Bán Yêu Tư Đằng

Quyển 7 - Chương 10

Trong lòng Tần Phóng vô cùngrối rắm, ngực nặng trĩu, kích động muốn sập cửa bỏ đi, dù cho tiếp theo còn bí mật gì cũng không muốn nghe thêm nữa.

Tư Đằng cũng im lặng chốc lát, chuyện phát triển đến mức này cô cũng thấy bất ngờ. Nhưng sắp xếp lại tất cả các mảnh ghép, cũng chỉ có thể cười khổ mà thừa nhận: Dường như... mọi chuyện chỉ có thể là như vậy thôi.

Ban đầu khi sống lại côcòn cho rằng mình đã phát hiện ra bí mật mà trước đây chưa ai phát hiện ra được: Hóa ra máu người nhỏ vào tim yêu quái là có thể khiến yêu quái sống lại.

Dần dần cô cũng bắt đầu nghi ngờ, nhưng khi ấy quá ít manh mối, những người xuất hiện thì lộn xộn, chứng cứ cũng không đủ để nối kết những người này lại. Sau đó Ương Ba cũng rập khuôn theo, cố gắng hồi sinh Thẩm Ngân Đăng nhưng không thành...

Cho đến hiện tại, sự thật gần như đều rõ ràng, giống như đứng ở trên cao nhìn xuống mới phát hiện, hóa ra một đám người hỗn loạn như vậy đều cóvai trò của riêng mình, hô ứng lẫn nhau.

Trong sự yên lặng bao trùm, Nhan Phúc Thụy lại là kẻ sát phong cảnh, ông nhìn Tần Phóng tràn đầy hâm mộ: "Hóa ra Tần Phóng và tiểu thư Tư Đằng là thân thích à?"

Thân thích? Tư Đằng thấy buồn cười. Cô nói: "Sau khi biết rõ tiền căn hậu quả, lại xem được yêu cầu mà Bạch Anh đưa ra với Giả gia và Tần gia, tất nhiên không còn khó để tưởng tượng được diễn biến chuyện này nữa."

***

Bạch Anh đã viết cho Giả Tam một lá thư, trong thư cô ta có nhắc đến một thị trấn nhỏ nuôi tằm ươm tơ ở Giang Nam, trong trấn còn có một phú hộ tên Tần Lai Phúc. Cô ta đã dự cảm được biến cố năm xưa, ngay lúc đó vùng Đông Nam thế cục bất ổn, ngược lại vùng Tây Bắc lại khá an toàn. Mà xương cốt Tư Đằng còn được chôn ở Nang Khiêm, Giả gia ở đó giữ mộ, cho nên căn dặn Giả Tam phải an cư tại đó không được rời đi xa.

Thiết tưởng điểm hay nhất là Giả gia và Tần gia có thể trong mấy chục năm liền vẫn giữ liên lạc với nhau bằng "nguyên nhân có vẻ khá chính đáng", như vậy đến lúc Giả gia ra tay, ít nhất cũng bớt đi việc phiền phức phải tìm người.

Cho nên nhà Tần Phóng vẫn có một lời lưu truyền đến Nang Khiêm dập đầu trả ơn, với lại khi đến Nang Khiêm rồi, còn có thể "liên lạc với một người tên là Giả Quý Hồng".

"Bà cố ở huyện Tịnh Hóa, gặp được ân nhân ở Nang Khiêm, sau khi gả cho ông anh thì đi đến phía Đông mưu sinh" chắc hẳn chỉ là lý do mà Bạch Anh bịa ra. Bởi vì mọi dấu hiệu đều cho thấy Tần Lai Phúc chưa bao giờ rời khỏi vùng lân cận Hàng Châu. Vợ ông ở đó có thân bằng quyến thuộc, cũng không phải là nữ cô nhi. Về phần huyện Tịnh Hóa, khi ấy Bạch Anh có ấn tượng sâu đậm với việc Khưu Sơn cũng vì nạn đói ở huyện Tịnh Hóa mà rời khỏi Thượng Hải, nên tiện thể thêm mắm dặm muối vào cũng chưa biết chừng.

Nhưng trong khoảng thời giandài như vậy, rất khó đảm bảo rằng đời con cháu Tần gia sẽ hoàn toàn tuân theo lời căn dặn. Vì vậy Bạch Anh cũng tính toán đến trường hợp xấu nhất, nếukhông làm theo đúng kế hoạch cũng không sao. Đời con cháu của Giả gia thì đương nhiên vẫn phải làm theo rồi, bọn họ bị đằng sát uy hϊếp, muốn giữ được mạng cũng chỉ có thể vâng lời.

Điều này có thể giải thích được vì sao lúc Nhan Phúc Thụy đến quê Tần Phóngtìm hiểu, có người cho biết " một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông để râu quai nón cũng từng đến hỏi thăm", họ còn nói họ là "bà con xa của Tần gia, muốn biết thế hệ con cháu nhà này đang ở đâu".

Tiếp đó hai người bắt cóc Tần Phóng suôn sẻ, mang anh đến Nang Khiêm, tìm kiếm nơi ngày xưa chôn hài cốt, đến tận khi xuất hiện việc ngoài ý muốn là không thấy hài cốt Tư Đằng đâu cả.

***

Cuối cùng đã hiểu hết, Tần Phóng hỏi Tư Đằng: "Cho nên việc thứ năm của cô là đi tìm yêu cốt của Bạch Anh... để hợp làm một với cô ta?"

Tư Đằng gật đầu. Cô vươn cánh tay ra ngắm nhìn tỉ mỉ, giống như có thể nhìn thấy được rõ xương cốt mình dưới lớp da thịt: "Ban đầu bản thân tôi cũng từng do dựnên đi tìm yêu cốt trước hay là lấy lại yêu lực trước. Sau đó tôi nghĩ, lấy lại được yêu lực trước thì sẽ tốt hơn, có yêu lực thì sẽ có năng lực lên trời xuống đất, rồi sau đó đi tìm yêu cốt Bạch Anh sẽ dễ dàng hơn. Không ngờ..."

Bây giờ còn có thể gọi cô là Tư Đằng, đợi đến khi cô và Bạch Anh hợp thể thì sao? Nếu suy đoán của Tư Đằng đúng là thật thì Bạch Anh kia là người đã sinh ra ông nội anh, đến lúc đó, Tư Đằng có một nửa là Bạch Anh, anh phải gọi cô là gì? Đột nhiên anh cảm thấy, việc Khưu Sơn vận chuyển hài cốt Bạch Anh ra khỏi thành gặp phải tai nạn bất ngờ khiến yêu cốt biến mất cũng không phải là chuyện xấu gì. Ít ra,có thể làm ngày đóđến chậm hơn.

Tần Phóng do dự nói: "Có điều là... hài cốt Bạch Anh đã mất,thời gian lại đã lâu như vậy rồi, đầu mối hoàn toàn không có, muốn tìm lại không phải là chuyện một sớm một chiều được."

Tư Đằng lại cười khẩy. Giọng nói cô mang theo chút mỉa mai: "Cậu cảm thấy với tâm tư của Bạch Anh, cô ta sẽ không an bài ổn thỏa cho bộ hài cốt của mình hay sao? Trước khi cô ta chết không lâu đã từng đi du ngoạn Tây Hồ với Tần Lai Phúc, cậu có còn nhớ khi ấy đã xảy ra chuyện gì không?"

Xảy ra chuyện gì cơ chứ? Về việc đi chơi hồ ấy giờ chỉ còn lại có một tấm hình và một bức tranh.

Hình là cả nhà Tần Lai Phúc chụp ảnh lưu niệm bên cây cầu gãy ở Tây Hồ, gia đình vui vẻ ấm áp, phía sau tấm hình còn có một hàng chữ ông viết: Mùa đông năm 1946, dẫn vợ con đi chơi hồ, tiếp đón bạn Bạch Anh, vui vẻ chơi đến tận hứng mới về.

Khi đó Tư Đằng có bình luận rằng: Chữ của ông cố cậu giống như là gà bới ấy.

Còn bức tranh kia là vẽ cảnh mùa đông ở tháp Lôi Phong, xung quanh trơ trọi, một con sông chia đôi bức họa, góc trên là tháp Lôi Phong đứng lặng lẽ cô đơn, góc dưới là bóng tháp in trên sông giống như đúc, bên cạnh còn đề một bài thơ:

Tuyết trắng mù mịt, cảnh tượng hoang tàn.

Hoàng hôn soi bóng nước, xương phơi trên đỉnh.

Bên dưới bức tranh còn có một hàng chữ nhỏ: Mùa đông năm 1946, dẫn vợ con đi chơi hồ, sáng tác trong lúc cao hứng.

Khi đó vốn chẳng hiểuhết ý tứ, bây giờ mới phát hiện chữ "xương" này rất có thâm ý. Khi đó họ còn đang vui vẻ, quyết đi chơi hồ đến tận hứng mới về thì tâm trạng phải rất tốt, tại sao lại làm ra bài thơ nghe gở thế này? Sau đó Tư Đằng có nói, mấy câu thơ đó ẩn chứa tình cảm, xuất phát từ một cô gái, vì vậy có lẽ bài thơ này do Bạch Anh đọc lên, Tần Lai Phúc chỉ là người đề bút.

Tư Đằng thở dài: " Cùng đi chơi hồ, nhưng tâm trạngđôi bên không hề giống nhau. Tần Lai Phúc đã được Bạch Anh phó thác con trai, từ đó có người kế thừa, cả nhà vui vẻbên nhau. Về phần Bạch Anh... cô ta đến là để chọn nơi chôn cất cho mình."

Tần Phóng buột miệng: "Bạch Anh biết mình sắp chết, cũng biếtkẻ sẽ đối phó với cô ta là Khưu Sơn, chắc chắn xương cốt của cô ta sẽ bị Khưu Sơn nghiền thành tro, cô ta chọn nơi chôn mình không phải là làm điều thừa thãi hay sao? Trừ phi..."

Trừ phi cô ta biết Khưu Sơn không thể nào tiêu hủy được hài cốt của cô ta.

Lời nói tiếp theo của Tư Đằng đã xác minh cho việc này: "Muốn gϊếŧ yêu quái, vắt khô máu nó làviệc đầu tiên, tiếp theo phải làm phép tiêu hủy yêu cốt. Nhưng lúc ấy,thứ nhất là một nửa yêu cốt của tôi đã bị phân chia, thứ hai là vì đứa trẻ sơ sinh mang theo dòng máu của yêu quái đã được hoán đổi kia. Cho nên dù Khưu Sơn có nghiền hài cốt Bạch Anh thành tromà không thể vắt khô máu cô ta thì Bạch Anhvẫn biết rằng xương cốt của cô ta nhất định không bị hủy, chỉ cần nghĩ cách cướp lại từ chỗ Khưu Sơn... hoặc là trộm về là được."

Lưng Tần Phóng bỗng ớn lạnh: "Ý của cô là, tai nạn bất ngờngày ấy khiến hài cốt Bạch Anh tự dưng biến mất thật ra... là do có người làm ư?"

"Cậu cho rằng là thế nào? Bạch Anh đối với Tần Lai Phúc tốt như vậy, trước tiên là thanh toán hết nợ nần của xưởng dệtHoa Mỹ cho ông ấy, sau đó còn tặng không đứa con trai, yêu cầu lạichỉ là tương lai muốn ông đến Nang Khiêm bái lạy thôi sao?" - Tư Đằng gằn từng tiếng, "Nếu Giả giacanh giữ xác của tôi thì Tần gia có nhiệm vụ canh giữ xác của Bạch Anh đấy!"

"Tôi đoán, sau khi đi du ngoạn về, Bạch Anh và Tần Lai Phúcđã có ước định ngầm, cô ta sẽ không nói cho Tần Lai Phúc bất kỳ bí mật gì, cũng không cho phép ông ấy hỏi, chỉ bảo ông ấy làm theo mà thôi. Mà nhân phẩm của Tần Lai Phúc rất tốt, trượng nghĩa, giữ chữ tín, lại chịu nhiều ân huệ của Bạch Anh như vậy thì tất nhiên sẽ hết mình vì tri kỷ. Việc Bạch Anh muốn Tần Lai Phúc làm là không bứt dây động rừng, ngầm nghĩ ra cách lấy lại hài cốt từ tay Khưu Sơn, sau đó an táng dựa theo địa điểm cô ta chỉ định. Cho nên bốn câu thơ kia không phải là cảm xúc nhất thời lúc đi chơi hồ mùa đông, cũng không phải là đa sầu đa cảm than khóc gió mưa gì cả, đó là Bạch Anh muốn cho tôi biết... nơi chôn hài cốt của cô ta thôi."

Đầu óc Tần Phóng ù đặc đi, anh cho rằng mình sẽ cảm thấy hỗn loạn và hồ đồ, không ngờ rằng lại trở nên minh mẫn chưa từng có.

Cô ta đã sắp xếp xong xuôi tất cả. Bảy mươi, tám mươi năm sau, Khưu Sơn và đám đạo môn cô ta căm hận chắc chắn không sống được đến lúc đó, sinh mạng họ sẽ tự kết thúc. Cô ta muốnnhờ vào thiên tính bán yêu ông trời đã ban cho, yên lặng tránh khỏi số mệnh bị trấn gϊếŧ, cho mình một tương lai khác.Chưa chắc sẽ tươi sáng nhưng ít ra không phảilà thế cuộc dầu sôi lửa bỏng này, sẽ không còn Khưu Sơn, sẽ không có Thiệu Diễm Khoan nữa.

Câu nói "Tôi sẽ trở lại" vào lúc trút hơi tàn của cô ta không khiến Khưu Sơn bận tâm, ông ta chỉ cho rằng đó là cuồng ngôn trong lúc cô ta giãy dụa trong vô vọng. Tiểu đồ đệ của Lý Chính Nguyên bị dọa cho sợ hãi, Hoàng Ngọc kiên trì dỗ dành an ủi. Thi thể dán đầy bùa chú bốc cháy nghi ngút, ngọn lửa cao nhất thậm chí còn vươn đến tận mái hiên.

Lúc ngọn lửa lụi dần đi, Khưu Sơn đã nghĩ, rốt cuộc đã kết thúc rồi. Sau đó, để đề phòngchuyện rắc rối, ông ta mang hài cốt cháy đen kia về Thanh Thành. Ngày 25 tháng 12 năm đó, trời đầy mây đen, mưa lất phất, bọn họ lảo đảo đẩy chiếc xe,chỉ có Thương Hồng đội giấy dầu đang say sưa ăn bánh bao. Mấy người khác đều có cảm giác đè nén khó hiểu, họ không biết rằngcách họ không xa vẫn có người đang theo dõi. Đôi mắt sáng quắc kia nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài cột bằng dây mây, không hề khiến người khác chú ý.

Sau đó trên không trung vang lên tiếng nổ thật lớn, quả cầu lửa đỏ loét phá vỡ màn sương, đám người bị khí nóng hừng hực hất văng đi, đầu óc u mê trong chốc lát. Sau khi tỉnh táo lạixung quanh chợt ồn ào, có người còn đau đớn gào thét. Khưu Sơn rất vất vả mới tìm được đủ đồng bọn, phát hiện đồ đạc trên xe rơi rải rác trên đất, mà phần lớn đồ quan trọng lại biến mất, bao gồm cả chiếc quan tài kia.

Ngày cuối cùng năm 1946, đêm khuya, Tây Hồ, Hàng Châu. Tần Lai Phúc mang theo chiếc quan tài quấn dây mây, vẻ mặtgấp gáp, thỉnh thoảng dừng chân lại như đang tìm ai đó, đến khi phía sau ông vang lên giọng nói khàn khàn.

"Ông chủ Tần... ông chủ Tần...!"

Quay đầu nhìn lại, ông thấy một chiếc thuyền màu đen từ từcập bờ, dòng nước lặng lẽ rẽ ra hai bên theo mái chèo đang khua lên.