Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 24: Cái chết của đồng đội

Mười lăm năm về

trước, tôi mười lăm tuổi, Tiểu Ánh tròn mười tuổi. Tôi vẫn nhớ như in

ngày hôm đó. Ngày đầu tiên của tháng mười hai.

Tôi dắt tay Tiểu

Ánh, đầu ngón chân giống như không còn cảm giác gì nữa, máy móc bước đi. Lúc ra khỏi giường đã thả chân trái hay chân phải chạm đất trước nhỉ?

Sao mà xui thế…

Trước mặt hai đứa, bão tuyết vẫn không có dấu

hiệu sẽ ngừng lại. Tôi quay đầu sang bên phải, xoay cái cổ tê cứng vì

lạnh cúi xuống nhìn Tiểu Ánh. Con bé đang úp tay phải lên mặt, bên dưới

tuyết đã ngập qua hai đầu gối.

“Em làm gì vậy?”.

Tiểu Ánh xoay cổ một cách chậm rãi y hệt con rối gỗ, chớp mắt một cái.

“Nếu không che lại, em sợ mũi mình sẽ rụng mất”.

Ánh mắt con bé cực kỳ nghiêm túc. Tôi nén cười, đáp lại bằng giọng điệu chắc chắn:

“Dùng tay để che thì năm ngón tay của em sẽ rụng thay cho mũi. Từng đốt, từng đốt một…”.

“Á… á…!”. Con bé hét lên.

Tôi không trêu nữa, phủi xuống lớp tuyết trên đầu con bé. Vì mục tiêu là kẻ có tính đa nghi nên cấp trên muốn bọn tôi giả làm hai đứa trẻ mồ côi đi lạc trong rừng. Vợ của ông ta rất thích con nít nhưng hai vợ chồng bọn

họ lại không có con cái. Hại bọn tôi ăn mặc phong phanh lê lết trong cơn bão tuyết. Lúc này giá mà được ăn món cà ri nóng hổi thì hạnh phúc phải biết…

“Không lạnh đến mức ấy đâu. Em cố chịu một chút, chúng ta sắp đến rồi”.

Nếu là đứa trẻ bình thường có khi đã chết cóng rồi, may là bọn tôi đều đã

trải qua huấn luyện khắc nghiệt nhiều năm. Tiểu Ánh vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. Sau lại chu cái môi tím tái hỏi:

“Liệu có lạc không ạ? Em chẳng nhìn thấy gì ở phía trước cả”.

“Không sao, chị có mang theo thiết bị định vị mà. Nào, chúng ta đi nhanh một chút”.

“Nhà người đàn ông đó có nấu bò hầm không nhỉ? Em muốn ăn thịt bò…”.

“Khi được hỏi em chỉ nên xin một ổ bánh mì thôi, chúng ta là hai đứa trẻ

đáng thương chưa bao giờ được ăn món gì tử tế. James Johnson là con cáo

già, không được để ông ta sinh ra nghi ngờ”.

“V… â… n… g…”. Con bé kéo dài giọng đáp.

Một tiếng đồng hồ sau. Cuối cùng bọn tôi cũng tới được căn biệt thự hẻo

lánh của James Johnson. Bên dưới lớp tuyết phủ dày mấy centimet, có thể

nhìn thấy màu đen của cổng sắt và bức tường. Nơi này đã hoang vắng lại

thêm cái vẻ u ám như nhà ma vậy. Tôi ấn chuông và chờ đợi.

Cửa

sổ tầng trên có bóng người đang nhìn xuống dưới này. Tôi vờ như không

nhận ra, khẽ bóp tay Tiểu Ánh. Con bé lập tức ngã xuống tuyết vờ ngất

xỉu. Tôi hốt hoảng vừa lay nó, vừa ấn chuông liên tục. Cánh cửa bật mở,

một người phụ nữ tóc vàng trên người khoác áo choàng vội vàng chạy ra mở cổng.

“Chúng cháu đi lạc. Em gái cháu lạnh quá, làm ơn… cứu con bé…”.

“Chúa ơi!”. Người phụ nữ thốt lên bằng thứ tiếng Trung ngọng nghịu sau đó bế

Tiểu Ánh lên đi nhanh vào nhà. Tôi lẽo đẽo theo bên cạnh.

Tiếng

giày có gót sắt nện xuống sàn nhà kêu cộp cộp vang lên to dần. James

Johnson xuất hiện ở chân cầu thang. Tôi đã xem tư liệu về người đàn ông

này từ trước. Tên gián điệp này đội lốt là một nhà văn chuyên viết

truyện kinh dị. Thế nên việc ông ta chọn sống ở căn biệt thự hẻo lánh

này với lý do tập trung viết tiểu thuyết sẽ không gây nghi ngờ. Nhưng có nhà văn nào lại đi giày gót sắt của quân đội? Tuy nhiên sự thản nhiên

đó có nghĩa ông ta không đề phòng hai đứa trẻ bọn tôi. James Johnson

liếc nhanh tôi rồi chuyển ánh nhìn sang Tiểu Ánh đang được đặt trên

trường kỷ. Cái nhìn của ông ta có cái gì đó méo mó khiến tôi buồn nôn.

Vợ James Johnson mang chăn dày tới đắp cho Tiểu Ánh rồi dịu dàng vuốt mái tóc ẩm ướt vì tuyết của tôi.

“Em cần phải tắm nước nóng. Đi theo tôi nào”.

Dịu dàng quá… Tôi gật nhẹ đầu.

“Cảm ơn bà”.

Bữa tối là món súp gà nấu với nấm trông có vẻ rất ngon. Bọn tôi đều đã tắm

rửa sạch sẽ và thay đồ. Trong nhà không có quần áo cho trẻ nhỏ. Người

phụ nữ che miệng nhìn bọn tôi cười khúc khích. Tôi xăn tay áo rộng thùng thình, ngượng ngùng dùng bữa cùng vợ chồng James.

“Hai em ở đâu? Tôi có thể liên lạc để người nhà đến đón các em”. Người phụ nữ hỏi.

Tiểu Ánh vừa thổi phù phù món súp gà, vừa hít mũi đáp:

“Chúng cháu không có gia đình. Viện trưởng bảo là không cần chúng cháu nữa nên đã đuổi hai chị em ra khỏi cô nhi viện”.

“Vậy à”. James Johnson nheo mắt.

Bàn tay cầm thìa của vợ ông ta run lên. Suốt bữa ăn không ai nói thêm gì

nữa. Nhưng ánh nhìn kỳ quái của James Johnson và thái độ khó hiểu của bà vợ khiến tôi thấy cảnh giác. Phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi

rời khỏi nơi này mới được.

Tôi đã tìm khắp mọi ngóc ngách của

căn biệt thự nhưng không thể tìm ra tài liệu bí mật mà James Johnson cất giấu. Chỉ còn một căn phòng cuối cùng, phòng làm việc của James. Gã đàn ông trung niên này rất cẩn thận, mỗi khi ra khỏi phòng kể cả lúc đi vệ

sinh ông ta cũng sẽ khóa cửa. Chắc chỉ còn cách duy nhất là trộm chìa

khóa khi James ngủ. Cách này rất mạo hiểm, một khi bị phát hiện thì

nhiệm vụ sẽ thất bại. Đồ ăn và cà phê của ông ta đều do bà vợ chuẩn bị.

James có bệnh sạch sẽ thái quá nên cơ hội lén bỏ thuốc mê cũng không dễ

chút nào.

“Hai em đều có mái tóc dài rất đẹp. Lúc trẻ tôi cũng có mái tóc như thế này”.

Mải tập trung suy nghĩ nên tôi có chút lơ đãng. Sáng nào người phụ nữ này

cũng giúp bọn tôi chải tóc. Cảm giác ấm áp dễ chịu này là thứ mọi đứa

trẻ mồ côi đều khao khát. Phải chăng vì lưu luyến hơi ấm của bà nên tôi

mới hành động chậm chạp, thiếu quyết đoán?

“Mary vẫn còn rất trẻ mà”. Tiểu Ánh nghiêng đầu nhoẻn miệng cười.

Chiếc lược khựng lại giữa chừng. Ánh mắt Mary đợm buồn. Sâu trong đó là đau đớn và khổ sở khiến tôi ngơ ngẩn.

Tình cảm là thứ mang lại điềm xấu…

“James! Xin anh… đừng làm vậy. Em cầu xin anh, đừng hại con bé”.

Tiếng khóc của ai vậy? Tôi cố nâng mí mắt nặng trịch. Lại có tiếng đồ vật rơi vỡ, ai đó bị kéo đi, âm thanh quần áo sột soạt. Tôi vận hết sức lực

trong người cắn mạnh môi dưới. Tên khốn đó đã bỏ thuốc mê vào đồ ăn tối. Món hầm đậm đặc nên tôi đã không nhận ra mùi thuốc mê. Mary vẫn đang

gào khóc van nài chồng mình. Tiểu Ánh bất động như con búp bê bị James

lôi lên cầu thang.

Khi đã có thể cử động, tôi lao lên tầng hai. Trong phòng ngủ vọng ra giọng nói của James:

“Em sẽ bắn tôi ư? Như thế không ngoan đâu. Không ngoan chút nào, Mary.

Xuống dưới nhà và nhấm nháp cuốn sách của em đi. Như mọi lần…”.

“Dừng lại đi. Em van anh!”. Mary hét lên.

James bật cười.

“Bóp cò đi. Nếu em không yêu tôi”.

Tôi chạy vào phòng nhìn thấy Mary đang run rẩy quỳ dưới đất, bên cạnh là

khẩu súng nằm lăn lóc. Bà ta đã không dám bắn. Tôi chộp lấy vũ khí đi

tới chĩa thẳng vào James.

“Xuống khỏi người con bé ngay! Đồ bệnh hoạn”.

Tôi đã sớm cảm thấy không khí ngôi nhà này có gì đó khác thường. Nhưng

không ngờ James là kẻ mắc bệnh ấu da^ʍ. Khốn kiếp thật! Gã đàn ông rời

giường đứng dậy nhìn tôi chằm chằm.

“Mày định trả ơn người đã

cưu mang mình bằng việc chĩa súng vào tao à? Ngoan ngoãn đặt món đồ chơi nguy hiểm ấy xuống. Tao sẽ để hai chị em mày đi”.

Bên dưới áo choàng tắm của gã bệnh hoạn, con giống của ông ta dựng đứng và chĩa ra như khẩu súng. Tôi cười nhạt.

“Tôi không nghĩ ông sẽ giữ lời. Cơ thể của ông bảo rằng ông đang nói dối”.

“Ồ, mày thật là hư hỏng. Thế nên tao luôn không có hứng thú nổi với lũ lớn

xác. Sao nào? Mày có biết cách dùng súng đâu, để tao dạy mày cách để

ghim một viên đạn vào óc ai đó”.

James ngoác miệng cười tới tận

mang tai, chân bước về phía tôi. Cách. Tôi kéo chốt an toàn. Cấp trên

muốn bọn tôi bí mật sao chép tài liệu nhưng tình huống này chỉ có thể

bắn chết gã ta, sau đó… Đột nhiên một bóng người lao tới chắn trước họng súng. Mary tuyệt vọng nhìn tôi, nước mắt rơi lã chã. Tôi chần chừ không bóp cò. Vì khoảnh khắc mềm lòng đó mà tôi phải vĩnh viễn mang theo niềm hối hận về sau…

Mary bị đẩy mạnh, ngã đè lên người tôi. James

giẫm lên bàn tay tôi, đoạt lấy khẩu súng. Đầu bị báng súng đánh mạnh,

tôi ngất đi chìm vào bóng tối. Tỉnh dậy là cơn ác mộng.

Chiếc

giường loang lổ máu, cơ thể Tiểu Ánh lạnh lẽo không một mảnh vải che

thân. Khắp người con bé đầy dấu hôn chằng chịt xen với vết cháy của

thuốc lá dụi lên. Hận thù khiến tôi run lẩy bẩy. Mary nằm dưới sàn, trên bụng cắm một con dao gọt trái cây.

“Thấy tác phẩm của tao thế nào? Rất tuyệt phải không?”.

Tôi xoay người lại nhìn con quỷ đứng ở cửa phòng. Nhân từ là thứ đáng nguyền rủa!

Đoàng.

Lau vết máu nơi gò má, tôi chậm rãi bước về phía trước.

“Sao… mày có thể né được?”.

“Này. Có muốn biết địa ngục là gì không?”.

Tôi mang tài liệu rời đi. Bỏ lại sau lưng ngọn lửa đang nuốt trọn căn biệt

thự. Tiếng gào thét vì bị tra tấn cùng ánh mắt khϊếp đảm của gã đàn ông, cái chết của Mary, hình ảnh Tiểu Ánh vấy máu nằm bất động… Mọi thứ nhắc tôi nhớ, đừng bao giờ cho phép trái tim yếu mềm thêm lần nào nữa!