Dùng cơm xong thì lúc này cũng đã qua buổi trưa, chỉ đơn giản là nói một ít quy củ cần phải
chú ý tới, sau khi Kim Bảo Nhi dặn dò Đông Công Doãn ngày mai không được đi trễ, liền dẫn Lộ Nhi trở về Kim gia.
Mới đi được mấy bước,
chỉ thấy một mảnh lá trúc rơi thẳng xuống trước mặt Lộ Nhi, còn chưa
chạm tới mặt đất thì đã bị hai ngón tay của hắn kẹp lấy, mắt long lanh
mở to liếc xung quanh một lần, đều là tường gạch, cây trúc ở đâu ra, đôi mắt màu đen sắc bén chợt lóe lên, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đáng yêu cau lại, kéo lấy Kim Bảo Nhi đang hoàn toàn không chú ý tới việc này.
" Sao vậy, Lộ Nhi? " Nàng ngồi xổm xuống, lấy tay véo khuôn mặt mềm mại
nhỏ nhắn của hắn, dường như yêu thích loại xúc cảm trơn mềm này.
" Hôm nay nhị cữu tử cho ta rất nhiều kẹo, chút Lộ Nhi đem theo một ít để đem tặng bạn học được không? " Hắn nhìn nàng đang coi hắn như một đứa
bé mà nhào nặn mặt mình, trong đôi mắt không nhịn được mà xuất hiện sự
dịu dàng, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn không thể làm cho người khác
nhìn ra được chút cảm xúc khác nào từ hắn như cũ.
Không nghĩ tới
Lộ Nhi hiện tại đã hiểu chuyện nhiều hơn trước, nàng cười một tiếng, nhớ lúc Lưu Vân nói đến bộ dáng cười lạnh của Lộ Nhi, lúc ấy cũng không
không khỏi toát mồ hôi thay cho Lộ Nhi, bây giờ nhìn lại, mới chỉ có mấy ngày, vậy mà cũng có thể dạy hắn trở nên vô cùng hiểu chuyện.
" Được rồi, vừa mới ăn no xong, ra ngoài đi dạo cũng tốt, khoảng một canh giờ nhớ trở về để nghỉ trưa, biết không? Cũng bởi vì ngươi, trường học
vẫn còn đang nghỉ, cũng nên xin lỗi các bạn học. " nàng lau đi một mảnh
tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn dắt vào sau tai, mắt nhìn đến mái tóc mềm mại tinh tế của hắn, không hiểu tại sao lại đột nhiên nghĩ tới vị nam tử
tuấn mỹ đêm hôm đó, hắn cũng có sợi tóc mềm mại lạnh như băng, cũng đan
xen vài loại màu sắc…
Một lúc lâu sau hãy về nghỉ trưa? Thế chẳng phải là hắn sẽ có thêm một cơ hội để " thân mật " với nàng sao… Hắn nhu nhuận nhếch môi phấn hồng gật đầu thật mạnh, một canh giờ cũng đủ rồi.
" Được, Lộ Nhi biết rồi, ca ca. "
Chạy vào Kim gia rồi ôm ra một túi kẹo, vẫy vẫy tay chào nàng rồi chạy nhanh rời khỏi như một làn khói.
Lá trúc này là từ rừng trúc mà ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm
những tiểu xà yêu kia dùng lá trúc này để thông báo cho mình, hắn vừa
chạy vừa suy đoán, cũng không chú ý đến, đầu liền đυ.ng phải một thân thể mềm mại, lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa ngã xuống.
" Lộ Nhi,
ngươi sao lại chạy gấp gáp như thế, muốn đi đâu? " Lưu Vân ôm l*иg gà
mái cũng lui về sau mấy bước, đợi bước chân ổn định lại, mới phát hiện
ra là hắn.
Là vị tiên sinh kia? Ánh mắt hắn chợt lóe, trực tiếp đem
một túi kẹo để trong ngực lấy ra rồi khẽ ném về phía cái l*иg đựng gà
mái của nàng ta, đám gà mái kia bị dọa sợ liền kêu loạn, vỗ vỗ cánh "
phành phạch ", cũng tránh né trận " tập kích " bất ngờ kia, lông gà hỗn lộn bay lên, trên đầu của Lưu Vân cũng càng dính không ít.
"
Phi. " Phun ra bụi bậm mà gà mái vỗ ra, nàng ta cũng không rõ hắn đã ném cái gì đến, chỉ còn cách đưa tay vào dò xét rồi lấy ra một túi kẹo,
kinh ngạc không thôi, còn chưa hỏi gì thì bóng dáng của hắn đã biến đi
đâu mất.
Xoay người chui vào bên trong rừng trúc, tìm được cửa
động, bóng dáng nhỏ nhắn trong nháy mắt liền hóa thành một làn khói rồi
trượt vào.
" Chuyện gì đã xãy ra? " Làn khói từ từ tụ thành
nguyên hình, lục lạc đeo trên chân trần phát ra âm thanh vang dội thanh
thúy, tròng mắt nhỏ dài quét mắt nhìn một đám tiểu xà yêu đang đứng
trong động, trong giây lát liền nhìn thấy một bóng dáng hình như có chút quen thuộc.
Đám tiểu xà yêu từ từ tản ra, lộ ra một cô gái có
gương mặt yêu mị, trên khóe môi còn sót lại một vết máu đỏ bừng, đầu
người thân rắn, dù nhìn thế nào thì cũng cảm thấy thật quái dị.
" Công tử, thật xin lỗi, Trúc Hồng đã không hoàn thành được nhiệm vụ mà
công tử giao phó, chỉ đem hai tên đạo sĩ kia đi được nửa đường, thì lại
bị lão đạo sĩ đoán được nên đã đả thương tôi, tôi rất sợ hắn ta sẽ trở
lại để tìm công tử, Trúc Hồng chỉ còn cách quay trở lại để báo tin. "
sắc mặt nữ xích xà có chút tái nhợt, xem ra bị thương cũng không nhẹ.
" Ngươi tên Trúc Hồng? " Hắn lấy từ bên hông một chiếc lá cây chói lọi
một mảnh quang mang rồi để vào miệng nàng ta, nhếch môi cười " Yên tâm
đi, bản công tử tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, hắn nếu muốn thì cứ tới,
lần trước không có khả năng làm gì ta, lần này, sự tình cũng sẽ không
đơn giản giống như hắn tưởng tượng đâu. "
Đám tiểu xà yêu trợn to mắt rắn tròn trịa, không thể tin nổi nhìn nữ xích xà bị đánh đến thiếu
chút nữa trở về nguyên hình, lại có thể trong nháy mắt đã trở về hình
dáng của nữ tử, sắc mặt đang dần chuyển sang màu đỏ thẫm, hưng phấn lắc
lắc đuôi rắn.
" Đa tạ công từ, Trúc Hồng lại thiếu công tử một
mạng rồi, lần này, nếu lão đạo sĩ kia trở lại, ta sẽ ẩn núp, tránh cho
việc hắn phát hiện ra hành tung của công tử. " Sắc mặt nàng đỏ lên, đứng dậy rướn người, ngẩng đầu lên thẹn thùng nhìn lén hắn một cái.
" Không, không cần đâu. " Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của hắn chợt nâng lên một nụ cười quỷ dị, " Đồ nhi của lão đạo sĩ không phải phải lòng
ngươi sao? Cũng vừa đúng lúc, ngươi vẫn nên xuất hiện trước mặt bọn họ,
hắn sẽ không làm hại đến ngươi đâu… "