Trương Đông không thể không mắng thầm một tiếng. Hắn nghĩ: Không có gì lạ khi tên lái xe đó bán chai nước khoáng cho mình với giá 3 đồng.Thật sự đã bị hố một lần.
Cái gọi là khu đô thị mới ở thị trấn thực sự không thua kém gì vùng ngoại ô của nhiều thành phố lớn. Cái gọi là “ phồn hoa “ cũng chỉ là đường rộng hơn một chút, cửa hàng nhiều hơn một chút, và ít nhất tốt hơn so với thành phố cũ là trên đường không có nhìn thấy phân bò ở khắp mọi nơi, và không có gà nhà và chó đất chạy xung quanh.
Đây cũng là một thành phố mới? Trương Đồng không nói nên lời.
Người dân ở đây mặc quần áo giống như một thị trấn vào những năm 80 của thế kỷ trước. Các cửa hàng bên lề đường rất cũ, và các đồ trang trí thô sơ trông thực sự không có gì đặc sắc.
Chiếc xe máy dừng lại chậm chạp, người đàn ông trung niên lái xe quay lại và nói: “ Nó ở đây. “
Cuộc hành trình không ngắn. Mặc dù địa phương hắn đến có vẻ cũ nát, nhưng ước tính giá vé không thấp và sẽ có giá khoảng mười nhân dân tệ.
Trương Đông ra khỏi xe và nhìn lên. Anh ta đột nhiên mỉm cười và không nói nên lời.
Con phố này thực sự là một nơi khá tốt, nó rất náo nhiệt và được giăng đèn ở khắp mọi nơi, nhưng nó vẫn có một chút lạc hậu. Cái gọi là “ khách sạn tốt nhất “ có vẻ cũ nát, những viên gạch trên tường đã biến mất, cao thấp không đều, làm thế nào cũng nhìn ra nó rất dột nát.
Cửa vào là một cửa đẩy kiểu cũ, không có người phục vụ, các bậc thang rất ngắn, cái nơi khỉ ho cò gáy này mà dám gọi là “ khách sạn ”?
Trương Đông thở dài và bước vào. Ngay khi anh đẩy cánh cửa kính bẩn thỉu ra, lập tức có những âm thanh chói tai ập đến. Đó là tiếng của mạt chược, rất ồn ào và rất chói tai.
Trương Đông kiểm soát cảm xúc của mình và đi đến quầy. Anh hỏi vài câu chán nản: “ tiểu thư, tôi muốn một phòng đơn. “
“ Ai là tiểu thư! Anh mới là tiểu thư! “
Đại thẩm to lớn trong quầy không hài lòng và trợn mắt với Trương Đông, giọng điệu của bà ta không có vẻ chào đón. Cầm một chiếc điện thoại kiểu cũ có nút trên tay, không biết là đang móc nối với anh chàng nào.
“ Xin lỗi, có còn một phòng đơn không? “
Trương Đông vô cùng kiệt sức, đối với thái độ tồi tệ này hắn cũng mặc kệ.
“ Ta nhìn một chút ... Thật là. “ Đại thẩm nói, lật qua quyển sách dày trên bàn.
Đại thẩm có cơ thể mập mạp giống như những con lợn đang được vỗ béo. Gương mặt có đầy bột phấn. Nó thật dày, Trương Đông tưởng tượng cạo xuống có thể làm được một cái bánh bao. Hắn không biết làm sao cô ấy lại tự tin vẽ môi như một miếng gan của con lợn tươi.
Trương Đông im lặng nhìn đại thẩm lật cuốn sách lớn. Bây giờ khách sạn nhỏ đều quản lý bằng máy tính. Làm thế nào nơi này vẫn có thể sử dụng một phương pháp cũ như vậy?
Chờ đợi, Trương Đông nhàm chán hỏi vài lời, nhưng những lời của đại thẩm lại khiến Trương Đông cảm thấy chán nản và muốn chửi một tiếng. Đây là khách sạn tốt nhất, không có mạng không dây, không có mạng tuyến, thậm chí nước nóng trong phòng cũng bị hạn chế về nguồn cung, thiết bị còn tệ hơn một số khách sạn ở làng đô thị.
“ Không có gì. “ Thái độ của đại thẩm rất qua loa.
Lúc này, điện thoại di động của đại thẩm đã có nhạc chuông, và cô ngay lập tức đập sách và chơi điện thoại. “ cái kia, có phòng khác không? “ Trương Đông chán nản.
“ Không, không còn phòng. “
Đại thẩm tiệp tục chơi với điện thoại di động và không ngẩng đầu lên, trông rất thiếu kiên nhẫn.
Cảm giác vô cùng bực bội. Khi Trương Đông lấy hành lý ra, trái tim Trương Đông Nguyệt như bốc lửa, hắn nghĩ: thái độ này là gì? Ngay cả khi không có phòng, ít nhất là thái độ tốt hơn, nhưng cái giọng điệu này lại giống như đang đuổi một tên ăn mày!
Ra khỏi cửa, Trương Đông không có nơi nào để phát tiết. Ngay lập tức bên ngoài cửa, một người đàn ông trung niên chạy tới. Anh ta mỉm cười và nói với vẻ nhiệt tình: “ đại ca trông giống như đến từ nước ngoài? Đang tìm khách sạn để ở sao? “
“ mắc mớ gì tới anh? “
Trương Đông đang trong tâm trạng tồi tệ, đột nhiên anh nhìn người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên không khó chịu. Anh ta cười nói: “ Khách sạn này là một nhà nghỉ trong thị trấn. Nó từng là khách sạn tốt nhất trong quá khứ, nhưng nó là một công ty nhà nước, khách hàng nhiều hay ít đều không có vấn đề gì. Anh hãy theo tôi sang đây nhìn xem, môi trường ở phía tôi tốt hơn nhiều so với ở đây và dịch vụ cũng rất tốt. “
“ của nhà nước? “
Trương Đông quay lại nhìn thấy ngay cả đèn cửa cũng không bật, đột nhiên hiểu ra và khịt mũi.
“ đại ca, đừng sợ, khách sạn của tôi ở phía trước, mọi người đến rất đông. “ Người đàn ông trung niên dường như nhìn thấy do dự của Trương Đông, và ngay lập tức hứa.
Khách sạn mà người đàn ông trung niên nói rất gần và cách đó khoảng vài bước chân.
Đèn sáng và mặt tiền sáng. Mặc dù nó không đẹp lắm, nhưng nó giống như một khách sạn. Nó rất sạch sẽ và thoải mái. Khi bạn bước vào cửa, mặc dù bạn không có người phục vụ, nhưng ít nhất bạn sẽ cảm thấy yên tĩnh. Không ồn ào. “ Linh nhi, ra phục vụ khách. “
Người đàn ông trung niên đưa Trương Đông đi vào, khịt mũi và chạy ra ngoài, dường như để đi tìm vị khách kế tiếp bị nhà bên kia đuổi ra.
“ đang đến đây. “
Bên trong quầy, một chùm tóc đuôi ngựa đung đưa.
“ còn phòng không? “
Trương Đông đang rất mệt mỏi vào thời điểm này. Anh ấy không có thời gian để nghĩ về điều đó. Điều cần thiết nhất vào lúc này là tắm nước nóng và sau đó ngủ một giấc ngon.
Bạn muốn loại phòng nào?
Ngồi trong quầy với dáng người yêu kiều, ngước lên, khuôn mặt trái xoan, nét mặt rất thanh tú.
Cô gái này khoảng mười tám hoặc mười chín tuổi. Cô ấy sôi nổi và rất năng động, lúc cười cảm thấy rất ngọt ngào và thuần khiết.
“ Tốt một chút. Có mạng không dây không? “ Trương Đông ngập ngừng.
Trên con đường này, Trương Đông không thấy có chiếc xe nào. Hắn thực sự không biết liệu có một thiết bị như vậy ở nơi lạc hậu này không.
“ Có. “
Cô gái sững sờ một chút, nhưng khi nhìn thấy hành lý và trang phục mà Trương Đông đang mặc, cô liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô kiên nhẫn nói: “ Thưa anh, có một số việc phải nói với anh trước, giá nhà của chúng tôi tương đối cao, Giá gian phòng anh muốn cũng cao hơn nhiều so với nhà khách, nhưng trang trí và tiện nghi rất hoàn hảo. “
“ Phòng nào? “
Nhịp tim của Trương Đông tăng cao: sẽ không phải gặp một hắc điếm (*) chứ?
“ anh muốn có một mạng không dây ... “
Cô gái khẽ cau mày, lấy ra một chiếc máy tính xách tay cũ và gõ bàn phím, nói: “ Có một phòng trên tầng ba, nơi đó có thiết bị tốt nhất, nhưng một đêm là một trăm hai mươi tám đồng. “
“ Chỉ vậy thôi. “
Trương Đông không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, nghĩ: Thật là một trò đùa! Giá này không thể sống trong một thành phố lớn, ngay cả khi nó là một khách sạn bình dân.
“ Tín hiệu trên mạng không dây có thể tệ hơn một chút. “ Cô gái thận trọng nói.
Nhìn vào trang phục của Trương Đông, giọng cô gái rất lịch sự.
“ Không thành vấn đề. Số phòng là bao nhiêu? “ Trương Đông không thể chờ đợi, hỏi trong khi giữ hành lý của mình.
“ Không có số phòng, đi với tôi. “
Khi cô gái thấy Trương Đông đồng ý, cô đứng dậy khóa quầy tủ và bước lên cầu thang.
“ Ồ, được thôi. “
-------
Hắc điếm: Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, gϊếŧ người khi có dịp)