Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 82-1

Trước cửa lớn của Kim gia, có hai bóng dáng lén lút nấp ở trong bụi cây, nắng nóng mặt trời chiếu vào hai người gần như không mở được mắt. Dù muốn chớp mắt cũng không chớp được mà phải nhìn chằm chằm Kim gia để kiểm tra xem có chỗ nào kì quái, cũng có một chút đầu choáng mắt hoa.

"Sư phụ, nếu không người quay về khách sạn nghỉ ngơi trước, chỗ này có con canh là đủ rồi." Bình Sanh rất không đành lòng nhìn sư phụ một thân mặc áo đạo sĩ vừa dày vừa nặng, bên trái cầm một cây kiếm gỗ đào, bên phải cầm một bọc đạo phù. Nhìn lông mày tuyết trắng của người cau lại, phía trên mồ hôi đã tích đầy và nhỏ giọt xuống, lưng áo cũng đã ướt đẫm.

Buồn bực trừng mắt với đồ nhi, lão đạo sĩ giễu cợt một tiếng.

"Ngươi theo vi sư bao lâu, có bao nhiêu đạo hạnh sư phụ còn không biết sao. Bây giờ hai người chúng ta xem như là ăn mày không có bạc, hoàn toàn không có tác dụng, vẫn không thể có nhiều đôi mắt để nhìn. Nhưng mà lão phu không tin tra không ra manh mối. Nhớ ngày đó lúc hàng phục được con cóc vương màu xanh, lão phu có thể ba ngày ba đêm không chớp mắt." Nói đến sự tích lúc đó, y rất vui, nhưng thật ra lúc đó quên mất mình gần tám mươi tuổi, thân thể so với hai mươi mấy tuổi là kém xa.

Bạc và ăn mày có liên quan gì? Bình Sanh bị lời nói của sư phụ làm cho sửng sốt, không phải hòa thượng mới biết dùng bạc? Sư phụ sẽ không phải phơi nắng đến choáng váng đi.....

Nhưng cái tính tình bướng bỉnh của sư phụ từ trước tới giờ mình cũng không dám khiêu chiến, cũng đành phải tránh ở một bên, nhếch thân, bấy nhiêu giúp hắn che khuất ánh sáng.

"Ai, Kim gia đại công tử, cậu chậm một chút......" Chỉ nhìn thấy một lão giả cõng hòm thuốc ở trên lưng bị Kim gia đại công tử kéo chạy, nhanh như chớp xẹt qua trước mắt bọn họ.

"Sư phụ, đây không phải là vị đại phu trên trấn sao?" Bình Sanh ngược lại có một chút ấn tượng, ở trấn Lạc Thu lắc lư nhiều ngày như vậy, yêu quái không tìm thấy nhưng người thì quen biết không ít.

"Đúng vậy, xem ra Kim gia có người xảy ra chuyện rồi." Vuốt chòm râu, mi lão đạo sĩ cong thành chữ bát, lộ ra một chút ý cười. "Nóng như thế này, xà yêu nhất định cũng sẽ nóng không chịu nổi. Nếu xà yêu ở Kim gia, tự mình sẽ lộ ra nguyên hình, may mắn hôm nay là ngày tam phục. Như vậy chúng ta không cần tốn sức tìm kiếm rồi."

Thì ra là thế, Bình Sanh gật đầu, nhất thời có một chút khẩn trương, lần trước để cho xà yêu chạy mất, lần này nếu như gặp lại nữa, không biết có thể bắt được không? Nhớ tới lần trước là một con xà yêu xinh đẹp, nhưng thật ra có chút không đành lòng, dù sao hắn cũng chỉ trộm chút thịt cá, kim ngân châu báu của tham quan ức hϊếp dân chúng, nói đến vẫn là hành vi đạo nghĩa. Bọn họ như thế đi bắt hắn, muốn thương tổn hắn, nhưng thật ra có chút......

Nghĩ tới, hắn bắt đầu tức giận, mình sở dĩ đi theo sư phụ là vì lúc còn trong tả lót chính sư phụ từ trong thâm sơn cứu mình, vả lại dưỡng dục thành người. Y chẳng qua là vì muốn chăm sóc sư phụ đến cuối đời để báo ơn cứu mạng và dưỡng dục này. Nhưng từ lúc đi theo sư phụ, thật ra cũng không có gϊếŧ qua con yêu quái nào....... Có một chút thẹn thùng tựa vào bả vai của mình, bất chợt một khuôn mặt nhảy vào trong óc, mặt y đỏ lên, xấu hổ liếc trộm sư phụ.

"Ngốc tiểu tử, nghĩ cái gì đây, nhanh, đại phu kia đi ra rồi!" Lão đạo sĩ vừa muốn nhảy ra khỏi bụi cây, nhưng chân đã tê rần, vội vàng thúc giục đồ đệ đang ngẩn người không cử động.

Lấy lại tinh thần, lão nhanh chóng phi nhanh ra ngoài.

"Lão phu lần trước dùng cỗ kiểu nâng cũng không đến, mỗi lần đến đều không có chuyện gì tốt!". Lão đại phu ở đường lớn nhổ ra một cục đờm, thì bị người nắm lấy cổ tay, đang lúc giật mình, nhìn thấy có người tới thì nhẹ nhàng thở ra. "Tiểu đạo sĩ, cậu cũng muốn mời tôi khám bệnh sao? Xem cậu mặt đỏ tai hồng, hai mắt tơ máu ngưng tụ, hẳn là đang tức giận, trở về nấu chén thuốc hạ hỏa uống là được rồi. Khí huyết phương cương, rất nhiều chuyện lo lắng không được. Huống chi cậu còn là một vị đạo sĩ, những thứ không thể chạm vào ngàn vạn lần đừng chạm." Nói xong cũng không muốn đứng ở trước cửa của Kim gia, đúng là bạc cũng không nhận được thì muốn đi.

Nhưng lời nói của lão ngược lại càng làm cho khuôn mặt Bình Sanh đỏ rực, suýt chút nữa là bị nghẹn nước miếng của mình. Vội vàng lắc đầu biểu thị vấn đề mình muốn hỏi không phải cái này.

"Đại phu, tôi muốn hỏi, Kim gia có ai bị bệnh à?"

Lão đại phu sửng sốt, cao thấp đánh giá hai mắt của hắn, nghĩ đến vừa mới chuẩn mạch, sắc mặt đại biến. Nếu như nói ra, danh tiếng của mình không phải bị hủy hoại rồi sao? Mà còn làm trò cười cho thiên hạ.

"Cũng không có gì, chính là tiểu công tử không cẩn thận té bị thương, mời lão phu đến khám xương cốt. Thời tiết thì quá nóng, tiểu hài tử lại bướng bỉnh đi chơi với tiểu bằng hữu ở khắp nơi, trèo cây rồi tự té." Nói qua loa, lão vẫn nên bảo vệ danh tiếng của mình là quan trọng.

Tiểu công tử? Không phải ngày ấy ở khách sạn mình nhìn thấy Tứ công tử Kim gia chứ? Bình Sanh vừa nghe là té bị thương, hơn nữa hài đồng khắp nơi chơi đùa, không có khả năng sợ ánh nắng mặt trời mà trốn ở trong nhà biến thành xà yêu.