Thất Tâm

Chương 4: Nợ máu

Nam Hải Liệt lưu trang, lưu thuỷ bao quanh núi, dễ thủ khó công, chẳng những kim tiền sinh ý trải rộng thiên hạ, đao kiếm thuật trên giang hồ cũng khá nổi danh.

Mạc Lan mười tuổi đã bị bán vào trong trang, tuy nói rằng công việc tạp vụ nặng nề, nhưng ngày ngày trôi qua cũng điềm nhiên tốt đẹp.

Khi đó nhi tử của Thành Thái Văn, Thành Thái Minh

trẻ tuổi đầy hứa hẹn, sớm tiếp nhận vị trí chủ trang, cũng nghe theo lời lão phu nhân kết hôn với nữ nhi võ lâm thế gia Yến Thiền làm vợ.

Yến Thiền lớn hơn Thành Thái Minh hai tuổi, làm việc ổn trọng đại khí, công việc lớn nhỏ đểu xử lý gọn gàng ngăn nắp. Không lâu sau liền sinh hạ một đứa con, lão phu nhân mừng rỡ, tự mình gọi một số nha hoàn cùng sai vặt tay chân lanh lợi đến hầu hạ nàng, Mạc Lan cũng là một trong số đó.

Làm thủ hạ của phu nhân cuộc sống rất dễ chịu, Yến Thiền trời sinh tính tình rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết, đối xử với hạ nhân rất rộng lượng, trong viện cao thấp đều khen người nàng, Thành Thái Minh đối với nàng cũng có điểm kính trọng. Chính là Yến Thiền có chút bất đồng với nữ nhân bình thường, nàng là người quật cường háo thắng, còn mạnh mẽ hơn mười đầu ngưu

(mười con trâu). Mỗi khi có xích mích với Thành Thái Minh, không thể tránh được đỏ mặt tai hồng, hai người náo nhiệt không thể ngừng lại.

Bất quá là một hạ nhân, Mạc Lan chỉ cảm thấy phu nhân là một người chủ tốt, làm việc càng thêm ra sức, thậm chí còn đi quét tước dọn dẹp địa phương mà người khác lười biếng không đυ.ng đến.

Nhưng vị chủ nhân tốt này không có lưu lại lâu, hài tử sinh được khoảng hai năm, Thành Thái Mình phát hiện tư tình giữa Yến Thiền cùng biểu đệ của mình. Việc này lộ ra lập tức náo nhiệt, ồn ào huyên náo, ai cũng chưa từng nghĩ vị phu nhân hiền thục đoan trang này lại làm ra việc đáng khinh thường như vậy.

Thành Thái Minh nhốt Yến Thiền vào địa lao, ngoại trừ Mạc Lan lúc mang đồ ăn vào trông thấy nàng, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt, cùng những con kiến sột soạt rung động tả hữu bồi nàng.

Mạc Lan khi đưa cơm trộm hỏi nàng, “Trang chủ như long như phượng, văn võ song toàn, so sánh thì biểu thiếu gia chỉ là thư sinh nhỏ bé, vì sao phu nhân lại…”

Yến Thiền nghe xong chỉ cười nhạt một tiếng, hỏi: “Ngươi có người ái mộ trong lòng không?”

Mạc Lan đỏ mặt, lắc đầu.

“Nếu ngươi gặp được một người như vậy, không biết vì sao chỉ muốn hắn được an lành, cho dù người khác giỏi giang nhiều mặt, trong mắt ngươi chỉ có thể chứa đựng một mình hình ảnh hắn…” Yến Thiền dừng lại một chút, “Đó, mới là yêu.”

Mạc Lan ngẩn ra, đem những lời này, nhớ cả một đời.

Mấy ngày sau, biểu thiếu gia vốn dĩ may mắn trốn thoát được lại trở về, cầu khẩn Mạc Lan giúp hắn đi vào địa lao. Biết rõ việc này nếu trang chủ biết được, khẳng định bản thân không thể sống sót, Mạc Lan vẫn như ma xui quỷ khiến mà đưa áo quần của mình cho biểu thiếu gia, để biểu thiếu gia cải trang thành chính mình đi gặp phu nhân.

Nếu Mạc Lan biết được chuyện phát sinh sau đó, có chết cũng sẽ không cho mượn quần áo. Biểu thiếu gia dù sao cũng có thân duyên với trang chủ, Liệt lưu trang cùng Yến cũng là thế giao, trang chủ cho dù tức giận thế nào cũng không đến nỗi làm ra chyện gì khác người. Nhưng chuyến đi này của biểu thiếu gia, lại chạm đến cực hạn của trang chủ.

Mạc Lan sau đó chỉ nghe được vài câu, nhưng ước chừng hiểu được biểu thiếu gia đã chết thảm, phu nhân đào tẩu. Hắn mặc dù không phải là đồng phạm, nhưng cũng bị phái đến ngoại viện chăn nuôi súc vật.

Việc này tựa hồ trở thành quá khứ, Thành Thái Minh một mực hững hờ càng lúc càng tàn khốc, làm việc có nề nếp, lạnh mặt lạnh lòng.

Cho đến mùa đông thứ ba sau khi biểu thiếu gia qua đời, Liệt lưu trang thông báo ra ngoài trang chủ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, phu nhân trang chủ bỗng nhiên ra mặt chưởng quản đại cục.

Ngày ấy ráng hồng dày đặc, Mạc Lan nhíu mày, Nam Hải này sao lại có dấu hiệu tuyết rơi. Đoán được, đêm đó màn đêm buông xuống, tuyết rơi ngược gió, Mạc Lan mặc áo bông không dày lắm đi xem xét chuồng gà, lại nghe thấy nội viện mơ hồ truyền đến tiếng đao kiếm. Hắn tò mò theo thanh âm cẩn thận đi qua, đã thấy các thủ vệ hàng ngày canh gác đều hỗn loạn, máu đỏ tươi ngập đầy mặt đất. Mạc Lan hoảng sợ không thôi, lớn gan lại gần đó, ghé vào bên ngoài cửa viện, từ xa xa thấy được Thành Thái Minh bị một đám hắc y nhân vây ở trung tâm. Yến Thiền mai danh ẩn tích ba năm ra lệnh một tiếng, các hắc y nhân cùng nhau nhắm vào Thành Thái Minh. Thành Thái Minh huy kiếm nhanh như gió, nhưng vẫn không ngăn được vài chục độc chỉ kiếm vây công, không lâu từ mấy vết thương do kiếm chém chảy ra máu đen. Mạc Lan trốn ở ngoài viện không dám nhìn nữa, run chân không cất nổi bước, thẳng cho đến khi đao kiếm bên trong thu liễm xuống, hắn mới thò đầu ra nhìn nhìn vào bên trong. Thành Thái Minh đã ngã xuống, Yến Thiền ra lệnh vài câu liền vào phòng khách, nhường đám hắc y nhân kéo Thành Thái Minh không biết đi về nơi nào.

Mạc Lan đi theo vết máu thật lâu mới ở một cái hố tìm được Thành Thái Minh dĩ nhiên đã ngất. Hắc y nhân tựa hồ cho rằng người này thật sự đã chết, liền phóng tâm mà ly khai. Mạc Lan đi qua, tìm được Thành Thái Minh đang hấp hối, do dự một lúc mới vác người lên lưng, trong trang hiển nhiên không thể trở về, chỉ có thể không có mục đích mà chạy, càng xa càng tốt.

Cố gắng vác theo Thành Thái Minh, đi đến Thiên Minh, Mạc Lan cuối cùng tìm được một cái miếu cũ nát nhỏ mà dừng chân, rồi mới tìm lang trung đến xem vết thương của Thành Thái Minh. Lang Trung bắt mạch, nói là người nọ trúng độc, lại mất máu rất nhiều, hồi thiên phạp thuật

(hết cách xoay chuyển).

Mạc Lan thở dài đi mua quan tài hương nến, rửa sạch sẽ mặt và thân mình Thành Thái Minh, mặc áo liệm vào chuẩn bị hạ huyệt. Không ngờ rằng đêm đó sau khi đưa vào quan tài, Mạc Lan lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ. Hắn sợ tới mức không dám ra ngoài, cẩn thận nghe thì âm thanh kia đúng là từ quan tài phát ra, cảm thấy vừa mừng vừa sợ, lập tức đẩy nắp quan tài ra, chỉ thấy Thành Thái Minh trợn mắt nhìn hắn.

Mạc Lan vội vàng quỳ xuống, không ngừng phục lạy giải thích rằng bản thân nghĩ trang chủ đã muốn về cõi tiên mới đưa y vào quan tài, vân vân. Lại chậm chạp không thấy Thành Thái Minh đáp lại. Mạc Lan ngẩng đầu cẩn thận chu đáo nhìn người đã chết đi sống lại, mới phát hiện trong mắt y không có biểu cảm gì, giống như một đứa trẻ mới sinh ra, ngơ ngác nhìn hắn.

“Trang chủ?” Mạc Lan thử hô một tiếng.

Thanh Thái Minh lại ngây ngốc cười, dùng cả tay cả chân leo ra khỏi quan tại, Mạc Lan lập tức đưa tay muốn lôi người ra, không ngờ người nọ dùng sức một cái liền đẩy ngã mình trên mặt đất. Mạc Lan đau hừ một tiếng, lại chỉ nghe thấy đầu sỏ gây chuyện chỉ y y nha nha không biết gì mà ngây ngô cười, cuối cùng phải thừa nhận người nọ điên rồi.

Cố sức bò lên, Mạc Lan si ngốc nhìn Thành Thái Minh ngây ngô, trong lòng loạn thành một đống. Lúc ấy không nghĩ gì mà cõng người này đi, bây giờ tình huống thành như vậy, kế tiếp phải làm sao?”

“Ọc..”

Trong bụng Thành Thái Minh phát ra tín hiệu cầu ăn cơm, Mạc Lan bất đắc dĩ, chỉ đành phải dỗ người ta ai nha đi theo hắn đến vùng phụ cận mua thức ăn trở về.

Sau đó thấy được Thành Thái Minh như đã qua một kiếp khác, Mạc Lan trong lòng quyết định, lúc trước nếu không phải hắn để biểu thiếu gia vào địa lao, hẳn sẽ không phát sinh thảm kịch như vậy, phu nhân cũng sẽ không ôm nỗi hận mà báo thù, cũng sẽ không có sự việc hoang đường ngày hôm nay. Nghĩ đến đó, hắn cũng cần phải chịu trách nhiệm – vậy thì cứ chiếu cố trang chủ hiện giờ không có thù oán với phu nhân, coi như chuộc tội đi.

“Ngươi còn nhớ rõ tên ngươi?” Mạc Lan hỏi.

Thành Thái Minh gương mặt ngây thơ nhìn hắn.

Không nhớ rõ cũng tốt, Mạc Lan trong lòng không biết vì sao cảm giác may mắn, nói: “Vậy, ngươi sau này gọi… Mạc Danh đi.”

Thành Thái Minh cắn bánh mì, nhìn hắn, từ chối cho ý kiến.

Sờ sờ đầu Thành Thái Minh, Mạc Long cong khoé miệng, “Ta goi là Mạc Lan, ngươi sau này phải nhớ…”

Thành Thái Minh nghiêng đầu, mơ hồ không rõ mà than thở: “Lan.”

“Ân.” Mạc Lan đáp, lần đầu tiên cảm thấy vị trang chủ lãnh đạm băng sương kia, có thể đáng yêu như thế.