Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Ngự thư phòng!
"Hoàng Thượng, Dật Vương cầu kiến!" Vạn công công nhẹ nhàng đẩy cửa ngự thư phòng ra, tay phải cầm phất trần khoát lên trên cánh tay trái, nhỏ giọng nói.
Hiên Viên Tễ hạ triều trở về ngồi trên long ỷ, vừa mở ra một quyển tấu chương, nhắc ngự bút lên, viết xuống tấu chương mấy chữ to cứng cáp hữu lực, có chút chế nhạo nói: "Tiểu Yêu này cũng thật là, buổi sáng vừa tứ hôn, cũng không cần vội vã tiến cung tạ ơn như vậy chứ! Tuyên!"
"Dạ!" Vạn công công lui ra ngoài, trở lại hành lễ với Hiên Viên Đình, cất giọng the thé nói: "Dật Vương, xin mời!"
"Làm phiền công công!"
Hiên Viên Đình đáp lễ lại, đi rất nhanh, tiêu sái bước tới cửa ngự thư phòng. Vạn công công nhìn bóng lưng gầy gò rắn chắc, trong lòng lại sinh ra cảm khái đại nghịch bất đạo: Khí thế Dật Vương mơ hồ lộ ra, lại còn khí phách hơn Hoàng Thượng ba phần!
Vạn công công vì chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, thấy không ai chú ý đến luống cuống của mình, chỉnh lại thái độ, vội vàng đi theo.
"Hoàng huynh!" Hiên Viên Đình thi lễ với người ngồi trên long ỷ, người trên long ỷ cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục khua ngự bút phê duyệt tấu chương.
"Tiểu Yêu, đệ đặc biệt đến tạ ơn sao?" Giọng nói có phần uy nghiêm vang lên, quanh quẩn trong ngự thư phòng rộng lớn.
Tiểu Yêu? Nơi nào đó trong lòng đột nhiên trống rỗng, lại sinh ra chút đau đớn. Từ sau năm đó, đã không còn nghe qua! Hiên Viên Đình, đau đớn cùng căm hận của ngươi ta đều biết, thứ ngươi để ý nhất định ta sẽ cẩn thận bảo vệ thay ngươi!
"Không phải!" Trả lời như đinh đóng cột, không chút dong dài dây dưa: "Hoàng đệ tới thỉnh hoàng huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
"Ồ?" Hiên Viên Tễ buông ngự bút trong tay, uy nghiêm trên mặt lại lộ ra chút ý cười, nhìn qua vô cùng không phối hợp.
Hiên Viên Đình cũng không đáp lời, không chút thoái nhượng cùng ông ta đối diện, mười năm, vì tìm nàng mười năm mà tách khỏi triều đình, mà mười năm đó lại chỉ vì bảo vệ một thứ gì đó, chẳng lẽ còn không đủ sao?
"Ha ha ha..." Hiên Viên Tễ đột nhiên cười ha hả, tiếng cười sang sảng xuyên thấu qua ngự thư phòng, những thị vệ đang trực đều không hẹn mà cùng nhau liếc mắt nhìn về phía ngự thư phòng, hôm nay Hoàng Thượng có vẻ thật cao hứng, mặt rồng vô cùng vui vẻ!
"Hoàng huynh, ta mới thành thân cùng Huyên Nhi mấy ngày, không muốn nạp Trắc phi! Quan trọng nhất chính là, cả đời này, trong lòng hoàng đệ chỉ có một mình Huyên Nhi, cũng chỉ có Huyên Nhi mới là thê tử của hoàng đệ! Nhược thủy ba ngàn, chỉ lấy một gáo, thỉnh hoàng huynh tác thành!" Hiên Viên Đình gằn từng tiếng nói với Hiên Viên Tễ, mỗi chữ đều âm vang hữu lực, nặng nề đâm vào trong lòng Hiên Viên Tễ.
Nhược thủy ba ngàn, chỉ lấy một gáo? Thân là người hoàng gia, vì triều đình kết thông gia chính là sứ mệnh của hoàng tộc, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì! Hiên Viên Đình, ngươi đều không thể thay đổi cùng xoay chuyển! Huống hồ, ngươi đã cưới được người ngươi muốn, cưới thêm một người thì có làm sao?
Nhớ năm đó, có một nữ tử dịu dàng, nữ tử mà ông ta muốn dùng cả đời bảo vệ, cuối cùng vì cướp đoạt ngôi vị Hoàng Đế, tự tay mình đẩy nàng đến bên cạnh nam nhân khác, trở thành tân nương của người ta. Hiện tại ông ta hối hận, ngày tháng lạnh lẽo ngồi trên vị trí cao này ông ta đã chịu đủ lắm rồi, đáng tiếc, coi như buông tha ngôi vị Hoàng Đế, nàng cũng không thể nào trở lại bên cạnh mình! Đời người không có thuốc chữa hối hận, ông ta cũng chưa chắc buông bỏ được ngôi vị Hoàng Đế!
"Đệ đừng quên, đệ là người hoàng gia! Sứ mệnh hoàng tộc lại là cái gì!" Một câu nói ngắn ngủi, chặt đứt đường lui của Hiên Viên Đình, đây là sứ mệnh của người hoàng gia, cũng chính là bi ai của người hoàng gia! Nhưng mà, hắn sẽ không ngồi chờ chết!
"Trẫm mệt mỏi, lui ra đi!"
Hiện tại, ngay cả hư lễ Hiên Viên Đình đều miễn, vung tay áo rộng rãi, xoay người đi ra ngoài! Nếu muốn hắn cưới hai nữ nhân kia, làm mất đi giấc mộng xuân thu của các ngươi! Thân thể hắn là người hoàng gia, nhưng linh hồn thì không phải! Dù sao cũng là thân vương du thủ du thực, đắc tội ai cũng không sao cả! Nếu mất hứng, giang hồ to lớn, còn không có chỗ cho Ngọc Diện công tử hắn dung thân hay sao?
Hiên Viên Tễ nhìn bóng lưng kiên cường dứt khoát của hắn, cũng hiểu rõ tính cách của hắn, nói không cưới sẽ tuyệt đối không cưới, coi như Lễ bộ sắp xếp xong ngày, hắn cũng sẽ không xuất hiện bái đường! Vậy thì, đừng trách ông ta cắt đứt đường lui của hắn!
"Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm, trước khi Dật Vương trở về phủ, trực tiếp nâng hai vị tiểu thư vào phủ Dật Vương, không được sai lầm!"
"Dạ!"
Mặc dù đây là đề nghị của Hoàng Hậu, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, đó cũng là một chủ ý không tệ: Lợi dụng cừu oán của Cổ gia và Hà gia với Dạ gia, đưa Cổ Á Hi và Hạ Tuyết vào phủ chắc chắc Dạ Tử Huyên sẽ bị bắt chẹt, không có chuyện gì thì cũng có thể gây ra chút phiền phức cho Hiên Viên Đình. Phe phái Hạ Thừa tướng cũng có thể kiềm chế Đại Tướng quân Dạ Tu La, hai người đều không có con trai, nhưng công cao chấn chủ, khó tránh khỏi không có tâm phản bội! Còn hoàng đệ của ông ta, mặc dù trên triều không có một nửa chức quyền, nhưng ông ta lại cảm thấy bất an mơ hồ. Lại nói, vị trí này.... Bản thân ông ta làm sao vậy? Chẳng lẽ là già rồi?
Cung Phượng Tê!
Thái Hậu lớn tuổi, xương cốt càng ngày càng mệt mỏi rã rời, buổi sáng thức dậy không bao lâu, lại ngủ tiếp. Khi Hiên Viên Đình đến cung Phượng Tê, bà vẫn còn ngủ.
"Thanh Cô, mẫu hậu bà ấy —— "
"Đình Nhi đến đây sao?"
Hiên Viên Đình vừa mới hỏi nửa câu, Thái Hậu liền bừng tỉnh, nghe con trai mình đến có chút vui sướиɠ, vội lên tiếng hỏi.
Mười năm nay, hắn rất ít ở lại hoàng thành, luôn ở chung ít mà xa cách thì nhiều. Nếu không phải vì đại thọ của mình, lại tứ hôn cho hắn, e rằng hắn đã rời khỏi! Tìm lâu như vậy cũng không có kết quả, nói không chừng đứa trẻ đó đã chết rồi!
"Đúng vậy, mẫu hậu!" Hiên Viên Đình cũng chẳng kiêng dè, trực tiếp vào phòng ngủ Thái Hậu, phía sau bức rèm che, mới vài ngày không gặp Thái Hậu lại làm cho người ta có cảm giác già nua thêm! Hắn cảm thấy có chút đau lòng, mẫu thân của mình thật sự già đi!
"Mẫu hậu thức dậy, một lát nữa sẽ dùng bữa cùng Đình Nhi! Thanh Cô, hầu hạ ai gia thay quần áo!" Thanh Cô nghe gọi, buông chén cạnh bát bảo trong tay xuống đi tới phòng ngủ.
"Mẫu hậu, trời lạnh, người nên nằm xuống đi!" Hiên Viên Đình muốn để Thái Hậu khuyên Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không tới bước cuối cùng, hắn sẽ không kháng chỉ. Dù sao, đó là người thân thật sự của Hiên Viên Đình!
"Không sao. Thanh Cô, đến thời gian ngọ thiện rồi à?" Cười hề hề lắc đầu với Hiên Viên Đình, tiếp tục hỏi Thanh Cô.
"Sắp đến rồi!"
"Ừm, truyền lệnh đi!"
Thanh Cô lui đi ra ngoài, Thái Hậu nhìn mặt mày con trai có chút rầu rĩ, ngoại trừ Hoàng Đế, sợ là không ai dám khó xử hắn, vì thế mở miệng hỏi: "Đình Nhi, chẳng lẽ hoàng huynh con lại làm cái gì?"
"Mẫu hậu...." Hiên Viên Đình có chút kinh ngạc, rũ con ngươi đen nhánh xuống, nơi nào đó trong lòng có chút xúc động: "Sáng nay hoàng huynh hạ thánh chỉ, muốn nhi thần thành hôn cùng hai vị tiểu thư Cổ gia, Hạ gia!"
Thái Hậu rũ mắt, tựa hồ đang suy xét cái gì, hồi lâu sau, thanh âm có chút mỏng manh hỏi: "Nha đầu nghĩ sao?" Thực ra không cần hỏi cũng biết, người đến từ thế giới kia, sao có thể cho phép trượng phu tam thê tứ thϊếp, ôm ấp đề huề, mà bản thân bà năm đó cũng không có lựa chọn nào khác!
"Huyên Nhi mất hứng, nhi thần cũng không vui, cả đời này nhi thần chỉ thừa nhận Huyên Nhi là thê tử!"
Thái Hậu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới con trai nhỏ của bà lại có ý nghĩ "Một đời một kiếp một đôi người"! Trong mắt hắn hoàn toàn dứt khoát, đối với nha đầu, cũng là một việc rất may mắn!
"Ừ, mẫu hậu đã biết! Trễ một chút mẫu hậu sẽ đi nói với hoàng huynh con!" Thái Hậu lôi kéo con trai, trong ánh mắt ngoại trừ yêu thương còn chút áy náy, năm đó đã cướp đi thứ thuộc về hắn, bây giờ cũng nên cố gắng hết sức bảo vệ tình yêu của hắn thôi!
"Tạ mẫu hậu!"
"Đứa nhỏ ngốc, đi thôi, dùng bữa cùng mẫu hậu!"
"Được!"
Hiên Viên Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi, mẫu hậu ra mặt, có lẽ còn có một tia hi vọng. Chỉ là hắn không nghĩ tới, trong khi hắn đang dùng ngự thiện, hai cỗ kiệu hoa đã được nâng đến phủ Dật Vương!