Chém gió:
Tuyết Lâm
.
“A.. đừng, đừng mà, Tường… ưm… chậm một chút… ahh… như thế… cứ như thế…” Niếp Kỳ ngồi trên bụng Âm Tường ra sức chuyển động cơ thể, cả người được bao phủ bởi một tầng mồ hôi, khiến cho
cậu
thoạt nhìn như một món mỹ vị được hòa lẫn trong nước.
Niếp Kỳ một bên hơi nâng thắt lưng đem vật thể tráng kiện của Âm Tường nhét sâu vào cơ thể, một bên dùng tay tự vuốt ve hai điểm hồng anh trước ngực mình.
“Tường… giúp em, giúp em… em không đủ sức… uhmm…”
Âm Tường nhìn người phía trên do mệt mỏi mà động tác chậm lại, liền mỉm cười vuốt ve trêu chọc phía phân thân, sử dụng đầu ngón tay đâm vào lỗ nhỏ phía trên ngọc hành, liên tục khẩy khẩy như muốn moi ra thứ gì đó.
“A… đừng mà, dừng… dừng lại… Tường… cho em ra… xin anh… cho em bắn…. ahh…” nhìn Niếp Kỳ run rẩy không ngừng cầu xin, Âm Tường lại ắc ý cằm lấy phần gốc ngọc hành bóp chặt lại không cho
cậu
bắn, Niếp Kỳ bị ngăn cản không thể phát tiết liền nức nở khóc nấc lên: “Tường, xin anh, cho em bắn, cho em bắn…. Em sắp điên rồi… buông ra… ahh…. ” Niếp kỳ không ngăn được tiếng khóc, nước mắt rơi xuống bụng Âm Tường, nhanh chóng theo mồ hôi trượt xuống vùng rừng rậm nơi hai người đang kết hợp, khiến cho hình ảnh dâʍ đãиɠ đó càng tăng thêm mấy phần.
“Ngoan nào, Kỳ, vừa rồi em không phải đã bắn đến hai lần sao? Nhưng lần này anh sẽ không dễ dãi vậy nha, không thể nào để cho em ra trước.” Âm Tường chậm rãi rút phân thân ra, đem qυყ đầυ lôi nhẹ nhàng ma sát ở huyệt khẩu, khiến cho Niếp Kỳ gấp đến độ kêu gào, “Cho em, mau cho em! Tường, đừng tra tấn em nữa, xin anh, Tường….”
“Được, cho em, đều cho em!” Lời vừa dứt, phân thân lúc đầu vẫn còn tại huyệt khẩu đã nhanh như cắt vọt vào chỗ sâu tận bên trong ruột non.
“Ahhh….” Hành động đột ngột đó làm hai người đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Kỳ, bên trong cậu nóng quá, chặt lắm, khiến anh rất thoải mái, uhmm, như vậy, cứ như vậy… ahh…” phân thân Âm Tường ở bên trong dũng đạo được ân cần chiêu đãi, động thân một cái lại đem thứ thô to đó ấn vào thêm vài phần.
“Đừng, em không chịu nổi! Lấy nó ra, Tường… sâu quá, anh sẽ phá nát em….ư… “
Âm Tường lúc này đã hoàn toàn không thể khống chế, chỉ biết du͙© vọиɠ đang kêu gào muốn nuốt trọn người này, thế là dương v*t vừa rút ra lại dùng toàn lực tiến tới.
“Ahhh…”
Trong nháy mắt, phân thân Niếp Kỳ một lần nữa trướng to rồi phóng ra chất lỏng nóng ấm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra rơi vãi trên bụng Âm Tường, mà Niếp Kỳ cũng bởi vì đột nhiên tới cao trào mà hôn mê bất tỉnh.
Âm Tường ôm Niếp Kỳ vào trong ngực rồi nhanh chóng thay đổi cái tư thế, đem
cậu
đặt ở trên giường, mà phân thân to trướng vẫn còn chôn trong tiểu huyệt, trong quá trình chuyển động của Âm Tường, Niếp Kỳ từ từ tỉnh lại, nhìn thấy vết tích ở trên người Âm Tường cùng với phân thân vẫn còn ra vào trong hậu huyệt, trên mặt
cậu
liền nổi lên mấy vệt đỏ ửng.
“Kỳ, vừa rồi cho em ở trên xem ra đã khiến em hao tổn không ít công sức, bây giờ coi như đến lượt em hưởng thụ đi!”