Vương Phi Của Ta, Nàng Trốn Không Thoát Đâu

Chương 11: Vô ảnh huyết

Tử Linh dắt ‘con ngựa’ vào thành Vọng Nguyệt. Hiện lên trước mắt nàng là sự phồn thịnh của thành đô, hàng quán bán đầy những món đồ phong phú. Tử Linh sáp tới hàng này lại sáp tới hàng kia chẳng mấy chốc trên lưng ‘ngựa’ Tuyết nhi đã đầy ắp những món đồ ngay cả nàng cũng cầm không ít. Tận đến lúc Tuyết nhi không chịu được nữa phải gặm lấy y phục nàng mà kéo thì nàng mới sực nhớ tới chuyện cần làm.

Sư phụ kêu nàng đem lệnh bài trưởng môn đến tiếp nhận chức cung chủ của Vô Ảnh Huyết. Theo như sư phụ nói thì hiện giờ người tạm thời tiếp quản là nhi tử của muội muội người: Long Khiên. Nghe sư phụ nói người này võ công cao cường nhưng lại là tên đầu gỗ suốt ngày nhắc người phải làm việc không được lười biếng, mấy năm nay một mình tiếp quản nhiều công việc trong tổ chức nhưng luôn hoàn thành một cách hoàn hảo. Mọi người trong tổ chức đều rất trung thành với hắn, tình cảm như huynh đệ ruột thịt.

Vừa đi vừa suy nghĩ chẳng biết lúc nào mà nàng đã đến trước căn cứ của tổ chức nhưng khi nàng muốn bước vào thì có hai người ngăn lại.

“Đứng lại”

“Tránh ra”

Giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng ẩn chứa sát khí nồng đậm. Hai tên canh cửa không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Bọn hắn cảm thấy mĩ thiếu niên trước mắt này nhìn yếu ớt nhưng không hiểu sao lại có sát khí nồng đậm như vậy. Nhưng là người của Vô Ảnh Huyết thì tuyệt đối không hề có chữ sợ hãi, bọn hắn không thể để ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện bước vào.

“Ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng. Ta muốn vào trong, ngươi tốt nhất nên tránh đường cho ta không thì đừng trách.”

“Tiểu tử, ngươi tưởng bọn ta đây sẽ sợ những lời đó của tên tiểu bạch kiểm như ngươi sao. Tốt hơn hết ngươi nên nhanh chóng cút khỏi đây cho ta nếu không ta....”

Một tên trong đó tự cho rằng rất nhân đức lên tiếng khuyên nhủ nhưng hắn chưa kịp nói xong thì đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể không thể cử động được. Cách không điểm huyệt? Tại sao tiểu bạch kiểm này lại biết cách không điểm huyệt?

Tên còn lại thấy vậy định động thủ nhưng cũng không tránh khỏi số phận. Sau khi giải quyết xong hai tên ‘nhiều chuyện’, Tử Linh ung dung bước vào Vô Ảnh Huyết. Kiến trúc bên trong có phần giống với Trúc Thanh Cốc chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung: thanh nhã thoát tục. Hàng trúc xanh rì dang bay theo làn gió, những tiểu viện nhìn đơn sơ nhưng lại cực kì thanh tao. Nhìn từ bên ngoài sẽ chẳng có ai nghĩ đây là tổng bộ của Vô Ảnh Huyết, tổ chức sát thủ và tình báo lớn nhất đại lục.

Tử Linh đi hướng vào đại sảnh nhưng khổ nổi cái chỗ này rộng quá nên rốt cuộc sau nửa canh giờ nàng đau khổ nhận ra: mình bị LẠC ĐƯỜNG. (Tg: “Mất mặt quá đi.” =.=)

“Đây rốt cuộc là nơi nào?”

Vù vù

Tử Linh ngẩn đầu lên trời hét to nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua. Tuyết nhi đứng một bên mà hắc tuyến đầy đầu. Tại sao mình lại có một chủ nhân ngốc như vậy chứ? Nó dùng tai lắng nghe, cảm thấy phía tây có tiếng người ồn ào liền dùng răng kéo góc áo Tử Linh.

“Tuyết nhi, đừng quậy nữa. Ngươi không thấy là ta đang rất rối bời à.”

Tiếp tục kéo

“Này, ngươi muốn ta đi đâu, coi chừng lại lạc hơn đấy.”

Phực (Tg: “Tiếng dây thần kinh bình tĩnh bị đứt.”)

“A”

Không chịu nổi sự ngốc nghếch của Tử Linh nữa, Tuyết nhi trực tiếp dùng chân đẩy ngã nàng rồi ngậm lấy góc áo kéo đi. (Tg: “Bó tay” =.=)

“A, Tuyết nhi, bộ ngươi không còn cách nào khác để đưa ta đi hay sao mà lại đẩy ta rồi trực tiếp kéo đi như cái đồ giẻ vậy hả? Đau quá, ngươi thả ra, để ta tự đi.”

Grào grào(Dịch: “Biết vậy từ sớm có phải tốt không.”)

Tử Linh sau khi cho Tuyết nhi cái lườm đầy cảnh cáo liền đitheo hướng nó đã chỉ. Đi được thêm vài cái hành lang dài ngoằnh cuối cùng nàng đến đại điện. Vừa đến trước cửa đã nghe thấy một trận tiếng ồn ào, huyên náo. Tử Linh vừa bước vào tất cả ánh mắt đều chăm chú vào nàng.

“Tên tiểu tử này là ai vậy? Tại sao hắn vào đây mà chúng ta không hề cảm giác một chút nào?”

“Tên ấy vào đây với mục đích gì?”

................

Vô số lời bàn luận vang lên, Tử Linh làm như không nghe thấy, nàng lạnh lùng bước lên đài cao sau đó nói:

“Ta chính là đồ đệ chân truyền của Thiên Cửu lão nhân, hôm nay ta vâng lệnh sư phụ đến đây nhận chức Cung chủ Lãnh Huyết cung. Đây chính là lệnh bài trưởng môn.”

Tử Linh vừa nói vừa đem lệnh bài trưởng môn ra lại rước lấy một trận huyên náo. Tất cả đều trấn động trước sự việc này. Trước giờ tất cả người trong Lãnh Huyết cung đều nghĩ Long Khiên thiếu gia sẽ tiếp nhận chức cung chủ nhưng giữa chừng lại xuất hiện tên tiểu bạch kiểm này.

“Hoang đường, vị trí Cung chủ là của Long Khiên thiếu gia, ngươi từ đâu tới lại dám tranh giành. Tên tiểu tử như ngươi có gì sánh được với Long Khiên thiếu gia.”

Người nói chính là Bạch Hổ, một trong tứ đại hộ pháp trung thành tuyệt đối với Cung chủ của Lãnh Huyết Cung. Không cần biết là ai, bốn người này sẽ chỉ nghe lệnh của một mình Cung chủ và thề trung thành mãi mãi. Địa vị của họ cũng rất cao, trong Lãnh Huyết cung họ chỉ xếp sau Cung chủ.

Bình thường việc tranh giành vị trí Cung chủ họ sẽ không tham dự vào nhưng hôm nay Bạch Hổ lại lên tiếng không những thế ngay cả Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ cũng trưng ra bộ mặt than đen thì phải công nhận Long Khiên thật sự rất được lòng mọi người. Tử Linh nhướng mày, lạnh lùng nói:

“Ta có tư cách hay không? Việc này không đến lượt ngươi có thể nói ta.”

“Ngươi.......”

“Ta coi bộ các ngươi không tin phục ta. Hảo, những ai không phục có thể lên đây thách đấu, ta xin thọ giáo.”

“Hảo”

(Lời tác giả: "Do tác giả đang học cuối cấp nên rất bận. Từ giờ mỗi tuần đăng lên 1 chương, tác giả mong mọi người ủng hộ và cmt để tác giả có thể có động lực. ^^)