Kim Bảo Nhi ôm Lộ Nhi, chân trước vừa với bước vào Kim gia, đã thấy Phượng
nhi chạy ra đón, chắc bởi vì Lộ Nhi trốn đi nên nàng vừa tìm một hồi.
“Ôi, tiểu thiếu gia, ngài chạy đi đâu vậy, làm ta suýt muốn chết rồi.” Nàng
giơ tay ra tiếp nhận Lộ Nhi từ trong tay đại thiếu gia, len lén thở dài, may mà có đại thiếu gia ở đây, nếu không đi lạc thì nguy.
“Chỉ
sang nhà bên chơi một chút thôi”, hắn không cho là đúng nhún nhún bả vai non nớt, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Kim Bảo Nhi, không khỏi cười thầm trong lòng.
Vừa rồi trên đường về mình đã cố ý cọ cọ vào cổ và ngực của nàng, nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ lại
cố hết sức nhịn xuống của Kim Bảo Nhi, ruột hắn nhanh chóng xoắn xuýt
lại. Đợi lát nữa còn muốn chiêu đãi nàng thêm nữa, lúc này không thể
dừng lại.
Tay nhỏ mò mẫm túi mị dược vừa rồi lấy trên người Mộ
Dung bằng, đôi môi phấn nộn nâng lên tia cười cười. Hắn phải nhanh chóng tìm cơ hộ để nàng mang thai con của hắn mới được.
“Phong nhi,
ngươi dẫn Lộ nhi về phòng trước đi, ta sẽ trở về sau, phải đi tắm nước
lạnh mới được.” Toàn thân nóng rực, giống như nàng vừa ra khỏi nước, cả
người ẩm ướt, nàng phân phó một tiếng, rồi dùng tốc độ nhanh nhất phóng
tới phòng tắm. Nàng cũng không để ý Kim Khoáng đang chuẩn bị tắm rửa ở
bên trong, một cước đạp hắn ra ngoài, đóng cửa lại, cho dù hắn gọi to
thế nào cũng không mở cửa.
Kim Khoáng mặc mỗi chiếc áo mỏng kêu
gào hồi lâu cũng không thấy có phản ứng, hắn quay đầu nhìn thấy Phượng
nhi ôm tiểu oa nhi kia đang trợn mắt há mồm nhìn về phía bên này, tựa hồ có chút kinh ngạc.
“Phượng nhi, đại ca của ta làm sao vậy?” Hắn đi tới, khó hiểu hỏi.
“Ta cũng không biết, ngài ấy vừa đi từ nhà bên cạnh về thì người chảy đầy
mồ hôi, giao tiểu thiếu gia cho ta rồi lập tức đi vào.” Phượng nhi chỉ
vào phòng tắm.
“Tiểu tử kia, đại ca ta với ngươi cùng trở về,
ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không?” Kim Khoáng từ trước tới nay
luôn có thói quen dò la tin tức, giơ ngón tay ra chơi đùa với Lộ Nhi.
Tuy rằng chính không thích hắn lắm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt có phần giống
Kim Bảo Nhi, Lộ Nhi liếʍ liếʍ môi, hé ra hai cái răng trắng tinh.
“Uống trà ở nhà bên rồi thành ra như vậy.”
Trà? Kim Khoáng đột nhiên hiểu ra, hóa ra là bị hạ dược! Khó trách lúc xông vào mặt lại đỏ bừng như vậy.
“Nhưng không phải đại ca thích ngươi sao? Còn kẻ ở bên cạnh kia…Khụ..” Hắn
khoa chân múa tay nghĩ nghĩ, “Tên kia cũng là nam, sao đại ca lại không
thích?” Đại ca cuối cùng là luyến đồng hay là đoạn tụ thực sự đây? Hắn
phải làm rõ ràng, đến lúc đó sẽ bẩm báo lại với nương tử.
Nhìn
thấu tâm tư của hắn, Lộ Nhi liếʍ liếʍ ngón tay, đột nhiên hướng về phía
khuôn mặt tràn đầy mong chờ của hắn, lấy ngón tay dính đầy nước miếng
trét xuống.
“Cái này cũng là nước, nếu khát có thể uống nha.” Hắn cực kỳ thật thà đề nghị.
“Ngươi!” Kim Khoáng tức giận đến mức tóc dựng đứng, ngồi xổm người xuống, đang
định cởi giày đánh người, nhưng hắn vừa khom lưng lại nghĩ ra cái gì,
thì thào tự nói, “Đúng rồi! Đều là nam nhân, vì cái gì tình nguyện chống lại mị dược về nhà mà không động tới tên đoạn tụ nhà bên, xem ra đại ca đúng là luyến đồng rồi!” Không được, hắn phải nhanh chóng báo tin cho
nương tử mới được.
Trong phút chốc, Phượng nha hoàn khó có thể
theo kịp phản ứng của Nhị thiếu gia, vừa rồi còn giống như núi lửa sắp
bùng nổ, lúc này lại giống như nhặt được vàng, giầy cởi một nửa rồi cũng không thèm đi vào, vọt tới phía phòng của hắn.
Có điều, cũng thật đúng lúc, không đánh tiểu thiếu gia, lúc đó mình cũng không biết nên ngăn hay không ngăn lại.
“Phượng tỷ tỷ, Lộ Nhi khát nước.” Lộ Nhi căn bản không để Kim Khoáng vào mắt,
xoắn xoắn ngón tay, mở to đôi mắt ngập nước làm nũng.
“Được, mang ngài trở về phòng ta sẽ đưa nước cho ngài.” Phượng nha hoàn cực kỳ
thích bộ dáng khả ái của hắn, lập tức gật đầu đáp ứng, ôm tiểu thiếu gia về phía phòng của Đại thiếu gia.
Kim Bảo Nhi, đợt một lát, đợi lát nữa có thể chơi đùa rồi, Lộ Nhi vẫn còn nắm chặt một túi nhỏ trong lòng, cười lành lạnh.