“Con có lớn hơn nữa thì vẫn là con trai của bố và mẹ con.”
… Là con trai của Úy Hành Vân và Nhiễm Tô.
Cuộc sống đầy đủ bắt nguồn từ gia đình, khi sống được hơn nửa cuộc đời con mới có thể thật sự cảm nhận được, thành tựu trong cuộc đời không quan trọng ở chuyện con có bao nhiêu vinh quang và tài phú, quan trọng nhất là, con có người nhà của mình: một người vợ yêu thương, một vài đứa con trai con gái đáng để tự hào.
========================================================
“… trong lòng anh thật sự không quan tâm đến người vợ đó, hay trong lòng anh quá quan tâm đến, nên anh mới không muốn nói về cô ấy với người khác, cũng không muốn người khác nhắc tới cô ấy!”
…
Từng lời chất vấn giống như mới vừa hôm qua, giọng nữ ai oán vẫn vang lên bên tai Úy Hành Vân, hắn đã không còn nhớ rõ khuôn gặp từng làm hắn có ảo giác về tình yêu, nhưng vẫn còn nhớ rõ mấy câu đó làm hắn bất an sợ hãi, câu hỏi hắn không muốn trả lời, lại lặp đi lặp lại mấy ngàn mấy vạn lần bên tai hắn.
Mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, lòng hắn thấp thỏm lo lắng, cảm thấy phiền muộn, mấy câu đó lại vang lên mấy trăm mấy ngàn lần bên tai hắn như thế!
Du Hướng Y à! Em còn rõ hơn cả chính anh!
Úy Hành Vân… Vì sao năm đó mày lại không hiểu chính mình!
Tại sao không sớm thừa nhận điều không cam lòng, hôn nhân không thể khống chế, mày đã sớm là người thua! Thua thất bại thảm hại mà lại thủy chung không muốn nhận thua trước vợ mình, vì vậy, mỗi đêm đều phải tự mình đè nén, thống khổ và hối tiếc.
…
Tiếng chuông đồng hồ điểm qua sáu giờ, sương sớm tràn ngập căn phòng.
Hắn vốn ngủ không an ổn, thân thể lại đột nhiên chấn động, vô thức quay người muốn ôm thân thể ấm áp bên cạnh, nhưng một giây sau chỉ ôm được không khí hư vô, thật lạnh, thật xa cách, Úy Hành Vân khẽ cười khổ, khóe miệng vẽ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Hắn đã thành thói quen, nhiều năm như vậy, cô dường như luôn dậy sớm hơn hắn, hắn sáu giờ tỉnh, cô tuyệt đối là năm rưỡi đã ở phòng khách, thậm chí có lúc hắn nghĩ, có phải là nếu hắn tỉnh lúc ba giờ, cô cũng có thể rời giường trước ba giờ, lẳng lặng dùng cơm ở phòng khách?
Là họ không ăn ý, hay là trời cao luôn có cách trừng phạt người đã từng phạm sai lầm mà không hề để lại dấu vết?
Hắn muốn vừa mở mắt ra hình ảnh đầu tiên nhìn thấy sẽ là khuôn mặt vợ ngủ bên cạnh mình, nhưng hình ảnh hắn nhìn được luôn luôn là căn phòng lạnh lẽo, hư vô.
Hắn vô số lần muốn chăm chú nhìn cô bình yên nhắm mắt, hàng lông mi dịu dàng thật dài, muốn khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu đến, đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh đẹp mềm mại của cô.
Tuy nhiên, hắn không làm được, sáng sớm họ luôn bỏ qua, những động tác giữa vợ chồng bình thường nhất đối với hắn mà nói lại trở thành hy vọng xa vời.
Buổi tối hắn từng nói với cô sớm mai thức giấc hãy đợi hắn cùng rời giường, vẻ mặt cô vẫn tự nhiên trả lời: ngủ nhiều hơn em sẽ mơ thấy ác mộng.
Hắn yêu cô, càng muốn thương cô, qua nhiều năm như vậy, càng ngày hắn càng không miễn cưỡng cô, hắn chưa từng yêu cầu cô, nhưng trong lòng hắn luôn ôm vẻ chờ mong, chờ đợi cô sẽ cùng mở mắt thức giấc cùng hắn, hoặc là hỉnh ảnh đầu tiên khi hắn mở mắt ra, là khuôn mặt cô vẫn bình yên say ngủ, chờ hắn quyến luyến cho cô một nụ hôn buổi sáng.
Đáng tiếc, liên tục không có, nhiều năm qua, hắn vẫn luôn không đợi được.
Có điều, hắn vẫn muốn đợi, chẳng phải họ còn có cả đời?
Mặc dù, trong giấc mơ nửa đêm, hắn luôn thấp thỏm nghĩ hôn nhân của họ có thể kết thúc vào một ngày nào đó không?! Có thể một ngày nào đó cô sẽ đột nhiên biết chuyện năm xưa giữa hắn và một người phụ nữ khác, sau đó tất cả những gì hắn cẩn thận quý trọng đều sụp đổ trong khoảnh khắc?
Có thể, chuyện kia đối với những người gặp dịp thì chơi chỉ là quá khứ, cũng chỉ là một đoạn thời gian phủ đầy bụi.
Có lẽ, trong lòng tất cả mọi người, đó chỉ là một chuyện nhỏ xen giữa quan hệ vợ chồng, nhiều năm qua, đã không còn người nào nhắc tới, cũng không có người nào dám nhắc tới.
Qua nhiều năm như vậy, nỗi lòng thỉnh thoảng sẽ được an ủi, thế nhưng lại không thể lái đi một lòng thấp thỏm, bất an, nó luôn dập nát tất cả tự tin ở trong mơ.
Tô Tử, Tô Tử của anh… Úy Hành Vân gọi đi gọi lại tên cô trong lòng để thử khôi phục một lòng bất an.
Có lẽ, số mệnh đã định, cô vẫn là điều ngoài ý muốn của hắn, năm đó là cay đắng, hôm nay là ngọt ngào giữa ngăn cách, ngăn cách là tất cả những sai lầm năm xưa của hắn.
Qua nhiều năm như vậy, bao lần hắn bận tâm, thở dài, trăm ngàn lần suy nghĩ.
Nhiễm Tô, Nhiễm Tô, tại sao em không phát hiện bên cạnh anh từng có một người phụ nữ khác, tại sao năm đó em không nhanh chóng lôi kéo anh, nói với anh không được phép đến gần bất kỳ một người phụ nữ nào, nói cho anh biết em mới là vợ của anh, nếu em biểu hiện một chút ghen tuông và buồn khổ, nếu lúc trước em gỡ bỏ tất cả bỏ bọc lạnh lùng thờ ơ, ôm anh tuyên cáo chủ quyền, vậy anh sẽ không chút do dự buông tha cái gọi là tình yêu trong lòng mình mà ôm em, chỉ chọn yêu em?
Anh nên trách em cái gì cũng không biết, hay là nên tự trách mình không tỉnh ngộ kịp thời?!
Nhưng, anh có thể trách em sao? Anh không thể, em hiểu rất rõ em là người phụ nữ như thế nào, tính tình của em lãnh đạm, lạnh lùng chẳng qua đã thành thói quen nhiều năm, mà anh đây, khi đó, chỉ sợ cũng sẽ không vì em mà thay đổi bản tính ngang tàng của mình.
Nhiễm Tô, nếu cuối cùng không phải anh đẩy em ra xa theo thói quen, luôn theo thói quen không thừa nhận tình cảm chất chứa trong lòng với em, vậy, nhiều năm trôi đi, có phải lòng anh sẽ khá hơn một chút? Có phải lòng anh sẽ không phải chịu gánh nặng như vậy, nặng như vậy, làm nhiều năm qua anh không thở nổi!
Hôm nay, anh đã nguyện thay đổi vì em, nguyện chỉ yêu em, nhiều năm như vậy, nếu em biết chuyện kia, anh sẽ không chút do dự nói cho em biết, anh còn đau đớn hơn em vì thật sự giữa chúng ta đã từng tồn tại một người phụ nữ khác, và điều đau khổ hơn chính là, anh càng hận mình năm đó, vì sao lại tự phụ với tình cảm như thế, vì sao lại xem thường hôn nhân như thế, nếu lúc trước không có tình yêu anh tự cho là đúng, thì có phải hôm nay anh sẽ thoải mái yêu em, không hề lo lắng tìm kiếm sự đáp lại từ em?
Giấu giếm nhiều năm, thấp thỏm sợ hãi gần như đè sập anh, tuy nhiên nếu như vậy có thể đổi lấy cả đời em “không biết “, anh cũng cam lòng.
Thật ra, anh không muốn để em biết, điều anh may mắn chính là, em cũng không biết, anh càng muốn, em cả đời cũng không biết…
Chúng ta còn có nửa đời, dù cho em không còn yêu anh cũng vậy thôi, chỉ cần em còn là vợ của anh, là đủ rồi.
Đủ rồi, hắn còn có thể hy vọng xa vời những thứ gì, hắn chỉ hy vọng xa vời, cô vĩnh viễn “không biết”.
Sau đó, tất cả đều tốt đẹp.
Một luồng nắng sớm nhẹ nhàng chiếu vào, hắn như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm lên trần nhà, không tự chủ khẽ mở môi mỏng thì thầm: “… Tô Tử, Tô Tử, Nhiễm Tô…”
Hắn gọi tên cô, mãi mà không thấy mệt mỏi.
Đột nhiên khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống hiện ra trước mắt hắn, mang theo hình dáng tuấn mỹ của hắn khi còn trẻ, thêm chiếc kính gọng vàng lại có vẻ nho nhã tuấn lãng.
“Bố! Bố không thấy xấu hổ à, bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi thẳng tên mẹ, cũng không sợ người ta chê cười chủ tịch tập đoàn lại là người đa tình? Ha ha… nhưng mà, con thấy bố mình đúng là rất đẹp trai phong độ, hơn 40 tuổi rồi mà mị lực vẫn không giảm, mấy ngày hôm trước con còn nghe nói, người đến tuyển vào cái ghế thư ký đang bỏ trống của bố toàn là những cô nàng xinh đẹp trẻ trung hai mươi mấy tuổi, bố, bố không sợ mẹ con ghen sao?” Những lời trêu chọc thân thiết đến từ đứa con trai xuất sắc trong sáng của họ, Úy Chí mặc bộ quần áo thoải mái màu vàng nhạt vô cùng tuấn dật phi phàm.
Úy Chí nói không sai, hôm nay Úy Hành Vân đã hơn 40 tuổi mà so với lúc tuổi còn trẻ lại càng có thêm sức cuốn hút, hình dáng tuấn mỹ càng tản ra khí chất trầm ổn, đã không còn hiện ra vẻ ngoài ngạo ngược mà ngược lại càng thêm khí thế không giận mà uy, vô cùng ưu nhã, cao quý, ngoại hình thành thục tuấn mỹ của hắn càng lộ vẻ lôi cuốn.
Nghe vậy, đôi môi mỏng của hắn khẽ động, liếc mắt nhìn thân ảnh đơn độc đang ngồi ở phòng khách, tự giễu cười nhạt: “Con trai, nếu mẹ con ghen thật thì đã cãi nhau đập cốc đập chén với bố rồi, nói không chừng bố lại càng cao hứng.”
Vỗ vai bố, Úy Chí thích thú cười ra tiếng: “Bố, bố đừng nói đùa, tính tình của mẹ bố còn không biết sao, sao mẹ có thể làm như vậy! Có điều không “ăn giấm chua” không có nghĩa là không quan tâm đến bố, trong mắt con bố mẹ đúng là vợ chồng kiểu thương giới! Nhưng thoạt nhìn là thấy nhiều ân ái!”
“Thật sao?” Úy Hành Vân nhướn mày, không che dấu tâm tình vui sướиɠ, hiển nhiên, lời của con hắn rất có ý nghĩa.
“Đương nhiên, bao nhiêu cặp vợ chồng trong thương giới không được mấy tháng liền ly hôn, bố mẹ có thể làm bạn nhiều năm như vậy mới làm người ta hâm mộ đấy!” Úy Chí ôm vả vai Úy Hành Vân cười nói.
Đó là lời từ trong lòng cậu, trong mắt cậu, bố mẹ mình là đôi vợ chồng ân ái hiếm thấy trong thương giới, mỗi lần chứng kiến bố yêu chiều vợ vô điều kiện, cậu đã cảm thấy hạnh phúc, mặc dù mẹ luôn lạnh lùng thờ ơ, nhưng ít ra mẹ cũng nguyện làm bạn bên bố nhiều năm như vậy, đủ để có thể thấy được trong lòng mẹ cũng quan tâm đến bố.
Lời của con luôn làm cho hắn nhẹ nhõm và thêm vài phần tự tin, Úy Hành Vân xoa xoa gương mặt tuấn tú của con, khuôn mặt tuấn mỹ thành thục có vẻ hết sức thân thiết nhu hòa.
“Con bố thật đáng yêu.”
“Chủ tịch Úy Hành Vân!” Úy Chí chứng kiến hành vi của bố mình thì nhíu mày, thấp giọng gầm nhẹ, “Con đã hai mươi tuổi rồi, bố có thể không coi con như trẻ con không!” Nếu để mọi người biết thiếu gia thừa kế tập đoàn ở nhà bị bố khen ngợi như trẻ con, thuận tiện xoa xoa mặt, thì sao cậu có thể đặt chân chém gϊếŧ trên thương trường chứ!
“Con có lớn hơn nữa thì vẫn là con trai của bố và mẹ con.”
… Là con trai của Úy Hành Vân và Nhiễm Tô.
Khóe miệng ưu nhã nhếch lên thật cao, Úy Hành Vân vuốt ve đầu cậu vài cái, nhẹ nhàng thở dài nói.
Nghe vậy, Úy Chí cười một tiếng, gật gật đầu: “Được rồi, đi thôi, mẹ đang chờ chúng ta đấy.”
“Ừ, con trước đi đi, bố thay quần áo rồi ra.”
“Vâng.”
Nói xong, Úy Chí xoay người, đi về phía cửa, vui vẻ mở miệng đếm một, hai, ba, bốn…
“Úy Chí…”
Đó đó! Khẳng định lại là câu ấy…
“Con ăn trước với mẹ đi đừng chờ bố, đừng để mẹ con đi làm bị đói!”
Đồng thời, Úy Chí nói thầm trong lòng: nhất định là để mình với mẹ ăn trước đừng chờ bố, đừng để mẹ đi làm bị đói…
Trong lòng thầm than, nhân vật truyền kỳ trong thương giới, Úy Hành Vân, thật sự thua trong tay vợ mình…
Một lòng suy nghĩ, thời thời khắc khắc.