Lúc này, hơi thở của Trần Ngọc Thuần hơi gấp gáp, nhìn màn hình không chuyển mắt. Khuôn mặt đỏ như máu, và sương mù mờ nhạt trong mí mắt. Dù sao cũng là lần đầu xem loại AV này, bì kí©ɧ ŧɧí©ɧ là điều dễ hiểu.
Trần Ngọc Thuần cảm thấy nhịp tim sắp nhảy ra, toàn thân nóng lên. Cô bất an và vặn vẹo cơ thể một cách khó chịu. Khi ngẩng đầu lên thì ngay lập tức thấy khuôn mặt bỉ ổi của Trương Đông, lập tức cắn răng, không nặng không nhẹ bóp Trương Đồng một cái, nói: “ Nhìn cái gì! “
“ Ngọc Thuần xinh đẹp, nên anh mới nhìn. “ Trương Đông cười khẩy, một lần nữa lại gần Trần Ngọc Thuần, rồi hạ giọng mở miệng, hơi nóng gần như trực tiếp thổi vào trên đôi tai đỏ của cô.
“ Ghét! Không, đừng nhìn cái này. “
Trần Ngọc Thuần đột nhiên run rẩy, cảm thấy toàn thân rã rời, trốn tránh không dám nhìn vào Trương Đông, cô tháo tai nghe và ném nó cho Trương Đông.
Rốt cuộc, tâm trí của Trần Ngọc Thuần chưa ổn, không biết gì và cũng có tò mò về tìиɧ ɖu͙©. Những hình ảnh kí©ɧ ɖụ© này đã mang tới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ với cô ấy, những tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ truyền vào tai cô, sự phấn khích tột độ khiến cô vô cùng khó chịu, cảm thấy cơ thể nóng lên, không thể nói nó không thoải mái, nhưng thật khó chịu.
Trần Ngọc Thuần nheo mắt quay khuôn mặt nóng bỏng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hô hấp rối loạn và đôi tai của cô đang đỏ chót.
Trương Đông cười da^ʍ một tiếng và ngửi mùi hương con gái mờ nhạt trên cơ thể Trần Ngọc Thuần. Trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu. Anh đặt máy tính bảng xuống và lén đυ.ng lên nó.
Trương Đông nhịn không được, cơ thể trực tiếp dán lên, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Trần Ngọc Thuần qua lớp áo mỏng manh. Tay phải vòng qua sau lưng ôm lấy eo cô, giữ cô với tư thế mờ ám trong l*иg ngực.
“ làm gì? “ Giọng nói của Trần Ngọc Thuần thấp xuống, và cẩn thận nhìn Trần Nan, thấy cô vẫn còn ngủ say liền ưỡn eo một chút, để cho Trương Đông ôm cô ấy, khuôn mặt xinh đẹp giống như một quả táo đỏ, trông càng đáng yêu hơn.
“ tiểu bảo bối, để anh hôn một cái chứ? “ Hơi thở của Trương Đông cũng hơi nặng nề, lúc nói chuyện, hơi thở thổi trên tóc cô.
“ Không, Nan Nan đang ở đây! “ Trần Ngọc Thuần quả quyết, nhút nhát trợn đôi mắt sắc sảo nhìn Trương Đông, có chút lo lắng, nhưng không có sức chống cự, đành phải ngoan ngoãn dựa vào cánh tay của Trương Đông.
Muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào a! Còn nhỏ mà đã chơi trò này, đúng là muốn lấy mạng già mà. Nhìn khuôn mặt rụt rè và lo lắng của Trần Ngọc Thuần, Trương Đông đột nhiên lâng lâng, nhịn không được kéo cô lên cơ thể mình, mãnh liệt hôn lên cái miệng nhỏ bé mịn màng của cô, nếm nó một cách thoải mái.
Trần Ngọc Thuần khịt mũi và ngoan ngoãn nhắm mắt lại, có lẽ vì môi trường này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô ấy lo lắng đến nỗi hơi cứng người, một lúc lâu cô ấy mới từ từ mở cái miệng nhỏ ra, và bàn tay ngọc bích run rẩy trên vai Trương Đông. .
Trương Đông hôn nhẹ một lúc, rồi anh đưa lưỡi vào miệng Trần Ngọc Thuần, nắm lấy cái lưỡi đinh hương của cô và mυ'ŧ nó một cách thoải mái.
Dưới sự trêu chọc thô bạo của Trương Đông, Trần Ngọc Thuần đột nhiên thở dốc, ô một tiếng, say sưa trong cảm giác tuyệt vời này, và lưỡi cô bắt đầu phản ứng lại dưới sự trêu chọc của Trương Đông.
Trương Đông giữ Trần Ngọc Thuần và tận hưởng sự hấp dẫn của cô gái mới lớn. Trần Ngọc Thuần cũng đắm chìm trong đó. Tuy nhiên, hành động của cả hai đều thận trọng, không dám gây ồn ào, loại cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất thường, nhưng lại không thể tận hứng nên có phần khó chịu.
Sau một nụ hôn dài, Trần Ngọc Thuần nhỏ giọng a một tiếng và vội vàng che cái miệng nhỏ lại.
Hơi thở của Trần Ngọc Thuần trở nên cực kỳ gấp rút, bộ ngực phập phồng lên xuống cùng với hơi thở, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt đầy hơi nước do động tình.
Trương Đông vẫn chưa thỏa mãn liếʍ môi một cái và nhìn vẻ ngoài động tình của Trần Ngọc Thuần. Trái tim anh ngày càng ngứa ngáy, anh ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói, “ Ngọc Thuần, có thoải mái không? “
Sương mù trong mắt Trần Ngọc Thuần như nhỏ giọt xuống, bị Trương Đông trêu chọc một cái. Cô gật đầu theo bản năng và ngay lập tức sợ hãi, nhìn xung quanh.
Trương Đông đột nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng và nhịn không được thì thầm dụ dỗ: “ em có muốn thử cảm giác này một chút không? Đừng lo lắng, miễn là em cẩn thận, sẽ không có ai phát hiện ra chúng ta đang làm gì. “
“ Đừng. “ Trần Ngọc Thuần nào có can đảm như vậy, lập tức lắc đầu hoảng loạn, nhìn sang Trần Nan, khuôn mặt thậm chí còn lo lắng hơn. Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một cô gái mới lớn, da mặt mỏng và rụt rè, bí mật hôn trộm một cái thì còn được, chứ thực sự muốn cô cùng làm bậy với Trương Đông trong tình huống này, cô thực sự không dám.
“ Đừng sợ, sẽ không ai nhìn thấy đâu. “ Thật ra, Trương Đông cũng bất an, lo lắng không phải là giả, dù sao Trần Nan cũng đang ở bên canh, anh không chắc chắn. Nếu cô nhìn thấy cảnh này, đó không phải là điều tốt.
Lý trí nói với Trương Đông rằng loại yêu đương vụиɠ ŧяộʍ này là không phù hợp, nhưng sự ham muốn đang trỗi dậy trong tâm trí anh, và Trương Đông không sẵn sàng từ bỏ nó quá dễ dàng.
Trần Ngọc Thuần đỏ mặt và rõ ràng muốn thuyết phục anh rằng điều đó là không thể. Bên cạnh đó, cô ấy đang ăn thuốc chống viêm. Phía dưới vẫn chưa lành hẳn. Ngay cả khi Trương Đông cực kỳ xúc động cũng không được làm bậy.
“ Anh, đừng như vậy được không? em sợ. “ Trần Ngọc Thuần lo lắng muốn khóc, sợ hãi kéo tay Trương Đông ra và nói một cách đáng thương: “ chờ đến thành phố, lúc ở một mình thì anh muốn làm gì cũng được. Em hứa với anh, nhưng ... em không thể làm điều đó ở đây! “
“ Tốt, tốt, đừng sợ. “ Trương Đông cũng rất bốc đồng, dù biết rằng không thể vụиɠ ŧяộʍ trong một môi trường như vậy, nhưng trái tim anh vẫn không sẵn lòng, sau khi giữ cô an ủi, cái lưỡi liền liếʍ vào cái tai nhỏ của cô và nói: “ bảo bối, Anh sẽ không làm khó em, nhưng em có phải nghe lời của anh, biết không? “
“ A ... “ Trần Ngọc Thuần rêи ɾỉ một tiếng, nhưng ngay lập tức ngậm lấy miệng lại và trừng mắt với Trương Đông. Bời vì khi Trương Đông nói, anh đã thè lưỡi và liếʍ dái tai cô. Cô đột nhiên run rẩy và bị ảnh hưởng bởi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, chưa kể đến cơ thể cô vẫn rất nhạy cảm.
“ ngoan nào. “ Trương Đông cười nhếch mép, xoa xoa đôi bàn tay ra vẻ sắp Bá Vương Ngạnh Thượng Cung.
“ Anh Đông, anh muốn làm gì? “ Giọng nói của Trần Ngọc Thuần run rẩy, nghe có vẻ yếu đuối khiến người ta hận không thể ngay lập tức ấn cô xuống dưới cơ thể để dậy dỗ một phen.
“ Đi nào, anh không cởϊ qυầи áo, đừng lộn xộn. “ Trương Đông lườm Trần Ngọc Thuần, một tay anh từ từ nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cứng ngắc của cô và ấn nó vào cái lều của mình, rồi thở hổn hển nói: “ Nhưng Anh rất khó chịu, hãy làm em trai anh cảm thấy thoải mái? “
“ Anh, thực sự không thể, em không dám. “ Tay Trần Ngọc Thuần cứng đờ và không dám cử động. Khi cô nói, cô gần như phát khóc, và nghĩ rằng Trương Đông khăng khăng đòi làʍ t̠ìиɦ với cô ở đây