Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Tà Si Vô Diện, Bạch Y, Lãnh Minh Hà.
Biên: khang_khang_a
Đây là một tòa sơn cốc rộng lớn, ba mặt của sơn cốc đều là vách núi cao vạn trượng, dốc đứng vô cùng.
Nơi này chỉ có một con đường duy nhất để đi vào, địa hình cực kỳ hiểm trở.
Hiện tại, bên trong thung lũng này không ngừng vang lên tiếng thú rít gào.
Tại một chỗ trên miệng sơn cốc, có mấy bóng đen đang đứng dưới tán cây.
Toàn thân bọn hắn đều tỏa ra khí tức âm lãnh, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào sơn cốc.
Lúc này, bên trong sơn cốc đang vô cùng hỗn loạn, vô số hung thú cùng lúc rít gào, tản mát ra sát khí kinh người.
Đặc biệt là ở chỗ sâu nhất, mơ hồ thấy một con quái vật khổng lồ.
Cho dù là từ khoảng cách rất xa, cũng có thể dễ dàng cảm nhận được dao động linh lực cường đại tại đó.
- Không hổ là Vương thú ở trong Linh Lộ, bị chúng ta truy sát lâu như vậy, thế mà vẫn còn cực kỳ mạnh mẽ.
Đứng trước mấy bóng đen, có hai thân ảnh một béo một gầy.
Tên béo thì mập mạp, tròn như một quả bóng, con mắt như chuột, mặc dù đang cười nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh.
Còn người gầy kia, thì nhìn như một bộ xương di động, hai mắt hõm sâu, trên mặt không có chút biểu tình nào.
Hai cánh tay của hắn đen kịt như sắt, lộ ra quang mang âm lãnh.
- Hai vị đại nhân, Linh Long Thố (thỏ) đã bị nhốt trong sơn cốc, nhưng mà con súc sinh này đã triệu hoán không ít hung thú đến bảo hộ nó.
Một bóng đen đứng phía sau tên mập mạp và tên gầy bẩm báo.
- Ha ha, vậy thì chỉ có cách thả ra chút độc, gϊếŧ toàn bộ đám súc sinh này. Hôm nay, bất kể như thế nào, đều phải tóm được đầu Linh Long Thố này.
Tên mập mạp cười ôn hòa, nhưng lời mà hắn nói ra lại vô cùng ngoan độc.
Tên gầy bên cạnh cũng gật đầu, hờ hững lên tiếng:
- Ma Côn đại nhân có lệnh, nhất định phải bắt được toàn bộ năm đầu Vương thú bên trong Linh Lộ. Nhiệm vụ của chúng ta là đầu Linh Long thố này, nếu để cho nó chạy mất, đến khi Ma Côn đại nhân trách tội xuống, chúng ta ai cũng không gánh nổi.
- Tốt, vậy thì mau phóng độc luôn đi!
Tên áo đen phía sau nghe bọn họ nói vậy, thì lập tức gật đầu, sau đó lấy ra một đoạn đàn hương màu đen từ trong ống tay áo.
Trên đoạn đàn hương này mơ hồ còn có mùi tanh, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Người áo đen nhanh chóng đốt đàn hương lên, sau đó nhẹ nhàng thổi, từng làn khói màu đen liền lặng lẽ bay vào thung lũng, hướng thẳng vào sâu trong sơn cốc.
Tên mập mạp thấy một màn này, liền cười híp mắt than thở:
- Con nghiệt súc này đúng là khó dây dưa, chúng ta phải liên thủ lại, khó khăn lắm mới đả thương nó, vậy mà cuối cùng còn để cho nó trốn đến nơi này.
- Chẳng lẽ nó đang mang thai? Bằng không, chỉ sợ với thực lực của chúng ta có liên thủ cũng đánh không lại nó.
Tên gầy mặt không chút biểu tình đáp lại.
Tên mập mạp gật gật đầu, cười nói:
- Nhưng mà hôm nay súc sinh này nhất định sẽ phải chết.
Thời điểm bọn hắn đang nói chuyện, trong sơn cốc bỗng dưng truyền ra những tiếng rống thống khổ, sau đó nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Mùi tanh hôi bắt đầu bay ra từ trong đó.
- Động thủ đi!
Một lát sau, tên gầy ra lệnh.
Sau đó, hắn dẫn đầu chạy vào bên trong, tên mập mạp cùng với đám người phía sau cũng nhao nhao chạy theo.
Đám người vọt vào sơn cốc. Chỉ thấy bên trong sơn cốc có thi thể của đủ loại thú.
Những thi thể này như bị ăn mòn, bên ngoài mỗi thi thể đều có chất lỏng màu đen chảy ra, tanh hôi vô cùng, hiển nhiên là trúng phải kịch độc.
Bọn hắn chẳng thèm để ý đến những thi thể này mà nhanh chóng tiến sâu vào bên trong sơn cốc.
Một lát sau, bọn hắn mới ngừng lại, nhìn về phía xa.
Ở nơi đó, có một con cự thú khổng lồ đang nằm trong đống đá lộn xộn.
Đầu cự thú kia toàn thân đỏ sậm, nhìn qua giống như con thỏ, nhưng tứ chi lại là long trảo, phía trên còn che kín long lân.
Lúc này, bộ dạng của nó cực kỳ suy yếu, con ngươi màu vàng giờ phút này cũng vô cùng ảm đạm.
Cho dù đang ở trong tình trạng suy yếu như vậy, nhưng cảm giác áp bách nó mang lại vẫn rất mạnh mẽ.
- Mau bắt nó lại!
Tên mập mạp cười gằn ra lệnh.
Phía sau hắn, hơn mười bóng đen nhanh chóng lao ra.
Từng sợi xích màu đen trong tay bọn họ nhanh chóng bắn về phía con cự thú, phát ra âm thanh "Ào ào ào", những gai sắt bén nhọn trực tiếp đâm xuyên vào trong cơ thể nó.
Con cự thú kia liếc mắt nhìn bọn hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
- Cẩn thận!!!
Tên mập mạp nhìn thấy có điều bất thường, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm thanh âm của hắn vừa mới vang lên, trên người con cự thú kia bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt, một cỗ linh lực vô cùng cường đại quét ngang ra.
Oanh!
Thân thể con cự thú kia ngay lập tức nổ tung.
Sóng linh lực bộc phát ra, làm cho những tên áo đen đứng gần đó hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
Ngắn ngủi mấy tức thời gian, toàn bộ sơn cốc đã bị phá hủy thành một vùng phế tích.
Trong đống phế tích, có hai bóng đen từ dưới đất đi ra, đúng là tên mập cùng tên gầy lúc trước.
Lúc này, cả hai đều cực kỳ chật vật, sắc mặt thì xanh mét.
- Hừ, con súc sinh này vậy mà lại lựa chọn tự bạo!
Tên mập giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói.
Lần này, mục đích của bọn hắn là bắt Linh Long Thố, lấy tinh huyết của nó.
Mà bây giờ lại thành ra như vậy, khiến nhiệm vụ của họ đã hoàn toàn thất bại.
Sắc mặt tên gầy âm trầm. Sau một khắc, hắn xuất hiện tại chiếc hố sâu trong thung lũng, đây chính là nơi Linh Long Thố tự bạo.
Hắn dùng ánh mắt âm lãnh quan sát xung quanh, sau đó bỗng nhiên dừng lại.
Hắn vung ống tay áo lên, đánh bay một khối đá vụn.
Ở phía dưới, lộ ra một cửa hang đen như mực.
- Có cái gì đó đã trốn qua cái hang này?
Tên mập cũng phát hiện ra tình huống này, nghi hoặc hỏi.
Tên gầy nhìn chằm chằm vào cửa hang, đột nhiên hắn đưa bàn tay sờ xuống đất, và tìm được một chiếc vảy màu xanh từ trong đó. Hắn cầm lân phiến lên rồi lẩm bẩm:
- Là Xuyên Địa thú, đồng thời còn có một cỗ khí tức rất mỏng manh của Linh Long Thố. Nhưng rõ ràng là Linh Long Thố đã tự bạo rồi mà?
Ánh mắt tên mập lấp lóe hàn mang, cười gằn nói:
- Là Linh Long Thố vừa sinh. Chỉ sợ nó cố ý tự bạo, là để che chở cho Xuyên Địa thú mang theo con nó chạy trốn.
Tên gầy cũng gật đầu đồng ý:
- Trước tiên, chúng ta đem những vật hữu dụng ở đây thu lại, rồi lại đi tìm chúng nó sau. Ta không tin chúng có thể thoát khỏi sự truy tung của ta.
- Được!
Tên mập khôi phục nụ cười, một chân hắn đá bay khối lông, khinh miệt nói:
- Súc sinh này nghĩ làm như vậy có thể cứu được con nó, thật sự là ngu xuẩn mà.
------
"Ào ào ào."
Một dòng sông chảy xiết xuyên qua rừng rậm giống như một con rắn lớn đang uốn lượn.
Lúc này, có một nhóm tám người đang đi dọc theo bờ sông.
Trong tay bọn hắn cầm vũ khí sắc bén, ánh mắt không ngừng đảo quanh bốn phía.
Ở khu vực ven sông, nhiều khả năng sẽ có Hung thú ẩn nấp.
- Cẩn thận!
Đột nhiên, một thiếu niên thân thể cao lớn dừng lại, trầm giọng quát.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào rừng cây phía trước, nơi đó mơ hồ có động tĩnh truyền đến.
Phía sau hắn, bảy tên đội viên còn lại cũng nắm chặt vũ khí, ánh mắt tất cả đều tập trung vào nơi đó, đồng thời phân tán nhau xếp thành hình quạt.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Linh Lộ mở ra.
Trong một tuần này, đa số thành viên trong đội đã có thể thích ứng với hoàn cảnh chém gϊếŧ hung thú của nơi này.
Thời điểm mọi người còn đang đề phòng thì bên trong rừng cây lại lần nữa có tiếng động.
Một khắc sau, một bóng xám bắn nhanh ra, cái đuôi quét qua mặt đất cuốn lên vô số đá vụn bắn về phía đám người.
Sau một hồi luống cuống chân tay, nó vất vả lắm mới đem đá vụn đánh bay ra.
Lúc bọn hắn định thần lại, mới phát hiện ở phía trước có một đầu hung thú màu xám dài mấy mét đang đứng trước mặt họ.
Đầu hung thú kia toàn thân phủ đầy lân phiến, có nanh vuốt sắc bén, đến tảng đá nó cũng có thể tùy tiện bóp nát.
Nhưng mà, lúc này trên thân thể của con hung thú màu xám này dường như đang chảy ra một loại chất lỏng màu đen, tản ra mùi tanh hôi nồng nặc.
- Cẩn thận, hung thú này đã trúng độc!
Trong đội ngũ có một thiếu nữ có chút am hiểu về độc, vừa liếc mắt đã nhìn ra, vội vàng cảnh báo.
Nghe thấy nàng nhắc nhở, sắc mặt những người khác lập tức run lên, cẩn thận lui về phía sau mấy bước.
Ở trong Linh Lộ, nhiễm phải kịch độc chính là một chuyện cực kỳ phiền phức.
Hai mắt con hung thú nhìn chằm chằm vào đám người đầy hung ác, bỗng nhiên nó nhảy vào đám người.
Tên đội trưởng thấy thế thì lập tức ném dao găm trong tay ra, chuẩn xác cắm vào phần lưng con hung thú màu xám kia.
Đông!
Hung thú màu xám rơi xuống đất, tạo ra một vết ma sát thật dài, tựa hồ chỉ còn hấp hối.
Sau đó, bụng của nó kịch liệt sôi trào, cuối cùng nó phun ra một quả trứng màu vàng rơi vào dòng nước đang chảy xiết dưới cái nhìn ngơ ngác của mọi người.
Quả trứng màu vàng cứ trôi theo dòng nước, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của cả nhóm.
Khí tức của con hung thú màu xám vào lúc này cũng đã tán đi, nó vô lực co quắp ngã xuống.
- Đây là tình huống gì?
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy hung thú phun ra trứng.
Tên đội trưởng nhìn quả trứng đang biến mất trước mắt họ, ánh mắt lấp lóe, lên tiếng:
- Quả trứng kia tuyệt đối không tầm thường, ta cảm thấy một cỗ linh lực ba động rất mạnh. Nhanh! Mau ngăn nó lại.
Vừa nói xong, hắn nhanh chóng đuổi theo phương hướng quả trứng biến mất.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng theo sát hắn.
Bên bờ sông, ở một bãi đá nhấp nhô đang chất một đống củi đốt, phía trên là một cái nồi lớn, trong nồi nước sôi sùng sục.
Lúc này Lạc Trần đứng bên bờ sông, bỗng nhiên hắn vén ống tay áo lên, rồi cầm một thanh mộc thương trong tay, nhìn chằm chằm vào mặt sông.
"Xoẹt!"
Bỗng nhiên, cánh tay hắn lắc một cái, trường thương phảng phất biến thành một đạo tàn ảnh, nhanh như tia chớp đâm vào trong dòng nước.
Lúc hắn thu hồi trường thương, đã thấy ở dưới mũi thương có một con cá đang dãy giụa.
- Hừ, bản tiểu... Thiếu gia mà ra tay thì ngươi làm sao có thể chạy trốn được.
Lạc Trần đắc ý cười một tiếng, đem con cá lấy ra, vứt xuống thùng gỗ bên cạnh.
-Cũng không xê xích gì nhiều, bữa tối hôm nay hẳn là nấu canh cá. Cái tên Khương Dịch Niên này, thực lực mặc dù không được tốt lắm, nhưng trù nghệ đúng là không chê vào đâu được.
Lạc Trần nhìn con cá trong thùng gỗ, vụиɠ ŧяộʍ nuốt nước miếng một cái.
Hắn không ngừng cảm khái trong lòng, chính mình kéo Khương Dịch Niên nhập bọn là một quyết định cực kỳ sáng suốt.