Nam Nhạc Bắc Quan

Chương 14: Buổi lễ lên ngôi

Lúc Bì Bì và Hạ Lan đến bãi đậu xe sau khi xem phim là đã quá 9h.

Tế ti đại nhân rất kiên nhẫn cùng cô xem hết đoạn phim kết thúc cho đến khi phụ đề xuất hiện và đèn bật sáng mới đứng dậy.

Không khí ban đêm thoang thoảng mùi bơ và ngô thơm ngọt đã làm dịu đi bầu không khí thân mật và căng thẳng giữa hai người.

Bì Bì không đi giày cao gót, ước chừng thấp hơn anh một cái đầu. Đi cạnh Tế ti đại nhân, cô có phần lúng túng.Trong đám đông, các cô gái không giấu diếm ánh mắt dõi theo vị Tế ti đại nhân, ngay cả các chàng trai cũng phải nghiêm túc mà nhìn anh một cái.

Bì Bì không thể không suy nghĩ: Nếu không phải bát tự thuần dương, mấy trăm năm trước cùng Tuệ Nhan có một điểm quan hệ, lúc đi ở trên đường chỉ là gặp thóang qua, Tế ti đại nhân chỉ sợ ngay cả nửa con mắt cũng không thèm liếc cô lấy một cái.

"Làm thế nào anh biết....tôi đang xem phim ở đây?" Bì Bì hỏi.

"Bà nội nói." Anh ấn vào chiếc điều khiển xe từ xa trong tay.

"Anh gieo mùi cho tôi?"

"Ừm." Không có nhiều người trong hội trường, mùi của cô không khó để nhận ra.

Xe của Hạ Lan huề thay đổi một loại kích cỡ, vẫn như cũ là thuần đen, thiết kế dáng thuôn dài, sàn xe rất thấp, kiểu dáng thập phần bình thường. Ghế có màu trắng, trông rất rộng rãi, tay lái bên phải có cái màn hình lớn hơn IPAD.

Anh nhấn một vài lần ở trên để hiển thị điểm đến: Hồ Quan Âm, công viên rừng quốc gia.

Bì Bì ngay lập tức nói: "Hãy đưa tôi về nhà trước."

"Không, cô phải đi cùng tôi đến một bữa tiệc." Anh lấy lại sự hách dịch như trước, không có chỗ để đàm phán.

"Với cái này?" Bì Bì chỉ vào bộ đồ ngủ của mình.

Anh đưa tay ra và rút hai túi giấy lớn từ ghế sau: "Thay cái này vào."

Túi giấy đầu tiên chứa một hộp giấy. Bì Bì mở nó ra và thấy đó là một chiếc váy liền màu xanh da trời, ở giữa dùng một viên ngọc trai thêu lên đóa hoa mẫu đơn. Có một chiếc áo choàng nhung trắng bên cạnh nó, dệt lên những bông hoa phượng màu đen. Túi giấy thứ hai chứa một đôi giày cao gót màu bạc bọc trong một chiếc túi trong suốt.

Cô đỏ mặt: "Anh đã mua nó?"

Anh gật đầu.

Bì Bì thay quần áo xong, cảm thấy rất vừa. Cô chải tóc cẩn thận như đang vẽ một bức tranh, tô đi tô lại son môi trong tấm gương. Cuối cùng, anh nghiêng người đánh giá cô một phen, khóe miệng cong cong: "Khá xinh đẹp."

"Ngày mai chúng ta sẽ ly dị, dù sao tôi cũng muốn tạo cho anh một ấn tượng tốt đẹp." Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, ngữ khí không được tự nhiên, cô mỉm cười ngụy trang: "Chắng mấy khi tôi được đến một bữa tiệccũng không thể để Tế ti đại nhân mất mặt được!"

"Là bệ hạ." Anh sửa lại.

"Cái gì?"

"Tôi đã lên ngai rồi."

Mặt Bì Bì lạnh lùng....

"Tôi không muốn mang cô đến," anh quay lại, trông không vui. "Chắc hẳn cô rất tò mò, có lẽ muốn biết cảm giác là Hoàng hậu của Hồ tộc, ngay cả khi chỉ trong một ngày sẽ như thế nào, phải không?"

"Vâng, hoàn toàn đúng." Bì Bì gật đầu," Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này. Chắc sẽ là một buổi lễ hoành tráng đúng không?"

"Không, chỉ là một bữa tiệc, một số người quan trọng sẽ đến. Cô phải theo sát tôi một cách chặt chẽ."

"Anh muốn tôi...đi theo anh?" Bì Bì nghĩ về Hoa Thanh Kỳ và kịch bản chuẩn bị kỹ lưỡng của cô ta. Nếu như cô đi cùng Hạ Lan, vậy thì kế hoạch của cô ta có phải sẽ thất bại hoàn toàn không?

"Nhìn trí nhớ của tôi này, Tuệ Nhan..." Anh cười mỉa mai.

"Là Bì Bì."

"Xin lỗi, Bì Bì. Cô có phải hay không rất giống người phụ nữ trước kia của tôi... không bao giờ nghe lời tôi."

"Nghe." Bì Bì nhẹ nhàng nói, "Tôi nghe. Tôi sẽ bám anh thật chặt."

Dứt lời tròng mắt chuyển động, bỗng nhiên lại nói, "Này, Hạ Lan Huề, nếu đăng cơ, tôi có phải hay không hẳn là thu được cái gì sắc phong lễ vật nha?"

Những bộ phim trong cung đình không phải đều nói như thế sao? Bì Bì không muốn bất cứ điều gì, chỉ cần hạt mị châu.

"Được."

Tế ti đại nhân không do dự, ngay lập tức lấy ra một thứ từ trong túi của anh: đó là một dạng ngọc bích cổ đại kỳ lạ. Một đầu viên, một đầu tiêm, màu sắc nhuận thấu, bạch nếu nõn nà, đuôi đoan hơi hơi thượng chọn, như răng nanh sắc nhọn.

Bì Bì nhớ rõ năm đó bọn họ lần đầu tiên ở đáy giếng phơi ánh trăng, Hạ Lan huề trước ngực liền mang viên ngọc kia. Trước khi cô đi Yến Vương mộ mấy ngày, cô thấy anh đem ngọc tháo xuống, bỏ vào một cái hộp cất trong ngân hàng.

"Này không phải Tuệ Nhan tặng cho anh sao?"

"Phải. Cô có thích nó không?"

"Thích----"

"Tuệ Nhan đã qua đời rồi." Anh một mặt nói một mặt đánh tay lái, "Tặng cô, coi như một món quà lưu niệm."

Cô lặng lẽ cầm lấy nó, đeo vào cổ.

Ngọc ở trong tay là ấm áp, mang đến trước ngực lại một mảnh lạnh lẽo, giống bầu trời tái nhợt ánh trăng.

Qua nhiều năm, Bì Bì cũng học được cách đọc hiểu suy nghĩ của Tế ti đại nhân, trầm mặc giấu trong sự im lặng, phẫn nộ chỉ tâm nguyện để trong đầu, cùng mỉm cười khi nhảy lên trước mắt quang trung hy vọng.....

"Cô đang nghĩ gì vậy?" Anh hỏi.

"Mọi thứ vẫn chưa kết thúc." cô thì thầm.

"Đây có vẻ như một câu mà tôi rất thích."

"Phải." Bì Bì nhẹ nhàng nói " Là anh nói với tôi." Chiếc xe chạy nhanh về phía tây.

Buổi tối bên hồ đã được thắp sáng bởi một đống lửa.

Cây lê mọc trên nền tuyết trắng, lan can bên đường, bên hồ những cây cầu treo đủ loại kiểu dáng dải lụa rực rỡ cùng đèn l*иg.

Bì Bì tính toán trong lòng, lần này tụ hội tới gần trăm người, so bốn năm trước nhiều hơn vài lần. Tổ chức cũng càng tỉ mỉ, có chuyên môn đầu bếp hòa phục vụ đoàn đội. Nhưng hình thức thật ra không có gì biến hóa, chủ yếu là ăn uống nướng BBQ, nói chuyện phiếm chơi bóng, cũng có ca hát khiêu vũ....

Trên đường đến bữa tiệc, Hạ Lan Huề đang phổ biến lịch sử cho Bì Bì: "Chợ đèn hoa bắt đầu từ Hán triều hiến tế Thái Ất Chân Nhân. Thời Đường cóthượng nguyên tết hoa đăng, cảnh vân hai năm tháng giêng mười lăm, người Hồ bà đà thỉnh cầu bậc lửa ngàn trăm đèn, dẫn tới Duệ Tông tự mình đến an phúc trên cửa quan khánh.....Huyền tông định ra thời điểm ba ngày hội đèn l*иg, Bắc Tống Thái Tổ thời kỳ đó lại tăng thêm hai ngày. Rồi tới Minh triều, tết Thượng Nguyên đã biến thành mười ngày. Ban ngày khai trương, thượng lữ từ các nơi đều tới, kín người hết chỗ, ngựa xe đều tắc, bởi vì có rất nhiều đồ cổ, ta thường xuyên đi dạo. Đang lúc hoàng hôn liền bắt đầu đốt đèn, thẳng đến hừng đông. Ca vũ xiếc ảo thuật, náo nhiệt phi phàm -----"

"Có rất nhiều phụ nữ?" Bì Bì hỏi.

"Nhiều cực kỳ. Chúng tôi cạnh tranh để đi ra ngoài, đều nói xem đèn có thể tiêu tan đi bệnh. Thậm chí trộm cắp vàng bạc thời điểm đó quan phủ không truy xét."

Hai người một mặt nói chuyện một mặt hướng bên hồ đi đến. Không ngừng có người lại đây cùng Hạ Lan huề chào hỏi, tư tế đại nhân thuận tiện cũng sẽ giới thiệu Bì Bi. Cô xem như lần thứ hai tham dự lễ hội, một ít người đã từng gặp qua cô, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Làm Hoàng Hậu, công việc cùa Bì Bì kỳ thật rất đơn giân, chủ yếu là phối hợp Hạ Lan huề không ngừng "Chúc phúc" mọi người. Sau khi ban phước cho hầu hết mọi người, nàng phát hiện Hoa Thanh Kỳ vẫn luôn không xuất hiện. Nhưng thật ra gặp qua bảy tám người họ "Hoa" , xét thấy Hoa liễu đèn tộc thế gia vọng tộc, những người này hơn phân nửa là các ca ca tỷ tỷ của Hoa Thanh Kỳ.

Chẳng lẽ.....Nàng còn ở bên hồ chờ Hạ Lan?

Bì Bì đói bụng, liên tục lôi kéo Hạ Lan Huề vào lò nướng và gọi hai xiên đậu hũ, mới vừa ăn một miếng, một người mặc bộ đồ Tây màu xám bạc hướng hai người đi tới.

Người tới vóc dáng không cao, gầy nhưng rắn chắc, chiếc trán cao dơ ra cơ hồ chiếm cứ một nửa khuôn mặt. Dư lại ngũ quan nhưng thật ra thập phần tiểu xảo mà tinh xảo, môi hơi mỏng khiến cho người ta cảm giác tốc độ nói của anh rất nhanh.

Hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau.

"Bì Bì, đây là Hoa Lâm. Tộc trưởng tộc Liễu Hoa đèn." Hạ Lan huề nói, "Quan Bì Bì, vợ tôi."

"Xin chào."

Hoa Lâm mỉm cười mà nhìn Bì Bì, qua vài giây, mới nói: "Thật là người phụ nữ tốt."

Hắn nói rất chậm, ngay cả chào hỏi một cái cũng là cân nhắc từng câu từng chữ, Bì Bì nhớ tới nhân vật trong bộ phim hoạt hình.

"Nghe Thanh Kỳ nói, là phu nhân tự mình đến Trầm Châm đem nàng cứu ra?"

"Ah...vâng."

"Quá cảm tạ ngươi." Hoa Lâm chậm rì rì địa đạo, "Ngày khác thỉnh phu nhân nhất định đến hàn xá, nếm thử thân thủ làm bún tàu của ta."

"Vâng, vâng."

"Thanh Kỳ không cùng ngươi lại đây sao?" Hạ Lan huề nhìn nhìn bốn phía, hỏi.

"Nàng ở bên kia." Hoa lâm chỉ chỉ hồ mặt đông, "Cùng mấy tỷ tỷ ở bên nhau."

"Ồ."

"Ai, nàng ở Trầm Châm đã bị nhốt mấy trăm năm, trở về bị bệnh hai tháng...... Ta cảm thấy nàng hiện tại nói chuyện đều có điểm nói năng lộn xộn."

Sau đó Hoa Lâm liền ngơ ngẩn mà nhìn Hạ Lan huề, bộ dáng rất lo lắng sốt ruột.

Tư tế đại nhân nghĩ nghĩ, đành phải nói: "Ta đi xem nàng."

"Làm ơn, thỉnh ngài giúp ta khuyên nhủ nàng ----- Nàng chỉ nghe lời ngươi."

Hạ Lan huề đang muốn há mồm, Hoa Lâm cười cười quay sang Bì Bì nói: "Nghe nói phu nhân dưỡng hoa rất có tâm đắc, có thể thỉnh giáo một chút không?"

Lúc đó Hạ Lan đang đứng ở sau lưng Hoa Lâm, liều mạng hướng Bì Bì đưa mắt ra hiệu, nhưng cô cự tuyệt, Bì Bì sờ sờ đầu, nói: "Được thôi. Nói đến dưỡng hoa, ngươi cũng đừng trách ta không dừng được miệng, đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống ------"

Lời còn chưa dứt, Hạ Lan huề một tay đem cô túm đến bên người: "Dưỡng hoa thật sự không vội. Bì Bì khuyên người lại rất có kinh nghiệm, lại đây giúp ta cùng nhau khuyên đi."

Hai người cùng nhau hướng bên hồ đi đến.

Hạ Lan huề giận sôi máu: "Quan Bì Bì, cô muốn làm gì? Ngàn vạn lần dặn dò là cô phải gắt gao đi theo ta, nhưng cô lại xem đó như gió thoảng bên tai a!"

"Anh không nghe ý tứ rõ ràng của Hoa Lâm sao? Hắn là muốn anh một mình cùng muội muội hắn."

"Quan Bì Bì ------ Hồ tộc sự tình thực phức tạp, nhất thời cùng cô giải thích không rõ. Ở thời điểm này hết thảy đều không thể nói rõ, cô có thể hay không nghe ta nói, chiếu theo chủ ý của ta mà làm?"

Bì Bì thấp giọng rống lên: "Không thể! Như thế sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Hoa Thanh Kỳ, điều này sẽ ảnh hưởng đến ý thức của cô ấy."

" ...... Cảm xúc gì?"

Bì Bì không hé răng, suy nghĩ về sự xấu hổ sắp tới, đặt mông ngồi ở trên cỏ, lại bị Hạ Lan huề nắm lỗ tai đứng lên.

"Theo ta đi."

Bên hồ sương trắng tràn ngập, mơ hồ có thể thây một vài phụ nữ da trắng đang ríu rít mà nói chuyện. Thấy Hạ Lan huề, sôi nổi mà tản ra.

Bì Bì cảm thấy cảnh tượng tại thời điểm này thậm chí còn mang tính nghệ thuật hơn là mô tả trong kịch bản.

Cách đó không xa dưới ánh trăng, có một nhân vật yểu điệu thân ảnh, tóc dài phiêu phiêu, dải lụa tung bay. Chiếc váy màu trắng bị gió đêm che phủ.

Ban đầu cô nhìn hồ nước một cách chăm chú, nghe thấy được tiếng bước chân, chậm rãi nhìn bọn họ.

Trái tim Bì Bì đột nhiên chìm xuống....

Cô phát hiện Hạ Lan huề ngơ ngẩn, rõ ràng bước chân bước nhanh hơn, phảng phất như muốn xem khuôn mặt nàng. Hoa Thanh Kỳ lùi về phía sau một bước, tựa hồ muốn cho đám sương mù lưu lại bọn họ hình ảnh gian tà này.

"Hạ Lan, lâu rồi không gặp."

"Cô thế nào, Thanh Kỳ?"

"Rất tốt, anh trai tôi... ở bên đó."

"Đã chào hỏi qua."

"Ồ."

"Sao cô không qua đây... Ăn chút đi? "

"Tôi cho rằng...... anh không muốn nói chuyện với tôi."

"Tại sao?"

"Bởi vì cuối cùng tôi cũng hiểu một điều."

"......"

"Anh không yêu Thẩm Tuệ Nhan."

Đột nhiên, khuôn mặt Hạ Lan Huề nổi lên một làn khí xanh.

"Người chỉ là muốn được thực hành chứng trầm cảm."

"....."

"Đối với người mà nói, thời gian quá nhiều, nhân sinh cũng quá dài, qua đi, hôm nay, tương lai ------ đều mất đi ý nghĩa. Là Tuệ Nhan lần đầu tiên làm ngươi cảm nhận được cái gì là chết, kết thúc cuộc sống là gì, làm ngươi nếm trải được nỗi đau của cái chết. Vì thế ngươi liền nghiện rồi. Một lần lại một lần mà tìm kiếm nàng, một lần lại một lần mà thể nghiệm cái chết." Nàng nhìn hắn mà nói, "Bởi vì chỉ có chết mới có thể làm ngươi nhân sinh tràn ngập ý nghĩa! Chỉ có -----"

Một bóng người bỗng nhiên nhào tới, không đợi Bì Bì kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Hạ Lan huề đôi tay đã gắt gao đặt lên cổ Hoa Thanh Kỳ, cơ hồ muốn đem cả người nàng xả thành hai đoạn! Bì Bì không màng tất cả mà tiến lên, dùng sức của tay cô mà bẻ ra, và cắn mạnh vào cánh tay anh. Chợt nghe "Phanh" một tiếng, Hạ Lan huề buông Hoa Thanh Kỳ ra, một tay đem Bì Bì túm đến trước mặt, đột nhiên xé quần áo của cô, bàn tay chạm vào bụng cô, năm ngón tay vừa thu lại, liền phải mổ bụng -----

Bì Bì hét lên một tiểng: "Hạ Lan huề!"

Có lẽ cô hét với thanh âm quá lớn, đê-xi-ben quá cao, tư tế đại nhân bỗng nhìn ngẩn người, vội vàng thở dốc hai tiếng, buông lỏng tay ra, mờ mịt nhìn nàng, giống như không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Bì Bì đang muốn chất vấn hắn có phải điên rồi hay không, trong nháy mắt, người đã biến mất.

Bì Bì vội vàng mặc xong quần áo, bò đến bên người Hoa Thanh kỳ. Nhìn thấy cô ấy nhẹ nhàng ngã trên mặt đất, cả người giống như một sự sụp đổ. Bì Bì dùng sức vỗ vỗ nàng mặt: "Thanh Kỳ! Thanh Kỳ! Thanh Kỳ, ngươi tỉnh lại đi?"

Nàng mặt không có huyết sắc, trên cổ vẫn còn dấu ấn của một bàn tay, bộ dáng này tuyệt đối không giống như đang đóng kịch....

"Tôi đã thành công, Bì Bì," Hoa Thanh Kỳ nhẹ nhàng nói, "Hắn bắt đầu hận tôi. "

"Hận cô? ...... Hận cô làm gì?"

"Tôi là Tuệ Nhan." Hoa Thanh Kỳ nói, "Hắn bắt đầu hận Thẩm Tuệ Nhan. Bước đầu tiên thành công!"

"Ta nhổ! Ngươi là đồ thần kinh, ngươi cùng Hạ Lan huề đều là kẻ thần kinh." Bì Bì câm lặng nhìn trời, ở trong lòng chửi ầm lên. Cô vén váy xem xét thương thế của chính mình. Phần bụng phía trên có một khối bản in lòng bàn tay màu tím, chính xác vô cùng mà ấn ở ngay lá gan.....

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao Đông Linh lại đưa cô ấy thả Hoa Thanh Kỳ ra.

Xem ra tư tế đại nhân sớm muộn gì cũng sẽ ăn cô.