Trượt xuống giường, hắn quay đầu nhìn xuống nữ nhân đang ngủ say, tức giận
đến nghiến răng nghiến lợi nhưng bất lực, búng tay một cái, một bộ y phục màu lam khoác lên thân người xích͙ ɭõa, lộ ra bộ dáng ôn nhu,
có hơi chút yếu ớt, bên hông đeo đai màu lam. Hắn cười tà mị, trên giày
nhỏ màu trắng có thêm một đôi chuông nhỏ, hắn thổi yêu khí về phía cánh
cửa đóng chặt, cửa gỗ yên lặng mở ra.
“Tỷ tỷ, đêm khuya còn
dài, Lộ Nhi vẫn nên ra ngoài dạo chơi một chút”, hắn cúi đầu ấn một nụ hôn trên đôi môi hồng phấn của nàng, “Tỷ tỷ thật thơm, làm Lộ
Nhi rất muốn nuốt người vào bụng.” Hắn tà mị nhếch miệng, đột nhiên nghĩ ra mình đã quên một việc liền khẽ hấp thụ hơi thở trên cánh mũi của
nàng.
Tinh linh chậm rãi bay ra từ mũi nàng, mãi đến khi khuôn mặt của người ngủ say giấc từ từ chuyển sang màu trắng xanh, hắn
mới đứng dậy rời khỏi.
“Tỷ tỷ, không còn cách nào khác, nếu Lộ
Nhi không hấp thụ tinh lực của người sẽ vô pháp cùng người sinh con, đêm nay, người hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.” Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng, tham luyến day nhẹ cánh môi, chạm nhẹ một cái.
Đón ánh
trăng, giẫm giân tại chỗ cánh cửa, vòng chuông trên chân phát ra tiếng
kêu đing đang, hắn lườm con chuột nhỏ đang muốn ra ngoài cửa, đôi mắt
màu lam lóe lên vẻ đùa cợt, còn chưa kịp tiến lên chọc ghẹo, không nghĩ
tới con chuột trợn mắt một cái, ngất đi.
Bất đắc dĩ, hắn nhìn
khắp đình viện trải lên một tầng ánh sáng giống tấm lụa trắng mỏng manh, nhưng lại thật sự nhàm chán. Nghĩ tới ở trấn cách đó không xa có một
rừng trúc tuyệt đẹp, có lẽ bên đó có chỗ vui đùa, đôi giày
trắng khẽ đạp, ẩn thân vυ't lên trời đêm.
Gi ó nhẹ nhàng đung đưa cây
trúc, lá cây rung động, mấy con rắn nhỏ cuộn mình trong một hang động
đang tụ lại một chỗ, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
“Đều trốn ở
trong này, hại Bản công tử tìm mãi”, hắn đứng ở cửa động, tà mị cười,
trên tay cầm một cây trúc, chọc chọc rắn nhỏ, “Ra đây, đi chơi với ta.”
Đám rắn nhỏ tựa hồ nhìn ra hắn có lai lịch không nhỏ, không dám lỗ mãng, nhất là khi đối diện với đôi mắt màu lam kia khiến cho nữ xà
trong đám bốc lửa lên, trực tiếp vòng lên gậy trúc.
Một nữ xích
xà màu đỏ cả gan khạc lưỡi ra, liếʍ láp trên môi hắn, thấy vẻ mật hắn
không hờn giận, lại càng tới gần, muốn hôn lên môi hắn.
“Sư phó,
thiên hạ rộng lớn, chúng ta phải đi đâu tìm con xà yêu kia đây?” Một
giọng nói quen thuộc đặc biệt vang dội trong rừng trúc yên tĩnh.
Gi ống như cảm nhận được cái gì, nữ xà ngừng lại, nhấp nháy mắt
nhỏ muốn lùi vào trong động, nhưng lại bị một bàn tay chế trụ đỉnh đầu,
nàng có chút kinh ngạc nhìn đôi mắt màu lam kia.
“Chúng ta chơi
trò chơi một chút thế nào? Không phải ngươi muốn hóa thành người sao?”
Hắn nhướng mi mắt lên, đôi mắt màu lam sáng ngời, tỏa ra ánh sáng như
ngọc lưu ly chói mắt, “Ngươi có bằng lòng giúp ta một việc hay không?”
Hắn lấy ra từ trong ngực một dược thảo màu vàng, cười mê người.
Đây là Lạc Sơn Dao Trì thảo, chỉ cần ăn nó có thể tăng mười năm yêu thuật,
mà lúc này nàng vừa vặn còn thiếu mười năm là có thể biến hóa thành
người.
Hắn có thể nhìn chuẩn xác ra đạo hạnh của mình
làm cho nữ xà cảm thấy vô cùng kinh ngạc và ái một, không khỏi gật gật
dầu.
“Hắn đang ở trong này”, lão đạo sĩ sốt ruột nói, “Ta có thể
cảm giác được yêu vị của hắn, có điều sao lại yếu như vậy, chẳng lẽ là
đoạt được bảo vật ẩn giấu khí tức hay sao?”
“Thật ở trong này
sao? Sư phó, người chắc chắn chứ? Cả chặng đường đuổi theo, lời ngày
người nói trên dưới mười lần rồi. Không phải là đồ đệ nói người, nhưng
rượu nên uống ít mới tốt, ngày đó không phải do uống chút rượu mới hỏng
việc… Ôi! Đồ đệ sai rồi, sư phó, đồ đệ sai rồi!” Người nào đó tựa hồ bị
hung hăng nhéo lỗ tai, khóc thét một hồi.
Nhìn thấy rõ ràng cảnh
đó từ con đường nhỏ cách đó không xa, hắn nhếch môi cười – quyến rũ, cầm Dao Trì thảo trong tay đưa vào trong miệng nữ xích xà.
Ánh sáng lóe lên, trước mặt hắn nhất thời xuất hiện một mỹ nhân kiều mị, ngượng ngùng hạ thấp người.
“Trò chơi bắt đầu.” Huýt sáo một tiếng, hắn chỉ vào hai đạo sĩ trên đường, vẻ mặt diễn trò càng thâm thúy.