Kiều Lương thật sâu mà nhìn cô gái nhu nhu nhược nhược đang đứng ở trước mặt mình, nhếch miệng lên một cái độ cong giễu cợt, “Tôi tại sao phải cùng cô đi tìm cô ấy? Cút!”
Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Cô gái cúi đầu, trong mắt hiện lên lệ quang, một giọt nước mắt ở trong mắt của cô chảy ra, rơi vào bên trong bãi cát màu bạc trắng mịn. Mãi đến khi bốn phía cũng không có người, cô mới ngẩng đầu lên nhìn về nơi Kiều Lương biến mất, cắn môi dùng âm thanh chỉ mình cô mới có thể nghe được hỏi, “Tại sao trong mắt của anh chỉ có Tịch Tịch, tại sao chỉ có cô ta, tại sao cô ta chết rồi, anh còn muốn đến tìm cô ta, chỉ thích cô ta …”
Kiều Lương rất nhanh tới hải đảo bên kia.
Trong phòng thí nghiệm trên bờ cát, một đám mặc áo khoác trắng của bác sĩ đang báo cáo kết quả so sánh DNA, một bác sĩ nói, “Cái ngón tay này là của MissTang, như vậy thi thể của cô ấy rất có thể ở bên trong hải vực này.”
Một vị bác sĩ khác nói, “Cũng có khả năng thi thể đã bị cá mập trong này ăn hết, có lẽ chúng ta có thể dùng bản DNA này làm báo cáo, tuyên bố MissTang đã chết.”
Đối thoại của mấy vị bác sĩ không sót một chữ đi vào trong lỗ tai của Kiều Lương. Hắn hai bước đi vào đoạt lấy báo cáo DNA nhìn, hai tay đem báo cáo DNA vò thành mảnh vụn, lạnh như băng nói, “Nơi này không có phát hiện bất kỳ da thịt liên quan tới Đường Tịch, hiểu chưa?”
Đám bác sĩ trố mắt nhìn nhau, nhưng là đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Kiều Lương cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng gật đầu, “Chúng tôi biết nên làm như thế nào, như vậy vụn ngón tay…...”
Kiều Lương thuận theo những ánh mắt của các bác sĩ kia nhìn đi qua, một cái ngón tay bị nước biển ngâm đã bắt đầu thối rữa rơi vào trong mắt của Kiều Lương.
Trái tim của Kiều Lương trong nháy mắt giống như là bị cái gì đó bóp chặt, đau không thể thở nổi. Hắn nghĩ, cô ấy đời này đại khái cũng không sống được đi, mau đi theo cái chết của cô.
Thật lâu rồi Kiều Lương mới khàn giọng nói, “Tôi mang đi.”
Coi như là một ngón tay của cô ấy, hắn cũng muốn mang đi, nhìn lấy những bác sĩ kia thận trọng đem ngón tay bọc lại, Kiều Lương hít một hơi, trầm giọng nói, “Chuyện này không thể nói cho bất cứ người nào, bao gồm cả Tần Hân Dĩnh bên ngoài, còn nữa, tiếp tục mò vớt, coi như đem Thái Bình Dương đều lật hết lên, tôi cũng muốn biết hành tung của cô ấy!”
Kiều Lương không biết mình như thế nào trở lại chỗ ở, vừa đến gian phòng của mình hắn liền ôm lấy cái hộp đựng bọc ngón tay của Đường Tịch nằm ở trên giường, hai mắt hắn vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, si ngốc cười một tiếng, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp, giống như là đang vuốt ve khuôn mặt của Đường Tịch, khàn khàn nói, “Tiểu Tịch, anh rốt cuộc lại lần nữa được nắm tay em rồi, em cũng nhiều năm không cho anh nắm tay em rồi hả? Anh cũng quên mất đã bao nhiêu năm rồi em không cho anh nắm tay em, năm năm rồi….... Thật lâu…...”
Một giọt nước mắt theo khóe mắt của hắn chảy xuống, hắn nói, “Nhưng là tại sao phải dưới tình huống như vậy để cho anh nắm lại tay em, anh không muốn như vậy, em về là tốt hay không tốt?”
Người đàn ông lạnh lùng đó ở trên thương trường lãnh khốc, vô tình lúc này giống như một đứa bé cuốn rúc vào trên giường, ôm thật chặt một cái hộp vuông nho nhỏ, thống khổ khóc thành tiếng.
“Tiểu Tịch, anh yêu em.... Anh yêu em, cho tới bây giờ anh còn không có kịp nói cho em biết, em nghe chứ sao? Anh yêu em, cho nên em mau trở lại có được hay không?”
Người đàn ông nhắm mắt lại, một tay che đầu của mình, ” Anh thật nhớ em, em không chết có được hay không.”
Người đang ông áo đen đứng ngoài cửa, nghe được bên trong có tiếng khóc, đưa tay xoa xoa khóe mắt của mình, quá cảm động rồi, thật không nghĩ tới thiếu gia lại còn có phương diện như thế, thật hy vọng Đường tiểu thư không chết…
Nhưng là cái này thật giống như có chút ý hão huyền rồi, tai nạn trên không…. Muốn không chết đều khó khăn….. Ai! Quá đáng thương!
Bỗng nhiên một cô gái chạy tới, người đàn ông nhanh chóng tới trước ngăn cản cô gái, không cho phép cô gái đó tiến lên, thiếu gia bọn họ khóc loại sự tình này khẳng định không muốn để cho bất luận kẻ nào biết, nếu như biết rõ mình nghe được thiếu gia khóc,
Thiếu gia vẫn không thể gϊếŧ người diệt khẩu a! Nghĩ tới đây người đàn ông trầm giọng nói, “Tần tiểu thư, thiếu gia của chúng tôi đã nghỉ ngơi, xin cô trở về.”
Tần Hân Dĩnh nhu nhu nhược nhược nhìn người đàn ông, thấp giọng nói, “Tiểu Ngũ, để cho tôi đi gặp thiếu gia nhà các anh một chút đi, có phải hay không có tin tức của Tịch Tịch?”
Tiểu Ngũ mặt lạnh, nghiêm trang nói, “Tần tiểu thư, không có tin tức về Đường tiểu thư, thiếu gia mệt mỏi, đang nghỉ ngơi rồi, xin cô trở về.”
Tần Hân Dĩnh lắc đầu, nước mắt ở bên trong hốc mắt chảy ra, ” Anh gạt tôi có đúng hay không, Tịch Tịch có phải hay không đã chết rồi?”
Tiểu Ngũ cười lạnh, “Cái này tôi cũng không biết, thiếu gia bây giờ còn không phải là đang tìm bên trong sao?”
Tần Hân Dĩnh trợn to hai mắt, ủy khuất nhìn lấy tiểu Ngũ, “Tiểu Ngũ, nhiều năm như vậy thiếu gia nhà các anh muốn biết tin tức của Tịch Tịch tôi đều cho, bây giờ tôi muốn từ thiếu gia nhà các anh biết một chút tin tức của Tịch Tịch, cũng không được sao?”
Tiểu Ngũ mỉm cười, “Cái kia Tần tiểu thư cứ hỏi thiếu gia của chúng tôi là được rồi.”
“Vậy anh tránh ra, tôi đi hỏi.”
Tiểu Ngũ ảm đạm không động, “Xin lỗi, thiếu gia của chúng tôi đang nghỉ ngơi, không tiếp khách!”
” Anh!”
Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc, nhìn lấy Tần Hân Dĩnh lạnh giọng tiễn khách, “Tần tiểu thư xin cô rời đi.”
Tần Hân Dĩnh đứng tại chỗ thật lâu mới xoay người rời đi, tiểu Ngũ nhìn thấy bóng lưng bi thương củaTần Hân Dĩnh, cau mày, tự lẩm bẩm, ” Cô gái này rốt cuộc là làm sao biết Đường tiểu thư gặp rủi ro ở chỗ này a.”
Bên trong phòng, Kiều Lương nghe được bên ngoài có động tĩnh, sau đó cũng đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng, hắn đem hộp vuông thận trọng đặt ở đầu giường, rồi đi về phía phòng tắm mở ra dội nước từ đầu tới cuối cọ rửa chính mình. Thật giống như chỉ có như vậy hắn mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng.
Nhưng là chỉ có chính hắn mới biết, loại cảm giác hít thở không thông khi bị nước dội, làm cho hắn cảm giác mình cách cái chết gần như vậy, cách Đường Tịch gần như vậy.
Hắn biết rõ nó chẳng qua chỉ là thuốc mê, tự nói với mình Đường Tịch không có chết, nhưng là trong nháy mắt đó hắn nghe được tin tức của cô ấy, cũng đã biết cô ấy không có khả năng còn sống. Hai tháng này đều là hắn một mực ở lừa gạt chính mình, cho là như vậy thì có thể giảm bớt nỗi thống khổ của mình, nhưng là loại đau này, vẫn như thế khắc cốt ghi tâm.
Kiều Lương thống khổ kêu một tiếng, một quyền đánh vào kính thủy tinh. Kính thủy tinh vỡ vụn, tay hắn bị thủy tinh cắm vào, rất nhanh máu đỏ tươi liền từ trong tay chảy xuống, dung nhập vào nước ở bên trong phòng tắm.
Hắn giống như là không cảm giác được chỗ đau, từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu thống khổ khóc thành tiếng.
Bên kia Đường Tịch đứng ở trước máy vi tính của mình, trên mặt tất cả đều là quấn quít, cuối cùng hạ quyết tâm, đánh mở máy vi tính của chính mình, ghi danh hộp thơ của mình. Hộp thơ này là Đường Tịch dành riêng cho hòm thư, mật khẩu chỉ có một mình cô biết, người biết hộp thơ này tồn tại, chỉ có Kiều Lương cùng cao tầng của tập đoàn Đế Quốc.
Cô có dự cảm đám người Kiều Lương đại khái đã biết tin tức cô đã chết, hơn nữa tin tức này rất nhanh sẽ bị tuôn ra ngoài. Cho nên cô nhất định phải chứng minh mình sống, nếu không sẽ mang tai họa đến cho tập đoàn Đế Quốc.