Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 20: Rung động

Trong sân một mùi thơm nồng đậm độc đáo bay lên, tựa như cùng một loại mùi với rau thơm nấu chín hoặc là hương vị của rau cần tây.

Hạ Lan huề đi rồi, thân thể bị thiêu đốt của Tu Ngư Thanh vẫn đang ôm cái cây, một giờ sau, thân cây toàn bộ bị thiêu cháy đen. Ban đêm gió lớn, ngọn lửa leo một cây hòe ở gần đó, nó cũng bị đốt cháy một nửa.

Mới đầu, Đường Vãn Địch không biết đây là xuân thụ, cho đến khi nó bị lửa đốt. Khi còn nhỏ cô rất thích ăn món trứng chiên của bà nội, đối với mùi hương này không có gì xa lạ.

Trên mặt đất rơi xuống thân thể của một con sói, kích thước rất lớn, tứ chi cứng đờ, máu loãng thấm vào trong đất tanh nồng, nhanh chóng bị mùi thơm của cái cây lấn át. Mà dưới gốc cây Tu Ngư Thanh đã thiêu đi hình người, không cách nào xác nhận.

Tu Ngư Tắc yên lặng lấy hai mảnh lá cây từ trong đám cỏ, một mảnh nhét vào trong miệng, một mảnh khác nhẹ nhàng đặt lên thân thể của Tu Ngư Thanh. Phương Lôi Thịnh ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu bi ai.

Qua một thời gian dài, rốt cuộc, Tu Ngư Tắc nói với mọi người trong sân: "Về phòng đi."

Bốn người trở lại nhà chính và ngồi xuống ghế sofa, Tu Ngư Tĩnh nói: "Tiểu Đường, chúng ta khát, muốn uống trà hương bưởi."

Từ khi sống trong tiểu viện này, năm người nhà Lang tộc rất có hứng thú với lọ trà bưởi mật ong ở trong bếp, đầu tiên là Tu Ngư Thanh, sau đó là Tu Ngư Tĩnh, hai người không có việc gì liền phải uống một chén.

Đường Vãn Địch nghiêng người về phía sau, làm như không nghe thấy.

"Đường Vãn Địch," Tam thúc cao giọng nói, "Châm trà!"

"Tam thúc, châm trà không phải công việc của tôi." Đường Vãn Địch nhàn nhạt mà nhìn hắn, "Tôi là người môi giới, không phải quản gia nhà các người, trên hợp đồng không có thứ gì là "châm trà" trên đó cả."

"Bang" một tiếng vang lên, bàn trà pha lê thiếu chút nữa bị Tu Ngư Tĩnh chụp lấy: "Ngươi nói cái gì?"

"Nếu ngài yêu cầu tôi nói, vậy tôi liền nói trọng điểm. Trước tiên đem những tổn thất kinh tế đêm nay báo với mọi người một chút."

Ba người đàn ông cùng nhau sửng sốt: Ngoài chết người, còn có hao tổn tiền bạc?

"Thứ nhất, vì để Tu Ngư Thanh chữa bệnh, các người đã vài ngày không đi bắt giun, ăn uống hết không ít, còn nhiều hơn lộ phí đi lại của Giảm Hoa, phí khám bệnh ở bệnh viện Thiên Mỹ. Trước mắt chúng ta thu không đủ chi ...... " Cô liếc nhìn mọi người một cái, phát hiện mọi người vẻ mặt mê man, tựa hồ không hiểu thành ngữ, lại thay đổi cách nói một chút, "Tiền đã không còn đủ nữa."

Phương Lôi Thịnh than một tiếng, tâm tình của hắn hoàn toàn không thay đổi: "Cô có thể nói chuyện này vào lúc khác không?"

"Không thể." Đường Vãn Địch biểu tình giống như một con cá chết, "Bởi vì ngày mai phải giao tiền thuê nhà, còn phải mua đồ ăn cho một tuần. Chúng ta nhu cầu dùng tiền cấp bách, xin các người trước đem tình cảm gác lại một bên......"

"Nằm mơ!" Tu Ngư Tĩnh quát, "Điều chúng ta muốn duy nhất bây giờ chính là báo thù! Triệu tập nhân mã cùng Hạ Lan huề một trận tử chiến! Thiếu tiền cũng không sao cả! Cùng lắm thì nơi này không được, chúng ta đi luôn!"

"Tam thúc, chúng ta đã ký hợp đồng thuê nhà, không thể nói đi là đi. Làm quản lý, xuất hiện vấn đề, tôi có trách nhiệm đưa ra cảnh cáo, giúp các anh nghĩ ra biện pháp giải quyết. Nếu anh không thể bình tĩnh, xin thứ cho tôi bất lực." Đường Vãn Địch vuốt móng tay, chậm rãi nói, "Tu Ngư Tắc, anh thấy thế nào?"

"Lão Lục," Tu Ngư Tĩnh trừng mắt nhìn Tu Ngư Tắc liếc một cái, "Người đàn bà này hồ đồ như vậy, chúng ta còn cần cô ta sao?"

"Tam thúc, Vãn Địch là chúng ta mời đến, xin hãy tôn trọng cô ấy." Tu Ngư Tắc tiếng nói trầm trầm, mang theo quyền uy, ý bảo cô tiếp tục nói.

"Thứ hai, trong sân này có hai cái cây, một xuân một hòe, trồng ở chỗ này là có ngụ ý. Xuân là trường thọ, hòe là phúc lộc. Người nhà quê mê tín, chúng ta huỷ hoại phong thuỷ nhà người ta, cái này cũng phải bồi thường."

"Cái gì?" Phương Lôi Thịnh chân mày cau lại, cảm thấy thập phần vớ vẩn.

"Đây là văn hóa độc đáo của loài người chúng tôi. Gia chủ có ý tốt mà đem một cái sân mới tinh cho mọi người thuê, hai cái cây cũng là tổ truyền, hiện tại có người chết ở chỗ này, lại đã xảy ra hoả hoạn, sân này đã thành hung trạch, nếu không bồi thường đủ tiền, sẽ bị thưa kiện."

"Chúng ta không phải người, chúng ta là sói."

"À, chuyện này có thể không đề cập tới, nhưng di thể người chết không thể tùy tiện mà đặt ở nơi này, tốt nhất là đưa đến sau núi mai táng."

Phong tục của Lang tộc là không nhận xác. Chết ở chỗ nào liền để ở đó, không mai táng, đem một chiếc lá cây ở gần đó nhét vào trong miệng người chết ------ là nghi thức duy nhất của bọn họ.

Tu Ngư Tắc gật gật đầu: "Cái này dễ, chúng ta lập tức làm."

"Trong khoảng thời gian ngắn cũng khó tìm một công việc kiếm được nhiều tiền, các anh buổi tối tiếp tục đào giun, ban ngày cũng đến đó làm. Tôi đi thị trường lao động nhìn xem còn có công việc nào đó thích hợp với các anh không, chuẩn bị tiền đền bù cần thiết, bằng không nơi này không trụ được lâu dài."

"Chúng ta đến nơi đây không phải tới làm công, săn thú là có thể ăn no." Mấy tháng chỉ bắt giun, Tu Ngư Tĩnh sớm đã thấy phìền, "Lại nói -----"

Tu Ngư Tắc lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn liếc mắt một cái, Tu Ngư Tĩnh đành phải câm miệng.

"Thứ 3, cũng là quan trọng nhất, các anh bây giờ tính tóan sao? Giải quyết mâu thuẫn cùng Hồ tộc như thế nào? Hạ Lan huề cho các anh trong vòng 3 ngày rời khỏi Nam nhạc, các anh đi sao?"

Phòng ngủ của Tu Ngư Thanh ở phía bắc của tiểu viện,ở giữa có cửa sổ lớn. Trong viện nếu có người nói chuyện, hai cô gái đều sẽ nghe thấy được.

"Ba ngày? Chúng ta chưa đánh xong đâu! Ai đi còn không biết đâu!" Tu Ngư Tắc nói.

"Nói cách khác, không bao lâu nữa người của Hồ tộc sẽ qua đây?"

"Khẳng định."

"Anh cùng Hạ Lan huề đều bị thương, không phải trước mắt cần phải dưỡng thương đã rồi lại đánh sao?" Đường Vãn Địch nhìn ba cái lỗ vẫn còn nhỏ máu trên người Tu Ngư Tắc, quần áo đều tẩm ướt.

"Xem ai khỏi nhanh hơn." Không biết có phải bởi vì đau đớn hay không, Tu Ngư Tắc hít một hơi, "Không cần lo lắng, thuốc trị thương của Tu Ngư gia ở Sa Lan là tốt nhất."

"Tôi không lo lắng," Đường Vãn Địch hút một hơi thuốc: "Anh có thương tích hay không cũng không liên quan đến tôi."

Ba nam nhân nhìn cô, trong lúc nhất thời đều trầm mặc, nỗ lực mà tiêu hóa theo lời nói của cô.

"Đã khuya rồi, chúng ta đến sau núi đem anh trai và em gái của các người an táng, sau đó đi ngủ." Đường Vãn Địch phủi phủi khói bụi, đứng dậy,đi về phía sau viện.

Nửa giờ sau, ba người lang tộc trở lại hậu viện, Phương Lôi Thịnh đi thẳng về phòng ngủ, Tu Ngư Tắc nhìn Đường Vãn Địch hút thuốc dưới gốc cây, đi đến trước mặt cô: "Vãn Địch, mau lại đây giúp tôi."

Ánh trăng ảm đạm, đèn đường chiếu vào chiếc cằm nhòn nhọn của cô, anh phát hiện mặt cô rất nhỏ, thực gầy, môi hơi mỏng đang mấp máy, một đôi mắt lớn vượt qua tỉ lệ khuôn mặt.

Cô "Ừ" một tiếng.

"Cô biết không, cô rất giống cô nương kiến tộc lớn lên ở Sa lan." Hắn nói.

"Còn có Kiến tộc?"

"Đúng."

"Muốn tôi làm gì?" Cô phun một điếu thuốc, xoay người, "Tu Ngư Tắc?"

"Thương tích của tôi cần được khâu lại, còn cần bôi thuốc nữa -----"

Cô nghiêng đầu, nhíu mày: "Sao anh biết tôi sẽ làm?"

Bọn họ thật sự rất gần. Trong nháy mắt, xuất phát từ bản năng, ánh mắt anh chú ý tới mạch máu nơi phần cổ của có hơi nhảy lên. Anh nhanh chóng đem ánh mắt dời đi: "Cảnh tượng đẫm máu, tôi bội phục cô gan lớn, là một hán tử."

"Ừm." Cô càu nhàu một chút, đem tàn thuốc gạt sang bên cạnh: "Nhưng anh phải cởi nó ra."

Anh vô cùng ngượng ngùng cởϊ qυầи áo, dùng một tấm chăn quấn quanh cơ thể, lại cảm thấy không làm nên chuyện gì.

Ánh mắt cô sắc như dao, chớ nói một thân da thịt, chính là huyết nhục đều ngăn không được.

Đêm lạnh như nước, trong phòng không có bất luận cái gì: máy sưởi, chiếu sáng cũng không tốt, không thể không đem hai cái đèn bàn đặt tới một chỗ. Cô rửa sạch tay, dùng băng gạc sạch sẽ lau một lần trên cơ thể anh, lộ ra rõ ràng miệng vết thương.

Trong một khoảnh khắc, cô bất giác rùng mình.

Không biết hàm răng của Hạ Lan huề có hình dạng như thế nào mà có thể cắn sâu như vậy, mặt trên vết thương còn có hình răng cưa. Máu tươi cơ hồ ào ạt chảy ra bên ngoài, như thế nào đều ngăn không được. Khuôn mặt anh so với thời điểm mới vừa nói tái nhợt hơn rất nhiều, mái tóc xoăn dài đầy bụi đất, mép tóc bên cạnh có nhiều vết máu đen, tóc bị xoắn lại với nhau.

Theo hướng dẫn, cô đổ đầy một chai thuốc dán màu đen vào những lỗ vết thương , sau đó cầm kim chỉ khâu cái lỗ lại. Động tác mềm mại, cô chưa từng làm qua may vá, đem miệng vết thương khâu đến xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như một miếng vá xấu xí. Khâu xong cái lỗ thứ nhất, cô nhìn nhìn, dùng ánh mắt cẩn thận tổng kết rút kinh nghiệm, bắt đầu khâu lỗ thứ hai.

Cái thứ hai liền tốt hơn nhiều rồi.

Anh không hề kêu lên đau đớn, chớp mắt cũng chưa từng chớp một cái. Cô lại biết anh vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt cô chăm chú, có thể cảm giác ánh mắt anh giống như chiếc thang máy từ trên xuống dưới, đi rồi lại dừng ...... Nhưng cô không dao động, hết sức chuyên chú khâu miệng vết thương.

"Đường Vãn Địch, cô đã từng có nam nhân?" Anh đột nhiên hỏi.

"Tôi chán ghét nam nhân." Cô nói.

Anh cười, miệng vết thương bị động đến, ho khan một tiếng.

"Anh tổng cộng có mấy em gái?" Cô hỏi.

"Mười ba người."

"Ồ,vậy sao."

"Nhưng chỉ có Tam muội là thân thiết."

"Thật ư?"

"Tôi là hỗn huyết, mẹ là Hồ tộc, bà là nô ɭệ của cha tôi. Cho nên từ nhỏ tôi đã bị các anh chị em khinh thường, luôn là chịu khi dễ. Chỉ có Tam muội đối với tôi tốt nhất, luôn che chở tôi ...... "

"Cô ấy trước khi chết nói những lời đó ...... " Cô than một tiếng, "Tôi kỳ thật nghe không hiểu lắm, không biết phiên dịch có đúng không."

Anh yên lặng mà cười một tiếng, lắc đầu: "Trên cơ bản đều không đúng."

"Hả?" Thân mình cô đổ xuống, "Thật sao? Tôi là xem sắc mặt cô ấy mà phiên dịch lại."

Thấy vẻ mặt áy náy của cô, anh "Ừm" một tiếng, vỗ vỗ cánh tay cô: "Ở trước mặt kẻ địch, Lang tộc sẽ không cầu xin nhân từ."

"Vậy cô ấy đã nói gì?"

"Muội ấy nói ...... Tự thiêu là vì ngăn cản sự lây nhiễm bệnh dịch đến các tộc khác. Hy vọng bác sĩ Hồ tộc có thể nghiên cứu chế tạo ra phương pháp hữu hiệu, làm các tộc ở Sa lan giảm bớt đau đớn và trở về nhà."

"Cho nên ...... Không đúng nhưng cũng không quá sai biệt?" Khuôn mặt cô lập tức ửng đỏ.

Anh nhìn cô, ánh mắt nhu hòa: "Hiện tại cô cũng không cần phải học."

"Muốn học. Lang ngữ nghe khá hay."

"Phải không?" Anh nhìn cô chăm chú , "Biết lang ngữ "yêu" nói như thế nào không?"

"Nói như thế nào?"

"Ô y."

"Hô y?"

"Không phải. Ô y." Hắn sửa lại, "Lấy hơi từ sau yết hầu tới, giống như muốn thoát hơi ra ngoài, Ô ...... Y."

"Hô ...... Y."

"Ô ...... "

"Hô ...... "

Anh không phiền hà sửa giúp cô cho đúng, hai người "Hô y", "Ô y" hơn một trăm lần ......

Cô một mặt nói chuyện một mặt tiếp tục khâu lại, ngón tay ở trước ngực nhẹ nhàng đưa lên, có vẻ mềm mại dị thường, cố gắng không để chiếc kéo lạnh lẽo chạm vào da thịt anh, giống như sợ anh bị cảm lạnh.

Anh nhận ra cô thực là gầy, đại khái chắc là suy dinh dưỡng, có một bộ ngực nhỏ, bị giấu trong một chiếc áo lông rất to, hoàn toàn nhìn không ra được. Cô phát hiện ánh mắt anh, nhìn anh một cái, không phản đối cũng không tán thành bình tĩnh như nước.

(Ôi, Tắc ca thật là da^ʍ tà quá đi, bội phục bội phục)

Hơi thở của cô cũng nhẹ nhàng mà cúi xuống thổi vào người anh, giống một mảnh lông chim lay động. Tóc cô mềm mại nhẹ nhàng vương ở hai má, chiếc mũi hẹp lại thẳng, một bên mặt rất đẹp, giống như một con đường núi, hai mắt là mặt hồ tĩnh lặng dưới chân núi.

Sau khi khâu xong vết thương, cô nhìn và cuối cùng cũng hài lòng với tay nghề của mình, sau đó cô sử dụng ngón tay để giữ phần còn lại của keo dán, ép nó vào phần miệng vết thương. Cô nhẹ nhàng đến nỗi, anh chỉ có thể cảm nhận được phần thuốc mỡ trên da lành lạnh mà không thể cảm nhận được những ngón tay ấm áp của cô.

Chiếc ghế bên cạnh giường rất thấp, đầu cô càng thấp hơn, mái tóc đen nhẹ nhàng mà chạm gần cổ anh.

Bỗng nhiên, anh vươn tay.

Bàn tay thật lớn bao phủ toàn bộ khuôn mặt cô. Đầu ngón tay sờ vào trán cô, lòng bàn tay chạm đến cằm ......

Ngoại trừ hơi thở ấm ảp và đôi môi ướŧ áŧ, phảng phất cả người cô đều co lại trong bàn tay anh.

"Làm gì?" Cô chặn tay anh.

"Khuôn mặt cô thật nhỏ." Anh nói, "Tôi nhịn không được tưởng tượng một chút."