Khiêm Vương Sát Phi

Chương 59: Viên phòng!!!

Vy Vy: đợi chờ bao nhiêu ngày tháng, qua bao nhiêu lần suýt có thịt thì chương này chính thức có thịt nhé! Mời các vị thưởng thức mĩ vị ^^~

Trở về Vương phủ, đợi cho Vân Khinh dùng bữa xong, Cung Mạch Khiêm liền ôm Vân Khinh vào lòng, hưởng thụ tư vị nhuyễn ngọc ôn hương, âm thanh ôn hòa từ bờ môi mỏng hơi nhếch của hắn phát ra: “Mèo con, nàng không có chuyện gì muốn nói với vi phu không?”

“Nói cái gì?” Vân Khinh thoải mái nằm trong vòng tay ấm áp của Cung Mạch Khiêm thản nhiên hỏi lại.

“Nói về vị quý nhân của nàng, thế nào?” Cung Mạch Khiêm nhìn về một chỗ trong phòng thâm ý nói.

Vân Khinh giương mắt nhìn Cung Mạch Khiêm chợt nhìn thấy ánh mắt của hắn dừng tại một chỗ mà lúc này chỗ đó đang có một con quỷ, trong hai tròng mắt đen như hai viên trân châu xuất hiện dị sắc: “ Chàng nhìn thấy hắn sao?”

Con quỷ trốn ở đó đối với chuyện này cũng cực kì hứng thú liền bay tới trước mặt hai người,vừa gật đầu vừa nghi hoặc. Đúng thế, đúng thế, nam nhân của ngươi có thể thấy ta?

“Thật sự có cái gì ở đó sao? Vi phu tuy là không thấy được nhưng có thể cảm giác được sự tồn tại của nó.” Cung Mạch Khiêm ôm nhẹ lấy nàng cười khẽ nói. Đối với chuyện xác thực được sự tồn tại của thứ đó hắn cũng không có cái gì gọi là sợ hãi hay khủng hoảng.

Hắn biết cái thứ mà người ta vẫn gọi là quỷ đó nếu như giúp Vân Khinh thì chính là người của Vân Khinh. Như thế nó sẽ không thương tổn chính mình. Chỉ cần có mèo con ở bên, tuy chuyện này thật quỷ dị, thật làm người khác khó mà tưởng tượng được nhưng hắn chỉ cần tin tưởng nàng là được rồi, còn lại đều không quan trọng. (Vy Vy: lại bị hai chữ “tin tường” này làm cho ngưỡng mộ ^^~)

Không phải chứ? Có chuyện quái dị thế này? Vậy mà hắn ta có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn! Ta ngất! Người này thật đúng là trâu bò! Trực giác so với nữ nhân còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Con quỷ bay lơ lửng trên kia nghe được lời nói của Cung Mạch Khiêm hai mắt trừng còn lớn hơn cả mắt trâu, há hốc mồm có thể nhét vừa một quả trứng, bộ dáng thật sự rất khôi hài.

“Đúng vậy, nó ở trước mặt chúng ta, không sợ sao?” Đó là một con quỷ, người bình thường đều sợ hãi, vả lại cũng không tin tưởng trên đời này có quỷ. Vân Khinh nhìn Cung Mạch Khiêm nghiêm túc hỏi.

Đúng thế đúng thế, tại sao lại không sợ ta? Đại gia ta chính là quỷ tuyệt thế có một không hai mà. Con quỷ kia vô cùng phiền muộn nhíu mày nhìn Cung Mạch Khiêm mặc dù biết Cung Mạch Khiêm không nhìn thấy hắn.

“Ha ha! Sợ cái gì? Không phải hắn là quỷ của nàng sao? Ta chỉ cần tin tưởng mèo con của ta là được rồi.” Cung Mạch Khiêm cười khẽ cúi đầu nhìn Vân Khinh đắm đuối, trong đôi mắt tràn đầy tình ý và sự tín nhiệm dường như muốn nàng chìm sâu vào đó.

Vân Khinh nghe được lời nói tràn đầy tin tưởng của Cung Mạch Khiêm, trong lòng nổi lên tầng tầng gợn sóng. Bất giác bàn tay ngọc ngà đưa lên xoa khuôn mặt tuấn dật xuất trần của Cung Mạch Khiêm, hơi lạnh kề sát mặt hắn. Cung Mạch Khiêm đưa bàn tay dày rộng ấm áp của mình áp lên bàn tay lạnh lẽo của Vân Khinh như muốn truyền toàn bộ hơi ấm của mình để sưởi ấm cho cơ thể mát lạnh của nàng.

Trong nháy mắt một loại không khí ấm áp lại mờ ám lan tỏa trong không gian. Lúc này trong mắt hai người bọn họ chỉ còn lại đối phương, còn con quỷ kia thì để hắn tự sinh tự diệt đi.

Khụ khụ… không phải chứ! Không thấy hắn còn ở đây sao? Còn dám quang minh chính đại…. khụ khụ… muốn gì ít ra cũng phải nói cho hắn một tiếng chứ! Aiza….! Làm cho đại gia ta đây thật là thẹn thùng nha! Khụ khụ… tự hắn vẫn nên biến mất thôi.

Con quỷ kia nhìn hai người đó đang ân ái quên hết tất cả liền quăng cho một ánh mắt xem thường rồi tự giác rời đi tìm chuyện vui của mình.

Vân Khinh vẫn ỉ ôi trong lòng Cung Mạch Khiêm, bên dưới ánh nhìn chăm chú đầy tình ý của hắn, Vân Khinh bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng thêm cao, làm cho nàng miệng đắng lưỡi khô, trái tim bắt đầu gia tốc.

Cung Mạch Khiêm dừng tại khuôn mặt tinh xảo thanh nhã của Vân Khinh, cảm nhận được sự căng thẳng của nàng đôi mắt hàm chứa sự trêu đùa cười khẽ, chậm rãi cúi đầu áp sát nàng, thu ngắn khoảng cách của hai người, gần gần, càng ngày càng gần lại, gần đến nổi có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, cảm thấy được hơi thở của đối phương phả vào mặt mình.

Đôi môi mỏng khiêu gợi của Cung Mạch Khiêm dưới sự quan sát của Vân Khinh từ từ phủ lên đôi môi anh đào của nàng, sau đó vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng tách hai hàm răng tiến nhập vào miệng nàng liếʍ khắp khoang miệng nàng cuối cùng quấn lấy lưỡi nàng, cùng nàng triền miên dây dưa, chủ động dẫn dắt động tác của nàng, càng lúc càng mãnh liệt, càng ngày càng điên cuồng. Cung Mạch Khiêm dường như cảm nhận được nàng thiếu dưỡng khí từ từ rời khỏi đôi môi khiêu gợi của nàng theo khuôn mặt ngậm lấy vành tai mẫn cảm của nàng vừa mυ'ŧ lại cắn.

“ Ưm ư.… ” vành tai ấm áp lại ướŧ áŧ làm nàng run rẩy không kìm được một tiếng rên yêu kiều tràn ra từ đôi môi anh đào. Thanh âm mềm mại quyến rũ làm Cung Mạch Khiêm máu huyết sôi trào.

Không lằng nhằng ngay lập tức ôm Vân Khinh hai ba bước tiến lại giường, nhẹ nhàng đặt Vân Khinh nằm lên sau đó nằm đè lên nàng tiếp tục hôn lấy da thịt mềmmại của nàng.

Môi Cung Mạch Khiêm hôn lên xương quai xanh của Vân Khinh, cái lưỡi nóng ấm ướŧ áŧ liếʍ láp từng tất da thịt, hưởng thụ hương vị làm hắn thèm muốn. Mùi hương sâu kín từ da thịt trơn mềm tản ra không ngừng dụ dỗ hắn đến thưởng thức.

“ Ưm ưm ư ư… Khiêm… ” Vân Khinh bị hắn làm cho thân thể nóng bừng không tự chủ được rên khẽ tên hắn. Bây giờ nàng đã bị hắn khơi mào du͙© vọиɠ lâu năm ẩn giấu trong cơ thể nàng.

“ Đây, mèo con, ta ở đây. ” Cung Mạch Khiêm gặm cắn lấy da thịt của Vân Khinh, âm thanh khàn khàn mơ hồ phát ra từ miệng hắn.

Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh lúc này trên hai má đã bị nhiễm lên một lớp phấn hồng mê người, hai mắt đen như hai viên trân châu giờ đã bị du͙© vọиɠ phủ lên một lớp sương mù mờ ảo, nhộn nhạo mị ý quyến rũ. Đúng là một tiểu yêu tinh làm người ta đánh rơi cả hồn phách.

Cung Mạch Khiêm lại hôn đôi môi anh đào của nàng, ôn nhu vuốt ve nàng, tay lặng lẽ thoát đi áo nàng thăm dò vào trong đó cảm thụ da thịt xúc cảm mềm mại làm hắn mất hồn. bàn tay ấm áp nhiệt liệt vuốt ve trên thân thể nàng.

“ Ư ưm… ” Vân Khinh cảm nhận được bàn tay to của Cung Mạch Khiêm chuyển động bên eo nàng, mỗi lần vuốt ve mang lại cảm giác ấm áp làm cho nàng run rẩy, làm cho nàng cảm giác đặc mình vào một nơi nóng lạnh đan xen.

Y phục Vân Khinh rất nhanh bị cởi hết để lộ ra da thịt trắng nõn nếu so với tuyết càng thêm trong sáng, ẩn ẩn có một quầng sáng lưu chuyển trên da thịt. Thân thể cực kì dụ người, cực kì mmị hoặc.

“ Khiêm… ” đột nhiên bị cảm giác mát mát ập lại làm nàng kêu lên tên Cung Mạch Khiêm, cái cảm giác này làm cho nàng thật không quen, không được tự nhiên.

Dường như biết được cảm giác không tự nhiên của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm Nhanh chóng cởi hết y phục của mình để lộ ra thân thể kiện mỹ tuấn tú, nhanh chóng đè lên thân thể nàng.

“ Ưm… ” Da thịt ấm áp tiếp xúc nhau, nhiệt độ luân lưu từ da thịt hắn truyền lại. Hơi thở nam tính đặc quánh bao phủ lấy cảm giác của nàng, chủ đạo suy nghĩ của nàng.

Cung Mạch Khiêm ôn nhu vuốt ve an ủi cảm giác khẩn trương của Vân Khinh, mãi đến khi thân thể Vân Khinh không còn căng thẳng, Cung Mạch Khiêm biết nàng đã chuẩn bị sẵn sàng liền đỡ lấy eo của nàng.

“ Ngạch ưm… ” Cảm giác bị lấp đầy bất thình lình làm Vân Khinh kiều rên ra tiếng.

“ Mèo con, chút nữa sẽ hơi đau, có muốn ta…… ” Cung Mạch Khiêm cố nén sự khó chịu của bản thân, giương mắt nhìn Vân Khinh thanh âm khàn khàn tràn đầy cảm giác áp lực.

“ Không, Khiêm… ” Con ngươi tràn đầy du͙© vọиɠ của Vân Khinh nhìn Cung Mạch Khiêm, thanh âm mềm mại đáng yêu tràn vào tai Cung Mạch Khiêm nói cho hắn biết đáp án.

Được sự cho phép của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm như được cổ vũ cuối cùng không khắc chế được bản thân nữa.

“ A… ” cảm giác bị xé rách trong nháy mắt kia làm cho Vân Khinh tăng cao âm điệu, bây giờ nàng chỉ cảm thấy rất đau, đau quá, thật sự rất đau.

Nghe được thanh âm rên rĩ đau đớn của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm không tiếp tục nữa, chỉ ôm chặt lấy nàng khắc chế nóng bỏng của chính mình dừnglại ở đó chờ đợi nàng thích ứng.

“ Ưm ưm ư… ” sau khi chờ được cảm giác đau đớn qua đi, từng đợt trống rỗng đánh úp lại làm cho Vân Khinh nhịn không được chuyển động.

“ Ưm… ” thanh âm chất chứa áp lực không kìm được tràn ra khỏi bờ môi mỏng của Cung Mạch Khiêm. Vốn dĩ Cung Mạch Khiêm đã kiềm chế chính mình nhưng vì cử động không an phận của Vân Khinh mà đã thành một con mãnh thú xuất chuồng xông thẳng về phía trước, không ngừng rít gào, cảm giác được Vân Khinh đã thích ứng, Cung Mạch Khiêm đột nhiên phóng thích cảm xúc đã sắp không kìm chế được của mình.

Hai người mãnh liệt quấn lấy nhau, cuồn cuộn phóng thích cảm xúc. Nhiệt độ trong phòng cũng dần dần tăng cao. Ánh trăng cũng thẹn thùng mà ẩn mình sau tầng mây.

* * * Hôm sau * * *

Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu nghiêng vào phòng, phủ lên hai người đang nằm ôm nhau trên giường nhuộm một tầng sáng vàng.

Trên mặt nam nhân tuấn dật xuất trần, hàng mi dài khiến nữ nhân cũng phải ghen tị từ từ run run, chậm rãi nhấc lên để hiện ra bên dưới là một đôi mắt thâm thúy mà sâu thẳm.

Nhìn nữ tử đang an ổn ngủ trong lòng, vẻ mặt nam tử tuấn dật xuất trần giống như một bông hoa mới nở, khóe miệng hơi nhếch lên tươi cười làm cho ánh mặt trời chiếu vào hai người bọn họ cũng phải kém sắc. Ánh mắt chất chứa tình ý dạt dào nhìn thật sâu vào nữ tử an tĩnh bình yên kia.

Tối qua chắc là nàng phải mệt chết rồi, quả thật tư vị của nàng quá sức mê người làm cho hắn không thể khắc chế được động tác của mình, muốn nàng một lần rồi lại tiếp tục muốn nàng lần nữa. Thẳng đến lúc trời gần sáng mới không nỡ mà buông tha nàng. Trong l*иg ngực Cung Mạch Khiêm như có một luồng khí đấu đá lung tung muốn bộc phát.

Cuối cùng nàng cũng hoàn toàn thuộc về hắn. Tâm tình này so với việc hắn thắng lợi được thứ gì khác thì càng thêm mãnh liệt, càng thêm rộng lớn hơn nhiều.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén vén những sợi tóc của hắn vướng trên má nàng, động tác thật chậm rãi, thật cẩn thận. Mỗi một cử động cứ tự nhiên mà thành, mang trong đó là sự tao nhã và một khí chất tôn quý.

“ Ưm, ta không muốn dậy chút nào.” thật sự là chả muốn cử động, xương cốt toàn thân như nhũn ra, mềm yếu chả có chút sức lực nào. Vân Khinh rúc vào trong lòng ngực ấm áp của Cung Mạch Khiêm, cọ cọ, giọng điệu mơ hồ còn buồn ngủ nũng nịu chui vào tai làm hắn bật cười.

“ Được, thế thì không cần dậy, phu nhân có đói bụng không?” Thanh âm ôn nhu của Cung Mạch Khiêm tràn vào trong tai Vân Khinh, hơi thở ấm áp phả lên tai làm Vân Khinh bất giác rùng mình. Thấy được phản ứng của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm cười cực kì tà mị, mèo con nơi này thật là mẫn cảm nha.

“ Ưm, chàng đói sao?” Vân Khinh hưởng thụ sự ấm áp từ trên người hắn nũng nịu hỏi.

“ Vi phu rất ‘đói’ nha, không biết phu nhân có chịu thỏa mãn vi phu không? ” Thanh âm tràn đầy từ tính dụ người kèm theo ma lực mê người rủ rỉ bên tai Vân Khinh, cánh tay từ từ siết chặt eo của Vân Khinh, nghiêng người đè lên nàng, tư thế cực kì kề sát.

“ Ưm, không muốn, mệt chết đi được.” Nhận thấy Cung Mạch Khiêm có dấu hiệu thức tỉnh du͙© vọиɠ, nằm trên người nàng tác quái, tay thản nhiên tung đến.

“ Ha ha. Được rồi, vi phu tha cho nàng lần này, nàng đi ngủ tiếp đi, vi phu sẽ ngoan ngoãn bất động.” Cung Mạch Khiêm cười khẽ, nhân cơ hội hôn nàng một cái. Đầu chôn vào gáy Vân Khinh hít thở mùi hương trên người nàng đến gần trưa hai người mới rời giường.

“ Vương gia, Nhị hoàng tử cho người đến mời Vương gia và Vương phi dự tiệc, nói là để cảm tạ ngày đó ở Đệ Nhất Lâu đã giải vây cho Ngôn Thiên Nhu.” Mạc Ngôn nhìn thấy bọn họ đã rời giường mới lại bẩm báo cho Cung Mạch Khiêm

“ Hử, khi nào? ” Cung Mạch Khiêm nghe xong hỏi lại Mạc Ngôn, trong mắt xuất hiện dị sắc.

“ Ngay tại đêm nay. ” Mạc Ngôn chần chừ một lúc rồi nói, ở đêm khuya có thể làm rất nhiều chuyện nha, ví dụ như ám sát. Ngay thời điểm thế cục hỗn loạn thế này, Cung Diệc Diệp đột nhiên mở tiệc chiêu đãi chủ nhân, khẳng định là không có ý tốt.

“ Đêm nay sao? ” xem ra đám người kia không muốn buông tha cho bọn họ, liên tục bức bọn họ vào chỗ chết đây mà.

Vân Khinh ngồi một bên lẳng lặng nghe, trong đôi mắt lạnh nhạt xuất hiện thứ gì đó rồi giả vờ như lơ đãng cầm không chắc chén trà, ‘ choang’ một tiếng, chén trà rời tay Vân Khinh rơi xuống đất tứ phân ngũ liệt. (Tà: vỡ ra thành bốn lăm mảnh)

Vân Khinh nhanh chóng xoay người xuống chạm vào đống mảnh vỡ, một cơn đau đớn nhanh chóng phản hồi đến cảm giác của nàng.

“ Mèo con có bị thương không? Chỉ là một cái chén trà mà thôi, để cho bọn họ dọn dẹp là được rồi, nếu mà bị thương ta sẽ đau lòng, nàng xem, lần sau không được làm thế nữa!” Cung Mạch Khiêm nhanh chóng phản ứng lại, kéo Vân Khinh lên khẩn trương xem xét tay nàng, nhìn thấy một vết đỏ chói mắt kia lập tức nghiêm khắc nói. Nhìn thấy miệng vết thương kia,Trong mắt Cung Mạch Khiêm tràn đầy đau lòng.

“ Khụ, thuộc hạ đi lấy thuốc.” Mạc ngôn ho nhẹ một tiếng để lại một câu rồi rời đi tạo cho chủ nhân không gian hai người.

Vân Khinh đưa ngón tay có dính máu lên bên môi Cung Mạch Khiêm thản nhiên nói: “ Như thế chàng có thể nhìn thấy hắn.”

Cung Mạch Khiêm nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Vân Khinh, nhưng mà vì chuyện đó mà nàng phải bị thương thì hắn không đồng ý, nàng là bảo bối của hắn, là người mà hắn nguyện ý muốn bằng hết tất cả bảo vệ. “ Hứa với ta không được làm chính mình bị thương.”

“ Được.” Vân Khinh nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Cung Mạch Khiêm, trong lòng ấm áp, vì hắn trả giá thế nào cũng đều đáng, một chút vết thương đó có đáng gì.

Ngón tay chảy máu của Vân Khinh được Cung Mạch Khiêm ngậm vào miệng, hơi ấm không ngừng truyền từ ngón tay vào trong lòng của nàng. Mãi đến khi ngón tay nàng không còn chảy máu nữa Cung Mạch Khiêm mới chịu buông ra.

Còn Mạc Ngôn giống như đã tính toán đúng thời gian vừa vặn mang thuốc lại. Cung Mạch Khiêm nhận bình thuốc lấy trong đó ra một chất lỏng màu trắng tản ra một mùi thuốc dễ ngửi bôi lên chỗ miệng vết thương của Vân Khinh, động tác thật cẩn thận, thật ôn nhu.

Làm xong mọi việc, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, Cung Mạch Khiêm nhìn sang hướng đó thì quả nhiên thấy được một bóng trắng trong suốt, hắn chắc chắn bóng trắng đó chính là quý nhân của Vân Khinh – con quỷ đêm hôm qua.

Con quỷ kia nhìn thấy Cung Mạch Khiêm nhìn chằm chằm vào chỗ hắn đang đứng, trong ánh mắt chính là dừng trên người hắn. Không phải hắn nói là hắn không thể nhìn thấy mình sao? Tại sao cứ có cảm giác như hắn đang nhìn thẳng vào mình thế, còn cái ánh mắt đầy phẫn nộ kia nữa, hình như là mình không đắc tội hắn nha.

“ Mèo con, hắn?” giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ lại làm cho người ta có cảm giác như hắn đang nghiến răng nghiến lợi, Cung Mạch Khiêm nhìn chòng chọc vào con quỷ kia dường như muốn đυ.c thủng hai cái lỗ trên người nó, con quỷ này cư nhiên lại là một con quỷ nam.

“ Ừm ” Vân Khinh thản nhiên lên tiếng.

Mạc Ngôn ở một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện cực kì khó hiểu, Vương gia, Vương phi đang nói ai vậy? Cái gì là hắn? Hắn là ai? Làm gì mà tỏ ra bí hiểm?

“ Lần sau không cho phép hắn dựa sát vào nàng nữa.” Cung Mạch khiêm ôm chặt Vân Khinh, trong giọng nói đầy mùi dấm chua.

Nghe được lời nói của Cung Mạch Khiêm, con quỷ nào đó bắt đầu xù lông. A a…! Hắn là đại gia! Ngươi nói không được thì sẽ không được chắc! Dựa vào ngươi! Đại gia ta muốn, cứ muốn thế đấy, thì sao?! Hừ!

Biết được Cung Mạch Khiêm có thể nhìn thấy hắn, hắn liền bay tới bên cạnh Vân Khinh nhướng mày trợn mắt, bộ dáng cực kì kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ngươi có thể làm gì ta nào.

“ Mèo con, nói cho vi phu biết hắn có nhược điểm gì không? Để tránh sau này trong lúc vô ý lại làm tổn thương tới hắn.” Cung Mạch Khiêm cười cười, vẻ mặt ôn hòa, nói ra lời này nghe qua thì chính là muốn tốt cho con quỷ nào đó nhưng mà thực tế thì một khi hắn biết được nhược điểm rồi thì con quỷ nào đó còn dám cương với hắn sao? Còn không mau thể hiện bộ dáng nghe lời ngoan ngoãn.

Thật âm hiểm, thằng này quá âm hiểm rồi, trong ngoài không thống nhất, quá âm hiểm, giả dối rồi, thật ti bỉ vô sỉ. Biết được ý đồ của Cung Mạch Khiêm, con quỷ nào đó trừng mắt với hắn tặng cho hắn một đống từ ngữ thật phù hợp với hình tượng của hắn.

Cung Mạch Khiêm nhíu mày với con quỷ nào đó, trong mắt chất chứa ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm con quỷ nào đó tức muốn chết.

Mạc Ngôn thấy Vương gia nhà mình hướng lên trên không nhướng mi kɧıêυ ҡɧí©ɧ y như là chỗ đó có người, nhất thời kinh hãi, Vương gia không phải là trúng tà rồi chứ?! Vì thế chần chờ hỏi: “ Vương gia, người không bị gì chứ? ”

Cung Mạch Khiêm đáp một tiếng quay lại thì bắt gặp ngay vẻ mặt quái dị của Mạc Ngôn liền hiểu là chuyện gì, Vì thế liền trưng ra bộ dáng cực kì trang trọng đối với thuộc hạ của mình, nghiêm túc nói: “ Mạc Ngôn.”

“ Vâng. ” thần sắc thực sự nghiêm túc của Cung Mạch Khiêm làm cho vẻ mặt phè phởn của Mạc Ngôn bất giác cũng nghiêm túc hẳn lên.

“ Nếu như ta nói ở đây ngoài ba người chúng ta còn có một con quỷ ngươi có tin không? ”

“ Ha ha ha! Không ngờ Vương gia ngài cũng có khiếu hài hước nha! Ha ha ha! Trên đời này làm gì có thứ đồ chơi đó tồn tại chứ!” Mạc Ngôn sau khi nghe xong hơi giật mình rồi ngay lập tức xì dài một tiếng rồi cười như điên. Trên đời này làm gì có quỷ cơ chứ, mà nếu có thì chúng ta cũng không thấy được.

A … a…! Ta ngất, ta đây không phải quỷ sao? Thế mà dám nói ta đây là thứ đồ chơi. Tên này chính là đang nghiêm trọng vũ nhục quỷ cách của hắn đây mà, xem ta thế nào chơi chết ngươi. Con quỷ nào đó đang xù lông nghe được lời của Mạc Ngôn liền quăng Cung Mạch Khiêm sang một bên chuẩn bị thật tốt chiêu đãi cái tên đã vũ nhục quỷ cách của hắn.

Ráng chiều đỏ rực đã lặng lẽ rút đi từ lâu thay vào đó là màn đêm đen bao phủ cả bầu trời. Ánh trăng màu bạc tròn vành vạnh yên tĩnh trên tầng mây mang ánh sáng nhu hòa của nó choàng lên đại địa.

“ Lạch cạch! lạch cạch ” xe ngựa dừng trước Diệp phủ, tên gia đinh trông cửa thấy xuống xe là Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh liền nhanh chóng chạy vào trong bẩm báo.

Chỉ lát sau Cung Diệc Diệp và Ngôn Thiên Nhu từ trong phủ đi ra, Cung Diệc Diệp nhìn đến Vân Khinh thì trong đáy mắt chớp động ánh sáng. Nàng có điểm gì đó hơi khác, tuy là khuôn mặt không gì thay đổi nhưng có một loại cảm giác diện mạo càng thêm tinh xảo, nét ngây ngô của dĩ vãng đã rút đi thay vào đó là phong thái ý nhị. Chẳng lẽ hai người bọn họ đã… đột nhiên trong lòng hắn ngập đầy phiền muộn làm cho hắn cảm thấy chán nản.

Ngôn Thiên Nhu theo Cung Diệc Diệp ra đón tiếp bọn họ, khi nhìn đến dung mạo của Vân Khinh càng ngày càng tinh mĩ thì cực kì đố kị, lại nhìn sang vẻ mặt của Cung Diệc Diệp bên cạnh như muốn mang Vân Khinh ra ăn tươi nuốt sống.

Tuy là hắn che giấu rất tốt nhưng mà trực giác của nữ nhân đối với chuyện giữa nam nữ lại cực kì mẫn cảm. Nàng cảm giác được thần sắc của Cung Diệc Diệp khi nhìn sát tinh kia có gì đó khác lạ.

“ Nhị hoàng huynh, Hoàng tử phi. ” Thu hết vẻ mặt của Cung Diệc Diệp và Ngôn Thiên Nhu vào đáy mắt, Cung Mạch Khiêm mặt không đổi sắc cất tiếng chào hỏi.

“ Tam hoàng đệ, Tam vương phi, mời vào. ” thu hồi thần sắc, Cung Diệc Diệp treo lên một nụ cười dẫn theo hai người đi vào trong.

Mỗi người mỗi suy nghĩ cùng nhau đi vào trong phòng, trên bàn đã bày ra buổi tiệc thịnh soạn, mùi hương của thức ăn và rượu lan tỏa khắp không gian.