Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 25: Thiên Đồ

Phố Nhàn Đình là con đường cao nhất của Lục Thủy Sơn Trang. Vừa ra khỏi cửa chính là một con dốc xuống núi, nếu đi thẳng xuống sẽ rất dốc, cho nên con đường đều phải uốn lượn thành vòng tròn. Bì Bì cưỡi xe đạp một hơi chạy xuống hướng chân núi, bên tai gió thổi ù ù, hai bên bóng cây ào ào lùi lại. Cô hoảng hốt không chọn đường đi, hơn nữa trọng lực gia tăng tốc độ, xe đạp một lần quay ra khỏi con đường này, lại nhảy vào một ngã rẽ khác không quen thuộc. Vùng này địa hình hay thay đổi, có không ít người ban đêm thích dắt chó đi dạo, nếu đột nhiên xuất hiện một người đi qua đường, đến cả thời gian phanh xe cũng không có.

Cưỡi xe chưa đến năm phút, người còn chưa tới sườn núi, chợt nghe trong núi truyền đến "Úc ----" một tiếng tru rất lâu, tựa như đang nức nở. Không to, nhưng rõ ràng. Nếu chưa từng trải qua những việc ở Sa lan, Bì Bì sẽ cho rằng đây là mèo hoang. Nhưng cô từng nghe Tu Ngư nói, biết đây là sói tru. Da đầu không ngừng tê rần, phanh gấp một cái, nhảy xuống xe quay đầu chạy trở lại hướng trên núi.

Này cả kinh không phải nhỏ.

Hạ Lan bị cô khóa ở trên giường, đổ máu chó trên người, Lang Tộc nếu đến đây tìm anh, hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ gì. Bì Bì tiến lên trăm mét, tăng tốc hướng về phố Nhàn Đình chạy như điên. Cô đi qua mấy đường tắt giống nhau mới đến số nhà 56, phát hiện cửa chính mở rộng. Cô bỗng nhiên kinh hoàng, tim ngừng đập một giây, máu ở đại não phảng phất dường như bị rút cạn, logic cũng dừng lại: Không nhớ rõ đây là lúc mình chạy trốn mở ra, hay là có người đi vào.

Vọt vào cửa, bên trong sân không một bóng người, ngoại trừ trên hành lang treo đèn l*иg đỏ thẫm, bốn phía căn nhà đều là màu đen, chỉ có hai hàng cửa sổ ở phòng ngủ chính là sáng lên ánh nến. Bì Bì đi đến phòng bếp cầm một con dao phay cắm ở sau thắt lưng, lại quẹo vào nhà kho đi lấy một đồ vật khác.

Trước khi Kim Địch đi Sa lan đã để lại một cái cung lớn. Anh ta tổng cộng mang đến hai cái cung. Khi xuất phát cảm thấy nó quá nặng, nên để lại trong nhà kho. Ngoại trừ dao phay ra thì Bì Bì chỉ nghĩ đến vũ khí này. Cô nhanh chóng đem nó từ một cái giá gỗ mang xuống, khiêng ở trên vai. Cái nỏ này có bốn chi, mũi tên hình vuông cao nửa thước, sức nặng 70 cân, tầm sát thương 60 mét, người Hồ tộc thích dùng nó bởi vì khi phóng ra tiếng vang không quá lớn, sẽ không kinh động bốn phương.

Bì Bì lén lút đi đến bên cánh cửa phòng ngủ,mang theo mũi tên, dán tai trên cửa nghe ngóng, bên trong không có ai nói chuyện, cũng không bất luận động tĩnh gì. "Phanh" một tiếng, cô dùng một chân đá văng cánh cửa, giơ cung lên. Nỏ nhắm vào ngay đầu giường.

Hạ Lan huề một thân toàn là máu, nằm vật lộn trên giường lớn, tay chân vẫn đang bị buộc xích sắt, nhắm chặt hai mắt, không biết là ngủ hay là ngất đi rồi. Trong phòng không có người khác.

Bì Bì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lục thủy sơn trang lưng dựa vào dãy núi lớn, trong núi không thiếu dã thú, ngẫu nhiên nghe thấy một hai tiếng sói tru cũng không kỳ quái, là chính mình đa nghi.

Cô vội vàng cởi bỏ dây buộc và khóa sắt trên người Hạ Lan huề, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt anh: "Hạ Lan, Hạ Lan?"

Liên tiếp gọi năm lần anh cũng chưa tỉnh, nhưng cơ thể đã ấm hơn. Bì Bì dùng sức lay lay đầu anh, qua vài giây anh mới miễn cưỡng mở to mắt, mê man nhìn cô, lại qua một phút đồng hồ, mới thực sự khôi phục ý thức: "Bì Bì? Em như thế nào còn ở nơi này?"

Bốn mắt nhìn nhau, có chút mất mát nhẹ.

"Em ...... Trở về nhìn xem anh một chút." Nhất thời không tìm thấy lời nói khác, cô đem cơ thể anh nâng lên, "Mau đến phòng tắm, em giúp anh rửa sạch máu chó trên người."

Cô nửa đỡ nửa ôm, đem Hạ Lan huề kéo vào phòng tắm, mở vòi sen, đem máu chó trên người kỳ cọ sạch sẽ. Ở trong làn hơi nước nhìn cơ thể anh, bỗng nhiên hít sâu một hơi. Da thịt Tư tế đại nhân phàm là những nơi dính máu đều nổi lên những tảng lớn màu đỏ như bệnh sởi, dày đặc hỗn loạn các hạt lớn nhỏ bọt nước, phảng phất như bị bỏng nước sôi. Hơn nữa đêm hôm đó cùng Tu Ngư Tắc vật lộn đã lưu lại chồng chất vết thương, da toàn thân trên dưới đều không có chỗ nào nguyên vẹn. Bì Bì đau lòng đến quặn thắt, nhịn không được rơi lệ.

"Thực xin lỗi ...... " cô nghẹn ngào nói, "Không thử nữa, Hạ Lan, chúng ta không thử nữa, không bao giờ làm bậy nữa."

Cằm anh đè trên vai cô, đôi mắt nhắm lại, giọng nói âm trầm lẩm bẩm vài câu bên tai cô. Tiếng nước chảy vang lên, Bì Bì không nghe rõ, cũng không dám dùng sức lau, sợ những vết bỏng đó bị vỡ sẽ khiến toàn thân cảm nhiễm.

Vì thế dùng khăn tắm đem bọt nước nhất nhất mà lau, lại thu thập khăn trải giường một chút, đem anh đỡ đến bên cạnh bộ sô pha nằm xuống .

Anh ngủ lập tức, mà Bì Bì lỗ tai lại dựng lên.

Lúc này đây, cô thực sự nghe thấy ngoài cửa số truyền đến hai tiếng kêu của dã thú, cùng với sự xáo trộn một trận lá cây, hình như có một trận gió lớn thổi qua. Cô lập tức móc di động ra bấm số Vĩnh Dã gửi đi một tin nhắn: "S.O.S, nhanh chóng tới phố Nhàn Đình." Ngay sau đó nhặt cung lên, đi ra ngoài cửa, hướng vào trong sân, nhìn khắp nơi xung quanh đó.

"Ra ngoài!" Cô hét lớn một tiếng với bóng đen trong cái cây cách đó không xa.

Quả nhiên, hai con sói xám khổng lồ từ từ chậm rãi bước tới phía cô. Một tả một hữu, thật sự đối xứng, thấy cô giơ vũ khí, lập tức bày ra tư thế chuẩn bị công kích.

Cung tên chữ thập nhìn thì uy vũ, kỳ thật cũng không phải đặc biệt hữu hiệu, một lần chỉ có thể bắn ra một mũi tên,dù sao cũng hơn là không có gì.

Khoảng cách với 2 con sói gần như vậy, Bì Bì nhiều nhất chỉ có thể bắn trúng một con, một con khác sẽ lập tức hướng về phía cô xé thành hai mảnh.

"Không quan tâm", Bì Bì nghĩ thầm, bất cứ giá nào phải chiến đấu với ít nhất một con. Vì thế đem mũi tên nhắm ngay con sói bên trái, nó nhìn qua lớn hơn con kia một cái đầu.

Vốn dĩ cô còn tàn lưu một tia ảo tưởng, hy vọng sẽ là Tu Ngư Tắc. Mặc dù cô cũng không hiểu biết về hắn, mặc dù cô đã cùng Hạ Lan huề rơi vào động chuột kia, trong nháy mắt đã nói rõ lập trường của chính mình. Nhưng vẫn có thể cùng Tu Ngư Tắc giao tiếp. Người kiêu ngạo thông thường nói nhiều về nguyên tắc.

Nhưng nguyên hình của Tu Ngư Tắc hẳn phải là màu trắng. Từ trong ánh mắt, hai con sói này hiển nhiên không nhận ra cô, khinh thường nhìn cô nàng, cho nên chậm chạp không chịu biến thành hình người, hắn không phải là Tu Ngư Tĩnh hoặc Phương Lôi Thịnh.

Linh tường biến mất, biên giới báo nguy, rất nhiều dân chạy nạn từ Bắc quan vội vàng hướng Nam nhạc chạy vào. Mọi người đoán không sai, trong thành phố C có nhiều hơn một đám Lang tộc.

Hai con sói đứng thẳng tại chỗ, chóp mũi nhăn lại, lộ ra răng nanh, hai tai hướng về phía trước dựng đứng, toàn thân cúi sát đầu, cảnh giác mà nhìn cô chằm chằm, chờ thời cơ chuẩn bị tấn công. Bỗng nhiên con sói bên phải nhảy lên không trung hướng phía cô đánh tới!

Bì Bì ban đầu nhắm về phía bên trái, vì phòng ngự, không thể không hướng bên phải giương cung, hai con sói đóan chắc cô tạm thời sẽ thay đổi mục tiêu, tỷ lệ trúng đạn sẽ giảm bớt, con sói bên phải lấy đà trước khi nhảy, con sói bên trái cũng phóng tới cô.

"Vèo", một mũi tên bắn ra, quả nhiên không trúng, nhưng lực bắn cực lớn.

"Đinh" một tiếng, bắn tới trên nóc nhà đối diện. Hai con sói nháy mắt đã đến, Bì Bì căn bản không kịp thay mũi tên. Lập tức rút con dao bếp ra đâm tới phía trước.

Móng vuốt sói sắc bén từ trước ngực cô xẹt qua, rạch ra ba vết máu. Nhưng đao của Bì Bì cũng ở trên người sói cắt ra một vết thương lớn. "Tư lạp ---" một tiếng, một con sói khác nhảy xuống, ở đầu vai cô cắn một ngụm.

Răng nanh của sói vừa dài vừa sâu, một ngụm xuống dưới, da thịt tróc ra, máu chảy như mưa. Bì Bì đau đến choáng váng, đao thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Cô bất chấp tất cả, dao phay múa may một hồi, hướng hai con sói phóng đi, chém lung tung cả lên.

Ước chừng là bị khí thế đến đỏ mắt của cô dọa cho, hai con sói bỗng nhiên đồng thời lùi ba bước về phía sau.

Bì Bì tức khắc cảm thấy tự tin, liền nhặt cung tên trên mặt đất lên, dùng chân dẫm lên mũi tên màu đen, lại lần nữa nhắm ngay vào chúng.

Hai con sói lại lui về phía sau một bước.

Bì Bì tay bóp cò súng, đứng nghiêng người, nheo mắt phải lại. Đang tập trung tinh thần hết sức, liền có một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai cô, phía sau truyền đến một thanh âm: "Bì Bì."

Cô xoay người lại, thấy Hạ Lan huề không biết từ khi nào xuất hiện ở sau cô, một bộ đồ ngủ màu đen bọc đến thập phần kín mít. Tư tế đại nhân mặt vẫn tái nhợt, tóc cũng có chút loạn, bộ dáng như vừa mới tỉnh ngủ.

Thì ra hai con sói kia lùi lại, không phải bởi vì sợ Bì Bì, mà là sợ hãi Hạ Lan đứng phía sau cô.

"Nơi này giao cho tôi." Giọng nói anh rất thấp, thực bình tĩnh, hoài nghi mang theo một loại vô pháp cao quý cùng quyền uy.

Bì Bì lùi sang một bên, vẫn cảnh giác như cũ mà giơ cung lên. Bỗng nhiên một tay nhẹ bẫng, nỏ bị Hạ Lan huề tùy tay phóng tới bên chân bồn hoa: "Cái này cũng không cần."

Vừa dứt lời, hai con sói hóa thành hình người, là một đôi nam tử đầu trọc , kích thước ngoại hình tương tự nhau, dung nhan sạch sẽ, mang kính râm cùng khuyên tai màu bạc , mặc một bộ âu phục màu xám đơn giản, nhìn thoáng qua giống như 2 ca sĩ hip-hop. Một trong hai người trên mặt có một vết sẹo mờ.

Hạ Lan huề nghiêm túc mà đánh giá bọn họ, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu tình gì: "Bắc Sơn gia?"

Người đàn ông có vết sẹo gật đầu: "Bắc Sơn Thiên Môn."

Một người khác nói: "Bắc Sơn Tích Tuyết."

"Trường Không, Thiên Môn, Tích Tuyết -" Hạ Lan huề hiển nhiên quen thuộc mấy cái tên này, "Bắc Sơn Trường Không đâu? Đương gia không tới sao?"

Bắc Sơn Thiên môn hai mắt nhìn bầu trời, cười lạnh: "Điện hạ thật là dễ quên, mấy tháng trước ở Sa Lan, đại ca ta đã chết trong tay thuộc hạ ngươi."

"Hả?"

Anh nghĩ lại, tuy rằng ký ức thập phần hỗn độn, nhưng Bắc Sơn gia ở Sa Lan đặc điểm dễ nhận ra nhất chính là tam huynh đệ đầu trọc, có thể nói không aikhông biết không ai không hiểu. Bì Bì thật ra không nhớ rõ Hạ Lan huề đã từng cùng Bắc Sơn gia giao thủ. Trong ấn tượng của cô, lúc ấy cuộc đấu khốc liệt nhất chính là hai nhà Tu Ngư cùng An Bình. Bất quá lúc đáp xuống Sa Lan, Hạ Lan huề đã đem cô để ở trên cây Tùng một đêm, đi tìm Kim Địch cùng Đào Gia Lân, sau lại nghe nói bọn họ gặp người Bắc Sơn, đã đánh một trận lớn. Phỏng chừng Bắc Sơn Trường Không chính là bị xử lý lúc ấy .

"Cho nên -" Hạ Lan huề nói, "Hiện tại là ngươi Đương gia?"

"Đúng."

"Các hạ đêm khuya đột kích, không xin phép đã vào, quấy rầy người nhà của ta, thỏa đáng sao?"

"Chúng ta đã gõ cửa nhưng không ai trả lời," Bắc Sơn Tích Tuyết đôi mắt có chút lập loè, tựa hồ có điều sợ hãi, "Cửa đang mở lớn, cho nên liền vào được. Vừa tiến đến, vị nữ sĩ này ...... "

"------ Vợ ta." Hạ Lan huề sửa lại cho đúng.

"Khu khụ, Vương phi điện hạ ...... Liền giơ vũ khí nhắm ngay chúng ta. Chúng ta đành phải tự bảo vệ mình." Bắc Sơn Tích Tuyết nói.

Đứng ở một bên, Bắc Sơn Thiên Môn hơi cúi đầu, xem như xin lỗi: "Không biết nàng là Vương phi, thất lễ."

Lang tộc ngoại trừ Phương Lôi gia am hiểu ngoại giao cùng với Tu Ngư Tắc hiểu biết tiêu chuẩn về nghệ thuật, người lịch sự thiệt tình không nhiều lắm. Mà hai anh em này rõ ràng thế tới ào ạt, trong nháy mắt liền biến đổi, trở nên văn nhã có lễ như thế, đến nỗi cô bỗng sinh ra ấn tượng tốt. Bắc Sơn Thiên Môn mắt cao hơn đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, làm cho hắn xin lỗi cũng không dễ dàng.

Hạ Lan huề thờ ơ: "Ừm. Để lại một bàn tay, các ngươi có thể đi rồi."

Vết thương của Bì Bì là do Bắc Sơn Tích Tuyết cắn, anh ta nghe xong lời này, mặt trắng bệch: "Vì cái gì?"

"Bởi vì ngươi mạo phạm Vương phi." Hạ Lan huề nhàn nhạt nhìn hắn, đôi mắt hơi nheo lại, sát khí đột nhiên dâng lên.

"Muốn tay cũng được, ngươi lại đây lấy." Bắc Sơn Tích Tuyết tay nắm chặt một con dao to có răng cưa ở sau lưng.

"Ngươi chắc chứ?" Hạ Lan huề nhíu mày, "Nếu muốn ta lại lấy, vậy thì không chỉ một bàn tay."

Tư tế đại nhân đi về phía trước một bước. Bì Bì phát hiện anh không cầm theo vũ khí, cũng không mang giày, thân hình thon gầy, vóc dáng so với huynh đệ Bắc Sơn thấp hơn nửa cáiđầu.

Nếu là ngày xưa Bì Bì căn bản không lo lắng võ công của anh. Nhưng hiện tại cơ thể anh đang bị thương, lấy một địch hai, còn muốn đấu tàn nhẫn, quá không đáng, vì thế cất cao giọng nói: "Thôi nào! Tới nhà đều là khách. Bắc Sơn tiên sinh, cái tay này, coi như là ta cho ngươi."

Hạ Lan huề quay đầu nhìn cô một cái, định phản bác, rốt cuộc nhịn xuống.

Dù sao, trong truyền thuyết, anh là thế tử dòng dõi Thiên tinh tộc, đã cùng Hồ đế đại chiến ba năm. Dù chưa trực tiếp giao thủ, đại ca Bắc Sơn Trường Không cũng chết dưới tay hắn, Bắc Sơn Tích Tuyết vẫn là có điều kiêng kị. Bì Bì đưa anh ta tới cầu thang, hắn nhìn Bì Bì liếc mắt một cái, cúi đầu: "Vậy đa tạ."

Cánh cửa "Kẻo kẹt" một tiếng vang lên, một bóng người từ phía sau bức tường, mặc bộ âu phục trắng, đội mũ dạ màu xám, đúng là Vĩnh Dã. Anh ta không đi lại đây quấy rầy mọi người nói chuyện với nhau, chỉ là yên lặng canh giữ ở cạnh cửa.

"Hai vị đến nơi đây, rốt cuộc để làm gì?" Hạ Lan huề hỏi.

"Chúng ta đặc biệt tới chào hỏi, là muốn xin điện hạ cho phép vài người bệnh của Bắc Sơn gia tộc đến bệnh viện Thiên Mỹ tìm thầy trị bệnh. ------ nghe nói đại phu tốt nhất của Hồ tộc đều ở bệnh viện kia."

Khi nói lời này, ngữ khí của hắn có chút bất cần. Rốt cuộc Hồ Lang đấu tranh mấy trăm năm, chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống hòa giải. Mạo muội đưa ra loại thỉnh cầu này, cơ hội Hạ Lan huề đáp ứng rất thấp. Huynh đệ Bắc Sơn lại đây một chuyến cũng chỉ là thử xem vận may.

"Cá nhân ta rất quan tâm tình hình bệnh dịch ở Sa lan," Hạ Lan huề trầm mặc hai giây, đáp, "Nhưng Thiên Mỹ là bệnh viện của Hồ tộc, chỉ cho Hồ tộc và nhân loại khám bệnh. Ta không thấy có quan hệ gì với Lang tộc các ngươi. Lang tộc bị bệnh hẳn nên tìm đại phu lang tộc xem bệnh, không phải sao?"

"Lý nên như thế. Chỉ là ...... đại phu của chúng ta toàn bộ đều chết sạch. Ôn dịch gần nhất, người bệnh đổ xô đến các phòng khám lớn, đại phu bên trong thành nhóm người đầu tiên chết đi."

Bì Bì hơi xúc động, lập tức nghĩ đến Anh Anh cùng Ngũ Lộc Nguyên quyết định ở Sa Lan định cư, không biết bọn họ hiện giờ có khỏe mạnh hay không.

"Thật đáng tiếc, về loại bệnh này, bệnh viện Thiên Mỹ trước mắt cũng không có bất cứ biện pháp hữu hiệu nào." Hạ Lan huề nhìn hắn, "Hơn nữa căn cứ hiệp nghị, Lang tộc không thể tự tiện vào Bắc quan, càng không cần phải nói lẻn vào Nam nhạc ------"

"Đó là Tu Ngư Lượng thỏa thuận cùng Hồ đế. Lúc ấy năm gia tộc của Lang tộc liên minh, hắn là minh chủ. Liên minh hiện tại sớm đã giải tán, năm đại Lang tộc làm theo ý mình, Tu Ngư Lượng bất quá giờ chỉ là Đại vương của Tu Ngư gia, hắn thỏa thuận cái gì Bắc Sơn gia chúng ta hết thảy không nhận!"

"Vấn đề này ta không quản được, đây là nội vụ Lang tộc các ngươi. Ta chỉ biết làm theo hiệp nghị. Nếu không có thỏa thuận này, năm đó chúng ta cũng sẽ không dễ dàng nhường lại Sa Lan". Hạ Lan huề nhướn mày, "Nếu luận về y thuật, Bắc Sơn tiên sinh của Côn Lăng tộc am hiểu y thuật, lại là gia tộc lớn nhất Bắc quan, nơi đó bác sĩ càng nhiều, trình độ càng cao? Hà tất phải bỏ gần tìm xa?"

"Tình hình bệnh dịch ở Sa lan thập phần nghiêm trọng, đã dẫn tới sự khủng hoảng của các tộc. Quái thú trong Đồng Hải dường như cũng chết sạch. Tình thế ở Bắc quan vô cùng nghiêm trọng, Côn Lăng tộc bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, coi chúng ta là kẻ địch. Thanh Tang cự tuyệt đàm phán cùng Tu Ngư Lượng, hạ lệnh đuổi gϊếŧ tất cả những kẻ xâm lấn. Mọi người nghe nói bên này có bệnh viện Thiên Mỹ, bên trong đại phu y thuật cao siêu, có thể chữa khỏi loại bệnh này, liền sôi nổi cải trang giả dạng, trốn đến Nam nhạc tìm thầy trị bệnh -Hiện giờ hàng ngàn hàng vạn tộc nhân chạy vào bên này, điện hạ ngài muốn cũng ngăn không được." Bắc Sơn Thiên Môn nói.

"Loại tin đồn này ngươi cũng tin?" Hạ Lan huề cười lạnh ra tiếng, "Cái này bất quá là mưu kế của Thanh Tang. Cô ta nói bệnh viện Thiên Mỹ có biện pháp, cũng chỉ muốn đưa toàn bộ các người dẫn đến Nam Nhạc."

"Trong năm gia tộc lớn của Lang tộc thì Tu Ngư Gia mạnh nhất. Tu Ngư Lượng cũng đã nghĩ thông, muốn nhân đại nạn này tìm kiếm địa bàn mới, khôi phục địa vị minh chủ. Chúng ta đến chào hỏi, chính là vì nói cho điện hạ, Tu Ngư Lượng đã nhìn ngó Nam nhạc. Rấtnhiều Lang tộc đã tiến về hướng thành phố C tập kết, không bao lâu sau toàn bộ sẽ tới."

Hạ Lan huề cười lạnh một tiếng, nói: "Cái này ta sớm đã đoán được. Tu Ngư gia có mấy người đã tới."

"Bắc Sơn gia tộc chúng ta sẽ không kết minh với Tu Ngư Lượng. Nếu điện hạ cho phép người bệnh chúng ta đến bệnh viện Thiên Mỹ, chúng ta nguyện ý cùng các ngươi liên thủ đối kháng Tu Ngư Lượng. Nếu điện hạ cho phép chúng ta cư trú ở thành phố C, chúng ta nguyện ý cùng các ngươi ký kết hiệp ước, tuân thủ các pháp chế điều lệ của ngươi, cùng Hồ tộc hòa bình chung sống." Bắc Sơn Thiên Môn vẻ mặt nghiêm túc, lấy tay vỗ ngực cúi mình vái chào, "Ta lấy danh nghĩa thủ lĩnh Bắc Sơn tộc biểu đạt thành ý của ta với ngài."

Hạ Lan huề nghiêm túc nhìn hắn một cái, trầm mặc nói: "Nếu các ngươi nguyện ý ký kết hiệp ước, chúng ta có thể chọn thời gian khác để bàn bạc. Nhưng ta cũng chân thành mà nói lại lần nữa, bệnh viện Thiên Mỹ trước mắt đối chứng bệnh cương thi không có biện pháp chữa trị. Bệnh viện này rất nhỏ, nhiều người bệnh như vậy cùng ở lại đây, nhân lực không đủ, cũng không xử lý được, ta không muốn đại phu chúng ta bên này xuất hiện tình huống nhiễm bệnh rồi chết."

"Điện hạ đại khái còn chưa biết tin tức mới nhất."

"Tin tức gì?"

"Theo người của Kiến tộc nói, có một nơi gọi là "Thiên đồ", bên trong có loại từ trường kỳ dị. Người bệnh chỉ cần đi đến nơi đó một chuyến, không cần uống thuốc cũng không cần tiêm, khi trở về liền khỏi bệnh. Có một bệnh nhân Kiến tộc của Bệnh viện Thiên Mỹ đã từng đi qua "Thiên đồ", hắn nói có đại phu trong đó dẫn hắn đi."

Lời kia vừa thốt ra, Hạ Lan huề, Bì Bì còn có Vĩnh Dã đều hết sức kinh ngạc.

"Ta ở Nam nhạc mấy trăm năm, cho tới nay cũng chưa từng nghe nói qua nơi nào là "Thiên đồ" cả." Hạ Lan huề nói.