Thất Hữu Bất Trực

Chương 34

Vì sao lại chỉ có một mình?

Vì sao sau khi trời tối còn ở lại trong rừng chưa chịu về nhà?

Vì sao lại làm bạn với một con vượn tay dài mắt mù?

Vì sao xuất thân trong một tộc người năng ca thiện vũ như vậy mà lại thâm trầm nội tâm không hay nói chuyện như thế?

Trong lòng Thái Dương hiện lên liên tiếp dấu chấm hỏi.

Cậu nhìn Cố Văn Vũ nhẹ nhàng cúi đầu vuốt ve đầu lông mềm mại của con vượn tay dài trên người, không trả lời. Dưới ánh trăng mơ hồ, bóng người thon dài cơ hồ hòa hợp nhất thể cùng rừng cây.

“Cố Văn Vũ?” Thái Dương đến gần vài bước, lại thử gọi một tiếng.

Vượn tay dài vèo một cái từ trên thân Cố Văn Vũ lủi xuống dưới, nhanh chóng trèo lên cây.

Cố Văn Vũ nhìn quả cầu lông màu trắng kia nhảy vài cái đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói câu:

“Bởi vì tôi khi đó cũng nhìn không thấy.”

Thái Dương hoàn toàn thật không ngờ lại là đáp án này, chợt giật mình, kinh hoàng nhìn Cố Văn Vũ: “Sao...... là sao vậy?!”

Cố Văn Vũ nhét hai tay trong túi áo, tựa lưng vào một gốc đại thụ cao ngất trời, cúi đầu, thanh âm vẫn bình tĩnh không gợn sóng như trước, giống như đang nói chuyện không quan hệ đến mình:

“Năm mười tuổi tôi theo cha mẹ ra ngoài du lịch, kết quả xảy ra sự cố. Hai người bọn họ đều qua đời, tôi bị chấn thương đầu, bảo vệ được tính mạng, nhưng mắt nhìn không thấy nữa. Sau đó được đưa về ở cùng bà ngoại, mãi đến năm mười bốn tuổi mới khỏi. Theo bác sỹ nói thì là do khối máu tụ trong đầu đè lên dây thần kinh thị giác.”

Nói dăm ba câu như vậy, liền tổng kết xong thời thơ ấu chấn động lòng người đã từng trải qua.

Nếu không phải Thái Dương biết Cố Văn Vũ là dạng người như thế nào, tuyệt đối sẽ hoài nghi có phải hắn đang nói đùa với mình hay không.

Cho tới nay, sự tồn tại của Cố Văn Vũ trong lòng Thái Dương đều là như một thần tượng: trầm mặc ít lời, thần bí khó lường, đa tài đa nghệ, không gì làm không được.

Nhưng giờ này khắc này, Thái Dương lại đột nhiên cảm thấy người con trai này quả thật rất khiến người ta yêu thương. Cũng giống như con vượn tay dài cái gì cũng không nhìn thấy kia, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn tiến đến vuốt đầu, cho ăn chút đồ ngon, vỗ về một lúc.

Bất quá cậu chung quy vẫn là không có gan đi sờ đầu Cố Văn Vũ, trời sinh cũng lại không phải người biết cách an ủi, vì thế ngượng ngập nửa ngày, cũng chỉ là vươn tay vỗ vỗ bả vai Cố Văn Vũ, tỏ ý an ủi.

Cố Văn Vũ vốn vẫn cúi đầu, thời điểm Thái Dương tiến đến bên người vỗ vỗ bả vai hắn, lại đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi thâm trầm nhìn thẳng cậu.

Thái Dương lập tức liền xấu hổ, vội nói: “Ừm, tớ biết chuyện này đã là quá khứ nhiều năm, phỏng chừng cậu cũng đã thông suốt hết rồi! Sự an ủi của tớ cũng chẳng để làm gì...... Nhưng...... Nhưng tớ vẫn muốn nói đôi lời. Con người mà, phàm là việc gì cũng nghĩ thoáng một chút! Như vậy cuộc sống mới dễ dàng hơn, phải không nào?”

Bởi vì quá căng thẳng, Thái Dương thậm chí không có chú ý rằng, bàn tay kia của mình vẫn một mực vỗ vỗ không ngừng trên vai Cố Văn Vũ, mà cũng không nhẹ không nặng, vỗ đến vang bôm bốp. Đến khi cậu rốt cục ý thức được bản thân đang làm cái gì, mặt mũi mới đỏ bừng đem móng vuốt thu hồi về, cúi đầu không lên tiếng. Sau đó nghĩ nghĩ, quyết định thử lại thêm lần nữa, liền từ trong túi quần lấy điện thoại cầm tay ra, lục lọi trong thư mục ảnh, tìm được một tấm ảnh chụp, đưa cho Cố Văn Vũ xem.

Trong bức ảnh là một chiếc khay tinh xảo, trên bày bánh ngọt đặc biệt ngon mắt.

Sau đó Thái Dương gãi gãi đầu, hướng Cố Văn Vũ giải thích: “Đây...... ừm...... Đồ trong quán kem này ăn đặc biệt ngon, tớ trước kia mỗi khi có điều gì phiền toái, sẽ đều vào đó mua loại bánh kem đắt nhất. Mỗi lần ăn xong sẽ cảm thấy cuộc sống đặc biệt tốt đẹp, những chuyện phiền lòng xúi quẩy đều bay đi hết. Sau này có cơ hội đưa cậu về quê nhà tớ, sau đó tớ sẽ mời cậu ăn, thế nào? Thấy tớ tốt bụng chưa, bí mật này ngay cả Lý Lập Bang cùng Trương Gia cũng không biết đâu......”

Thấy ánh mắt Cố Văn Vũ càng thêm thâm thúy, hơn nữa vẫn im lặng nhìn mình không nói lời nào, Thái Dương dần dần nói không nổi nữa, hơn nữa càng ngày càng bực dọc bất an.

Cậu cảm thấy tối nay nhất định là não nhũn rồi, thế nào mà lại một hơi làm nhiều chuyện mất mặt như vậy.

Chẳng ngờ, ngay tại lúc cậu định tự đập cho mình một trận choáng váng rồi kiếm một cái hốc cây nào rúc vào ( rõ ràng là ý tưởng sau khi đã quá chén), Cố Văn Vũ lại đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, sau đó một bên lấy tay xoa bả vai cơ hồ bị Thái Dương vỗ đến sưng lên một bên lại nghiêm túc gật đầu nói:

“Ừ, rất hữu dụng mà.”

“A? Cái gì...... Cái gì hữu dụng?” Cố Văn Vũ đang dựa thân cây đứng thẳng dậy. Khoảng cách đột ngột kéo lại gần làm cho Thái Dương giống như con thỏ kinh hãi, nhịn không được lui về phía sau.

“Sự an ủi của cậu, rất hữu dụng.” Cố Văn Vũ nói, tiếp đó ánh mắt vẫn nhìn Thái Dương, lại tiến về phía trước hai bước.

“A......phải phải phải không...... vậy vậy vậy là tốt rồi......” Thái Dương bị Cố Văn Vũ từng bước ép sát, không ngừng lui ra sau, không hiểu sao liền biến thành nói lắp, sau đó chợt nghe “Bốp” một tiếng, cái ót đυ.ng vào đại thụ phía sau.

Con thỏ bị uy hϊếp còn có thể cắn người, huống chi Thái Dương cũng không phải là con thỏ?

Vì thế tại thời điểm gương mặt Cố Văn Vũ càng lúc càng tiến lại gần mình, Thái Dương đột nhiên xù lông quát:

“Này! Cố...... Cố Văn Vũ, cậu muốn làm vậy?!”

Lông mày Cố Văn Vũ khẽ giương lên một chút, một bàn tay chống vào đại thụ phía sau Thái Dương, rũ mắt nhìn cậu.

Hai người thật sự quá thân cận, Thái Dương thậm chí cảm thấy, nếu hô hấp hữu hình, hơi thở giữa cậu cùng Cố Văn Vũ cũng có thể va chạm vào nhau.

Cố Văn Vũ cậu đến tột cùng muốn làm cái gì vậy?

Thái Dương không phải lần đầu tiên bị đàn ông giữ trong vòng tay như vậy, chỉ là lần nào trong lòng cũng tràn đầy ý nghĩ muốn chạy trốn, chính là lúc này đây......

Thái Dương ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn khóa vào Cố Văn Vũ, hai tay để sau lưng, vì sự đè ép của thân thể mà bị đại thụ thô ráp cọ xát đến sinh đau.

Bởi vì tay đau, đầu óc bắt đầu thanh tỉnh.

Nhưng mà lại bởi vì cái nhìn chăm chú của Cố Văn Vũ, đầu óc lại bắt đầu váng vất.

Trong khoảng thời gian ngắn, cậu thế nhưng cũng không biết, mình rốt cuộc là tỉnh hay vẫn là đang say. Càng không biết, cảm giác kỳ lạ trong lòng này đến tột cùng là do cồn rượu quấy phá hay vẫn là có nguyên nhân nào khác.

“Muốn làm gì ư?” Cố Văn Vũ thản nhiên lặp lại, nhìn không ra cảm xúc gì, sau đó chậm rãi buông cánh tay đang chống xuống, đút lại vào trong túi, lui nửa bước về phía sau, ánh mắt cũng dời khỏi người Thái Dương: “Đã khuya rồi, chúng ta phải quay về thôi.”

Mắt Thái Dương trông mong chớp chớp, thấy Cố Văn Vũ quả nhiên xoay người chuẩn bị lên đường hồi phủ, một hơi nghẹn thật sâu không nơi phát tiết, nháy mắt liền hóa thân từ một con gà xù lông thành một con gà phờ phạc.

Cậu không hiểu nổi, tâm trạng mất mác kỳ kỳ quái quái trong lòng này đến tột cùng là thế nào.

Cậu đến tột cùng là đang chờ mong điều gì? Hay là...... đang sợ hãi điều gì chứ?

Im lặng đi theo phía sau Cố Văn Vũ trở về, Thái Dương cảm thấy trong tay trống rỗng, sau đó trong lòng cũng trống rỗng, cuối cùng đầu cũng trống rỗng......

Ngay sau đó, mí trên mi dưới liền bắt đầu nhịn không được mà đánh nhau.

Cậu vốn uống khá nhiều rượu, lúc trước miễn cưỡng chống đỡ nên mới không lăn quay ra tại chỗ, hoàn toàn là nhờ ơn chén thuốc giã rượu Cố Văn Vũ cho. Chính là thang giã rượu dù có lợi hại thế nào, cũng không thể tiễu trừ được chất cồn trong cơ thể. Lại thêm vừa mới trả qua một phen giày vò cả thân thể lẫn tinh thần thượng, Thái Dương sau khi đi được một đoạn rốt cục nhịn không nổi nữa, cơ hồ dứt khoát nhắm mắt bước đi, kế đó vấp thêm vài phát, lắc lắc lư lư suýt nữa ngã sấp xuống.

Ý thức cậu dần dần mơ hồ, cuối cùng mang máng thấy mình còn đang từ trong rừng đi ra, song lại không cảm giác được chân mình đang bước đi......

Cố Văn Vũ cõng Thái Dương đã hoàn toàn ngủ lăn lóc trên lưng, chậm rãi quay về nhà trúc của bà ngoại.

Nơi cầu thang nhà trúc, A Mộc đang nằm sấp.

Chớp mắt nghe thấy tiếng bước chân, đại cẩu bỗng nhiên bừng tỉnh, phốc một cái ngồi thẳng dậy.

Cố Văn Vũ đưa một tay ra, ngón trỏ đặt bên môi làm tư thế đừng có lên tiếng, A Mộc nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, lại ngoan ngoãn nằm phục xuống.

Trong cả quá trình, một điểm âm thanh cũng đều không có phát ra.

Cố Văn Vũ đi lên cầu thang, sau đó đem người trên lưng nhẹ nhàng đặt xuống giường đệm đã trải gọn ghẽ trong phòng khách.

Cậu bé mặc Thái phục bởi vì ngủ rất sâu, cho nên thân thể thực thả lỏng, thời điểm được thả xuống vẫn duy trì nguyên tư thế như cũ, giống như một con vật ngoan ngoãn. Áo trắng quần xanh, tôn lên khuôn mặt cậu trắng nõn thanh tú, mái tóc mới gội giờ đã khô, xoã tung giống như lông tơ, khiến người ta nhịn không được nghĩ muốn đưa tay vuốt ve.

Người Thái đốt lửa lò quanh năm không ngừng, Cố Văn Vũ sớm đã thành thói quen, chính là hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy đốm lửa kia, có một khắc giống như tối nay, khiến người ta cảm thấy ấm áp như vậy.

Chuyện thời thơ ấu hắn chưa từng nhắc qua với người ngoài, chẳng ngờ hôm nay có thể tự nhiên như thế nói hết cho một người còn chưa quen biết được mấy tháng.

Đến tột cùng là nguyên nhân gì?

Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào?

Cố Văn Vũ nhìn người vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng, một hồi lâu.

Sau đó cúi xuống, trên làn môi đã thưởng thức các loại mĩ vị, không tiếng động hôn một chút.

Trong lò sưởi, đột nhiên có một đốm lửa nhỏ thiêu đốt bắn ra ngoài, phát ra tiếng lách tách nhỏ, kinh động màn đêm lạnh yên tĩnh.

......

Thái Dương nằm mơ, mơ bản thân bởi vì một viên kẹo mà bị người ta lừa lấy đi nụ hôn đầu tiên. Lúc cậu bừng tỉnh, mới phát hiện này bất quá là một giấc mộng mà thôi, nụ hôn đầu của mình hoàn hảo vẫn còn đang cất chặt trong túi, vì thế liền yên lòng.

Tuần lễ vàng 01/10 rất nhanh sẽ chấm dứt, mấy đồng chí IT cũng bắt đầu chuẩn bị rời đi.

Quách Minh Viễn quay về trước thời hạn, song vẫn không có báo tin tức gì cho bọn họ, chuyện này không khỏi khiến người ta cảm thấy nghi hoặc. Trương Gia lại nhớ tới suy đoán của mình, trước khi đi có chút tâm sự nặng trĩu.

Khi Thái Dương cùng bà ngoại Cố Văn Vũ cáo biệt, lão nhân gia đối với cậu đặc biệt lưu luyến không rời, kéo kéo tay cậu không ngừng nói những câu gì đó cậu nghe không hiểu. Cũng không biết đến tột cùng là bởi vì nhìn cậu thuận mắt thích cậu hay là bởi vì nghe nói cậu cùng Cố Văn Vũ ở chung phòng cho nên mới đặc biệt dặn dò như vậy.

Lý Lập Bang ôm A Mộc nói nửa ngày, một người một cún trong mấy ngày ngắn ngủi đã bồi dưỡng ra cảm tình thắm thiết, tuy nói bình thường cũng có cấu xé nhau mấy cái, nhưng chung quy vẫn không đánh tan được tình huynh đệ.

Chờ hết thảy sắp xếp ổn thỏa, nước mắt cũng đã rơi, lời từ biệt cũng đã nói, đoàn người rốt cục chậm rãi lôi nhau về thành B, một lần nữa bắt đầu công tác cùng cuộc sống bình thường.

Không ngờ, thời điểm Thái Dương, Lý Lập Bang cùng Trương Gia đưa thẻ nhân viên một lần nữa tiến vào cửa lớn Thiên Độ, lại kinh hoàng phát hiện, mới chỉ vẻn vẹn trong khoảng thời gian một tuần, trong công ty Thiên độ nhưng lại phát sinh hai sự kiện phi thường trọng đại, truyền khắp nơi nơi đến ồn ào huyên náo.

Chuyện thứ nhất, quản lí dự án cao cấp hạ thần đông, đã thành công đánh bại những ứng viên khác, trở thành tân phó giám đốc của công ty.

Chuyện thứ hai, có nhân viên đem văn kiện trong công ty tiết lộ cho đối thủ cạnh tranh trong ngành, tạo nên tổn thất nghiêm trọng cho công ty, công ty đang cân nhắc xử lý vụ việc này với tội danh xâm phạm bí mật thương nghiệp.

Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の19 Vịt con cảm thấy thời điểm gà con ngủ thực đáng yêu, nhìn vừa mềm mại yếu đuối lại êm ái như nhung. Vì thế ngày đó, nó rốt cục nhịn không được, thừa dịp gà con ngủ, nhẹ nhàng dùng đầu cọ nó một chút. Gà con giật giật, mở mắt ra. Vịt con lập tức cuộn thành một đống ngã xuống bên người gà con, nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Gà con cảm thấy rất kỳ quái, không biết vịt con thời điểm nào đã chạy bên người mình, hơn nữa, thế nhưng lại ngủ đến mê mệt như vậy!