Thái Dương nói xong lời này liền hối hận, ngẩng đầu nhìn nhìn Cố Văn Vũ, cười gượng một cái định lùi ra phía sau, không ngờ lúc này thùng xe lại mạnh mẽ chấn động hai phát. Trong mơ hồ cậu cảm thấy phía trên đầu có bóng đen cực đại lắc lư, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, đã thấy Cố Văn Vũ vốn vẫn ngồi trên giường thình lình đứng phắt dậy nhào về phía cậu, nắm lấy bờ vai ấn cậu xuống đất!
Rầm một tiếng ầm ĩ.
Một rương hành lý cực đại từ trên giường tầng lăn xuống, vốn dĩ suýt rơi chính giữa đầu Thái Dương nện thật mạnh vào lưng Cố Văn Vũ, sau đó bắn sang một bên, va vào mấy chai bia rỗng mấy lữ khách giường trên bỏ lại trên mặt đất.
Sau một trận loảng xoảng ầm ĩ, trong xe rốt cục an tĩnh lại.
Thái Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn ***g ngực phập phồng trước mặt, chóp mũi bị chất vải dầy nhẹ nhàng cọ xát.
“Cậu không sao chứ?” Âm thanh của Cố Văn Vũ từ phía trên truyền đến.
“Này...... Những lời này hẳn phải là tớ hỏi cậu mới đúng chứ?” Thái Dương thở gấp, trong lỗ mũi tràn đầy toàn hương xà phòng dễ ngửi trên người Cố Văn Vũ, điều này khiến đầu óc cậu váng vất từng đợt, không hiểu sao có chút bực dọc. Cậu muốn đẩy Cố Văn Vũ ngồi xuống, lúc này lại nhận ra một chi tiết.
Thời điểm Cố Văn Vũ đẩy cậu ngã xuống mới nãy, một bàn tay liền vòng ra sau đầu cậu làm đệm, cho nên khi cậu ngã ngửa xuống cũng không cảm thấy đau. Mà tay kia thì lại nhanh chóng chống đỡ lên mép giường đối diện, như vậy không đến mức cả người đều đè lên thân cậu.
“Ý, tay cậu.....”
“Cậu không có việc gì là tốt rồi.” Cố Văn Vũ nhanh chóng thu hồi cánh tay bị Thái Dương đè lên, nhưng vì thu quá đột ngột, thế nên Thái Dương căn bản không có chuẩn bị trước, liền nghe “Cốp” một tiếng giòn giã, ót của Thái Dương bởi vì đệm thịt bị lấy ra mà đập một nhát xuống mặt đất.
Thái Dương: “......”
Cố Văn Vũ: “......”
Thái Dương: “Cố Văn Vũ......”
Cố Văn Vũ: “?”
Thái Dương nằm ngửa mặt ngước lên trời, nhìn đồng chí cao thủ IT đang nửa đè trên người cậu, nuốt nuốt nước miếng, có chút gian nan không biết nên mở miệng như thế nào: “Cậu..... cứng...... cậu......”
“Cậu muốn nói cái gì?” Cố Văn Vũ cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Thái Dương, vẻ mặt phi thường chuyên chú. Giờ này khắc này, ánh mắt hắn nhìn Thái Dương...... chẳng khác nào bộ dáng Thái Dương khi thấy thạch hoa quả.
Muốn nói cái gì?! Muốn nói cậu con mẹ nó đâm tớ kìa!
Thái Dương gào thét trong lòng, nhưng lại cân nhắc thể diện cho Cố Văn Vũ, mới nãy lại thay mình chịu một cú, cậu liền thực phúc hậu chọn lựa không có hét ra.
Chính là chuyện một Đại lão gia lại bị người của Đại lão gia dùng thương đâm chọc phía dưới thật sự có chút không thể tiếp nhận. Trong đầu cậu lập tức thoảng qua mấy hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trên người chợt như bị điện giật, tóc gáy tăm tắp dựng thẳng lên.
Quả nhiên có những thứ không thể xem bừa...... Dễ dàng lưu lại di chứng.
Thái Dương ở trong lòng đem gã chủ quản biếи ŧɦái kia giày xéo cả trăm lần, sau đó tay chậm rãi dò xét xuống phía dưới.
Có chút khó nói, bất quá, chính là dịch vị trí đi một chút, không để cho nó đâm chọc vào chỗ không phù hợp này nữa, đối phương hẳn là sẽ không để ý...... nhỉ......
Ôm theo ý tưởng phi thường đơn thuần mà điều khiển móng vuốt sờ vào nơi cực độ nguy hiểm, ngay nháy mắt chạm vào bộ vị lửa nóng cứng rắn liền bị người tóm lấy!
Cố Văn Vũ không nói gì, chính là hô hấp đột nhiên trở nên trầm trọng, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Thái Dương, tay nắm thật chặt tay Thái Dương, nóng bỏng như bàn ủi.
Thái Dương thật rất muốn khóc, tay bị Cố Văn Vũ giữ chặt không buông, dưới tình huống như vậy đích xác phi thường xấu hổ, nhưng là...... cái đệch vì sao thời điểm Cố Văn Vũ tóm lấy tay cậu, lại liền khiến tay cậu nắm lấy cây thương nóng bỏng tay kia a! Sợ muốn chết a!
Cố Văn Vũ cậu là cố ý hả, phải không phải không!
Vì thế ánh mắt cậu quét nhanh một cái xuống dưới, ra vẻ trấn định nói: “Ừm, không tồi, căng cứng quá nha, bao lâu không giải quyết rồi hử?”
Cố Văn Vũ nhíu nhíu mày, cành tay hắn chống trên giường dùng sức đã lâu, đang không thể khống chế từng chút buông lỏng, kéo theo thân thể cũng áp xuống càng lúc càng thấp, khuôn mặt cơ hồ chạm mũi cùng một chỗ với Thái Dương. khoảng cách phi thường nhỏ hẹp, cái thứ gọi là hormone trong truyền thuyết đang tại nơi hô hấp “nóng bỏng” qua lại này nhanh chóng phân bố truyền bá......
Thái Dương bắt đầu khẩn trương.
Lúc này xe lửa đã dừng hẳn lại, đã không còn tiếng va chạm đường ray quen thuộc nữa, yên lặng quá mức làm cho cậu cảm thấy khẩn trương, mà Cố Văn Vũ yên lặng như vậy cũng làm cậu cảm thấy khẩn trương, trong tay mơ hồ cảm nhận được mạch đập nảy lên lại càng làm cậu khẩn trương đến kinh hồn bạt vía!
Cậu khi căng thẳng liền nhịn không được muốn nói chuyện, nhưng lại luôn không biết giữ mồm giữ miệng mà nhiều lời.
“Hắc hắc Cố Văn Vũ tớ nói cậu này, đàn ông á không thể nhịn quá lâu được đâu, nhịn lâu quá dễ dàng tổn hại sức khỏe, mà sức khỏe thì là chuyện cả đời. Tuy rằng cậu hiện tại không có bạn gái, nhưng cũng có thể tự mình giải quyết a, tự mình giải quyết tuy hơi ngại chút, nhưng đại đa số mọi người đều làm thế hết mà. Cậu xem tớ với cậu ở chung một chỗ lâu như vậy mà chẳng thấy cậu làm qua chuyện này, kỳ thật chuyện đó cũng không có gì xấu xa cả, mỗi người mỗi chỗ vốn không can thiệp đến chuyện của nhau, đương nhiên thi thoảng giúp đỡ nhau cũng không có gì lạ lùng cả. Bất quá cậu cũng biết chuyện này chung quy cần chú trọng riêng tư, dù sao cũng chẳng ai muốn để “em trai” nhà mình tùy tiện rong chơi bên ngoài cả......”
Cố Văn Vũ mơ hồ còn nhớ con người trước mặt hễ quá chén là biến thành lắm điều, chẳng ngờ không uống rượu mà cậu ta cũng có thể nói như vậy. Nói nhiều kỳ thật không sao, chính là lúc này khuôn miệng cậu ấy khép khép mở mở lại khiến hắn cảm thấy hoa mắt, thần kinh não khống chế không được đập loạn, quấy đảo từng chút ý chí còn sót lại.
“Bỏ tay ra.” Hắn hít sâu một hơi, miệng phun ra ba chữ, mỗi từ giống như từ trong liệt hỏa thiêu đốt bạo liệt bắn tung ra.
Quả nhiên, cái người vẫn đang thao thao bất tuyệt liền ngừng lại, bất quá chỉ là tạm thời mà thôi.
“Bỏ tay ra á? Làm ơn đi Cố Văn Vũ cậu mẹ nó đang nắm tay tớ thế này thì bảo tớ bỏ ra thế nào đây? Để anh em giúp cậu một tay cũng đâu phải là không thể, chính là cậu như vậy......”
“Câm miệng!”
Thái Dương dù sao cũng là con trai, cho dù không biết tốt xấu cũng có thể rõ ràng nhận thức được sự ẩn nhẫn cùng nguy hiểm trong hai chữ này của Cố Văn Vũ. Cậu nghĩ muốn buông ngọn nguồn nguy hiểm là kia ra, rút rút tay, bất quá tay Cố Văn Vũ lại vẫn như cũ nắm chặt lấy cậu, không hề nhúc nhích.
Nghe nói vô tình làm tổn hại đến chỗ đó đó cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự, Thái Dương vừa là vì bản thân, vừa lo lắng đến sức khỏe sinh mạng của Cố Văn Vũ, cũng không dám đặc biệt cương quyết dùng sức, tay vừa buông lỏng lại khôi phục lại nguyên vị trí. Điều này trong lúc vô tình tạo thành chuyển động thẳng đứng bao trọn bên ngoài vật trụ kia, nói cách khác chính là trượt xuống, hoặc đổi sang một từ càng nghe quen tai hơn ——HJ. (handjob)
Hô hấp của Cố Văn Vũ đột ngột bị kiềm hãm! Ánh mắt nheo lại!
Thái Dương: “=A=......”
Thái Dương thề cậu thực không phải cố ý, vừa định há miệng cãi lại, đột nhiên phát hiện phía sau lưng có một cảm giác khác thường, thuận theo xương sống từng chút một lan xuống dưới, giây lát tiến thẳng đến đốt xương cuối!
Chuyện gì thế này?!
Thái Dương giật mình trong lòng.
“Chết tiệt Cố Văn Vũ, sau lưng tớ con mẹ nó hình như là bị ướt...... ư!!”
Cậu mới vừa mở miệng, chữ “Ướt” kia không chưa kịp nói đầy đủ, trước mắt tối sầm, bị hai bờ môi đột ngột cúi xuống lấp kín miệng! Thật giống như bị dòng nước lũ bị con đê vây kín nhiều năm bất chợt tìm được một khe vỡ, đầu lưỡi xâm nhập với tốc độ không thể chống đỡ dễ dàng cậy mở khớp hàm không chút phòng bị, một đường tiến quân thần tốc! Công thành đoạt đất! Lực bạo phát bá đạo kinh người mà ngang tàng mυ'ŧ mát, tước đoạt đi từng tia hô hấp!
Thái Dương đối với sự xâm nhập bất thình lình hoàn toàn không có chuẩn bị, cơ hồ hít thở không thông! Ngòi lửa chôn dấu ẩn sâu trong cơ thể nháy mắt bị nhen nhóm, đối diện với sự xâm phạm cường hãn, kìm lòng không nổi muốn nghênh đón! Thậm chí lại càng nỗ lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Song bản năng sinh tồn nguyên thủy tồn tại trong cơ thể lại khiến cậu phản kháng theo bản năng!
Cậu dùng lực cong gối húc vào giữa háng Cố Văn Vũ, rút tay gắt gao tóm lấy áo hắn nghĩ muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng lại càng bị mạnh mẽ áp chế, gắt gao đóng chặt trên mặt đất!
Theo hai người quần đảo, mấy chai bia đổ trên đất cũng lộc cộc lăn qua lăn lại, một chai trong đó còn lại một nửa thứ nước màu vàng kim chưa uống hết, chảy tràn ra xung quanh, bất tri bất giác thấm ướt quần áo Thái Dương, dần dần lộ ra thân hình nhỏ nhắn mà cân xứng.
Thái Dương bị hôn đến hai mắt biến thành màu đen, liều mạng dùng một tia khí lực cuối cùng hung hăng cắn xuống môi Cố Văn Vũ một cái, liền nghe đối phương rên lên một tiếng đau đớn, rốt cục cũng kết thúc nụ hôn chấp nhất đến gần như điên cuồng này.
Nhân giây khắc lơi lỏng ấy, Thái Dương một phen đẩy Cố Văn Vũ ra, sau đó tức tối lấy mu bàn tay dùng sức xoa xoa miệng, la toáng lên mắng: “Chết tiệt Cố Văn Vũ! Cậu làm quái gì thế! Con mẹ nó đây chính là nụ hôn đầu tiên của ông đấy! Nụ hôn đầu đó!”
Thời điểm Cố Văn Vũ bị Thái Dương đẩy ra, tựa hồ cũng đã dùng cạn khí lực trên người, có chút suy yếu ngồi trên đất, dựa lưng vào bên giường, ánh mắt có chút trống rỗng.
Cú đẩy không chút lưu tình mới nãy giống như búa tạ, hung hăng đập vào lòng hắn, hiện thực như gáo nước lạnh nháy mắt đem dục hỏa toàn thân dập tắt.
Bất quá khi nghe được chữ “Nụ hôn đầu tiên” đã được cường điệu lên mấy lần, Cố Văn Vũ không biết nghĩ tới điều gì, vẫn nhịn không được khẽ cong khóe miệng.
“Này! Cậu mẹ nó cười cái rắm ế! Mới nãy sao tự dưng phát dục thế hả?” Thái Dương phát hiện Cố Văn Vũ đang thâm ý bất minh nhìn mình cười, trong lòng đột nhiên bất ổn, phi thường không yên, đành phải miệng hùm ga sứa tiếp tục trừng mắt điên cuồng hét lên.
Đối diện với Thái Dương đang nhe nanh múa vuốt xù lông với mình, nụ cười trên khóe môi Cố Văn Vũ cũng dần dần thu hồi lại, hắn gập một chân lên, cánh tay tùy ý khoác lên gối, cứ như vậy yên lặng nhìn Thái Dương.
Thái Dương bị nhìn đến phát hãi trong lòng, ánh mắt trốn tránh.
“Có còn nhớ tôi đã từng nói qua với cậu, nguyên nhân tôi chia tay với bạn gái hay không?” Cố Văn Vũ đột nhiên hỏi.
Thái Dương hoàn toàn không dự đoán được Cố Văn Vũ lại nhớ tới việc đó tại thời điểm này, nhíu nhíu mày, đáp: “Có, cậu không phải là nói không hợp hay sao.”
“Cậu sao không hỏi chỗ nào không hợp?” Cố Văn Vũ lại hỏi.
“Tớ hỏi cái đó để làm chi......” Thái Dương liếc Cố Văn Vũ một cái, lầu bầu nói. Sau lưng cùng trên mông cậu đều bị bia thấm ướt, chất vải dán ở trên người, khiến cậu phi thường không thoải mái, rất muốn nhanh chóng cởi ra thay. Bất quá mới nãy cùng người lăn lộn một phen kinh thiên động địa, cậu lại không dám thoát y ngay tại chỗ.
Cố Văn Vũ trầm ngâm một chút, chống một tay đứng dậy.
Thái Dương tức khắc giữ áo co rụt lại phía sau, khẩn trương ngẩng đầu nhìn hắn, lắp bắp nói: “Ấy ấy...... cậu làm gì thế!”
Cố Văn Vũ lại chỉ nhìn cậu một cái, xong tay đút túi đi đến cạnh cửa, kéo mở cửa toa xe ra.
Đưa lưng về phía Thái Dương, Cố Văn Vũ dừng lại nơi cửa, hơi hơi nghiêng đầu nói câu: “Giới tính không thích hợp”, sau đó liền rời khỏi toa xe.