Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!

Quyển 1 - Chương 41: Thảm án cả nhà

Hắc y nhân đầu lĩnh đứng tại chỗ, nhìn phương hướng Sáo Ngọc công tử rời đi, hận nghiến răng nghiến lợi. Loại địa phương quỷ quái này, cư nhiên có thể gặp được Mộ Dung Chiêu, hôm nay thật sự bất thường! Hay là, Mộ Dung Chiêu cũng vì thứ đó mà đến?

Hắn ta cấp tốc chuyển động đầu óc suy xét, thiên hạ đệ nhất trang cách Hán Thành rất xa, khoái mã cũng muốn nửa tháng lộ trình. Hơn nữa, Sáo Ngọc công tử không dễ dàng rời trang, lần này là vì cái gì? Suy tư đến tận đây, lại nghĩ tới nhiệm vụ đêm nay, hai mắt lại lườm phương hướng đã sớm biến mất vô ẩn vô tung, dưới chân không chút do dự bay tới ngoài bìa rừng.

“Đại nhân!”

Đám hắc y nhân nhìn thấy đầu lĩnh, không hề do dự quỳ xuống đất nghênh đón. Cô nương kia khinh công quá lợi hại, có thể từ trong tay đại nhân bình yên vô sự chạy thoát, vô duyên vô cớ sinh ra chút bội phục.

Hắn ta nhìn thoáng qua người quỳ trên mặt đất, trong đó có mấy người lại nhắm mắt lại, hơn nữa bộ dáng thống khổ, trong lòng hắn ta càng nổi trận lôi đình, “Sao lại thế này?”

Một hắc y nhân trong đó quỳ xuống đất đơn giản nói chút chuyện đã trải qua, nghe xong, hắc y nhân một cước đá phiền người này, lửa giận trong mắt làm cho những người khác trên đất đều cảm thấy hô hấp khó khăn, cảm thấy dày vò.

“Phế vật!”

Hắn ta sẳng giọng mắng, liếc mắt một người trên, nói với vài người đang quỳ: “Không lưu một người!”

Mấy người hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn đều nhịp đáp: “Dạ!”

Hắc y nhân đầu lĩnh không chút cảm thấy quyết định của mình có bao nhiêu tàn nhẫn, ở chỗ hắn ta chỉ có một pháp tắc sống sót: Kẻ thích hợp sinh tồn! Chỉ cần liên lụy tổ chức, chỉ có chết!

Thị Huyết Liên Minh đã sớm thành lập nhiều năm, nhưng luôn luôn là một chỗ truyền thuyết giấu kín. Không ai biết minh chủ là ai, càng không có người biết vị trí cụ thể của hắn, hết thảy đều thần bí.

“Báo cáo đại nhân!”

Hắc y nhân ở lại Lưu phủ căn cứ theo ám hiệu bọn họ lưu lại, đều chạy tới đây, hơn nữa đều kinh hoảng quỳ xuống.

“Xảy ra chuyện gì?” Nếu không phải nổi bật ngoài ý muốn, bọn họ hẳn là chờ ở mười dặm bên ngoài thổ pha.

“Hồi đại nhân, Lưu phủ xuất hiện một gã nam tử không rõ, võ công cao cường, chúng ta đều không phải là đối thủ, chúng ta tổn hại vài người sau đó mới có thể đào thoát!”

“Có lai lịch gì?”

“Thuộc hạ không biết!”

“Phế vật! Phế vật! Phế vật!”

Hắc y nhân chửi ầm lên, tiếp theo đạp lăn vài người, tức giận không chút giảm bớt ngược lại càng ngày càng thịnh, đêm nay từ lúc nữ nhân đáng chết kia xuất hiện liền trở nên phá lệ không tầm thường! Lúc trước là Mộ Dung Chiêu, hiện tại lại là một gã nam tử xa lạ, chẳng lẽ...”Tìm được thứ đó không?”

“Đã tìm cao thấp tất cả Lưu phủ, nhưng không có phát hiện gì! Xin thứ cho thuộc hạ cả gan, chúng ta thu được tin tức có phải là giả hay không?”

Hắc y nhân có chút run sợ hỏi đầu lĩnh, thật sự là hắn không nghĩ ra, nếu thứ đó ở Lưu phủ, không lý do tỉ mỉ, phản phản phục phục tìm vài lần, vẫn không tìm được thứ gì đó mà đại nhân muốn tìm. Phụ tử Lưu Kiệt đêm nay có bữa tiệc, còn chưa có trở lại phủ đệ đã bị người của họ đuổi gϊếŧ, sau đó mất bóng dáng cho nên thứ đó không có khả năng tùy thân mang theo. Như vậy, hoặc là thứ đó căn bản không ở Lưu phủ hoặc là chính Lưu Kiệt đã đem thứ đó giấu ở ngoài Lưu phủ.

Phá lệ, hắc y nhân đầu lĩnh không có tức giận hoặc là trách cứ. Nếu thứ đó căn bản không ở Lưu gia, như vậy tin tức này là ai cố ý phóng xuất? Mục đích là gì? Lạ muốn ngồi không ngư ông thủ lợi sao?

“Thừa lại mấy người thu thập nơi này, còn lại theo ta rời đi!”

“Dạ!”

Hắn ta không thèm nhìn mấy người trên đất đau khổ cầu xin tha thứ, một đám người rất nhanh biến mất trong bóng đêm!

...

Phủ Dật Vương...

Trong thư phòng vẫn là đại lượng, ánh nến lay động giống như tinh linh nghịch ngợm nhảy lên. Gia cụ bài trí trong phòng, nổi bật dưới ánh nến, kéo dài bóng dáng. Hiên Viên Đình ngồi trước bàn đọc sách, tai trái cầm một quyển sách, tay phải đang chuẩn bị lật sang trang mới, lại bị một thanh âm cấp bách đánh gãy.

“Chủ tử!”

Dạ Ảnh từ trên nóc nhà nhảy xuống, sắc mặt kích động, ngôn ngữ cấp bách, dường như gặp phải chuyện rất cấp bách.

“Chuyện gì?”

“Một canh giờ trước, trừ bỏ phụ tử Lưu Kiệt không biết tung tích bên ngoài, Lưu phủ cao thấp chó gà không tha, máu chảy thành sông, tất cả phòng ốc đều bị hỏa thiêu!”

“Lại có việc như thế!”

“Dạ, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy!”

Hiên Viên Đình để sách trong tay xuống, cúi đầu tinh tế suy xét. Nửa ngày qua đi, mới mở miệng hỏi: “Có lưu lại manh mối gì không?”

“Lúc thuộc hạ đến, phòng ốc đã cháy không sai biệt lắm, trong phòng ngoài phòng đều là người chết. Bất quá, đám hắc y nhân này giống như đang tìm thứ gì đó, lật tung Lưu phủ vài lần. Bởi vì thuộc hạ cách bọn họ quá gần, cho nên sau đó bị bọn họ phát hiện, động thủ cùng đám hắc y nhân này, gϊếŧ chết vài tên, những tên khác đều chạy thoát.”

Dạ Ảnh hoãn một hơi, lại tiếp tục nói: “Hiện tại không lưu lại bất cứ dấu vết nào, nhưng duy nhất tương tự là vai phải bọn họ đều có một hình xăm phi ưng. Sau khi thuộc hạ kiểm tra qua thi thể đốt trọi, đều là một đao mất mạng, thủ pháp sạch sẽ lưu loát, hơn nữa ra tay rất mau, ngoan, chuẩn, thuộc hạ cho rằng đây là một tổ chức gϊếŧ người có kỷ luật!”

Hiên Viên Đình nghe xong trầm mặc không nói, cầm bút họa trên giấy Tuyên Thành, một lát sau mới đưa bức họa cho Dạ Ảnh hỏi: “Là loại hình xăm phi ưng này sao?”

Dạ Ảnh tiếp nhận, ánh mắt dừng ở đồ vật rất sống động phía trên, sắc mặt đại biến, “Chủ tử, ngài gặp qua?”

Hiên Viên Đình lắc đầu, tiện đà lại nghĩ đến cái gì, mới chậm rãi nói: “Không phải tận mắt nhìn thấy. Đây là hai năm trước sau khi Đỗ gia bị gϊếŧ cả nhà lưu lại, hung thủ năm đó cũng giống như bây giờ không lưu lại manh mối gì, chỉ có người may mắn gϊếŧ hai người trong đó phát hiện hình xăm này, án tử kia đến nay vẫn chưa giải quyết!”

“Vậy chủ tử, y người xem...”

“Có lẽ hai án mạng trong lúc đó có liên hệ, bí mật điều ra hồ sơ hai mươi năm trước đưa đi lại!”

“Dạ!”

“Vậy hiện tại....”

Hiên Viên Đình nghĩ, mở miệng nói: “Phái người lập tức đi phủ nha báo án, cũng để người của Bộ Hình Tư tham gia điều tra ngầm phái người tìm kiếm nơi phụ tử Lưu Kiệt rơi xuống!”

“Dạ! Thuộc hạ lập tức đi làm!”

“Đợi chút!”

Dạ Ảnh đang chuẩn bị lui ra, Hiên Viên Đình lại gọi hắn ta lại, “Nửa đêm, sao ngươi lại đi vào trong đó?”

“Chủ tử, ngài cũng không phải không biết, quải liễu hạng phải đi Lạc Thành tất kinh đường!”

Dạ Ảnh một mặt khổ tướng, trong lòng đau khổ cầu xin, Hiên Viên Đình có thể xem trên chuyện này, thôi quyết định “Sung quân“.

Khóe miệng Hiên Viên Đình cười yếu ớt, cảm tình Mị Ảnh không thông tri tiểu tử này đâu!

“Đúng rồi, phái người đi phủ Tướng quân ngầm bảo hộ nha đầu kia, có tình huống gì lập tức báo!”

“Dạ!”

“Đi xuống đi!”

Hiên Viên Đình không có hưng trí đọc sách, tay phải nhẹ nhàng gõ trên bàn phát ra tiết tấu, hắn tà tà ngồi trên ghế tựa suy xét, nỗi băn khoăn càng ngày càng nhiều...