*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit:
Mimi
Beta: Lam Yên
*****Miêu Sơn ẩn sâu ở nơi núi rừng hẻo lánh, có chút hương vị xa lánh thói đời, quanh năm chỉ có một vài người Miêu mang theo thổ sản đặc trưng đi ra bên ngoài mua bán trao đổi lấy một số hàng hóa cần thiết khác rồi lại trở về.
Bọn họ chủ yếu hướng tới cuộc sống tự cung tự cấp, vì thế người thường đối với chủng tộc này hiểu biết không nhiều, chỉ biết người Miêu không dễ đối phó, một khi chạm vào chắc chắn sẽ bị xui xẻo quấn thân, chết thảm ngay tại nhà mình lúc nào không biết.
Bách tính đồn đại đại người Miêu dưỡng quỷ, nếu như đắc tội với bọn họ, đám tiểu quỷ mà bọn họ nuôi dưỡng sẽ tìm tới quấy rầy. Cũng có người nói người Miêu dưỡng cổ, nhưng rốt cuộc cổ là cái gì thì chẳng một ai nói được rõ ràng, lâu dần hết thảy mọi thứ lại càng trở nên huyền bí.
Việt Tùy và Uất Trì Vô Ương đi ba ngày đường mới đến được Thập Vạn Đại Sơn ở vùng Tây Nam Võ quốc, nghe nói bộ lạc người Miêu ẩn náu ở chỗ này. Bởi vì nơi đây địa hình phức tạp, núi non có nhiều độc vật, cho nên triều đình cũng vô pháp quản lý trông coi, lâu dần trở thành một khu vực tự trị hoàn toàn độc lập.
Hai người bọn họ dừng chân tại một thành trấn lớn nhất của vùng Tây Nam. Nói thành trấn này lớn là bởi vì nó nằm ở vị trí trọng yếu của toàn khu vực, người qua kẻ lại tương đối tấp nập, chứ thực tế thì nó chẳng bằng một thành nhỏ ở những nơi giàu có khác.
Uất Trì Vô Ương khá quen thuộc với nơi này, vừa vào thành liền đưa Việt Tùy đi tới dịch trạm, gọi tiểu nhị dắt ngựa, thuê phòng chuẩn bị dùng cơm và nghỉ ngơi. Việt Tùy kỳ thực cũng không muốn nghỉ lại, y chỉ hận không thể mọc cánh mà trực tiếp bay đến mục tiêu, lấy thứ cần thiết rồi nhanh chóng quay lại bên cạnh người nọ.
Đáng tiếc ý nguyện của y cũng không thể thay đổi được quyết định của Uất Trì Vô Ương, “Đi liền ba ngày để chạy tới nơi này, chẳng lẽ vẫn không để cho ta được nghỉ ngơi dù chỉ một ngày hay sao?”
Uất Trì Vô Ương nói như vậy cũng là có lý do. Tuy rằng Thương Nguyệt lâu đã chuyển Việt Thương tới Vân Anh cốc, thế nhưng từ chỗ ấy tới thành trấn ở phía Tây Nam này thông thường phải đi mất năm – sáu ngày, bọn họ cư nhiên chỉ dùng đến ba ngày, có thể dễ dàng thấy được dọc được chính là tốc hành không hề ngơi nghỉ.
Việt Tùy sắc mặt rất khó coi, mà Uất Trì Vô Ương trái lại ung dung tiêu sái đi lên lầu, đang đi còn quay đầu lại nói một câu, “Buổi tối nếu như ngủ không được, có thể đến phòng ta nói chuyện phiếm.”
Đám người dùng cơm bên trong đại sảnh nghe được lời này đều nhất loạt ngẩng đầu nhìn về phía Việt Tùy, đầu mày cuối mắt đều toát ra một ý cười rất mực da^ʍ ô, trên mặt hiển lộ một vẻ âm thầm thấu hiểu.
Đáng tiếc Việt Tùy tuy rằng diện mạo tuấn tú, thế nhưng hàn khí toát ra đủ lạnh thấu xương người. Ánh mắt y chỉ thản nhiên lướt qua một cái, mấy người nọ đã nhất thời cảm thấy mùa đông ào ạt kéo về, gió lạnh vù vù thổi buốt sống lưng. Dù sao đi chăng nữa, thời điểm ánh mắt người nọ quét qua, cả đám bọn chúng đều có một cảm giác bị lưỡi đao kề sát lên cổ. Thậm chí nhiều người đi lại trên giang hồ đã lâu năm, thế nhưng vẫn là lần đầu bắt gặp một người có ánh mắt mang nhiều sát khí đến như thế.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người ngồi bên trong đại sảnh đều cắn chặt răng không hề ho he một tiếng, làm bộ như cái gì cũng không biết không hay.
Việt Tùy khí sắc càng thêm lạnh lẽo, tự động trở về phòng mình, đặt lưng nằm xuống giường, thế nhưng vô luận thế nào cũng không sao ngủ được. Y nghĩ tới Việt Thương đang rơi vào một mảnh mê man, lại lo lắng không biết lúc này chậu than trong phòng có đủ dùng hay không, còn băn khoăn có ai thay mình giúp người kia đả thông kinh mạch, xoa bóp tứ chi hay không…
Càng nghĩ lại càng không ngủ được, đầu óc mơ hồ lơ lửng ở giữa không trung không cách nào yên ổn.
Kết quả, đến lúc nửa đêm, khách nhân ngủ ở căn phòng bên trái phòng của hắn chẳng biết là gọi kỹ hay là phu thê cùng trọ một phòng, thấy màn đêm buống xuống liền bắt đầu tiến hành vận động.
Ban đầu bọn họ còn khá kìm nén, thanh âm truyền đến chỉ tựa hồ như có như không, nhưng sau đó lại giống như dần dần rơi vào tiên cảnh, mãnh liệt điên cuồng, thanh âm càng lúc càng khó nhịn mà trở nên rõ rệt và sắc nét vô cùng. Việt Tùy vẫn luôn nằm ở trên giường không ngủ, lúc này lại bất giác thu những thanh âm kia vào trong tai.
Y nhíu mày, dường như không muốn chú ý tới, thế nhưng không biết tại sao thanh âm phát ra như thể bám riết, luẩn quẩn không rời khiến cho tâm tình của y nhất thời trở nên phức tạp.
Trong vô tri vô giác, Việt Tùy lại nhớ tới chủ tử của mình, còn có những đêm triền miên không ngủ bị người nọ lăn qua lăn lại đến sáng vẫn chưa buông. Khi đó, hẳn là mình cũng như nữ nhân kia, không cách nào kiềm chế được những thanh âm ái muội bật ra nơi cổ họng, có lẽ cũng đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của không ít người.
Y miên man suy nghĩ, thế nhưng bất giác lại hưng phấn lên, muốn ở trước mặt người nọ cầu hoan. Nhưng là, sau trận chiến ác liệt ngày ấy, người kia đã hôn mê bất tỉnh, mà thân thể Việt Tùy lại bởi vì trải qua nhiều lần dạy dỗ mà trở nên mẫn cảm dị thường. Nói y không có nhu cầu thì hẳn là không có khả năng, chỉ là lo lắng đã chiếm phần lớn thời gian trong cuộc sống, cho nên Việt Tùy mới chưa bao giờ nghĩ tới mà thôi.
Một đêm này, trong hoàn cảnh tịch mịch cô đơn chịu đựng đủ loại ái muội dày vò, thứ cảm xúc vô cùng mãnh liệt triệt để bị khơi gợi trong lòng Việt Tùy. Y không tự chủ được mà hô hấp dần dần dồn dập hẳn lên, tiếp đó toàn thân cũng nhịn không được mà nóng bừng như lửa.
Do dự một hồi, ngay khi y nhịn không được nữa lần lần bàn tay xuống dưới hạ thân thì bất chợt nghe thấy một tiếng gõ cửa. Động tác trên tay Việt Tùy đột ngột dừng lại. Y đứng dậy, âm thầm đọc một lần thanh tâm chú, dùng nội lực ức chế kích động trong lòng, sau đó đi ra mở cửa.
Không ngoài dự đoán, ngoài của chính là vẻ mặt ngứa đòn của Uất Trì Vô Ương. Kỳ thực, Uất Trì Vô Ương cười rất tao nhã, đáng tiếc người trước mặt lại không hề cảm nhận được, chỉ một mực giương ánh mắt sắc lạnh chằm chằm nhìn hắn, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
“Tối nay xem ra ngươi cũng không ngủ được, không bằng tâm sự một chút?”
Việt Tùy không hề nhúc nhích đứng yên ở cửa phòng, hoàn toàn không có ý định cho người kia đi vào bên trong.
Uất Trì Vô Ương nhướn mày rồi mới đảo mắt quét xuống hạ thân của Việt Tùy, sau đó lại bởi vì hoàn toàn không phát hiện ra dị trạng mà kinh ngạc nói, “Ngươi không nghe thấy sao? Không thể nào…”
Ngay sau đó lại như đột nhiên bừng tỉnh, tiếp lời, “Ngươi không có cảm giác với nữ nhân?”
Cũng không thấy rõ Việt Tùy hành động ra sao, Uất Trì Vô Ương chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh một hồi, một lưỡi đao sắc lạnh đã kề ngay trên cổ hắn. Thanh đao kia không những sắc bén cực kỳ mà còn mang theo một áp lực vô cùng cường đại.
Tuy rằng hắn khẳng định người này sẽ không gϊếŧ hắn, dù gì vẫn cần hắn để cứu mạng chủ tử của y đi, nhưng mà bị một sát thủ gϊếŧ người không chớp mắt dùng đao khống chế cũng không phải tốt đẹp gì. Cái cảm giác tính mạng đột nhiên không nằm trong bàn tay mình này khiến cho nét cười trên miệng Uất Trì Vô Ương cứng lại mất một giây.
Nhưng là ngay giây tiếp theo, hắn lại cười càng thêm xán lạn.
“Hay là bị ta nói trúng rồi?”
Việt Tùy không hề động đậy, thứ duy nhất thay đổi chính là ánh mắt của y. Uất Trì Vô Ương chỉ thấy sống lưng càng ngày càng lạnh, nhưng vẫn là không sợ chết mà nói, “Ta biết một tiểu quan quán (*) ở trong thành này…”
(*) Tiểu quan quán: kỹ viện nam.
Lời còn chưa nói hết, Uất Trì Vô Ương đã cảm thấy trên cổ chợt lạnh, ngay sau đó là một dòng dịch thể từ từ chảy xuống, cuối cùng mới cảm nhận được từng trận đau buốt dâng lên.
“Cút!”
Cửa phòng bị người không chút do dự đóng lại.
Uất Trì Vô Ương đứng ở bên ngoài, vươn tay sờ lên cổ mình, quả nhiên phát hiện một vệt máu đỏ thẫm, vì thế nhịn không được mà nhíu mày.
Sau khi trở lại phòng mình, Uất Trì Vô Ương nhỏ giọng nhả ra một câu, “Quá nhanh rồi…”
Việt Tùy một lần nữa nằm trở lại giường, vẫn là không cách nào ngủ được, thế nhưng đã mất đi cảm giác kích động mới vừa rồi. Y chỉ là cảm thấy càng thêm tịch mịch cô đơn, nhịn không được ôm chặt chăn mềm, tựa hồ xem nó như người kia, vùi đầu vào, thấp giọng gọi, “Chủ tử…”
—