“Ái Ái, mau nói em yêu anh.” Anh giữ lấy khuôn mặt cô, mắt nhìn thẳng vào mắt Cố Ái.
Trong bóng đêm, ánh mắt của anh như sáng lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ, mị hoặc thâm thúy như biển sao.
“Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, thực yêu thực yêu thực yêu.” Thủ thỉ tâm tình, tay bắt đầu cởϊ qυầи áo của cô…
Ngoài cửa sổ hơi lạnh dần nồng đậm hơn, nhưng trong phòng không khí lại càng lúc càng nóng…