Hắn chạy, hắn theo đuổi một người phụ nữ nhiều năm như vậy, khi nghe được đáp án lại hốt hoảng bỏ đi.
Úy Chí: “Mẹ, mẹ đuổi theo bố được không, coi như đồng tình với bố, nếu ly hôn thì cũng có thể để lại cho bố một chút kỷ niệm?”
—-=======————–==============————-==========
“Mẹ có thương bố, yêu bố không?”
“… Đã từng, mẹ đã từng yêu.”
Rõ ràng chỉ có rải rác mấy lời đối thoại, nhưng lại tái diễn vô số lần trong đầu hắn, làm đầu hắn đau muốn nứt ra. Hắn làm sao vậy, cô thì sao, tại sao phải cho hắn nghe đáp án tàn nhẫn như vậy…
Hắn muốn về sớm, nhưng hắn không nên về sớm như vậy, xong chuyện hắn có thể bình tĩnh thong thả mà trở về, cần gì phải vội vàng gấp gáp đến nỗi ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống, trở về để gặp người phụ nữ mình yêu…
Nếu cứ mãi nhát gan không dám nghe đáp án đó, có phải hắn có thể giả bộ ngu ngốc cả đời?
Hắn không quan tâm cô không yêu hắn, ít nhất với vẻ lạnh lùng bình thản của cô hắn đã quen rồi, hắn liên tục tự nhủ với mình rằng mình có thể tiếp tục cố gắng, hắn đã đợi cô nửa đời người, hắn không quan tâm đợi thêm một nửa đời nữa, nhưng cô lại nói, cô từng yêu hắn…
Tô Tử, hóa ra, em đã từng yêu anh, em nói cho anh biết, rốt cuộc anh đã bỏ qua cái gì, trong khi anh liều mạng đuổi theo em nhiều năm, không muốn có lỗi với em chuyện gì, có phải anh đã bỏ lỡ chuyện mà mình không thể bỏ lỡ?
Cổ họng thít chặt và đắng ngắt, hắn cắn chặt môi, run lên nhè nhẹ, buông lỏng tay, bàn tay vô lực không cầm nổi cặp công văn, “Bịch”, cặp công văn rơi xuống chân hắn, hắn ngây người mấy giây, phản ứng không kịp, hít sâu một hơi, sau đó quay người vội vàng rời đi.
Hai người trong phòng nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì giật mình, Nhiễm Tô kịp phản ứng, nhíu mày, đẩy cửa ra, đập vào mắt là thân ảnh quen thuộc đang vụt mất, lòng cô không khỏi cứng lại, giơ chân đạp phải cái gì đó, cúi đầu xuống thấy cặp công văn người kia chưa kịp nhặt lên.
“Bố… Cũng nghe được.”
Sau lưng vang lên tiếng nói kinh ngạc của Úy Chí, giọng khẽ giương cao chứa sự hoang mang.
Môi Nhiễm Tô run rẩy không tiếng động, gương mặt trang nhã tinh xảo tái nhợt, tay không tự chủ nắm chặt, sau đó sâu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cầm cặp công văn người kia làm rơi, lấy tay vuốt nhẹ, ánh mắt mơ màng mà lãnh đạm.
Thân ảnh vội vàng của hắn thoáng hiện trước mắt cô, thậm chí cô còn thấy bước chân lảo đảo của hắn, hắn luôn trầm ổn tráng kiện, khi còn trẻ hăng hái không ai bì nổi, nay hắn thành thục hướng nội, vừa rồi thấy hắn hốt hoảng lúng túng làm lòng cô bất giác cảm thấy chua xót.
Tại sao phải trở lại, nếu đã từng rời đi thì tại sao lại lựa chọn trở về… Cô yên lặng thất thần nhìn cặp công văn trên tay, không rõ lòng mình có cảm giác gì.
Năm đó, cô đau khổ giãy giụa muốn hắn trở lại, cô ôm trong ngực một sinh mạng đang dần dần mất đi theo máu của mình, gào thét hy vọng hắn xuất hiện trước mặt mình… Cô từng bỏ đi sự tự tôn, cô từng hy vọng tương lai của họ… Từ nhỏ cô không phải là người lạnh lùng như thế này, ban đầu không phải cô không thương hắn, cô có yêu, cũng bởi từng yêu, nên mới mất đi sức lực yêu lần nữa.
Ngày đó, cô đợi đến đèn cạn dầu, hắn vẫn không trở về, mà ngày hôm sau khi cô mệt mỏi không còn sức lực hắn lại nói cho cô biết, hắn sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh cô, nhưng, như vậy thì còn tác dụng gì, Úy Hành Vân, anh đã rời đi, tại sao không hoàn toàn rời đi, tại sao phải quay đầu lại, tại sao?!
Anh không nên quay đầu lại, anh không nên trở lại, anh trở lại càng không nên yêu tôi… Yêu một người phụ nữ anh đã từng phản bội, cảm giác này rất đau đúng không?
Cô bi thương khẽ cười như có như không, cô nghĩ, cô nên cảnh cáo hắn, năm đó nên nói cho hắn biết: Đừng quay đầu lại, bởi vì anh nhất định sẽ hối hận.
Nhưng, không ai tin, từ trước đến giờ cô đều không tính trả thù hắn, tất cả mọi người đều cho rằng cô là người vợ hành hạ người chồng từng sai phạm của mình, nào ai biết, cô chỉ muốn thanh tĩnh, muốn một cơ hội lựa chọn vì mình… Cô không muốn hành hạ hắn, càng không muốn trả thù hắn.
Nhưng chuyện như thế này không phải không có báo ứng mà là thời điểm chưa tới, không cần cô ra tay, hắn cũng có thể tự lăng trì mình một vạn lần.
Hắn yêu cô, chính là sự báo ứng tốt nhất.
Bởi vì đã từng mất đi, nên mới quý trọng sa vào.
“Cứ để bố con đi, nghe được thì nghe được, sớm muộn gì cũng phải biết.” Nhàn nhạt mở miệng, cô thu tay lại, đặt cặp công văn vào tay Úy Chí, cởϊ áσ dài trắng treo lên tường, bình phục tâm tình, cười yếu ớt nói: “Đi thôi, đi ăn tối.”
Dứt lời, cô xoay người, Úy Chí cũng ngơ ngẩn đi theo cô.
Xuyên qua bóng cây rậm rạp ở hành lang, hương hoa nhẹ nhàng truyền đến, chạng vạng ngày hè nóng bức mà cũng mang chút hơi lạnh, trong lòng Úy Chí lại trống rỗng, nhìn bước chân đều đều khẽ khàng trước mắt, trong lòng nghĩ tới câu nói “Xin lỗi con trai, không có mẹ con, con cũng không quan trọng lắm”, câu nói đó đập vào trái tim hắn, làm hắn không thể phán đoán, không thể thấy rõ đường đi.
Mẹ, rốt cuộc mẹ đáng thương, hay là bố đáng thương.
Thời gian, mất đi, tình yêu, nɠɵạı ŧìиɧ, phụ nữ.
Những từ như vậy bắn ra trong đầu Úy Chí, hắn đỡ cái đầu đau nhức của mình, đi theo Nhiễm Tô đến trước bàn cơm.
Thức ăn rất thơm, bàn ăn rất yên tĩnh, cô chuyên tâm ăn cơm, thong thả ung dung.
Ưu nhã điềm tĩnh, làm người ta cảm thấy run sợ.
Úy Chí nhìn mẹ mình, không thể đè nén cảm xúc, thức ăn khó có thể nuốt trôi, hắn để đũa xuống, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ muốn… ly hôn với bố phải không?”
Nghe vậy, cô chấn động, sau đó tiếp tục ăn cơm, ánh mắt như không gợn sóng.
“Đó là điều mẹ chờ đợi đã lâu, ly hôn là chuyện mẹ luôn muốn làm, không ai có thể ngăn cản mẹ.” Hình ảnh đó dường như có thể hiện lên trước mắt cô, mùi thuốc lá quen thuộc của hắn có lẫn mùi thơm xa lạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mũi cô, vẻ mặt ngọt ngào nhu tình của hắn không phải dành cho người vợ gắn bó bốn năm, hắn về muộn bảo cô không chờ hắn, cô vẫn chờ, nhưng lại chờ được sự phản bội trở về, hắn trở về mang mùi vị của người phụ nữ khác, cô làm sao có thể quên, trừ khi cô mất trí nhớ, trừ khi cô chết, nếu không làm sao cô quên được!
Phòng ăn rộng lớn chỉ vang lên tiếng nói chắc chắn của Nhiễm Tô, đôi mắt tĩnh lặng của cô chiếu thẳng vào mắt Úy Chí, làm hắn thấy hơi sợ.
“Mẹ, mẹ đã đợi lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, tại sao không tiếp tục nhịn, có lẽ… có lẽ cả đời này cũng không dài, cứ mãi như vậy cũng là tốt.” Vội vàng thắm thiết nói, Úy Chí nắm mạnh lấy tay Nhiễm Tô.
Đột nhiên, cô trừng mắt, kéo tay Úy Chí ra, ánh mắt đau thương, khóe mắt hơi nóng ẩm, mấp máy môi, cô nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Úy Chí, thấp giọng mà cứng rắn nói “Con trai, con nghe đây, ai cũng có tư cách nói với mẹ như vậy, nhưng con, Úy Chí, con không có tư cách khuyên mẹ!”
Úy Chí cảm nhận rõ ràng sự giận dỗi không thể ức chế của mẹ, hắn hơi kinh ngạc, lòng khổ sở.
“Xin lỗi mẹ, con biết, con biết mẹ vì con… Nhưng mẹ, bố cũng có nỗi khổ, tại sao hai người cứ muốn hành hạ nhau, mẹ, bố bỏ đi, bố yêu mẹ nên mới có hành động nhu nhược như vậy. Mẹ, tin con đi, dù bây giờ mẹ lựa chọn thế nào con cũng không can thiệp, con đều ủng hộ, nhưng mẹ có thể đồng ý với con chuyện này không, hôm nay, chỉ hôm nay thôi, mẹ hãy đuổi theo bố, nếu phải có ngày ly hôn, thì có thể để lại cho bố một chút gì đó, nửa đời sau có thể vui vẻ nhớ lại? Mẹ rất quan trọng với bố, bố đã nói nếu không có mẹ con cũng không quan trọng, nếu sau này ly hôn bố phải làm sao, coi như mẹ đồng tình với bố được không, bố đuổi theo mẹ nhiều năm như vậy, mẹ có thể đuổi theo bố một lần không, lần này, đi tìm bố được không?”