Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 42: Nam Bắc liên hợp

"Cháu đến muộn."

Bình Kình Vương Hạ Lan côn bất mãn nhìn thoáng qua đồng hồ của mình. Vào buổi chiều, hắn mang theo bốn người con đứng ở giữa cầu gỗ, năm cha con đều mặc áo gió giống nhau, quần jean, giày tây, thanh trường kiếm giắt ở eo cũng cùng hình dạng và cấu tạo như nhau. Những người biết chuyện thì hiểu rằng đây là một loại thị uy; còn những ai không biết lại tưởng rằng bọn họ đang tập luyện trên sân khấu kịch.

Vị trí của chiếc cầu gỗ trên sông Lạc tháp tương đối kín đáo. Dòng sông nơi này uốn lượn quanh co, vừa lúc chảy qua một rừng cây, hai bên bờ sông cây cối rậm rạp che trời. Cung thủ của Nam nhạc đang ẩn núp xung quanh, cách đến mười dặm ở bên ngoài cũng đều không đánh hơi được hơi thở của Lang tộc.

Hạ Lan huề khoan thai tới muộn, ước chừng bọn họ phải đợi mười phút. Trong những việc đàm phán như thế này, anh ta và Hồ đế giống nhau, chưa bao giờ đúng giờ, trước nay đều là để cho người khác chờ, hơn nữa cũng không xin lỗi.

Đứng phía sau Hạ Lan huề là Minh Càn, Minh Duật, Hoa Lâm, An Khang.

"Nhị thúc," Hạ Lan huề nhàn nhạt gật đầu, xem như chào hỏi, "Đã lâu không gặp."

"Tại sao lại trở nên xa lạ như vậy, tiểu thất?" Hạ Lan côn  cười ha ha, duỗi hai tay ra, "Tới đây, ôm nhị thúc một cái!"

Hạ Lan huề thờ ơ: "Xin hãy gọi tôi là Hạ Lan điện hạ."

Trong nháy mắt nhiệt độ không khí như thấp xuống mười độ.

"Làm càn!" Hạ Lan xung ở bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh, đi về phía trước một bước, chỉ vào mũi Hạ Lan huề, "Hạ Lan huề, trưởng bối trước mặt, ngươi hãy tôn trọng một chút."

Ba người con còn lại, vẻ mặt ai cũng là giận dữ.

"Im miệng, lui ra." Hạ Lan canh khẽ quát một tiếng, "Trước mặt điện hạ không có phần cho ngươi nói chuyện."

Hạ Lan xung mặt trắng bạch, cúi đầu lui ra phía sau một bước, tay vẫn giữ chặt trên thân kiếm. Thấy phụ thân liếc mắt một cái, lúc này hắn mới buông tay khỏi thanh kiếm.

"Trong 3 năm Chân Vĩnh, ta phụng mệnh tiên đế bình định xuất chinh. Trước đó, ta từng khuyên tiên đế, người chỉ có một đứa con, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng đến lúc lớn khôn, hà tất phải như vậy? Có chuyện gì giữa hai cha con mà không thể nói với nhau được? ... hãy tin ta, cháu trai......"

"Hạ Lan điện hạ." Hạ Lan huề sửa lại.

"Hãy tin ta, Hạ Lan điện hạ. Chuyện này ta không muốn ôm vào người. Nhưng với chức trách của ta không thể trốn tránh, tiên đế vì cháu cũng là dụng tâm bất đắc dĩ....... Điện hạ là người chí tình chí nghĩa, những năm gần đây, trong lòng chắc hẳn hiểu được đạo lý này, ta biết điều đó."

Hạ Lan huề nghe ra ý nghĩa trong lời nói :" Đây là việc giữa ngươi và cha ngươi, đừng đem lửa vứt sang người ta". Anh không thể không nheo mắt, trong lòng muốn đánh giá Bình Kình Vương một cách thật tinh tế.

Hắn bảo dưỡng dung nhan rất khá, nhìn qua giống như mới bốn mươi tuổi. Nghe các trưởng lão nói, bộ dáng hắn rất giống lúc tiên đế còn trẻ. Đáng tiếc tiên đế cũng không thích hai người em trai này, trước sau vẫn chỉ duy trì một loại quan hệ khách sáo xã giao với bọn họ. Cho nên từ nhỏ đến lớn anh và hai vị thúc phụ cũng không thân cận, cùng nhóm anh em họ càng là không chơi thân với nhau.

Hiện tại mà nói, Bình Kình vương có thể được xem là "Người cha mẫu mực", vô cùng yêu quý con cái của mình. Ví dụ rõ ràng nhất chính là trận chiến ở Sa lan: Biết rõ Lang tộc hung mãnh, lúc sau không ai địch nổi, hắn liền nói 4 đứa con của hắn tất cả đều "Bệnh", chiến dịch quan trọng toàn bộ đều vắng mặt. Nhưng hắn thật ra không sợ chết, đấu tranh anh dũng, dũng mãnh gϊếŧ địch, vết thương trên người chồng chất, cho nên thủ hạ cũng không trách hắn được. Cuối cùng tới trận quyết chiến Đồng Hải, lịch sử Hồ tộc có một sự kiện kinh thiên động địa quỷ thần, đánh gϊếŧ tới phút cuối cùng, có thể nói thi cốt chất cao như núi, máu chảy ngàn dặm. Hồ tộc thất bại nên phải cắt đất cầu hòa. Ngọc Lân vương và 2 người con của mình đều bỏ mạng. Hai viên mãnh tướng đắc lực nhất của Hồ đế.......đồng thời cũng là hai em rể là Khương Hạc và Nguyên Phong ......cũng bỏ mạng.

Chỉ có Bình Kình vương một nhà toàn bộ đều sống sót trở về.

Thắng bại là chuyện thường đối với nhà binh,tuy Hồ đế trong miệng không nói ra, nhưng mặt thì ngắn tũn. Từ khoảnh khắc đó, Hạ Lan canh biết mình hoàn toàn bị thất sủng.

"Nhị thúc lần này đến đây là có ý đồ gì?" Hạ Lan huề không nghĩ sẽ cùng hắn nhận người thân, càng không nghĩ sẽ quanh co với hắn.

"Với tình hình trước mắt của Tuấn Phẩm mà nói, thế lực 3 nhà là ngang nhau. Nhưng thật ra về binh lực, Nam nhạc là yếu nhất. Hai chúng ta nếu đơn độc hành động, ai cũng đừng nghĩ sẽ tiêu diệt được Lang tộc."

Hạ Lan huề chờ hắn nói tiếp.

"Chúng ta hẳn nên liên hợp lại, cùng nhau đối phó với Tu Ngư Lượng."

"Liên hợp?" Hạ Lan huề bất động thanh sắc mà nhìn hắn, "Năm đó trong trận chiến Đồng Hải, binh lực Hồ tộc gấp đôi Lang tộc, không phải vẫn thua sao?"

"Cho nên không thể cứng đối cứng, chúng ta cần phải nghĩ cách bẫy bọn họ."

Bình Kình vương móc ra một tấm bản đồ từ trong ngực, trải ra trước mặt Hạ Lan huề, chỉ vào vị trí ở giữa: "Đây là Băng Đào cốc, ở phía tây Hắc Hùng lĩnh, cách chân núi Long Diễm khoảng 560 dặm. Bên cạnh là hồ Lạp Mã, mạn phía tây có một loạt điểm trọng yếu, gọi là Đông Đường lĩnh. Nhân mã của ta ẩn núp tại đây, trên núi bố trí cung thủ, hoạn linh sư phụ trách chuẩn bị linh quạ. Cháu dẫn Tu Ngư Lượng đến Băng Đào cốc, ta phái người từ nơi này cùng nơi này phục kích, đem đội ngũ của hắn cắt thành 3 đoạn, cháu phụ trách phía đông, ta phụ trách phía tây, tiền hậu giáp kích, đưa bọn họ toàn bộ tiêu diệt."

Hạ Lan huề ở trong lòng cân nhắc một chút, anh từng đi qua Băng Đào cốc, đối với vùng địa hình kia có biết đại khái, thật là một chỗ phục kích tuyệt vời do thiên nhiên tạo ra.

"Kế hoạch của Nhị thúc thật ra không được. Chính là, vì cái gì chúng tôi phải dẫn Lang tộc đi?" Hạ Lan huề nói, "Không bằng các ngươi đi dẫn Lang tộc, chúng tôi mai phục ở Đông Đường lĩnh."

Những người đánh giặc ở Tuấn Phẩm đều biết: nhân mã của ai tới gần Lang tộc thì người đó gặp nguy hiểm nhất. Có lẽ còn chưa kịp đem Lang tộc đuổi tới Băng Đào cốc thì đã bị đại quân của Tu Ngư Lượng tiêu diệt. Tránh ở chỗ tối mới là an toàn nhất.

"Bắc quan có nơi đóng quân ở vùng núi Long Diễm, muốn bố trí một vòng tròn lớn như vậy yêu cầu rất nhiều binh lực ẩn núp, đặc biệt là cung thủ, các người có sao? Lại nói Lang tộc, bọn họ trước mắt đại sự lớn nhất là thoát khỏi ôn dịch, cấp bách phải đi Nam nhạc tìm thầy trị bệnh, nếu có thể bắt được cháu, chẳng khác nào bắt được chìa khoá của Nam nhạc. Lực hấp dẫn của cháu đối với bọn họ so với ta lớn hơn nhiều."

"Nhị thúc, giả sử tình huống sẽ xảy ra như thế này: Tôi mang theo nhân mã trăm cay ngàn đắng mà đem Lang tộc dẫn tới Băng Đào cốc, nhưng ngài lại không phục kích, mà là tọa sơn ngồi xem hổ đấu, đến cuối cùng khi hai bên một bại một thương, ngài lại xuất binh làm ngư ông đắc lợi. Một hơi tiêu diệt cả hai bên...... Ừm, kế này bàn tính không tồi......" Hạ Lan huề hai tay chắp sau lưng, "Đáng tiếc tôi không có ngốc như vậy."

"Nếu là Nam Bắc liên hợp," Bình Kình vương cười nói, "Nhất định phải tín nhiệm nhau. Trên chiến trường không có kẻ địch vĩnh viễn. Cháu sợ ta tọa sơn xem hổ đấu, ta cũng sợ cháu kết minh cùng Lang tộc. Nghe nói cháu đã thu phục Bắc Sơn gia, huynh đệ đầu trọc hiện tại lăn lộn đi theo cháu?"

"Cho nên từ ngữ mấu chốt của chúng ta chính là hai chữ " tín nhiệm ". Chỉ là nhị thúc, tôi có thể tín nhiệm ngài sao?"

"Chỉ cần cháu giúp ta tiêu diệt Lang tộc, ta nguyện ý tuân thủ hiệp định Nam Bắc, bảo đảm sau này Bắc quan Hồ tộc nếu chưa được cho phép, tuyệt đối không bước vào Nam nhạc một bước."

"Cái này vốn không thể xem như điều kiện chứ?" Hạ Lan huề cười, "Hiệp định Nam Bắc vốn dĩ đã có từ lâu, Bắc quan Hồ tộc vốn dĩ không thể tùy tiện bước vào phía Nam."

"Ta đây cam đoan với cháu sẽ càng thêm nghiêm khắc mà chấp hành hiệp nghị này, nghiêm trị người nhập cư trái phép."

"Còn gì nữa?"

" Cháu từ bỏ quyền lực ở Bắc quan, thừa nhận Nam Bắc phân trị, thừa nhận con trai ta Hạ Lan huyên là quân chủ của Bắc quan."

"Tôi đã công khai nói qua, chủ quân của Bắc quan là ai sẽ do hội trưởng lão tự quyết định. Nếu quyết định người đó là Hạ Lan huyên, tôi không phản đối."

Lời này vốn dĩ cần thiết phải nói ra, ở Bắc quan có tư cách làm quân chủ còn một người anh họ khác của anh là Hạ Lan huy, chỉ cần anh ta còn sống, chính là một nhân vật không dễ gì tranh giành được. May mắn Hạ Lan canh là một người sĩ diện, trước kia từng nói đi nói lại với Hồ đế và hội trưởng lão rằng chính mình tuyệt đối không mơ ước vương vị, sau này cũng không muốn lật lọng, bằng không hắn đã sớm làm chủ quân, căn bản không tới lượt con của hắn.

"Thật tốt." Bình Kình vương nói, "Vậy điều kiện của cháu thì sao?"

"Tôi có hai điều kiện. Thứ nhất, Hạ Lan huyên có thể làm chủ quân của Bắc quan. Nhưng nếu hắn qua đời, chủ quân của Bắc quan sẽ là con của tôi kế thừa, bất luận là nam hay nữ."

"Cái này......" Bình Kình vương nhíu mày, "Ta có bốn đứa con...... Nếu như anh cả không còn nữa, vậy thì vẫn còn anh hai chứ."

"Tôi mặc kệ ngài có mấy đứa con. Cho dù bây giờ tôi muốn làm chủ quân của Bắc quan, cũng là danh chính ngôn thuận. Ngôi vị Chủ quân này tôi đã cho con cả của ngài làm rồi, như vậy đã là rất hào phóng."

"Đồng ý."

"Thứ 2, tôi có thể đem Lang tộc dẫn tới Băng Đào cốc, nhưng nhị thúc ngài phải chứng minh với tôi thành ý của ngài, chứng minh kế hoạch này không có bất cứ âm mưu gì."

"Tuyệt đối không có. Ta nguyện lấy đứa con bạch hồ mới sinh hiến tế linh vị của tiên đế, chứng thực tâm ý của ta."

Những người bên phía Hạ Lan huề sau khi nghe xong trong lòng cả kinh.

"Hồ tế" là nghi thức cổ xưa nhất của Hồ tộc, dùng cho minh ước. Người lập lời thề, sẽ chọn ra một đứa con mới sinh chưa đầy tháng từ gia tộc thân thuộc của chính mình, thiêu cháy trước mặt mọi người, bởi vì bọn họ cho rằng ấu hồ khóc thút thít và kêu thảm thiết có thể kinh động Tiên đế. Nếu vi phạm lời thề, ắt sẽ bị trời phạt.

Loại nghi thức tàn nhẫn này Hạ Lan huề từng gặp qua, nhưng anh chưa bao giờ dùng đến nó.

Khi nói chuyện Hạ Lan xung đã cởi ba lô phía sau lưng, từ bên trong lôi ra một con tiểu hồ ly lông xù đặt trên mặt đất. Trên cổ nó buộc một sợi dây thừng, Hạ Lan xung đem đầu kia của dây thừng buộc trên tay vịn của cầu gỗ.

Hồ ly kia tựa như vừa mới tỉnh ngủ, hai mắt mở một nửa, vẻ mặt vô tội nhìn mọi người.

Hạ Lan huề hít sâu một hơi: "Chuyện này ——"

Lời còn chưa dứt, Hạ Lan xung đã đem một quả thạch hạt màu đen nhét vào trong mắt bạch hồ.

Mọi người không khỏi biến sắc.

Đó là một quả đan thạch.

Tiểu hồ ly còn chưa kịp kinh hoảng liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết đáng sợ, cả người vặn vẹo, bộ dạng vô cùng thống khổ, không ngừng kêu rên......

Một làn khói đen từ trong ánh mắt nó xông ra, giống hai con rắn đen quấn quanh trên thân hình trắng như tuyết của nó, đồng thời truyền đến một mùi hương của tiêu hồ. Tiếng thét chói tai dần dần yếu đi, nhưng càng lúc càng thêm sởn tóc gáy. Trên người bắt đầu xuất hiện một cái lại một cái lỗ màu đen, càng lúc xuất hiện càng nhiều, phảng phất đang thiêu đốt từ bên trong ra bên ngoài......

Rất mau, tiểu hồ ly liền hoá thành làn khói đen cuồn cuộn, biến mất ở không trung.

Bình Kình vương ngẩng đầu nhìn Hạ Lan huề, nói từng chữ một: "Hạ Lan điện hạ, thành ý của ta, đủ rồi chứ?"

Hạ Lan huề nửa ngày không nói gì.

"Ngẫm lại mục tiêu của cháu, nghĩ lại mục tiêu của ta. Chúng ta ai cũng đều không muốn Lang tộc xuất hiện trên địa bàn của mình. Không phải sao?"

"......"

"Nếu nhất trí mục tiêu như thế , ta cũng đã biểu lộ thành ý với cháu, kế hoạch của ta cháu đồng ý tham gia chứ?"

"Đồng ý." Hạ Lan huề rốt cuộc nói, "Nhưng tôi còn có một điều kiện cuối cùng."

"Cháu nói đi."

"Tôi muốn một người con của ngài làm con tin."

Bình Kình vương trên mặt xẹt qua một đám mây đen: "Cháu muốn ai?"

"Hạ Lan ưng."

Bình Kình vương mặt trắng bạch. Mọi người đều biết đời này Bình Kình vương yêu nhất chính là bốn đứa con của hắn.

Trong 4 đứa con, hắn yêu nhất chính là Hạ Lan ưng.

Bình Kình vương ánh mắt không nỡ nhìn Hạ Lan ưng, do dự một chút, rốt cuộc gật đầu: "Được."

Hạ Lan ưng đi đến trước mặt Hạ Lan huề, nó là một đứa trẻ trầm tĩnh, hướng nội và hay ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Thất ca."

"Xằng bậy," Bình Kình vương sờ sờ đầu Hạ Lan ưng, trong giọng nói lộ ra sự yêu thương rất rõ ràng, "Gọi là Hạ Lan điện hạ."

"Hạ Lan...... Điện hạ."

"Không cần," Hạ Lan huề nhìn cậu bé, nhàn nhạt mà nói, "Cứ gọi ta Thất ca là được."

"Thất...... Thất ca."

Hạ Lan huề vươn tay dùng sức nắm chặt bàn tay Bình Kình vương: "Chuyện này phải vô cùng bảo mật, tuyệt đối không thể để Lang tộc biết."

"Bên phía ta xin yên tâm. Bên phía cháu ...... hai vị Bắc Sơn gia kia có đáng tin không?"

"Đáng tin."

"Lão Tứ nhà ta liền giao cho cháu, cháu có thể bảo đảm nó sẽ an toàn chứ."

"Chỉ cần ngài tuân thủ hứa hẹn, tôi bảo đảm đem nó bình an mà trả lại cho ngài."

Bình Kình vương thở dài một hơi thật sâu.

Hạ Lan huề từ trong túi móc ra một quả thạch hạt nho nhỏ, ở trong tay tung lên: "Nhị thúc nếu như chơi tôi, cũng đừng trách tôi đem viên đan thạch này nhét vào đôi mắt nó."

"Sẽ không như thế." Bình Kình vương nghiêm túc nói, "Chúng ta cáo từ trước. Ngày mai ta sẽ phái người lại đây thương lượng cụ thể ."

"Được."

Hạ Lan huề nhìn cả nhà Bình Kình vương rời đi, vỗ vỗ bả vai Hạ Lan ưng, cười nói: "Lão Bát, cậu còn nhớ rõ một chuyện lúc trước không?"

Trong các huynh đệ ở Hạ Lan gia, chỉ có Hạ Lan ưng là nhỏ tuổi hơn Hạ Lan huề.

"Chuyện gì vậy, Thất ca?"

"Có một lần, tôi mang cậu vào trong rừng chơi, sau đó cha tôi tìm tôi có việc, tôi liền chỉ vào một cái hốc cây khô nói với cậu ngồi ở trong này chờ tôi, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại. Kết quả tôi ở chỗ cha tôi chậm trễ cả nửa ngày. Mẹ cậu tìm cậu khắp nơi, phát hiện cậu thành thành thật thật mà ngồi ở trong hốc cây, bà muốn mang cậu về nhà nhưng cậu lại chết sống không đi."

"Đúng là có chuyện như vậy."

"Mẹ cậu hỏi vì cái gì, cậu nói đã hứa rồi nên phải đợi Thất ca trở về. Chỉ khi nào Thất ca trở lại cậu mới đi."

"Đúng vậy."

"Kết quả cậu vẫn luôn chờ đến trời tối tôi mới quay lại. Mẹ cậu tức điên, nhưng cũng không dám phát hỏa với tôi, về nhà liền hung hăng  đánh cậu một trận."

"Vậy..."

"Cho nên hiện tại cậu hiểu...," Hạ Lan huề sắc mặt âm u, "Vì sao nhị thúc có nhiều người con như vậy, nhưng tôi lại cố tình muốn chọn cậu?"