Ngồi ở bên trên ngoài Khanh Vân Tung còn có mấy vị trưởng lão có lai lịch nhất trong tộc, ngoài ra còn có mấy chưởng môn phái, dựa theo thân phận lớn nhỏ của các môn phái mà ngồi theo thứ tự, cũng không có bất kì đệ tử Khanh gia bảo nào được ngồi trên ghế.
Bên cạnh Khanh Vân Tung có một người hầu đang đứng, tay cầm mâm vàng, bên trong đặt một quyển chiếu thư bên trong là tên người kế vị mà Khanh Vân Tung đã chọn.
Tuy trên yến hội có mỹ thực rượu ngon, ca múa nhạc nhưng mọi người không đổ dồn mắt chăm chú nhìn quyển trục vàng trong khay, đó mới chính là mục đích của buổi yến tiệc đêm nay.
Tiểu Thất cõng Khanh Ngũ từ cửa sau thần không biết quỷ không hay lẻn vào, dùng một loại thân pháp cực nhanh nhảy lên cột xà mạ vàng màu son cao tới mấy trượng, quả nhiên không hổ là Khanh gia bảo hùng bá thiên hạ, ngay cả cột xà cũng vô cùng hoa lệ. Đứng ở trên cao mới biết khí thế cũng như hoa văn cùng với cốt cách cột xà bật lên dáng vẻ sâm nghiêm bên trong.
Mà Khanh Ngũ tự đáy lòng vô cùng tán thưởng thân thủ Tiểu Thất, thật sự là khiến người cứng lưỡi, so sánh với đám thị vệ tràn đầy khí thế bên ngoài kia thì Tiểu Thất thật sự là thiên tài võ học. Nếu không phải quyết tâm phải làm ảnh vệ, nói không chừng tương lai ngày sau hắn có thể đạt thành tựu vô cùng lớn.
Vì thế không thể không cảm khái công cuộc giáo dục tẩy não của Tào sư phụ, Tiểu Thất quật cường cộng thêm tính tình bốc đồng như vậy mà cũng có thể bị ông ấy dạy dỗ đến độ lấy chức trách ảnh vệ khăng khăng một mực làm sự nghiệp cả đời.
Mang theo Khanh Ngũ nhảy lên cao, Tiểu Thất đặt hắn ngồi vững ở trên cột xong xuôi mới thấp giọng cười nói: “Ở trong này cũng có thể ăn uống chút đỉnh, chỉ cần không ném xác lung tung.”
“A, trách nhiệm của ảnh vệ đều là như vậy sao?” Khanh Ngũ hỏi.
“Đương nhiên, không thì ngươi cho là gì? Ảnh vệ cũng là người, tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ thường xuyên phải làm vậy.” Tiểu Thất giống như đang làm ảo thuật từ trong lòng ngực lấy ra một túi điểm tâm nhỏ bọc lá sen.
“Ta được ngồi trong căn phòng trang nhã, không chỉ có tầm nhìn tốt mà còn có đồ ăn tinh xảo, ảnh vệ ta chính là bảo bối mà!” Khanh Ngũ cười nói.
“Hừ!” Tiểu Thất đỏ mặt. Làm ảnh vệ ai mà lại không thích được chủ nhân khen chứ! Nhưng ngay lập tức hắn liền hừ lạnh nói: “Xem ra hôm nay cũng thật là náo nhiệt, cả đám đều muốn qua đây xem kịch chắc?”
“Ha hả a, đúng vậy, đêm nay xác thực thật náo nhiệt.” Một giọng nói thiếu nữ giống như chuông bạc, hơn nữa chọn phương thức dùng nội công truyền âm đủ thấy được công lực của cô nàng này phi phàm.
Thì ra trên xà nhà ngoại trừ Tiểu Thất với Khanh Ngũ còn có một người khác, có điều vốn dĩ Tiểu Thất cũng biết, đêm nay số ảnh vệ bị các vị công tử phái tới dò hỏi tình huống tất nhiên không ít. Chẳng qua trăm triệu lần cũng không thể ngờ rằng trong số đó lại có cả nữ nhân.
“Cô nhóc qua đây xem náo nhiệt gì chứ.” Tiểu Thất cười nhạo.
“A, dám gọi bà cô là cô nhóc, cái thằng nhóc chưa đủ lông nhà ngươi, tóc mai còn chưa dài hết phải không?” Cô gái ăn miếng trả miếng, mồm miệng sắc bén không phải vừa.
Tiểu Thất tuy rằng tức giận, nhưng trong tình hình này cũng không tiện đấu võ mồm, vì thế đành nuốt xuống. Cô gái kia lại nói: “A, nhóc điên tại sao không nói nữa? Sợ rồi?”
Khi nói chuyện, một bóng hình vàng nhạt xinh đẹp từ cột xà bên cạnh nhẹ nhàng bay tới, dừng ở trước mặt hai người Khanh Ngũ với Tiểu Thất. Chỉ thấy người tới chính là một vị cô nương bộ dáng lanh lợi xinh đẹp tuổi còn trẻ, trên người mặc quần áo màu vàng nhạt, đầu đội vòng vàng, vừa thấy là đủ biết không phải là ảnh vệ, mà là Đại tiểu thư của đại môn phái nhà ai đó. Có điều tuổi còn nhỏ đã biết công phu truyền âm mật, xem ra xuất thân của cô nàng không phải bình thường.
Tuy Khanh Ngũ mặc y phục dạ hành, nhưng không mang khăn che mặt, khoảnh khắc khi cô gái kia nhìn thấy Khanh Ngũ liền hé miệng mỉm cười: “Chậc chậc, ta đoán đây nhất định là đám người đầu trộm đuôi cướp nếu không sẽ hành động lấm la lấm lét như vậy. Nhất định là một người thân hình thô kịch, ngược lại chưa từng thấy qua bộ dạng tên trộm nào lại thanh tú xinh đẹp như thế. Lại nói tiếp, nhìn ngươi có khí chất như vậy sao cũng chạy đến cột xà này xem kịch vậy hả? Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Khanh Ngũ bình thản đáp: “Cô nương nói đùa, chúng ta chẳng qua tình cờ gặp mặt một lần, cùng nhau đứng trên xà nhà này xem tình hình bên dưới, chúng nhau vốn không có quan hệ, cần gì phải biết tính danh?”
“Ngươi thật biết nói chuyện!” Thiếu nữ lại đánh giá Tiểu Thất, “Quả nhiên là thằng nhóc chưa mọc lông!”
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con nhóc còn chưa dứt sửa mà thôi.” Tiểu Thất trong lòng cười lạnh, nhưng vì không muốn khiến cho tình hình rối loạn nên vẫn không rên một tiếng.
“Hừ, tại sao lại thành người câm rồi nha?” Thiếu nữ giễu cợt xong, cũng không quản hắn, tự mình tìm chỗ ngồi xuống, hai chân đu đưa nhìn trò hay bên dưới.
Phải biết là ảnh vệ lẻn vào trong đại điện quả thật không ít, nhưng gần như không có người nào can đảm không để bảo chủ vào mắt lủi lên cột xà nhà.
Còn chưa tính người này chỉ là một cô nương nhưng võ công cao cường, Tiểu Thất suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra con gái nhà ai trên giang hồ tuổi còn nhỏ đã có được thân thủ như thế.
Giờ phút này, ở phía dưới rượu quá ba tuần, ca múa cũng xong xuôi, rốt cục Khanh Vân Tung cũng nâng tay trái lên ý bảo mọi người yên lặng. Sắc mặt mấy vị trưởng lão bắt đầu căng cứng, mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người Khanh Vân Tung.
Chỉ nghe Khanh Vân Tung lang lảnh thông báo: “Chư vị, hôm nay mời các vị hào kiệt tới đây ngoại trừ muốn trao đổi đại sự giang hồ còn có một chuyện riêng khác.
Muốn các vị chứng kiến, tại hạ trước mặt quần hùng trong thiên hạ, tuyên bố truyền lại chức vị bảo chủ. Trên chiếu thư đã có con dấu gia truyền của Khanh gia bảo, một khi tuyên đọc sự thật không thể thay đổi, trừ phi đương sự từ bỏ quyền lợi của mình mới có thể lựa chọn một người khác!”
Lời nói của hắn càng khiến cho lòng mọi người buột chặt, phải biết mấy vị khách mời ngồi bên trong đại điện ít nhiều đều có quan hệ với mấy vị thiếu gia nhà họ Khanh. Trận chiến đoạt vị lần này có sức liên lụy rộng, tầm ảnh hưởng sâu rộng với nhiều đầu mối.
Khanh Vân Tung lại bổ sung: “Lão phu ( hắn thế mà dùng giọng điệu lạnh lùng trưng ra khuôn mặt diễm tuyệt mà mở mồm tự xưng ‘Lão phu’) để ý mọi việc lớn nhỏ trong Khanh gia bảo đến giờ đã hơn hai mươi năm, cả người lẫn tâm đều đã mệt mỏi không còn sức lực để gánh vác gánh nặng này nữa, bởi vậy ngày hôm nay muốn thông báo người kế vị đời sau, lão phu quyết định thoái vị dưỡng sức nghỉ ngơi, mọi sự vụ trong bảo từ nay về sau đều không quan hệ với lão phu.”
Nhất thời, tất cả mọi người vì lời nói của Khanh Vân Tung mà thổn thức bắt đầu nghị luận, chẳng qua trong lòng cả đám đều có chung một cảm thụ: Mợ bà, hắn tự xưng là lão phu thì bảo đám lão già như bọn họ làm sao chịu nổi!
Vì thế, Khanh Vân Tung đánh mắt ý bảo tùy tùng mở quyển trục, tuyên đọc chiếu thư, nhất thời trong đại điện lặng ngắt như tờ.
Cả đám tròng mắt trợn trừng suýt rớt ra ngoài. Chỉ thấy tùy tùng cuộn mở quyển trục, cao giọng tuyên đọc chiếu thư:
“Người kế vị bảo chủ Khanh gia,
Là
Thương Minh Thư Vân!!”
Sau một khoảng dài lặng im, trong đại điện nhất thời nổ tung, tất cả mọi người khó có thể ức chế bắt đầu ồn ào, sắc mặt đám trưởng lão khó coi tới cực điểm, ngay cả Khanh Ngũ cũng vô cùng kinh ngạc ————
Khanh cha thân, thật sự là
Cố tình làm bậy!
Gia nghiệp của Khanh gia bảo lại có thể truyền cho một người khác họ sao?
“Chậc chậc, Khanh Vân Tung này quả nhiên giống y như lời đồn, lãnh ngạo cuồng quyến, không đi theo con đường bình thường.” Thiếu nữ cũng không khỏi thừa dịp loạn lạc vỗ tay cảm khái.
Nếu là ngày mai, tin tức này tuyệt đối sẽ oanh động khắp giang hồ, ngay sau đó mọi người sẽ đều đồng loạt trợn mắt há hốc mồm, cố tình Tiểu Thất vẫn không đổi sắc, hoàn toàn không chút phản ứng,
Nếu đổi lại là trước kia có khả năng hắn cũng sẽ kinh ngạc một chút, nhưng hiện tại ———— so với việc để một con rồng thống trị giang hồ, còn có chuyện gì có thể vô nghĩa hơn sao?
Một tiếng nổ chấn động, đánh gãy cuộc xôn xao của mọi người khiến cho đại điện an tĩnh lại. Chỉ thấy một vị trưởng lão Khanh gia bảo đột nhiên đứng dậy, một chưởng chụp nát cái án trước mặt, xem ra đối với quyết định của Khanh Ngũ hắn cực độ tức giận.
“Khanh Vân Tung! Ngươi thật to gan! Ngươi lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế! Ngươi dám đem gia nghiệp trăm năm do nhà họ Khanh một tay gây dựng chuyển cho người khác! Ngươi! Ngươi! Ngươi có đem tổ tiên trên dưới Khanh gia bảo để vào mắt nữa không!” Xích Tu trưởng lão khóe mắt đỏ hoe, thanh âm vang dội đinh tai nhức óc.
Khanh Vân Tung trước sau vẫn không có chút biểu tình, không chút hoang mang đáp: “Xích trưởng lão, ngươi sống hơn ta mấy chục năm, sớm đã hiểu rõ số trời thì cũng nên biết, ở trên đời này, tiền tài quyền lực danh vọng đều là mây bay đồng thời cũng là gánh nặng. Hiện giờ ta ném cái gánh nặng này cho người khác, là một chuyện rất tốt, tại sao lại là tội nghiệt?”
Khanh cha hoàn toàn phản nghịch! Nhìn tư thế của hắn giống như muốn đem áp lực mấy chục năm qua một lần trả đủ cho Khanh gia bảo! Tiểu Thất đột nhiên vô cùng khâm phục.
“Nói bậy! Nói bậy! Khanh Vân Tung! Năm đó ngươi cùng với Thương Minh Thư Vân làm bao nhiêu chuyện xấu xa, Khanh gia đều chưa từng trị tội ngươi. Hiện tại ngươi thế nhưng ngày một thậm tệ hơn!
Ngươi thật sự muốn làm tội nhân nhà họ Khanh sao!” Một vị trưởng lão khác giận đến điên rồi, thế nhưng đem bí ẩn tai tiếng nhất của Khanh gia phô bày trước mặt quần hùng, xem ra một chút tình cảm cũng không tính giữ lại cho Khanh Vân Tung.
Lần này lại khiến cho những người khác cảm thấy càng thêm hứng thú, sôi nổi đoán rốt cuộc thì đại tộc nhà này có việc xấu xa gì.
Vô số ánh mắt khác thường, tất cả đều dừng ở trên người Khanh Vân Tung.
Khanh Vân Tung chỉ nhàn nhạt không thèm để ý, thậm chí lộ ra vài phần khinh miệt, bễ nghễ đáp: “Thật không biết trong cảm nhận của trưởng lão thì rốt cuộc ta đã làm chuyện gì để bị mắng là xấu xa?”
“Ngươi! Ngươi cái đồ không biết liêm sỉ!” Trưởng lão nhịn không được chửi ầm lên, “Ngươi cùng với cái tên Thương Minh Thư Vân đã sớm cấu kết với nhau làm việc xấu! Ngươi! Ngươi thế mà còn có mặt mũi phơi bày cho người ta biết! Tức chết lão phu! Tức chết lão phu!!!!”
Mấy bị trưởng lão đang trong bể xúc động phẫn nộ. Đúng lúc này, Khanh Đại dẫn theo mấy vị huynh đệ, đột nhiên tự ý xông vào cửa, tiến quân thần tốc, đợi đến trước mặt Khanh Vân Tung cả đám quỳ xuống, nặng nề khấu đầu ở trên bậc thang, thanh âm chấn vang. Đợi tới lúc mấy người ngẩng đầu lên, chỉ thấy bọn họ đập tới mức đầu đổ máu, cả mặt đầy máu nhìn thấy ghê người!
Khanh Đại thì vô cùng đau đớn nói: “Phụ thân, xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng khiến danh dự trăm năm của Khanh gia bảo bại hoại trong một lúc! Vì giữ gìn Khanh gia, bọn con nguyện lấy cái chết can gián!! Phụ thân!! Nếu ngài cảm thấy bất mãn với bọn con, bọn con xin giao cái mạng này cho người! Chỉ cần phụ thân ngài đừng đem bảo vị giao cho người khác! Bọn con dù chết cũng không hối hận!”
Khi nói chuyện, mấy vị thiếu gia sớm đã rơi lệ đầy mặt, mấy người không muốn sống tiếp tục dập đầu, còn Khanh Đại thì đột nhiên rút ra bội kiếm, hai tay cầm kiếm giơ lêи đỉиɦ đầu, khóc rống lên quyết hy sinh nói: “Mong phụ thân thành toàn!!”
“Mong phụ thân thành toàn!” Mấy người khóc lóc ầm cả lên.
Tình cảnh cảm động này khiến cho mấy vị trưởng lão cũng che mặt nghẹn ngào, người xem đều bị thổn thức, đang muốn nhìn thử Khanh Vân Tung sẽ hồi tâm chuyển ý hay không.
Cùng lúc đó, mấy vị chưởng môn cũng đứng ra nói giúp cho đám người Khanh Đại, nói đến mức khiến mọi người cảm thấy hành động của Khanh Vân Tung là sai, quay lưng lại ủng hộ nhóm trưởng lão cùng với mấy vị Khanh thiếu gia, phản đối Khanh Vân Tung đem bảo vị giao cho người ngoài.
Ngay tại lúc Khanh Đại dẫn theo vài người đánh về mặt tình cảm thì Khanh Nhị thiếu gia cũng phá cửa đi vào, nội dung vở kịch khác với tiết mục sướt mướt của Khanh Đại, Khanh Nhị thiếu gia thế nhưng mặc ngân giáp, một thân quân phục!
Xem chừng đã chuẩn bị vũ trang sẵn sàng, đằng sau dẫn theo mấy vị thiếu gia cũng võ trang đầy đủ.
Tiểu Thất đột nhiên không phục: Ồ, muốn so độ rung động khi bước lên sân khấu sao!! Ta sẽ bảo rồng đuôi to nhà của ta quật đuôi ném bay các ngươi a!!