Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 94

Trong chính phòng noãn các phủ Thái tử, Kỳ Kiêu cầm vải bông tẩm rượu mạnh, cẩn thận gỡ lớp da giả trên mặt Bách Nhận ra, da giả mang thời gian quá dài, lúc gỡ ra, da mặt Bách Nhận đã bị nóng đến đỏ lên, Kỳ Kiêu nhìn đau lòng không được, gằn giọng: “Ngươi mang thứ đồ bỏ này làm gì?! Ta từng nghe nói có người dịch dung thời gian quá lâu, cuối cùng cả khuôn mặt bị thối rữa, lỡ như ngươi…”

“Trước khi vào thành ta mới mang, không sao.” Bách Nhận đau đến liên tục đổ mồ hôi lạnh. Kỳ Kiêu lấy khăn chườm nước lạnh đắp mặt cho Bách Nhận, không bao lâu tốt hơn nhiều, Kỳ Kiêul ại tìm ra thuốc mỡ dùng cho mùa đông, thoa một ít lên lòng bàn tay, lại nhẹ nhàng thoa cho Bách Nhận, Bách Nhận thoải mái hơn nhiều, nhẹ giọng cười: “Được rồi…. không có đau.”

Kỳ Kiêu bình tĩnh nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, một lúc lâu không lên tiếng. Bách Nhận ngượng ngùng, buông mi thấp giọng: “Cũng… cũng không phải chỉ là vì đến nhìn ngươi, nghe nói một thai này của Nhu Gia không an ổn, ta cùng thái phi đều lo lắng….”

Bách Nhận nâng mắt nhìn Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Lúc ban ngày đưa đồ đến Hạ phủ, ta cũng theo vào thỉnh an Nhu Gia, nàng so với ta nghĩ còn khỏe mạnh hơn rất nhiều, có thể thấy là không có việc gì, ta… ta đều nghe nói. Nửa năm này, ngươi chiếu cố nàng rất nhiều, cảm ơn….”

Kỳ Kiêu cười giễu: “Các ngươi không cần một đám cảm tạ ta làm cái gì, ta đối tốt với nàng, luôn luôn đều không phải vì nàng.”

Trái tim Bách Nhận như ngừng một nhịp, quay đầu đi, thấp giọng: “Lĩnh Nam đều tốt…. Ta đưa Đổng tiên sinh làm văn tướng, vốn cũng không đến lượt tiên sinh, chỉ là, những người kia đều đã chết trong đại loạn, tiên sinh lâm nguy thụ mệnh, vẫn làm được không tồi.”

“Căn cơ của Hạ gia trong quân rất phức tạp, có vài người, tuy lúc ấy không cùng phản, nhưng đến cùng cũng là có ý định, hầu hết đều không thể yên tâm, ta cùng bọn hắn thương nghị, đơn giản dùng Thuận Tử. Hắn vốn xuất thân hoàng thành, là có thể khiến người yên tâm nhất, tuy không có tư lịch, lại có công lớn, lúc ấy… hắn cứu không ít người, phòng thủ trong thành sau khi bình loạn cũng đều là hắn bố trí, làm rất tốt, cũng đủ để người tin phục.”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Bà vυ' mất, phụ thân cũng đi từ sớm, bên cạnh không có thân nhân nào, nay dừng chân ở phía nam, cũng xem như phúc phận.”

“Vị Nghiêm ma ma kia của điện hạ, nay vẫn như trước hầu hạ thái phi, ta có hỏi qua nàng, nếu nàng muốn trở về hoàng thành, ta liền đưa nàng một phần hậu lễ, cho người đưa nàng trở về. Nàng nói, nay trong nội viện Thái tử không người, không cần nàng, chi bằng lưu lại cùng thái phi. Thái phi cũng quả thật ỷ lại nàng, ta cũng không hỏi lại.” Bách Nhận nghĩ nghĩ, lại nói: “Còn có, ta hiểu ý của Đôn Túc trưởng công chúa, thay ta cảm tạ đại ân của công chúa đi, trở về ta sai lão ma ma nói cho An Khang, nếu nàng đồng ý, ta liền gả đi. Lúc trước, vốn ta cũng muốn xử tử nàng, thái phi nói… dù sao cũng là nữ nhi, không nhúng tay tạo phản, không thể gϊếŧ, ta nghĩ cũng phải… vừa mới kế vị đã gϊếŧ sạch đệ muội thứ xuất quả thật khó nghe, cũng bỏ qua nàng.”

Bách Nhận thấp giọng: “Đệ đệ nhỏ nhất kia… vì tuyệt hậu hoạn, ta đưa hắn cho một thúc thúc trong họ làm con thừa tự, cũng sửa tên lại, về sau nếu hắn có thể an phận thủ thường thì tốt, nếu không… ta lại chỉ đành khiến hắn im lặng biến mất thôi.”

Bách Nhận nói liên miên, nói đến cả mấy chuyện trọng yếu của Lĩnh Nam, cuối cùng cười gượng một tiếng: “Này… vẫn là trước kia ngươi dạy cho ta.”

Kỳ Kiêu lẳng lặng nghe, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy còn ngươi? Nửa năm này… ngươi thế nào?”

Bách Nhận sửng sốt, cười khẽ: “Còn tốt, tuy nhọc lòng, nhưng ít nhất không còn phải ngày đêm lo lắng cho mẫu phi, hoàng thành có ngươi, ta cũng không lo an nguy của Nhu Gia, khác cũng đều tốt.”

Kỳ Kiêu nâng tay vuốt cằm nhọn của Bách Nhận, tay trượt xuống, chạm đến bả vai, cánh tay, eo…. Trong trang phục người hầu thật dày, thân mình Bách Nhận gầy gò đến đáng sợ. Kỳ Kiêu lạnh giọng: “Đây là tốt?”

Hốc mắt Bách Nhận đỏ lên. Kỳ Kiêu kéo người đến trên giường, thay hắn cởϊ áσ bông, lại cởi trung y, nhìn thân thể xích͙ ɭõa của Bách Nhận, trong mắt Kỳ Kiêu không hề có đến nửa phần dục niệm, chỉ tràn ngập đau lòng. Bách Nhận xấu hổ cười cười: “Mỗi ngày vội vã, ban đêm lại ngủ không tốt, cho nên… gầy một chút.”

Kỳ Kiêu còn nhớ rõ lúc Bách Nhận chưa đi, cả người đầy đặn, lại bởi vì ngày ngày ăn canh, mà da thịt sáng bóng mềm mại như ngọc như sứ. Lúc ấy, mỗi đêm Kỳ Kiêu đều cởi sạch hắn như thế này, ôm hắn mà ngủ, da thịt liền kề. Giờ lại nhìn….

Kỳ Kiêu nhắm chặt mắt, giọng khàn khàn: “Ngươi đều không ăn cơm sao?”

Mắt Bách Nhận càng đỏ, buông mi: “Ăn, nhưng mà… nhưng mà vẫn gầy. Lúc quyết định muốn đến đây, ta còn nghĩ như vậy cũng tốt, chỉ cần dịch dung một chút, liền không ai nhận ra, không nghĩ đến, ngươi vẫn biết….”

Bách Nhận lau nước mắt: “Ngươi vẫn nhận được ra….”

“Nếu ta không nhận ra ngươi, ngươi liền chuẩn bị chỉ nhìn một chút liền đi sao?” Kỳ Kiêu lẳng lặng nhìn Bách Nhận, “Ngươi nhẫn tâm như vậy?”

Kỳ Kiêu bỗng nhiên hiểu được vì sao Thuận Tử khóc nhiều như vậy, không chỉ là thấy chủ cũ đau lòng, mà sợ là… hắn khóc cho bọn họ. Trải qua ngàn hiểm vạn hiểm, thật vất vả gặp được, mà lại nhìn nhau nhưng không biết.

Bách Nhận hít sâu một hơi, thấp giọng: “Nhẫn tâm…. Ta biết, cho dù hôm nay không có cách nào gặp lại ngươi, không vài năm nữa, ngươi chắc chắn có biện pháp để ta danh chính ngôn thuận vào triều.”

Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Kỳ Kiêu, ánh mắt trong suốt mà kiên định: “Ta có thể chờ.”

Chờ đến ngày ngươi quân lâm thiên hạ, nhập chủ tứ hải, chờ ngày ngươi danh chính ngôn thuận tiếp ta vào triều.

Từ đây về sau, không chết không chia lìa.

Kỳ Kiêu thở dài, cẩn thận kéo Bách Nhận vào lòng, lấy chăn phủ thêm cho Bách Nhận, thấp giọng: “Yên tâm, không cần vài năm…. Vì ngươi, ta sẽ không trì hoãn lâu như vậy.”

Ôm người vào lòng, càng cảm giác được hắn gầy đến đáng sợ. Chia lìa nửa năm, Kỳ Kiêu tự nhận đã chịu đủ dày vò, cũng chỉ gầy đi một ít. Nhưng Bách Nhận… Kỳ Kiêu đau lòng đến đỏ mắt, nhíu mi, giọng khàn khàn: “Cách một tầng chăn đều ôm đau tay, nửa năm này đến cùng là ngươi làm cái gì?!”

Đột nhiên Bách Nhận trở nên lo lắng, nhịn không được nhỏ giọng giải thích: “Ta… ta ăn nhiều một chút, qua một thời gian liền bổ trở về, không phải lúc vừa tới phủ Thái tử, cũng là từng chút một dưỡng sao….”

Nửa năm này Bách Nhận say mê triều chính, căn bản không để tâm vẻ ngoài, hiện giờ, lại không nhịn được mà chột dạ. Hắn sợ, hắn sợ Kỳ Kiêu không thích hắn bây giờ.

Kỳ Kiêu nhìn ra Bách Nhận lo lắng cái gì, lại không nói lời an ủi. Nói láo để làm gì? Đứa ngốc cũng nhìn ra được, so với đêm trăng rừng trúc ngày đó, tiểu Thế tử nhỏ nhỏ kinh diễm chính mình, Lĩnh Nam vương bây giờ, dung mạo đâu phải chỉ kém một hai phần, thân mình này, chỉ có thể dùng hai chữ tiều tụy để hình dung.

Kỳ Kiêu không nói tiếng nào buông Bách Nhận ra, nhìn đôi mắt hắn không che giấu kinh hãi, chậm rãi cởi xiêm y….

Kỳ Kiêu nâng tay buông màn, chính mình có còn thích hắn như ngày trước hay không, vậy để Bách Nhận tự mình kiểm chứng đi….

Trăng treo giữa trời, trong noãn các thấp thoáng tiếng than nhẹ của Bách Nhận, thường thường còn phát ra vài tiếng khóc cầu xin tha thứ. Một đêm Giang Đức Thanh còn xuống giường vài lần nhìn nhìn, muốn khuyên nhủ, do dự, lại vẫn lắc đầu cười rời đi, chỉ dặn dò mấy đại nha đầu trực đêm ngoài phòng nhớ chú ý, tất cả mọi thứ đều phải chuẩn bị sẵn, chờ Thái tử gọi người hầu hạ. Mấy nha đầu này đều ở trong phủ lớn lên, rất hiểu tốt xấu, rõ ràng cái gì nên nghe cái gì không, chỉ gật đầu, không nói một tiếng. Nhưng thẳng đến trời tờ mờ sáng, mới nghe tiếng Kỳ Kiêu sai dâng trà.

“Đặt nước ấm trên bàn, đi xuống đi.” Kỳ Kiêu chỉ mặc một cái khố lụa, thân trần, trong mắt đều là thỏa mãn, thấp giọng phân phó, “Đi nấu một chén tổ yến, không cần bỏ nhân sâm, lại dặn phòng bếp, chuẩn bị bữa sáng, chỉ cần mấy món thanh đạm.”

Bọn nha đầu buông mi đáp lời, đổi ấm trà trong phòng, lại dọn điểm tâm đã lạnh xuống, đổi điểm tâm vừa làm, xong việc liền im lặng lui ra, từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt về phía giường một chút.

Kỳ Kiêu xuống giường đổ một ly trà nóng cho Bách Nhận, leo lên giường xốc chăn lên, cười khẽ: “Được rồi, người đều lui, đến… uống trà, một lát lại ăn.”

Trên người Bách Nhận tràn đầy vết hồng nhạt, hai chân thon gầy còn không ngừng run lên, nửa phần khí lực cũng không có. Kỳ Kiêu ngồi xuống, ngậm nước trà đút hắn, trên mặt đều là ôn nhu sủng nịch, Bách Nhận uống mấy ngụm trà mới thoải mái một chút, nhịn không được thấp giọng rêи ɾỉ: “Không chết ở đại loạn, lại… suýt nữa chết trong này….”

Kỳ Kiêu bật cười, buông chén trà nhẹ nhàng đem người ôm lấy, tay trượt xuống, thấp giọng: “Nơi này còn đau phải không?”

Chân Bách Nhận giật giật, nhíu mi: “Đau….”

Kỳ Kiêu hạ giọng dỗ dành: “Ta thoa thuốc cho ngươi… Một lát sẽ thoải mái.” Kỳ Kiêu thầm thở dài, tuy trước kia hai người rất thân mật, nhưng thủy chung không làm đến một bước cuối cùng, chính mình sợ Bách Nhận chịu không nổi, vẫn giúp hắn thích ứng, đáng tiếc, nửa năm này… lại như lúc đầu vậy, chính mình ép buộc một đêm, chỗ đó của Bách Nhận, sợ là bị thương rồi.

May mắn Giang Đức Thanh tri kỷ, đã chuẩn bị sẵn thuốc mỡ, Kỳ Kiêu giúp Bách Nhận rửa sạch lại thoa thuốc, một lúc sau Bách Nhận mới không nhíu mày, Kỳ Kiêu lại đút cho hắn một chén tổ yến, sắc mặt lập tức tốt hơn nhiều. Kỳ Kiêu ngồi trở lại trên giường, mềm nhẹ ôm người vào lòng thân mật.

“Thắt lưng đau không?” Kỳ Kiêu để hắn nằm trong lòng, nhẹ nhàng thay hắn xoa eo, Bách Nhận gật gật đầu, có chút làm nũng, “Rất đau.”

Kỳ Kiêu cười khẽ, Lĩnh Nam Vương lạnh lùng cao ngạo, đến trong lòng mình, vẫn cứ là tiểu Thế tử chọc người đau lòng như vậy.

Kỳ Kiêu nhẹ giọng dỗ: “Trách ta, trách ta. Bất quá… Thái tử phi, ta thấy vừa rồi ngươi cũng rất thích a, tuy lúc sau vẫn khóc, nhưng vẫn bị ta làm đến bắn vài….”

“Kỳ Kiêu!” Mặt Bách Nhận đỏ bừng, chui đầu vào trong chăn, giọng ồm ồm, “Ngươi lại nói, ta… ta mặc kệ ngươi!”

Bách Nhận rất ít khi gọi tên chỉ họ Kỳ Kiêu, trừ khi là tức đến khó thở như thế này, Kỳ Kiêu buồn cười, thấy tốt liền thu, nhẹ giọng: “Được rồi, ta không nói, nghe lời, chui ra, một lát lại nghẹn….”

Bách Nhận xù lông. Kỳ Kiêu vừa lừa vừa dỗ hết nửa ngày, khổ nỗi chỗ đó của Bách Nhận không thoải mái, nằm kiểu gì cũng khó chịu, vẫn oán giận: “Ngươi rất hung…. Ước chừng đến ngày mai ta cũng không dậy nổi….”

Tuy là lời oán giận, nhưng Kỳ Kiêu nghe, trong lòng lại ngọt ngào, nhẹ giọng: “Vậy đừng dậy, ngươi… ngươi phải về gấp?”

Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Kỳ Kiêu, một lúc lâu sau buông mi: “Kỳ thật… Lĩnh Nam cũng không giống hoàng thành nhiều việc như vậy, mà… những người đối nghịch với ta hầu như đã chết, không có gì lo lắng. Hơn nữa, cho dù có mấy việc nhỏ, còn có… còn có tiên sinh nữa, cũng, cũng không vội vàng như vậy….”

Khóe môi Kỳ Kiêu cong lên, mặt Bách Nhận càng đỏ, đơn giản nói hết: “Kỳ thật… trước khi ta đến đây đã nói rõ ràng, mẫu phi cùng tiên sinh đều đã biết, ta vốn định lặng lẽ ở lại một tháng, nghĩ biện pháp lại đến nhìn ngươi vài lần…”

Bách Nhận lúng túng, xoay người chui vào trong chăn, giọng ồm ồm: “Chỉ cần ngươi gạt được, không để người biết ta ở trong phủ, ta… ở một hai tháng cũng không có vấn đề gì, có chuyện cần ta trở về lộ mặt, lại… lại về đây….”

Kỳ Kiêu nghe trái tim đều mềm đến tan thành nước, ôm cả người lẫn chăn, nhẹ giọng: “Yên tâm, ta chắc chắn sẽ gạt được, mà… ngày bôn ba như vậy, ta sẽ không dể ngươi chịu lâu.”