Sáng sớm hôm sau, Kim Bảo Nhi đã bị Đinh chủ quản gọi đi, nói là Liễu thôn vì đền ơn Kim gia
nên toàn bộ nam đinh của thôn đều đã tới hỗ trợ xây lại tiệm gạo, nên
nàng đành phải phân phó Phượng nha hoàn đưa Lộ Nhi tới trường tư thục.
Mơ hồ mở hai mắt, tùy ý để Phượng nha đầu mặc y phục chỉnh tề cho mình, Lộ Nhi nhớ tới đêm qua mình lại ngủ thϊếp đi, không khỏi tức giận khiến
mặt đỏ bừng, nếu không phải vì khắc chế biến thân trước mặt Kim Bảo Nhi
thì hắn cũng không mỏi mệt như vậy.
“Tiểu công tử, nhanh, bị muộn rồi, ta đã để mấy cái bánh trong túi xách cho ngài, nếu đói bụng thì
ăn,” nàng kéo tay hắn đi ra ngoài cửa, nhìn thấy bốn phía không có
người, Phượng nha đầu do dự không được tự nhiên mở miệng, “Tiểu công tử, ngày hôm qua, ca ca cứu ngài có nói hắn ở đâu không, là công tử nhà
ai?”
Dụi dụi mắt, hắn ngáp lớn, nhàm chán liếc nàng một cái, nhìn thấy một bộ dáng cực kỳ muốn biết, hắn lắc lắc đầu, vừa nhìn là biết
nàng phát xuân rồi.
“Thế nào, Phượng tỷ tỷ nhìn trúng đại ca kia
rồi hả? Lộ Nhi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nói gì cũng chưa nói
đã đi rồi.” Nhìn thấy mình được hoan nghênh như vậy, hắn đành miễn cưỡng trả lời nàng vậy.
Khuôn mặt đỏ bừng đột nhiên lắc đầu, nàng cũng không dám mở miệng, sợ tiểu công tử tinh quái này nhìn ra điều gì.
Hắn thầm cười nhạo một tiếng, đại não đã thanh tỉnh rất nhiều, đá cục đá
nhảy bắn lên. Hai người chưa bước vào đường nhỏ đã nhìn thấy bóng dáng
người y phục lụa là đang thong thả bước đến cách đó không xa, vẻ mặt
không có ý tốt chút nào.
“Đông công tử? Nếu ngài tới tìm đại công tử thì hôm nay ngài ấy bận rộn nhiều việc không thể đưa tiểu công tử
tới trường học, ngài tới đây cũng không gặp được đâu.” Phượng nha hoàn
có chút kinh ngạc.
“Vừa rồi ta tới tiệm gạo đã nhìn thấy Bảo Nhi, hắn bảo ta tới đưa Lộ Nhi tới trường học, cho ngươi trở về thu dọn y
phục đã phơi nắng từ hôm qua đã khô chưa, đưa sang đó cho hắn.” Mình
nhìn đã biết Bảo Nhi không thể đưa hắn tới trường, nên mới cố ý tới đây. Đông Công Bằng cười thần bí.
“Ta không cần ngươi đưa, Phượng tỷ
tỷ, ngươi quay về đưa y phục cho ca ca đi, Lộ Nhi sẽ tự mình tới
trường.” Lộ Nhi nói xong, thản nhiên đi vào ngõ nhỏ.
Mấy con gà
con đi theo gà mẹ đang nhàn nhã đi lại ở trên đường, vừa thấy bóng dáng
nho nhỏ xuất hiện, sợ tới mức liều mạng chạy trốn, kêu quác quác quác,
không muốn bị đuổi kịp.
Hắn gợi lên cánh môi phấn nộn, có ý xấu
nhặt hòn đá lên đang muốn ném đi, lại nhìn thấy ảnh ngược của người đằng sau, đành phẫn nộ vứt xuống, trừng mắt nhìn Đông Công Bằng theo sát
phía sau.
“Sao ngươi không đi cùng Phượng tỷ tỷ?”
“Nếu bản công tử đã nói muốn đưa ngươi đi, tất nhiên sẽ không để ngươi tự đi.
Còn nữa, có một số việc, ta rất muốn hỏi cho rõ ràng, ngươi rốt cuộc là
từ đâu tới đây? Nhà của ngươi ở đâu? Có còn người thân nào không?” Chỉ
cần biết nhà của hắn ở đâu thì mình có thể đưa hắn về đó, Đông Công Bằng cười hì hì hỏi.
May mắn mấy ngày gần đây Bảo Nhi đều bận bịu chuyện của tiệm gạo, như thế mình cũng có cơ hội đuổi tiểu hài tử này đi.
“Không biết.” Lộ Nhi tiếp tục đi lên trước, đá hòn đá nhỏ, lòng không yên trả lời.
“Chúng ta chơi một trò chơi được không?” Người nào đó đột nhiên hảo tâm đề nghị.
Hắn không phải tới đưa mình tới trường! Lộ Nhi dừng bước, nhìn cánh cửa
trường tư thục cách đó không xa, đôi mắt sâu hiện lên một tia yêu mị.
Dù sao mình cũng không có hứng thú tới trường, lại có người tự nguyện chịu tiếng xấu thay cho người khác, cớ sao hắn lại không làm?
“Trò chơi gì?” Lộ Nhi tỏ vẻ đáng yêu ngây thơ cười cười, hàm răng trắng bóng, tỏ vẻ hắn cực kỳ thích thú.
“Trốn tìm. Nếu ta tìm được ngươi thì ngươi phải nói cho ta biết, nhà của
ngươi ở đâu. Nếu ta thua thì sau này sẽ không hỏi ngươi vấn đề này nữa.” Đông Công Bằng dụ dỗ nói.
“Thành giao!” Nhớ tới gà mái mông lớn vừa rồi, Lộ Nhi liếʍ liếʍ đôi môi phấn nộn, cao hứng gật đầu.
Lúc trốn đi, hắn sẽ đi ăn thịt gà chờ Đông Công Bằng đi tìm mình. Dù sao mới sớm tinh mơ, bao tử của mình còn đang trống không…