Quyển 5.
------
Trả thù ngọt ngào của Ngọc Thuần
Tuy nhiên, lúc này phía dưới Trương Đông đang căng cứng, làm sao anh sẽ cho Trần Ngọc Thuần nghỉ ngơi. Thừa dịp cô không kịp phản ứng, hai tay anh đã tháo dây đai và kéo mạnh chiếc áo choàng nhăn nheo trên người cô. Cơ thể mê hoặc liền bại lộ trong không khí.
Cơ thể màu trắng ngọc bích lộ ra, ý lạnh ngay lập tức khiến Trần Ngọc Thuần ưm một tiếng và nhìn Trương Đông bằng đôi mắt mờ nhạt.
Khi nhìn thấy khao khát mãnh liệt trong đôi mắt của Trương Đông, Trần Ngọc Thuần không biết tại sao cô lại có một niềm kiêu ngạo cùng vui sướиɠ, không khỏi ưỡn bộ ngực cao hơn một chút.
Bộ ngực đầy đặn mềm mại run rẩy, núʍ ѵú hồng đã sung máu, có thể hình dung được nụ hôn mãnh liệt kia đã tác động như thế nào đối với Trần Ngọc Thuần . Mặc dù đây là lần thứ hai, nhưng bây giờ cô có thể cảm nhận được những mỹ diệu của tìиɧ ɖu͙©.
Trương Đông nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không được đưa tay ra và nắm lấy núʍ ѵú mềm mại. Cảm giác đàn hồi và hấp dẫn khiến Trương Đông tự hỏi làm thế nào để mô tả nó.
“ ưm, anh Đông ... “ Trần Ngọc Thuần mê Lâm Yến hừ một tiếng.
Nhìn vào bộ ngực của mình đang bị Trương Đông đùa giỡn, tác động thị giác khiến cơ thể Trần Ngọc Thuần run rẩy, mà lòng bàn tay thô ráp của Trương Đông đang nắn bóp nó một cách thô lỗ, mang lại cảm giác mạnh mẽ khiến cô cảm thấy giữa hai chân ngày càng ẩm ướt.
“ bảo bối, cơ thể của em rất tốt. “ Trương Đông vừa nói vừa nhìn Trần Ngọc Thuần trong vòng tay, nghĩ: trạng thái quần áo lộn xộn này đôi khi còn thú vị hơn cả tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Dưới chiếc áo choàng tắm là thân hình trắng như pha lê của Trần Ngọc Thuần , một đôi chân thon thả run rẩy vì động tình, lúc này cô chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, che đi vùng thần bí nhất, nhưng cũng lộ ra một sự cám dỗ.
Đồ lót màu trắng như tuyết trông rất ngây thơ, che phủ vùng phấn nộn của Trần Ngọc Thuần, để cho người ta tràn ngập mơ màng, càng chết hơn nữa là đôi chân cô hơi mở ra, và anh có thể thấy rõ một chút ẩm ướt ở giữa qυầи ɭóŧ.
Vừa nghĩ đến mình sẽ tự tay cởi xuống trên chiếc qυầи ɭóŧ này, Trương Đông liền hưng phấn, hận không được tru lên một tiếng, và bỏ qua quá trình tán tỉnh, trực tiếp cắm vào cơ thể ngây ngô gợi cảm của cô ấy.
“ Anh... “ Trần Ngọc Thuần điệu đà kêu một tiếng, hơi thở ngày càng trở nên rối loạn.
Trương Đông nhịn không được, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú của Trần Ngọc Thuần, rồi liếʍ và nếm thử vị ngọt của núʍ ѵú.
Khi Trương Đông mυ'ŧ núʍ ѵú, Trần Ngọc Thuần đột nhiên hét lên và cơ thể cô run lên vì phấn khích.
Tiếng thở khò khè của Trần Ngọc Thuần ngày càng trở nên cấp bách hơn, nhắm mắt lại, say sưa hưởng thụ sự vuốt ve sự dịu dàng của Trương Đông, một đôi bàn tay nhỏ chỉ có thể ấn vào đầu Trương Đông. Ngoài trừ tiếng thở dốc, cô chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ mơ hồ.
Bàn cùng miêngj Trương Đông được sử dụng để chơi cặρ √υ' mỏng manh, đem bầu sữa ngọc làm tròn rồi lại dẹt, Trần Ngọc Thuần bị choáng bởi cái lưỡi linh hoạt đang liếʍ hai quả dâu tây xinh đẹp được trồng trên đó, lúc sau anh mới bất đắc dĩ nhìn lên. Sau khi liếʍ răng, dường như Trương Đông vẫn có thể ngửi thấy mùi nhũ hương đầy đủ. Hương vị tuyệt vời tiến vào khoang mũi kí©ɧ ŧɧí©ɧ các hormone mở rộng.
Nhìn vào hai núʍ ѵú to như hạt đậu nành, chúng dính đầy nước bọt. Trương Đông mỉm cười hài lòng và nhịn không được tiếp tục véo.
“ Anh đông, ngứa ngáy, thật thoải mái ... “ Trần Ngọc Thuần rêи ɾỉ, đôi mắt cô nửa mê nửa tỉnh khiến người ta cảm thấy duyên dáng hơn.
Trần Ngọc Thuần thổ khí như lan ( hơi thở như hoa lan ), để cho người ta hận không được nhét côn ŧᏂịŧ vào cái miệng nhỏ của cô ấy và tận hưởng độ ẩm ấm áp không thể so sánh này.
“ hắc hắc, vậy để anh giúp em thoải mái và dễ chịu ... “ Giọng nói của Trương Đông hơi khàn khàn, nhìn vào đôi mắt mê đắm của Trần Ngọc Thuần , chỉ cần véo nhẹ vào, cô sẽ trở thành con cừu non để mặc anh trêu đùa.
Khi tay của Trương Đông chạm vào bụng dưới của Trần Ngọc Thuần , Trần Ngọc Thuần vẫn còn bị cuốn hút bởi những cảm xúc, đột nhiên bùng cháy và phản kháng yếu ớt để ngăn cản Trương Đông thành công.
Trương Đông sửng sốt một chút, phản ứng không kịp.
Mặc dù toàn thân Trần Ngọc Thuần vẫn mềm nhũn, nhưng cô vẫn tìm cách thoát khỏi vòng tay của Trương Đông.
Trần Ngọc Thuần thở hổn hển, khuôn mặt say sưa với một nụ cười, tạo ra một cái nhìn dịu dàng, và nói với giọng nói đáng thương: “ anh, bây giờ không phải lúc, Nan Nan đi ra nhìn thấy thì phải làm sao? “
“ Chết tiệt! “ Trương Đông đột nhiên chết lặng, nhịn không được bật mồm, nghĩ: anh đã sắp cởϊ qυầи ra, mà em vẫn nói những thứ này? Loại thời điểm tên nằm trên dây thế này, đừng nói là Nan Nan đã ra ngoài, ngay cả ông già hiển linh cũng không thể ngăn!
Trương Đông có một ngọn lửa bùng cháy trong ngực. Là một người đàn ông, anh biết chuyện này không thể chịu được, sợ rằng cách tốt nhất là cắt đứt côn ŧᏂịŧ. Chứ không có cách nào khác để ngăn chặn ngọn lửa này. Đàn ông trong trạng thái này đều là tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, đâu có thể lo lắng nhiều như vậy?
“ Đừng, người ta thực sự không dám. “ vẻ ngoài Trần Ngọc Thuần mang một vẻ yếu đuối, giọng nói ngọt ngào khiến cho việc từ chối thực sự khó khăn, nhưng không khó để từ chối yêu cầu của cô, anh rất muốn nhấn cô xuống và dậy dỗ thật tốt.
Mặc dù Trần Ngọc Thuần có vẻ ngoài thanh tú nhưng cơ thể rất quyến rũ, đặc biệt là một cặp sữa dịu dàng vẫn run rẩy vì lời nói của cô. Núʍ ѵú nhỏ thanh tú đầy nước bọt của Trương Đông, hai quả dâu tây ửng hồng. Khi anh thấy đồ lót màu trắng của cô bị ướt, nó đã khiến Trương Đông không thể ngăn được ngọn lửa đang cháy.
“ Ngọc Thuần, từ khi nào em học được những thứ này hả? “
Trương Đông cảm thấy buồn bực, nhưng anh vừa nghĩ thì liền hiểu. Đây là sự trả thù của Trần Ngọc Thuần, cô hoàn toàn cố ý. Trương Đông nghĩ: Ngọc Thuần đang trả thù vụ mình bắn vào miệng cô trên chuyến xe! Nhưng em cũng nên biết là Nan Nan phá đám, em không thể trút giận lên anh được!
Trần Ngọc Thuần điềm đạm đáng yêu cười thầm. Sự thỏa mãn khi âm mưu được thực hiện khiến cô rất hạnh phúc, nhưng cô cũng có chút khó chịu khi nhìn thấy Trương Đông khó chịu.
Trần Ngọc Thuần thích kiểu tán tỉnh này, cũng thích sự âu yếm vuốt ve của Trương Đông với cô ấy, nhưng dù sao cô vẫn có trái tim trẻ con, và không thể tránh khỏi rằng sẽ có khoảng thời gian nghịch ngợm. Bây giờ, biểu hiện của Trương Đông khiến cô mừng trộm, nhưng cũng có chút bối rối không thể giải thích được.
“ Quên nó đi, đã không được đành chịu đựng. “
Trương Đông nhìn chằm chằm vào cái lều dựng lên giữa hai chân, khịt mũi yếu ớt, dựa lưng vào ghế sofa, ngay lập tức đưa ra một khuôn mặt đần thối.
“ Anh, đừng như thế. “
Trần Ngọc Thuần đột nhiên luống cuống và tiến tới ngồi xổm trên thảm. Cô dùng vυ' mềm xoa xoa chân Trương Đông, bàn tay nhỏ nhắn lắc nhẹ vài cái theo đùi của Trương Đông, rồi nói với vẻ nũng nịu: Khi ở trên xe anh trêu chọc người ta, lại không để người ta trêu chọc lại sao? “