Thập Niên

Chương 12: Phiên ngoại 2 : €"Cuộc sống của chúng tôi”

_ Rinh… rinh…

Chuông báo thức lúc 6 giờ sáng vang lên, đánh thức tôi từ giấc ngủ sâu, vang đến nỗi da đầu tê rần rần, chân tay luống cuống ấn vội cái đồng hồ, đầu óc dần tỉnh táo lại, cuối cùng cũng nhớ ra việc hôm nay cần phải làm.

Đánh răng, rửa mặt, tùy tiện thay một bộ quần áo sạch, sau đó xách túi hành lý hôm qua đã chuẩn bị đầy đủ lên, tôi vừa nhìn đồng hồ vừa lao ra khỏi cửa, chuyến xe lúc 6 rưỡi chắc là vẫn kịp.

Đến lúc ngồi lên xe rồi tôi mới thả lỏng người ra, may mà vẫn kịp, tôi thở phào một cái, bắt đầu mở túi ra kiểm tra lại đồ đạc, xe cũng bắt đầu chạy. Thật là, cuộc phỏng vấn mọi người không muốn làm, cứ đẩy tới đẩy lui, rốt cuộc đẩy cho tôi, không xe không tiền, nhiều nhất chỉ thanh toán cho một ít lộ phí, nơi cần đến cũng là cái hang cùng ngõ hẻm của một làng quê, trước nay chưa từng đi tới, hơn nữa cũng không phải tin tức gì to tát lắm, chẳng trách được mà. Thế nhưng nếu như nhất định phải có một ai đó đi làm – người đó chắc chắn sẽ là tôi.

Những gì cần mang đi đều mang đi hết rồi, chỉ sót mỗi điện thoại, nhớ kỹ lại, hình như nó vẫn nằm trong đống quần áo mặc hôm qua, tôi lại thở dài tiếp, đành chấp nhận số phận, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như vậy đi, dù sao cũng chỉ có hai ngày mà thôi.

Khổ sở ngồi suốt ba, bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến nơi, nhưng nhiệm vụ tiếp theo còn gian nan hơn nhiều. Người đến đón tôi là một cán bộ kế hoạch hóa gia đình ở địa phương, đúng vậy – tôi đến là để phỏng vấn tình hình kế hoạch hóa gia đình ở vùng nông thôn này, hơn nữa phải đưa tin trực tiếp, nơi đây lại là khu vực mẫu mực của công tác kế hoạch hóa gia đình vùng nông thôn mấy năm liên tiếp.

Ngồi ở văn phòng của họ xem một đống tài liệu, cũng đã nghe bọn họ nói rất nhiều, ghi chép lại một số con số rất nổi bật, cùng ăn một bữa cơm, đến 1 giờ trưa tôi đã mơ màng muốn ngủ rồi, nhưng không thể không sốc lại tinh thần, cự tuyệt họ đi cùng, một mình chạy vào trong nhà dân.

Đồng xanh vô tận, còn có ánh mặt trời như thiêu như đốt, khung cảnh xa lạ này lại rất có sức hấp dẫn, những hộ nông dân tôi tiếp xúc đều rất chất phác lại nhiệt tình, họ tranh nhau kể lại sự khó khăn của mình, tôi chỉ có thể mỉm cười khó xử, mà không thể hứa hẹn bất cứ điều gì, đó là sự vô dụng từ lâu đã được định đoạt của cái nghề này. Khi hỏi đến vấn đề nhân đinh(1)

trong nhà họ, một đại thúc cướp lời trả lời tôi:

_ Chỗ chúng tôi chắc xấp xỉ hai, ba đứa một hộ.

Tôi gật đầu ghi lại con số đó, đối với đơn vị hành chính dưới cấp làng xã mà nói đây quả thật có thể coi là mẫu mực rồi, thế nhưng câu tiếp theo của ông khiến tôi ngẩn người.

_ …Chưa kể con gái.

Dáng vẻ há hốc mồm của tôi khiến bọn họ cùng “ha ha” cười rộ lên:

_ Tất nhiên không tính con gái rồi, chúng nó nuôi toàn lỗ vốn, việc đồng áng chỉ có con trai mới làm được mà…

_ …Vậy… tính cả con gái, mỗi hộ có khoảng bao nhiêu con?

_ … chắc là năm, sáu đứa gì đó… này, lão Hoàng à, nhà ông hình như có bảy đứa, thật là phần tử lạc hậu quá đi!

Khuôn mặt đỏ đen của vị lão Hoàng đó cũng chảy xuống:

_ Aii! Mẹ chúng nó bụng chẳng có chút chí phấn đấu gì cả, chả sinh nổi thằng con trai nào, sang năm á, bọn tôi còn phải thử xem xem, cứ gom đủ một bàn là được rồi.

_ … nhà lão Hoàng ấy, cả nhà ăn cơm là cứ vây quanh cái cột bằng gỗ cây trước cửa nhà, trên đó đào mười cái hố, tiết kiệm được tiền mua bát đấy…

_ ha ha … ha ha…

Họ cùng cười rộ lên, những nếp nhăn dày đặc và những tiếng cười hồn hậu chất phác nhấn chìm trái tim xót xa của tôi, sau đó chúng tôi nói chuyện rất nhiều rất nhiều, nói về đám con gái thôn dưới chưa đầy mười sáu tuổi đã lũ lượt đi “làm công”; nói đến đám con trai chỉ học đến cấp 2 đã xuống đồng làm ruộng; nói về việc trong thôn có một người học đại học đã là một việc đáng mừng, vinh dự biết bao nhiêu; lại nói về vị thúc thúc của một nhà nào đó đi ra thành phố ăn xin mà cũng có thể gửi tiền về xây nhà…

Đây là một thế giới tôi chưa từng trực tiếp tiếp xúc qua, một thế giới nghèo khó, kém hiểu biết nhưng đầy lạc quan, nỗi lòng nho nhỏ của tôi đặt trong thế giới này trở nên vô vị biết bao nhiêu, chỉ có đầy đủ cái ăn cái mặc rồi mới đi làm những trò kỳ quặc mà thôi, tôi bất giác cười theo họ. Tâm tình u ám từ trong sự xót xa liên tiếp rốt cuộc đã thoáng đãng hơn rất nhiều.

Bữa tối hôm đó tôi ăn rất vui vẻ, cho dù chỉ là một vài món rau tươi được gieo trồng dưới đồng, tôi vẫn ăn như ăn được mĩ vị trước nay chưa từng được nếm qua: món cơm cháy nguyên chất nguyên vị, thật là vừa thơm lại vừa giòn, ngon hơn loại này mua ở siêu thị gấp mười lần. Buổi tối tôi ngủ lại tại nhà vị đại thúc ham chuyện nhất đó, con trai con gái của ông đi học về đều rất hiếu kỳ với tôi, từ lớn đến bé tất cả có bốn đứa.

Tôi cho đến khuya cũng vẫn không ngủ được, suy nghĩ rất nhiều thứ, không có một giới hạn nào, cái gọi là tình yêu, cái gọi là vận mệnh rốt cuộc là gì? Cuộc sống không phải là cứ thiết thiết thực thực mỗi một ngày sao? Cho dù là tốt hay là xấu, chúng ta vẫn cứ sống mà không từ gian nan, vất vả, không sợ người oán, người ghét, như thế cũng là một cuộc sống rất có ý nghĩa mà. Đột nhiên… tôi rất nhớ hắn và nhóc con, bọn họ bây giờ đang làm gì? Nhóc con khẩu vị tốt như thế, chắc là sẽ ăn no căng bụng rồi ngủ thật ngon rồi; nhưng còn hắn… tối qua sau khi nhận được cuộc điện thoại yêu cầu đi công tác, tôi có nên nói với hắn một tiếng hay không? Tuy rằng tôi vẫn từ chối không cho hắn ở cùng, nhưng thực tế hắn ngày nào cũng đến tìm tôi… ai~ thật là lo lắng thừa rồi, không phải hắn cũng có chìa khóa đấy hay sao?

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi lại chạy đến vài hộ nông nữa, sau khi hỏi thăm một chút tình hình cơ bản thì ở lại ăn trưa cùng họ, buổi chiều thì chuẩn bị trở về rồi. Đăng báo và tình hình thực tế chắc chắn không thể quá nhất quán, tôi vẫn lấy số liệu của ủy ban kế hoạch hóa gia đình cấp cho làm chuẩn, chủ biên từ đầu đã nói qua với tôi phương châm chỉ có tốt, không có xấu, hơn nữa…một khi chọc ra lỗ thủng này, những khoản phạt đó, nông dân chắc chắn không thể chịu trách nhiệm nổi, những đứa trẻ đó càng không thể nào học tiếp được, tôi thoải mái chiếu theo ý của chủ biên để cho mọi người đều được vui vẻ. Chúng tôi không thể giúp người khác giải quyết bất cứ khó khăn nào, ít nhất cũng không thể để họ phải chịu nhiều khó khăn hơn nữa, còn về sự ngu muội và phong kiến trong tư tưởng, chắc chắn không thể chỉ thuyết giáo, chỉnh đốn một lần hai lần là có thể trị tận gốc được.

Lần chà lần chần đi về đến nhà thì đã là bảy giờ tối, tôi đứng trước cửa nhà, mệt đến mức chỉ muốn gục xuống ngủ ngay, đèn trong nhà không bật, có vẻ như không có người, tôi mở cửa ra, cả đèn cũng lười bật đã chạy thẳng vào phòng.

_ Mày đứng lại đấy cho tao!

Giọng nói cố ý đè thấp truyền tới từ phía sô pha, tôi giật nảy mình – là hắn à? Tôi cố gắng chớp chớp mắt mấy cái mới có thể nhìn rõ bóng người đen ngòm, hắn chầm chậm đứng lên, trong giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ:

_ Mày rốt cuộc con mẹ nó có chuyện gì?

_ … mày sao không bật đèn? Con đâu? Lại ném về chỗ bố mẹ rồi à?

Hắn bước vài bước liền tới trước mặt tôi, một cánh tay dùng sức nắm lấy cổ áo tôi, vẫn cái giọng trầm thấp, cục cằn:

_ Mày đi làm cái gì rồi?

Tôi giãy giụa vài cái vẫn không giãy ra khỏi, chỉ biết chửi hắn:

_ Mày lại lên cơn gì đấy? Bỏ tao ra!

Tay hắn buông cổ tôi ra, nhưng lại càng dùng sức nắm chặt lấy lưng, động tác mạnh mẽ khiến tôi đau điếng. Trong bóng tối, đôi môi hắn chuẩn xác che lấp lấy môi tôi, cái hôn cuồng dại kèm theo sự hấp mυ'ŧ cường liệt khiến tôi sây sẩm mặt mày, dường như cảm giác bị cắn nuốt khiến thân thể tôi run rẩy, là sợ hãi hay hưng phấn, tôi hoàn toàn không phân biệt nổi.

Hành động như công kích không cho tôi cơ hội để đáp lại, chỉ trong khoảnh khắc, đầu lưỡi tôi vừa ngứa vừa nóng, không khí hít thở được toàn bộ đều là của hắn, khí tức ấm nóng, ẩm ướt lẫn với vị thuốc lá. Tôi chỉ có thể bất động, mặc cho hắn hôn, liếʍ loạn trên mặt mình. Loại hành vi này lại khá giống với những gì con trai hắn thường hay làm, nhưng tôi không rảnh đi cười nhạo hắn – cho dù tôi rất mệt, nhưng hắn vẫn không ngừng di chuyển bàn tay, thành công gợi dậy du͙© vọиɠ nóng cháy và trống trải trong tôi. Cách chiếc quần dài mỏng manh, ngón tay hắn di chuyển trên rãnh mông tôi, bóp xuống, thậm chí còn dùng sức nhéo một cái, phía trước, nơi chúng tôi dán chặt lấy nhau đều đã nóng đến thiêu người, cũng đã rất cứng rắn. Nhịp tim của cả hai trong khoảng cách gần gũi như vậy rất dễ dàng nhận thấy, hơi thở của chúng tôi càng lúc càng gấp gáp. Cuối cùng hắn cũng buông tôi ra, nhỏ giọng chửi thề:

_ …Mẹ nó! Vào trong phòng!

Hai chân tôi nhũn ra, bật đèn trong phòng lên, hắn mạnh mẽ đẩy tôi lên giường, lại chạy đi đóng chặt cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng bổ nhào lên người tôi, vừa thô lỗ vuốt ve, vừa vội vàng cởϊ qυầи áo của cả hai, tôi cũng có chút nóng vội giúp một tay, nói cho cùng thì chúng tôi cũng đã ở vào mức sắp bùng nổ rồi.

Không hiểu tại sao, chúng tôi đều kích động hơn so với bình thường rất nhiều, mà kết quả của việc quá kích động là chưa kịp tỉ mỉ thưởng thức thì đã nhất tiết vạn lý

(2)

rồi, chỉ đơn giản là dùng tay vuốt ve nhau vài cái, chúng tôi đã làm bẩn tấm trải giường, trong sự cố mất mặt đó, cả hai gần như là cùng lúc ngây người ra, nhìn về đối phương, mà quần áo của chúng tôi thì vẫn lộn xộn khoác trên người.

_ … Đệt! Cởi hết ra, còn ngây ra đấy làm gì?

Hắn hơi thở nặng nề, lôi kéo quần áo tôi, tôi vô lực ngồi dậy hỏi hắn:

_ …Mày vẫn đủ sức à? Tao không được nữa rồi… mệt quá đi…

_ Mày bị đần hả? Tao là nói… cởi hết ra đi tắm! Trên người mày là mùi gì… khó ngửi chết đi được.

_ …Ha ha, là mùi vị đồng quê đấy, tao đi ra ngoại thành mà.

_ Ngoại thành? Mày con mẹ nó có bệnh à? Đi công tác cũng không nói một tiếng, tao còn tưởng…

Hắn oán hận nhìn tôi, trong mắt dường như có vài tia đo đỏ, tôi có chút chột dạ dời tầm mắt:

_ …Tao quên mất, sao mày không gọi điện đến chỗ tao làm…

_ Gọi điện? – Hắn phủi đống quần áo tôi vừa cởi ra xuống sàn – Mày có nói cho tao biết số điện thoại hay không? Mày cho phép tao đến chỗ mày làm hay không? Tao không có mặt mũi nào gặp người ta!

Quả thực… từ trước tới nay tôi không hề nói cho hắn biết số điện thoại của đơn vị, tôi không muốn hắn làm phiền lúc mình đang làm việc, càng không cho hắn đi tìm tôi, không làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, giữa người nhà và bạn bè duy trì tình trạng giả tạo như trước kia là điều kiện tối thiểu tôi đặt ra.

_ … vậy… mày vẫn có thể hỏi Tiểu Xuyên, hoặc những bạn bè khác, bọn họ đều biết…

_ Mày con mẹ nó câm miệng cho tao, nói nữa là tao không khách khí nữa đâu đấy. Tao cũng không có mặt dày như vậy, mày muốn tao nói với họ như thế nào? “Xin hỏi, số điện thoại đơn vị của Cao Úc là bao nhiêu? Tôi quen biết anh ấy lâu như vậy rồi mà vẫn không biết?”… điện thoại của mày thì tắt máy suốt, khốn kiếp, tao còn tưởng…

Nói đến đây thì hắn nuốt vào những lời sau đó, kéo tôi từ trên giường xuống lôi vào phòng tắm. Hai người đàn ông lớn tướng trần như nhộng cùng nhau tắm rửa dưới ngọn đèn mờ ào, động tác hắn giúp tôi kỳ cọ rất thô lỗ, miệng cũng không còn lẩm bẩm gì nữa.

Nước nóng, xà bông, những nhu cầu căn bản này đối với việc giải trừ mệt mỏi rất hữu hiệu, tôi thoải mái dựa vào người hắn, cảm nhận độ ấm từ thân thể ấy, đột nhiên rất muốn nhõng nhẽo, từ này khiến cho mặt tôi nóng bừng, thầm mắng chính mình điên mất rồi, đang yên đang lành đi nghĩ linh tinh gì chứ?

Khi tay hắn di chuyển đến hạ thể, mặt tôi càng nóng hơn, thậm chí đến thân thể cũng nóng lên, tuy rằng không thể nhanh chóng hồi phục tinh thần như vậy, nhưng vẫn có một chút phản ứng, ngón tay hắn rất hư hỏng, tiến đến khe nhỏ đó, cong lại, chậm rãi đi vào, tôi phản ứng lại, thuận theo động tác của hắn, mở miệng:

_ Quên mang điện thoại mà…

_ …Ừm, biết rồi.

Giọng nói bình đạm của hắn nghe không ra cảm xúc gì, tôi quay đầu lại nhìn, dưới mái tóc ướt đẫm là khuôn mặt đã dây dưa suốt mười năm, có lẽ là do vẻ mặt của tôi quá chăm chú, hắn không nhẫn nại, nóng nảy phàn nàn:

_ Nhìn cái gì?

Tôi lắc đầu một chút, hắn lại xoay tôi ra đối mặt chính diện, hôn một nụ hôn dài rất vững vàng, cảm giác môi răng chạm vào nhau rất đơn thuần, khác hẳn với nụ hôn đầy du͙© vọиɠ lúc trước đó, tôi bất giác vươn hai tay ôm đáp lại hắn, khóe mắt dần dần ướt nhòe, có lẽ hôm nay tôi có bệnh rồi, đắm chìm vô hạn trong không khí không thực tại này, thật nguy hiểm, nhưng cũng không sao hết, thật giả cũng chỉ là để kéo dài một ngày tạm thời trong cuộc đời mà thôi.

Sau đó, chúng tôi đều im lặng một lúc lâu, không nói lời nào tắm rửa xong lại lặng lẽ quay về phòng ngủ, có lẽ nên tìm vài lời để nói… vất vả lắm tôi mới nhớ đến việc làm ăn của hắn:

_ …Không đi mở cửa? Trong quán bar có người trông rồi à?

_ Ừ, có người buôn bán giúp rồi, tao hôm nay không đến nữa. Mày vẫn chưa ăn gì phải không?

_ …Vẫn chưa, cùng ra ngoài ăn chứ?

_ Tao muốn ăn ở nhà… cơm rang mày làm cũng được.

Tôi do dự một lúc:

_ …Nhưng mà… tao rất mệt… không muốn động đậy gì nữa.

_ Mệt à… ha ha, để tao xem xem mày mệt đến thế nào…

Hắn đột ngột đè cả người lên tôi, ngón tay nóng hừng hực tập kích ngay bộ phận trọng yếu – tôi không quá sợ nhột, duy có phần eo và phần đùi trong là hai tử huyệt, sau khi cố gắng chịu đựng vài giây tôi đã không thể tiếp tục, thế nhưng cười cũng bị hắn chặn lại, rất nhanh tôi đã nếm phải mùi vị bị ngạt thở, chỉ là kɧoáı ©ảʍ tử vong mà thôi.

Sự giãy giụa cạn kiệt sức lực của tôi dần dần yếu đi dưới sự kiềm chế của hắn, hắn cười đểu, buông môi tôi ra:

_ Suỵt – nhỏ tiếng chút, nhóc con đang ngủ ở phòng bên cạnh đó.

_ … Hô … hô…

Tôi liều mạng thở trở lại, cái tên trời đánh! Được rồi, nấu cơm thì nấu cơm, tôi không muốn chỉ vì một bữa cơm mà bị người khác mưu sát.

Tôi chấp nhận số phận, chậm rề rề xuống giường, mái tóc ướt sũng mang lại cảm giác lành lạnh, một tấm áo ngủ đúng lúc đưa ra trước mặt, nụ cười trên khóe môi hắn cực kỳ đáng ghét:

_ Mày cái dạng đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ tao thật sự không chịu nổi, tốt hơn là khoác vào đi.

_ …Khốn kiếp! – Lâu lắm rồi tôi mới phải thể nghiệm sự mất mặt như thế này, cũng may vừa tắm rửa qua mặt mũi vốn vẫn có chút đỏ, tôi gần như hung hãn giật lấy tấm áo ngủ, thô lỗ khoác vào rồi bước dài chạy trốn vào bếp.

_ Ha ha, giận rồi à? Để tao cùng làm với mày. – Hắn ở đằng sau bước theo, tiếng bước chân quen thuộc vẫn kiểu tiết tấu trầm ổn hữu lực đó, tôi vừa quay đầu lại nhìn, hắn chỉ quấn một cái khăn tắm chạy đến, cũng không biết lạnh là gì.

_ Quay lại ngồi đợi đi, không có việc cho mày đâu.

_ Vậy… một lúc nữa làm xong thì bưng đến giường ăn nhé, tao muốn thử kiểu đó một chút. – Hắn tề mi lộng nhãn hôn tôi một cái rồi quay người đi về phòng, tôi khóc cười không xong đi vào bếp, cái gì gọi là “cái kiểu đó” chứ?

Đợi đến lúc tôi bưng hai đĩa cơm rang đến giường, hắn đang nằm trên giường hút thuốc, đống tàn thuốc trong gạt tàn khiến tôi phải nhíu mày, cái tên đáng ghét này, từ trước đến nay không biết thu dọn gì, còn lười hơn cả tôi nữa!

_ Xong rồi à? – Hắn cười hì hì tắt điếu thuốc hút được một nửa đi, tiếp lấy đĩa cơm trên tay tôi hít mạnh – Ưm, thơm thật… tao thật đói muốn chết rồi!

_ Hút nhiều như vậy không đổ đi, định đốt lò à?

_ Ô… ày ông iết ược… ua… – hắn ăn nhồm nhoàm, ăn lấy ăn để, lời nói hàm hồ nghe không rõ, tôi nhìn bộ dáng như lang sói đó của hắn thì không nhịn được cười:

_ Ăn xong đi rồi nói.

_ Hừ, tao là nói, mày không biết được, hôm qua tao đã sống như thế nào đâu. – Hắn ngừng tấn công đĩa cơm, ngẩng đầu căm hận nhìn trừng trừng vào tôi: – Vốn định tính sổ với mày, kết quả… vừa nói xen vào đã quên khuấy đi mất!

_ Tính sổ? – Tôi không hiểu nổi, mắng hắn – Tao không phải chỉ đi công tác thôi sao? Không mang theo điện thoại cũng đã nói với mày rồi, mày còn muốn tính sổ cái gì nữa? Điên!

_ Khăn mặt, bàn chải đánh răng đều không thấy, điện thoại thì tắt máy, túi đựng giấy tờ cũng mang đi… lại không để lại một lời nào, nếu là mày mày sẽ nghĩ thế nào?

_ …Nhưng tao không mang quần áo đi mà.

_ Không mang? Tao đều lật tung lên hết rồi, thiếu mất mấy bộ liền! Lại còn cả đồ lót cũng…

_ …Ở trong máy giặt! – Tôi mặt đỏ tía tai ngắt lời hắn, bình thường á, quần áo tích mấy ngày liền mới giặt cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, lộn xộn bẩn thỉu là thiên tính của đàn ông, từ lúc nào mà hắn trở lên phiền phức như vậy chứ?

_… Ăn cơm đi!… Sắp nguội hết cả rồi.

Hắn lại giống như người không có chuyện gì bình tĩnh trở lại, quay lại chiến đấu với đĩa cơm, tôi chỉ còn biết ngồi xuống giường, miếng được miếng không ăn cơm, thế nào cũng không ăn ngon như hắn được.

_ Này… trứng gà của mày có vẻ nhiều hơn!

Tôi không biết nói gì nhìn hắn như không có chuyện gì đưa đũa với sang, còn ở trong đĩa cơm của tôi chọn đi chọn lại, cuối cùng thẳng tay trộn đống cơm còn lại của hắn vào đĩa của tôi.

_… Có thấy ghê không?

_ Ghê cái gì? Nước bọt của tao mày nuốt phải không biết bao nhiêu rồi…

_ Cái đó không giống!

_… Nào, cùng ăn đi. – Hắn đã thế còn không biết xấu hổ, tựa sát vào lưng tôi, giành lấy muỗng trong tay tôi, xúc cơm cho vào miệng mình. Cả người tôi đều bị vây trong vòng tay hắn, không có chút khoảng trống nào có thể cựa quậy.

Muỗng cơm thứ hai đưa đến miệng tôi:

_ Há miệng!

Tôi thề là tôi lại đỏ mặt nữa, nổi da gà, buồn nôn, ra vẻ… tên ranh này đều chiếm cả rồi, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn há miệng ra, vì tôi không muốn cãi nhau với hắn. Chỉ cần cãi nhau một cái, nhất định sẽ phát triển đến đánh nhau, sáng mai tôi vẫn còn muốn viết bài mà.

Ngoan ngoãn diễn vai tình nhân bé nhỏ ngọt ngọt ngào ngào với hắn, hơi thở hắn ngay sát bên tai, thêm nữa là cái tay quấy cứ nhiễu không thôi, khiến tôi có chút hưng phấn, chỉ biết nhanh chóng ăn cho hết đĩa cơm không phân biệt nổi mùi vị, rồi tranh thủ cơ hội thu dọn đĩa bát mà bình tĩnh lại, tôi thật sự rất mệt rồi, chỉ muốn được sớm nghỉ ngơi, cho dù thân thể có phản ứng cũng nên lo nghĩ cho ngày mai một chút, đúng không?

Tất nhiên, hắn không dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế, khăng khăng nói trời vẫn còn sớm, “không thích hợp ngủ”, tôi trong cơn mơ màng muốn ngủ đáp lại những nụ hôn liên miên không dứt của hắn, cảm giác ướŧ áŧ mềm mại càng gọi giấc ngủ mau đến, đang chập chờn giữa biên giới của mộng mị, cảm giác đau đớn kéo tôi tỉnh lại, tên khốn kiếp này – thật sự dùng răng cắn tôi! Thực sự rất đau, tôi nghi ngờ không biết cổ có bị chảy máu không, vừa định mắng hắn một trận, chỗ gần đó lại đau một trận tê tái, lần này tôi kêu to nửa tiếng, nửa phần sau đã bị hắn dùng miệng chặn lại, thân thể chúng tôi giằng co giữa đau đớn và run rẩy.

Cơn buồn ngủ díp cả mắt bị hắn náo loạn như vậy mà tan hẳn, tôi dừng lại hành vi phản kháng, chờ đợi hắn buông tôi ra, hắn thở dồn dập, nói bên tai tôi:

_ Mày con mẹ nó… thật không ưa được, tao từ hôm qua đến giờ còn chưa ngủ tí nào, mày mệt bằng tao không?

Tôi cũng thở dồn dập như vậy, hỏi ngược lại:

_ Mày… mày làm gì mà không ngủ?

_ Hừ… không ngủ được. Tao cứ nghĩ mày đi mất tiêu rồi, giống như lần trước, chạy đến nơi nào đó thật xa…

Dưới ánh đèn, l*иg ngực trần của hắn không ngừng nhấp nhô, vài giọt mồ hôi rơi xuống trước ngực tôi, nhịp tim của chúng tôi đều rất nhanh… Chúng tôi trước giờ chưa từng nói rõ ràng những việc đó, ví dụ như tình cảm trước kia tôi dành cho hắn rốt cuộc sâu sắc đến độ nào; hay là những ngày đó tôi đi rốt cuộc đã làm những gì; hay như lúc đầu vì sao hắn lại phải đính hôn; ví như những hành động kỳ quặc của hắn hôm làm lễ kết hôn…

Phơi bày lớp giấy bọc này chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, ngược lại càng là tăng thêm hoài nghi hỗn loạn, chúng tôi đã hỗn loạn đến mức nhìn không thấy đối phương nữa rồi, không còn đủ khả năng thừa nhận thêm sự thật hay lời nói dối nào nữa. Tôi không muốn biết gì hết, không muốn hiểu gì hết, tôi chỉ muốn cứ sống tiếp như thế này, không có tình yêu cũng không có si mê, giữa đôi bên chỉ còn lại sự quen thuộc tựa kề và vuốt ve của thân thể.

Thế nhưng tên này, tôi hoài nghi không biết là hắn quá ngốc hay là quá tàn nhẫn, luôn luôn đưa cái mặt như không biết gì ra, phá hỏng tất cả kế hoạch của tôi, mà sự thật trước đó chứng minh rằng, hắn luôn là người thắng cuộc. Lần này hắn lại muốn bắt tôi làm tù binh, chút để ý đó của hắn muốn tôi dùng bao nhiêu kiên cường để chống lại đây?

Tôi đang muốn võ trang một chút biểu hiện của khuôn mặt, để lạnh lùng đẩy hắn ra, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”, nhóc con mếu máo gọi to:

_ Bố ơi, bố ơi!

Ngay sau đó cả hai chúng tôi đều vội vội vàng vàng, cùng chạy như bay ra mở cửa, nhất định là tiếng tôi kêu vừa rồi đã đánh thức nó dậy. Không mất quá nhiều thời gian, nhóc con biết nghe lời đã ngủ tiếp, hắn dỗ đứa con, nói tôi rất ghê gớm, cũng coi như bình thường được huấn luyện rất nghiêm khắc, tôi cứ trộm trừng mắt nhìn nó, nó cũng trừng lại tôi tỏ vẻ ta đây chính trực không sợ gian tà, thật giống như tôi mới là tội phạm to tiếng náo loạn làm tiểu thiếu gia bảo bối thức giấc.

Vừa mới bò lên giường hắn đã ôm chặt lấy tôi, nửa thân dưới đã như tên lên nỏ, tôi để mặc cho hắn giày vò, thậm chí còn giục:

_ …Nhanh chút, đừng sờ soạn nữa…

Câu này vừa nói ra, hắn đã mυ'ŧ mạnh cổ tôi một cái:

_ Không tình nguyện thế ư? Hôm nay tao không làm cho mày sướиɠ đến mức phải cầu xin không được.

Tiếp đó hắn bắt đầu hôn từ đầu ngón tay tôi, động tác vừa chậm rãi vừa gợϊ ȶìиᏂ, cùng với hơi thở nặng nề của hắn khiến tôi run rẩy, hắn cắи ʍút̼ lòng bàn tay tôi lúc mạnh lúc nhẹ, sau đó lầm bầm tự nói:

_ Chỗ này… lẽ ra phải có sẹo chứ…

Khẽ ngẩn ra một lúc, tôi cười khổ thu bàn tay về:

_ Đừng làm nhột nữa, chỉ rách da mỗi tí, làm sao có sẹo được…

_ Hừ… lúc đó mày chẳng nói gì cả, tao nói á sao mày lại thiểu năng đến thế được nhỉ…

Hắn hung hăng kéo áo ngủ của tôi xuống, khiến cả thân thể tôi bị phơi bày, cùng với những vuốt ve mạnh mẽ lại mang theo nộ ý, đặt thân vào giữa hai chân tôi:

_ …Ngày mai có đi làm không?

Tôi lại ngẩn ra:

_ Ừm, đi chứ.

Hắn thở dài thườn thượt:

_ …Vậy… thế này thôi vậy…

Sau đó hắn không nói gì nữa, mà trực tiếp dùng khoang miệng ấm nóng, ẩm ướt dung nạp lấy tôi, tay lại dùng hết sức vuốt ve, khiến tôi trong cơn kích động cảm thấy ngượng ngùng… cũng đã rất lâu rồi chưa làm thế này, hắn từ trước tới nay chỉ quan tâm đến kɧoáı ©ảʍ của một mình hắn, nói hết rồi thì muốn lên giường là lên giường luôn, làm xong rồi thì quay đầu ngủ thẳng, nào có giống hôm nay săn sóc như thế này?

Săn sóc? Từ này trước nay vẫn vô duyên với hắn, tôi nghi ngờ phải chăng hắn còn có âm mưu gì khác, nhưng cảm quan cực đại tấn công khiến tôi chỉ có thể nắm chặt lấy tóc hắn, nhỏ giọng rêи ɾỉ bảo hắn chậm lại một chút, tôi ghét cái kiểu cục diện mình không thể khống chế được.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi một cái, trong ánh mắt là đắc ý hay là vui mừng tôi không phân biệt được, dù sao hắn cười cũng rất ác ý, hơn nữa còn đưa lưỡi làm một động tác trêu chọc ở bên môi, tôi thầm kêu không ổn, vội vàng lấy tay đẩy hắn ra, chỗ yếu ớt nhất lại lần nữa bị hắn nuốt vào họng.

Muốn chết… Lực hút của hắn càng lúc càng mạnh, tôi không thể không nhắm chặt mắt cố gắng áp chế tiếng kêu sắp bật ra trong miệng, điỉnh đầu dường như có một luồng ánh sáng mạnh lướt qua, toàn bộ cảm quan đều gào thét xông lên phía trên, tôi rốt cuộc run rẩy nói không thành câu:

_ … Không được rồi… buông ra đi… nhanh lên một chút… ô… a

Tôi cố gắng hết sức nén tiếng gầm, cái thứ khổ sở tích lũy cũng đã phun ra ào ạt, sự giãy giụa yếu ớt của tôi bị hắn dễ dàng khống chế, hắn lại đang nuốt xuống thứ chất lỏng ấy… cho dù đã quen nhìn thấy trong mấy đĩa phim G(3), người khác cũng đã làm thế với tôi, nhưng hắn từ trước đến nay vẫn luôn sợ bẩn, tôi cũng vậy. Chỉ có một lần hắn phóng thích trong miệng tôi, cảm giác đó thật không tốt lắm, tôi lập tức đi xúc miệng, đánh răng.

Mà hắn, hắn lúc này xem ra cứ như một người khác, không ngừng làm ra những việc kỳ quái khiến tôi giật mình, nuốt xuống đám tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó rồi vẫn không nhả ra, vẫn dùng lưỡi liếʍ tiếp, mặt tôi gần như sắp đỏ tưng bừng rồi, tên này xem bộ phận đó của tôi như cây kem chắc? Ăn đến vui vẻ như vậy.

Tôi vùng thắt lưng vừa tê vừa nhuyễn đến mức không muốn động đậy nữa, không thể không mở miệng mắng hắn:

_ …Lý Duy Sâm… đừng có quá đáng quá… tao … tao muốn ngủ rồi…

Hắn cả người bò lên người tôi, cái miệng đáng ghét đó lại hôn lên vùng trán mồ hôi đàm đìa của tôi:

_ …Đủ thoải mái chứ?

_ … Bẩn chết đi được, mau đi xúc miệng đi.

_ Tao không thấy thế, ha ha. – Hắn cười, dán miệng lên, một mùi vị vừa quen thuộc lại dường như rất xa lạ từ đầu lưỡi truyền đến, mùi vị của cả hai chúng tôi… một mùi vị tanh, chát khó hình dung, tôi chưa kịp cảm thấy buồn nôn đã bị phản ứng của mình làm giật mình: tôi vươn tay ôm lấy tấm lưng trần của hắn, du͙© vọиɠ vốn trướng đầy của hắn nhè nhẹ bật lên, càng nhiều kích động trào dâng từ trong đáy lòng, tôi lại lần nữa nhắm chặt hai mắt, không muốn nghĩ ngợi gì nữa.

Cứ ôm như vậy được mấy phút, hắn lại nói:

_ … Cao Úc, tao hai ngày nay… trên ti vi rất nhiều tai nạn xe cộ… cướp giật… mất tích… mày không biết mày đáng chết thế nào đâu…

_ … Mày lo mấy thứ vớ vẩn đấy làm cái gì… cho dù không có tao, mày vẫn còn con trai, bố mẹ, anh trai… còn có bọn Tiểu Xuyên nữa…

_ … Khốn kiếp… cái đó không giống! Mày nhớ kỹ: Sau này có ra ngoài cũng phải nói với tao một tiếng, ở ngoài ngày nào cũng nhớ phải gọi điện thoại về, nếu không… nếu không tao sẽ nói hết chuyện giữa chúng ta ra.

_ …Mày… ừm… được rồi. – Tôi không biết bây giờ tâm tình mình là như thế nào nữa, có chút buồn cười, có chút bực mình, cũng có chút day dứt… còn có chút kích động muốn thổ lộ khó hiểu, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nói gì cả, vì hắn đã rời thân thể của tôi đi vào phòng tắm, không cần nói… là đi tự giải quyết rồi.

Đợi rất lâu, vẫn chưa thấy hắn đi ra, tôi liền tự tiện ngủ trước.

Giữa đêm tôi tỉnh lại một lần, đầu của hắn ở ngay bên cạnh, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt ngủ say của hắn, tôi cảm thấy một sự bình yên và tĩnh lặng trước nay chưa từng có. Cứ như thế này đi,

cứ mơ mơ hồ hồ tiếp tục sống vậy, so với những người nông dân an phận sống với cuộc sống nghèo khổ của họ, tôi có cuộc sống khác của chính tôi.

Tôi và hắn, còn có nhóc con, trong tất cả những chi tiết lấp đầy từng ngày từng tháng, chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, hạnh phúc hay không, đẹp đẽ hay không… những điều đó đều là những thứ ngoài cuộc sống rồi, sống, chính là chân thật như những khoảng khắc ngay lúc này đây.

……………………………………………….

(1)

Nhân đinh: 人丁 trước chỉ số nam trưởng thành trong gia đình, sau chỉ nhân khẩu, số người trong gia đình.

(2)

Nhất tiết vạn lý: “ra” một cái xa vạn dặm (=_ =!!)

(3)

Đĩa phim G: gay film

Hoàn toàn văn