Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 27: Không nghĩ muốn có em rể

Tiêu Cảnh hôm nay đi làm cả ngày đều có chút thất thần. Ngay cả ông chủ của hắn đều phát hiện hắn có chút không thích hợp.

Lúc này Tiêu Cảnh đang nằm trên sô pha ở văn phòng tổng tài phát ngốc. Vừa mới xem xong một phong bưu kiện Kiều Lương ngẩng đầu lạnh băng nhìn Tiêu Cảnh, trầm giọng nói, “Tâm tư không đặt ở trên công việc liền quay trở về ngủ đi.”

“Chuyện của cậu xong xuôi rồi sao?” Tiêu Cảnh lười biếng ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Lương một cái.

Kiều Lương ừ một tiếng, trầm giọng nói, “Ngày mai có khả năng tôi sẽ đi Thái Bình Dương một chuyến.”

Tiêu Cảnh nga một tiếng, mày cũng không nâng, “ Không phải hôm qua cậu mới trở về sao? Ngày mai lại muốn đi?”

Kiều Lương không nói, Tiêu Cảnh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Kiều Lương. Hắn phát hiện mới một hai tháng ngắn ngủi, người đàn ông đã này thay đổi thật nhiều, càng ngày càng trầm mặc ít lời, giống như là toàn thế giới đều vứt bỏ hắn.

“Cậu đã dốc toàn lực.” Tiêu Cảnh đứng đắn nhìn Kiều Lương, mày nhíu chặt, “Hơn nữa cô gái kia lúc trước cũng không nhất định là yêu cậu. Nếu thật sự yêu cậu, liền sẽ không đưa ra lời chia tay với cậu. Liền thật sự cùng cậu chia tay, hai người bây giờ đã không còn liên hệ. Cậu như bây giờ tính cái gì đây?”

“Tôi không tin.” Kiều Lương thanh âm khàn khàn, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn Tiêu Cảnh, trong mắt tràn đầy giãy giụa, “Tất cả mọi người nói cho tôi nói cô ấy đã chết, chính là tôi không tin, cô ấy không có khả năng liền chết như vậy.”

“Ai.” Tiêu Cảnh thở dài, “Người chính là như vậy, lúc mất đi mới quý trọng, cậu đi Thái Bình Dương có ích lợi gì đâu? Cậu phái người đi không phải cái gì đều không có vớt được sao? Cậu đi có thể làm được gì?”

“ cuối cùng hẳn là sẽ có kết quả.” Kiều Lương thanh âm nghẹn ngào, “Liền tính là thi thể, tôi cũng muốn tự mình nhìn đến mới có thể tin tưởng cô ấy đã chết.”

Tiêu Cảnh nhấp nhấp miệng, “Có lẽ cô gái kia yêu cậu đi.”

Kiều Lương ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, hắn ho khan một tiếng, nhấp miệng nói, “Trên đời vô tình nhất đó chính là người thâm tình. Bởi vì dùng tình cảm sâu vô cùng, cho nên mới sẽ trở nên vô tình, hai người các người chính là như vậy đi. Bởi vì quá mức với yêu đối phương, cho nên mới vô tình vứt bỏ đối phương như vậy, thậm chí đến chết đều không hề liên lạc lấy một lần.”

Kiều Lương chỉ cảm thấy tâm chính mình từng đợt đau co rút lại, cô ấy có phải hay không ở thời trước khi chết chính là nghĩ như vậy? Bởi vì hắn nói qua chúng ta không cần lại liên hệ, cho nên cho dù chết, chúng ta cũng không cần liên hệ đối phương, cho nên cô ấy đã chết, đều không cho hắn tìm được?

Chính là hắn mấy năm nay thường xuyên xuất hiện ở trên TV, còn không phải là vì làm cô ấy thời khắc đều có thể nhìn thấy hắn sao?

Điểm này cô ấy thật sự không biết sao?

“ Cậu đấy, cậu ở đây là vì cô gái nào?” Kiều Lương chuyển đề tài, nhìn Tiêu Cảnh nói “ Cả buổi sáng cậu đã thở dài ba trăm hai mươi mốt lần rồi đấy, bị đá rồi sao?”

Tiêu Cảnh nghe được Kiều Lương hỏi vấn đề này, lập tức tinh thần đi lên, “Còn không phải bởi vì em gái của tôi sao. Lớn lên quá xinh đẹp, cũng là quá phiền não. Hiện tại tôi lo lắng em ấy vào trường học liền cho tôi một người em rể a!”

Hắn cho rằng với khuôn mặt yêu nghiệt của Đường Tịch, tuyệt đối có khả năng buổi chiều tan học liền mang một người em rể về cho hắn

Hắn còn không nghĩ sớm như vậy đã có em rể a! Em gái tốt nhất là em đừng gả đi!

Đường Tịch sáng sớm hôm sau rời giường, Dương Tĩnh Nhàn liền lấy tới đồng phục A cho cô. Đường Tịch nhìn phong cách đồng phục trước mắt này, khóe mắt run rẩy vài cái. Cô như thế nào quên mất, học sinh cao trung thường xuyên phải mặc đồng phục.........

Chính mình thật đúng là không phải một chút non nớt a........

Nói cám ơn với Dương Tĩnh Nhàn xong, Đường Tịch quay về phòng chính mình sau đó đi phòng giữ quần áo đem quần áo thay đổi. Nhìn chính mình trong gương, cô đặc biệt ‘ lưu ’ manh huýt một tiếng sáo, “ Thích hợp với học sinh cao trung a!”

Thời điểm Đường Tịch mặc đồng phục vào bàn ăn, Tiêu Cảnh há miệng lại quên cắn bánh quẩy trên tay của chính mình, trong lòng chọc chọc nghĩ, mẹ nó, nha đầu này là yêu nghiệt đi?

Vì cái gì đem đồng phục mặc đẹp như vậy a! So với nữ thần năm đó hắn thích còn xinh đẹp hơn không biết nhiêu lần a!

Tiêu Sái đem sữa bò để ở trong miệng nhất thời quên mất nuốt vào, đột nhiên nuốt vào thiếu chút nữa đem chính mình sặc chết, hắn ai oán nhìn Đường Tịch liếc mắt một cái, “Tiểu nha đầu, em có thể hay không bị một ngày một bộ dạng a?”

Thật là làm mù mắt chó của hắn a!

Dương Tĩnh Nhàn cũng rất muốn lôi kéo mặt con gái của mình để nghiên cứu lâu một chút, vì cái gì biến nhanh như vậy?

Nếu không phải mỗi ngày đều ở bên nhau, bà thật sự hoài nghi con gái của mình có phải hay không đi chỉnh dung.

Tiêu Dao bởi vì sự tình công việc sáng sớm liền rời đi.

Người trấn định nhất chính là tiêu hoằng lịch, nhìn đến một thân của Tiêu Nhu, trong lòng càng khẳng định, chính mình là nhặt được bảo bối a. Con gái bảo bối của mình xinh đẹp như vậy, trăm biến như vậy, trâu bò như vậy, anh trai hắn mà biết nhất định chơi sẽ rất vui đi!

Ha ha ha ha, anh ta cả ngày khoe con gái của mình, lão tử cũng muốn khoe ra!

Nghĩ đến về sau mang theo con gái bảo bối đi tham gia yến hội của anh trai hắn, hắn đắc ý dào dạt đối với anh trai mình nói, “ Anh, tuy rằng con gái chúng ta đều không phải con ruột, nhưng là vừa thấy liền biết con gái của em cưu tú hơn con gái của anh gấp mấy trăm lần, ánh mắt này của anh thật là không dùng được a.”

Sau đó xem khuôn mặt đen thui của anh trai hắn, hắn liền hưng phấn a.

“ Con gái bảo bối, mau tới đây ăn bữa sáng, ăn xong daddy đưa con đi học.” Tiêu hoằng lịch lần đầu tiên cảm thấy, đưa đón con của mình đi học nhất định là một sự tình hạnh phúc nhất.

“Ba, vì cái gì trước kia chúng con đi học, ba đều không có đưa lần nào?” Tiêu Cảnh lập tức lên án.

Đường Tịch đã quen phương thức người nhà ở chung, tự nhiên đi đến bên cạnh Dương Tĩnh Nhàn ngồi xuống ăn bữa sáng, thuận tiện hỏi đường tĩnh nhàn, “Mẹ, con mặc đồng phục đẹp sao?”

“Đặc biệt đẹp, giống như là nó vì con mà chế tạo.” Dương Tĩnh Nhàn nói chính là lời nói thật, cầm một bộ đồng phục một trăm đồng, mặc ở trên người Đường tịch thật sự bị truyền ra ngoài nhất định có tư nhân định chế cái loại cảm giác này, ai cũng không có nói bộ giáo phục này giá rẻ.

Đường Tịch hơi hơi mỉm cười, “Trong chốc lát một mình con sẽ đi tới trường học.”

“Không được!” Bốn người cùng phản đối.

Đường Tịch vô tội nhìn bốn người, “Vì cái gì a?”

“ Em không có năng lực phòng thân.” Tiêu Sái nói.

Dương Tĩnh Nhàn nói, “Lực hấp dẫn quá lớn.”

Tiêu Cảnh nói, “Nếu em đi ở trên đường, khả năng sẽ phát sinh tai nạn xe cộ.”

Tiêu hoằng lịch nói, “Bọn họ nói đều không có sai, chủ yếu là con không quen thuộc đường đi.”

Đường Tịch đôi mắt chớp chớp, phát hiện tiêu hoằng lịch thế nhưng nói lại đúng. Cô thật đúng là không biết như thế nào đi đến trường học. Cuối cùng không phải Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái còn có tiêu hoằng lịch đưa Đường Tịch đi, mà là Dương Tĩnh Nhàn đưa Đường Tịch đi tới trường, với lý do, “Dù sao tôi ngoài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đi Tiểu Nhu đi học. Tôi tự mình đem Tiểu Nhu đưa đến trong trường học, tôi cũng yên tâm một ít.”

Tiêu hoằng lịch vừa định nói thì bí thư gọi điện thoại nói cục trưởng hẹn hắn 9 giờ gặp mặt, cho nên cũng không kiên trì, Tiêu Cảnh hôm nay công tác cũng vội, cũng rời đi trước.

Cứ như vậy Đường Tịch liền bắt đầu ngày đầu tiên sinh hoạt của học sinh cao trung.