Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 15: Yến tiệc trong cung

Tôi thoải mái ở Vương phủ mỗi ngày chỉ luyện võ và huấn luyện đệ tử Liễu Nhi của mình. Tề

Nhan dạo này không biết có bệnh gì, cứ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.

Anh ta chắc không phải tới tháng đấy chứ? Hay là có “nhu cầu” mà không

được đáp ứng, nên trong người khó chịu? Tôi cảm thấy lo lắng, không phải lo cho “em trai” anh ta, mà lo cho mình. Nhỡ anh ta đói bụng ăn quàng,

chẳng phải là tôi bị thiệt thòi. Hôm nay, nhân lúc vừa đấu một trận

xong, thấy tâm trạng anh chàng có vẻ không tệ, tôi thử mở miệng đề nghị:

“Ta thấy trong phủ vắng vẻ, lại sắp năm mới rồi. Hay là anh đón thêm người vào phủ cho có không khí?”.

Tề Nhan chưa rõ ý tôi, hỏi lại:

“Đón ai?”.

Tôi vui vẻ nói:

“Trông khí sắc anh không được tốt lắm, hay là nạp thêm vài người vào phủ. Nếu

thấy nạp thϊếp phiền phức quá thì chọn thông phòng cũng được. Linh Nhi

được không? Ta thấy nha đầu đó cũng được, mặt mũi xinh xắn, vóc dáng

không tệ, nhất định khả năng sinh con tốt lắm”.

Mặt anh ta đen như đít nồi. Không thích Linh Nhi? Tôi liền đánh chủ ý lên nha đầu khác:

“Anh không thích à? Vậy Thanh Nhi hay Tình Nhi thì thế nào? Dù sao cũng là

chọn cho anh, phải chọn người hợp ý mới vui vẻ được. Nhưng mà Liễu Nhi

thì không được đâu nhé, bé con của tôi còn chưa có lớn…”.

Tề Nhan bỗng dưng nổi điên, cầm kiếm trên tay xông về phía tôi. Tôi chặc lưỡi,

cái người này đúng là có bệnh thật rồi. Hơn nữa còn không nhẹ đâu. Tôi

nhẹ nhàng né khỏi đường kiếm. Hiện tại dù chưa đánh thắng được Tề Nhan,

nhưng anh ta cũng không có cửa thắng được tôi đâu. Tôi chộp tay anh ta,

muốn quật Tề Nhan xuống nền. Không ngờ anh ta lại buông kiếm, một tay tự do thuận thế khóa chặt tôi, ép lưng tôi dán chặt vào l*иg ngực anh ta.

Môi Tề Nhan kề sát tai tôi, tư thế thân mật, giọng nói trầm khàn ám

muội, nhưng lời nói ra lại cực kỳ lạnh lùng:

“Nàng còn dám nhắc lại những lời vừa rồi, ta lập tức gϊếŧ nha hoàn của nàng”.

Cái gì? Kẻ này sao cứ thích chơi trò dùng con tin để uy hϊếp vậy? Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ khôi phục lại khả năng của mình. Đợi ngày đó tới, trước

khi dắt Liễu Nhi bỏ đi, tôi sẽ đốt Vương phủ nhà anh thành tro! Tôi nhấc chân định âm thầm đạp cho anh ta một phát thì Tề Nhan đột nhiên buông

tay, quay người rời khỏi tầng hầm. Trước khi đi còn không thèm nhìn tôi, nói:

“Ta không ép buộc nàng, nhưng nàng cũng đừng thử sự nhẫn nại của ta”.

Ra vẻ cái gì chứ? Tôi bĩu môi, thấy anh ta định rời đi, vội vàng hỏi:

“Này, đêm mai giao thừa, ta có thể không vào cung không? Ta không thích dự mấy thứ tiệc tùng, nhức đầu lắm”.

Tề Nhan vứt lại một câu: “Không đi… không được”. Rồi ung dung bỏ đi.

Đúng là khó ưa! Tôi vốn định giao thừa trở về Tướng phủ cùng người thân dùng cơm, uống rượu. Như vậy thoải mái vui vẻ biết bao nhiêu. Vào cung vừa

phải ăn mặc lôi thôi rườm rà, lại còn diễn vở “vợ chồng đầm ấm” cho Tề

hoàng đế kia xem. Nhưng anh ta đã nói vậy thì muốn trốn e là không thể

rồi.

Đêm giao thừa tôi được Liễu Nhi trang điểm, chải tóc cẩn

thận theo đúng lễ nghi cung đình, y phục tầng tầng lớp lớp, Tề Nhan còn

tàn nhẫn ép tôi mặc thêm một cái áo lông chồn vừa dày vừa nặng. Cả buổi

từ lúc rời phủ, leo lên xe ngựa đến lúc vào tới hoàng cung, mặt tôi đều

lộ vẻ cau có.

Đứng ở cửa cung, Tề Nhan ngồi trên xe lăn, nhìn

tôi chờ đợi. Tôi khép chặt áo choàng, giấu kín cả hai tay, mặt ngoảnh

sang bên giả vờ ngắm cảnh. Khóe mắt liếc thấy Tề Nhan lắc đầu thở dài

rồi tự mình đẩy xe tới cạnh tôi. Tề Nhan đưa tay tới trước ngực tôi… thò vào trong áo choàng, nắm tay kéo tôi ngồi xuống trước mặt anh ta. Tôi

lại quay đầu đi, không thèm để ý. Bàn tay người nào đó khẽ vỗ vỗ lên má

tôi, trong giọng nói có sự bất lực:

“Đừng bướng nữa”.

Tôi

quay mặt lại định đấu khẩu với Tề Nhan, đột nhiên sững người. Đèn l*иg

treo ở cửa cung phủ một tầng ánh sáng dìu dịu lên người anh ta. Bình

thường Tề Nhan đều chỉ để một búi tóc nhỏ sau đầu, phần còn lại thả

xuống tự nhiên. Đêm nay có lẽ vì yến tiệc trang trọng, toàn bộ tóc đen

như mực đều được chải gọn, vấn cao thành búi, cố định bằng một dải lụa

đỏ đính ngọc. Vầng trán trở nên cao hơn khiến hai hàng mày kiếm kéo dài

đến tận tóc mai. Đôi mắt đen nhìn tôi không chớp. Tôi bỗng nghĩ đến câu

nói: “dung mạo tựa Phan An”. Ánh đèn nhu hòa khiến tôi có cảm giác ánh

nhìn của Tề Nhan có vẻ “dịu dàng” kì lạ. Tôi có chút lúng túng rút tay

lại, đi đến đằng sau mượn việc đẩy xe cho anh ta để che lấp ngượng ngập. Bàn tay Tề Nhan đặt trên đầu gối thả lỏng, có lẽ tâm trạng anh ta đang

tốt, dường như rất hài lòng với sự tự giác của tôi.

Hai tiểu thái giám đi trước dẫn đường, tôi lơ đãng ngắm nhìn hoàng cung. Xung quanh

tường cao nhà cũng xây cao, khắp nơi đều có thị vệ đứng gác trông rất

sâm nghiêm, con đường dưới chân lát một loại đá đen cứng chắc, giữa các

viên đá không có dù chỉ một kẽ hở nhỏ. Tôi thở dài, cho dù là đêm giao

thừa, khắp nơi đèn thắp sáng, mùi thức ăn và rượu ngon thơm nồng lại

không khiến nơi này có nổi cảm giác ấm áp chân thực. Tiếng đàn ở đâu

vẳng lại, tôi để ý lắng nghe, người đánh đàn có lẽ là nhạc sư được mời

vào cung biểu diễn, âm sắc nghe rất chuyên nghiệp, không hề có tạp âm,

từ mỗi thanh mỗi nốt có thể đoán ra đôi tay đang lướt trên dây đàn hẳn

là có cầm kỹ rất tốt. Đáng tiếc… hơi thiếu tình cảm. Cũng chẳng trách

được, nơi này đâu phải non nước hữu tình, lại là phục vụ thiên tử, tâm

trạng lo lắng là điều có thể hiểu được. Tôi hơi cúi người, khe khẽ hỏi:

“Nếu hoàng thượng hay ai đó bảo ta phục vụ văn nghệ, liệu có thể từ chối hay không?”.

Dù sao tôi cũng có tiếng là không biết chữ, chẳng học nổi cầm, kỳ, thi,

họa. Có lẽ sẽ không có người nào rỗi hơi gây khó dễ cho tôi đâu. Trương

Oánh trước kia đều không ra khỏi cửa viện, tính tình lại nhút nhát,

khẳng định chưa từng đắc tội với ai. Chỉ là tôi muốn hỏi rõ, dù sao đây

cũng không phải bữa tiệc bình thường.

Tề Nhan quay đầu sang, hơi cau mày liếc tôi:

“Đã bảo nàng sửa lại ngôn hành, thật chẳng hiểu ai dạy nàng nói chuyện như vậy”.

Tôi chặc lưỡi, “cu cậu” này đúng là lắm chuyện! Tôi cũng đâu có nói bừa

trước mặt Tề hoàng đế, anh ta quản làm gì? Tề Nhan lại thẳng lưng, nhìn

thẳng trước mặt, giọng nói có chút dửng dưng:

“Nàng là vương phi của ta, sao phải gảy đàn hiến vũ cho kẻ khác được hời?”.

Rất tốt! Chỉ cần anh không sợ mất mặt, tôi còn phải lo cái quái gì nữa? Tôi vui vẻ đẩy anh ta đến Ngự hoa viên. Khách mời đêm nay ngoài gia đình

hoàng tộc còn có quan lại và thân quyến. Nghe Tề Nhan nói còn có sứ thần nước ngoài đến chúc mừng năm mới và dâng lễ vật. Mấy trăm người nếu bày tiệc ở trong phòng nhất định sẽ gò bó. Có vẻ Tề hoàng đế cũng bỏ ra

chút tâm tư, hoa viên góc nào cũng sáng rực, bên mỗi khóm hoa đều có đèn l*иg đỏ. Hương hoa nồng đậm trong đêm hơi lạnh không gây khó chịu, mà

khiến nơi này có thêm sức sống.

Bàn ghế được bố trí thành hai

dãy dài, ở giữa trải thảm lông xa hoa. Tôi theo chân thái giám, đưa Tề

Nhan đến vị trí dành cho tông thất. Dãy bên phải, bàn đầu tiên là của

bọn tôi. Bên bàn chỉ có một ghế, hẳn người sắp xếp bữa tiệc cũng đã quen thuộc với việc Tề Nhan mông không rời khỏi xe lăn. Chiếc ghế kia đương

nhiên là dành cho “tân vương phi” của anh ta. Ngoài hai người bọn tôi đã an vị, những vị trí khác cũng đều đã có người ngồi.

Phía bên

trái, có một cô gái cứ nhìn về nơi này với ánh mắt… quyết liệt. Ngưỡng

mộ? Si mê? Phẫn nộ? Khinh miệt? Chậc, đúng là tình cảm tràn đầy sắc

thái. Ngưỡng mộ và si mê đương nhiên là dành cho Tề Nhan huynh đệ. Phẫn

nộ và khinh miệt là dành cho người bên cạnh anh ta. Mà người xui xẻo đó

không ai khác chính là bản cô nương tôi đây! Tôi kéo kéo chéo áo Tề

Nhan, hất hất cằm hỏi:

“Cái cô áo vàng ngồi đằng kia là bạn gái

cũ của anh hả? Cô ta có vẻ còn lưu luyến anh lắm! Ánh mắt đắm đuối như

vậy chắc cô ta không ngại làm thϊếp cho anh đâu…”.

Xem tuổi tác

và kiểu tóc hẳn là chưa có gả cho ai. Tôi còn đang suy nghĩ xem có nên

đi hỏi vợ cho Tề Nhan hay không, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt lạnh

lùng của người bên cạnh.

Tề Nhan thu hồi vẻ mặt, nhếch môi cười:

“Oánh nhi hiền thục như vậy? Gần đây rất sốt ruột muốn thay bản vương nạp thϊếp?”.

Mỗi lần anh ta xưng hô thế này tôi liền biết anh chàng đang giận dỗi. Thôi

thôi, tôi vẫn nên bớt quản chuyện của anh ta thì hơn. Dù sao Tề Nhan đã

nói sẽ không ép buộc tôi cái gì. Tôi cũng không cần thúc ép anh ta cái

gì mới công bằng. Còn đang định nói mấy câu giảng hòa thì thái giám cao

giọng hô hoàng thượng, hoàng hậu đến. Tề Nhan lăn xe lui lại hai bước,

quay đầu xe để hướng về phía hoàng đế hành lễ.

Ngoài Tề Nhan cúi

người trên xe, những người khác đều quỳ rạp dưới đất rất cung kính. Tôi

cũng quỳ dập đầu nhưng trong lòng liên tục chửi rủa Tề Quán. Tốt nhất

nên rời xa kinh thành càng sớm càng tốt, cái trò quỳ lạy này đúng là

không dành cho con người!

Giọng Tề Quán uy nghiêm, lại vì không khí bữa tiệc nên có thêm chút hòa nhã:

“Bình thân cả đi. Đêm nay mọi người cùng trẫm đón giao thừa, không cần giữ khoảng cách”.

Tôi đứng dậy, trong bụng cười nhạt, sao trước khi bọn tôi quỳ anh ta không

nói, chẳng phải anh cũng rất vui vẻ hưởng thụ kẻ khác quỳ lạy tôn kính

anh hay sao? Còn vờ vịt thân thiện cái nỗi gì.

Tề Quán không mặc long bào, chỉ mặc thường phục giống hôm trước, bên trong áo gấm thêu

hoa văn rồng bay, bên ngoài khoác áo lông cừu. Tóc búi cao giống Tề

Nhan, dưới chân mang giày đen thêu chỉ vàng. Khuôn mặt anh ta hao hao Tề Nhan, cũng rất thu hút ong bướm, chỉ có điều so với Tề Nhan còn đáng

ghét hơn! Bên cạnh Tề hoàng đế là một cô gái hơn hai mươi tuổi, có vẻ

đẹp dịu dàng trầm tĩnh. Hoàng hậu cài trâm vàng, mặc tầng tầng lớp lớp y phục đắt tiền, trông rất quý khí, môi nở nụ cười hiền hòa.

Mỗi

lần trông thấy Tề hoàng đế, tôi lại có cảm giác thân thiết với Tề Nhan

thêm một chút. Địch nhân của kẻ địch chính là bạn, hoàn cảnh của Tề Nhan lại gợi tôi nhớ đến quá khứ phải sống theo sự sắp đặt của người khác.

Tôi hiểu sự bất đắc dĩ của Tề Nhan, trong lòng có sự đồng cảm, liền bài

xích kẻ tội đồ là Tề Quán. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Tề hoàng đế quay sang, tươi cười nói:

“Đây là lần đầu tiên nhị vương phi vào cung. Nhị vương phi thấy hoa viên của trẫm thế nào?”.

Tôi nhún người cung kính nói:

“Nhờ hoàng thượng ban phúc. Ngự hoa viên cho dù mùa đông vẫn có trăm hoa đua nở, không nơi nào bì kịp, khiến thần thϊếp hết sức ngưỡng mộ”.

Tề Quán nheo mắt nhìn tôi:

“Hoa có đẹp, sao sánh được với dung mạo của nhị vương phi”.

Tôi ngẩng đầu, bày ra bộ dạng khiêm tốn:

“Thần thϊếp chỉ là hoa đồng cỏ nội. Hoàng hậu nương nương mẫu đơn cao quý,

các vị nương nương mỗi người mỗi vẻ, sắc nước hương trời. “Ngự hoa viên” của hoàng thượng khiến thần thϊếp ngắm nhìn mà hổ thẹn không thôi!”.

Tề hoàng đế bật cười ha hả, mới khoát tay cho mọi người ngồi xuống. Lại

nâng ly rượu hướng quan khách nói mấy câu văn vẻ, khách sáo. Mọi người

nhất tề cung kính nâng cao ly rượu trong tay, đợi hoàng thượng uống xong mới uống cạn rượu của mình. Tề hoàng đế liếc mắt lại, trông thấy ly của Tề Nhan không giống người khác thì lạnh nhạt nói:

“Nhị đệ, rượu trong cung không hợp ý sao?”.

Tề Nhan đưa tay lên che miệng ho mấy tiếng. Tôi lại đứng dậy, lo lắng nhìn Tề hoàng đế:

“Bẩm hoàng thượng, vương gia hôm nay thân thể không khỏe. Trước khi tiến

cung vừa mới uống thuốc, thái y dặn không thể uống rượu. Rượu này thần

thϊếp xin phép thay vương gia uống, có được không ạ?”.

Tề Quán

nhếch môi gật đầu. Tôi lại kính anh ta, uống xong dốc ngược ly rỗng,

nhoẻn miệng cười. Hoàng hậu lại nói mấy lời tốt đẹp:

“Nhị vương phi đối với hoàng đệ thật tốt”.

Tề Nhan phối hợp đưa tay ra, tôi “cảm động” nắm lấy tay anh ta, ngồi

xuống. Vừa đặt mông lên ghế liền rút tay về, chẳng ngờ kẻ kia vô lại

siết chặt bàn tay. Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta. Tề Nhan lại thản nhiên đón nhận ánh mắt tôi, môi cong cong. Tề hoàng đế liếc mắt nhìn

một màn “vợ chồng ngọt ngào” bên này, lạnh giọng hô ca vũ.

Tôi định âm thầm lật tay thì Tề Nhan lại nhẹ nhàng buông ra, ung dung gắp thức ăn đặt vào đĩa của tôi. Giọng đầy vẻ quan tâm:

“Nàng bụng đói uống rượu sẽ hại thân thể, ăn chút đồ đi”.

Tôi cũng không phản đối, định gắp thức ăn lên miệng thì thấy Tề Quán cứ

đánh mắt nhìn lại, đành hướng đũa đến món cá trên bàn, gắp vào đĩa Tề

Nhan. Môi hai anh chàng đồng thời giật giật. Tôi ngược lại trở nên vui

vẻ, thản nhiên ăn uống. Vừa đặt đũa xuống bàn, chưa kịp uống thêm ly

rượu thì một giọng nói trong trẻo cất lên đúng lúc ca vũ vừa biểu diễn

xong một bài lui xuống:

“Hoàng thượng, ca vũ thế này thật không

mới mẻ. Tiểu nữ nghe nói nhị vương phi sau khi rơi xuống nước, lúc khỏi

bệnh lại trở nên thông minh khác thường. Bữa tiệc này để nàng ấy trổ tài góp vui mới có ý nghĩa”.

Chuyện tôi thay đổi tính tình, chỉ có

nội bộ trong Tướng phủ mới biết. Cô ta lại nắm rõ như vậy, hẳn là phí

không ít công sức. Tôi cảm thấy làm lạ. Tề Nhan quả thật rất anh tuấn,

lại là vương gia tôn quý. Nhưng hai chân anh ta “tàn tật”, lại bị bệnh

quanh năm quấn thân. Cô gái áo vàng này sao lại coi trọng anh ta như

thế? Ánh mắt cô ta nhìn tôi không chút giấu giếm ý xem thường, tỏ rõ tôi không xứng với Tề Nhan. Tôi thấp giọng hỏi:

“Bạn gái của anh có thân phận gì đặc biệt à?”.

Nếu chỉ là một tiểu thư con quan lại thông thường, không thể lớn mật như

vậy. Tề Nhan nghe từ “bạn gái” thì cau mày nhưng vẫn giải thích cho tôi:

“Nàng ta là muội muội của Hương phi, Tô Tiểu Thanh”.

Anh ta hướng mắt về cô gái áo hồng ngồi hàng đầu chỗ đám phi tần. Ăn mặc

hoa lệ, lại ngồi ở vị trí đó, hẳn là sủng phi của Tề hoàng đế. Em gái cô ta đúng là dựa hơi cô ta, đến “nhị vương phi” cũng chẳng để vào mắt.

Tôi cười nhạt, im lặng uống rượu. Tề Quán dùng ánh mắt đánh giá tôi, tay nghịch nghịch ly rượu:

“Có thật vậy không, nhị vương phi?”.

Tôi chẳng hoảng hốt, vô tội cười:

“Chẳng biết Tô tiểu thư nghe ở đâu lời nói đùa vui như vậy. Thần thϊếp nếu có

thể múa đẹp hát hay, thì lợn nái cũng có thể trèo cây hái quả rồi”.

Mọi người nghe tôi tự chê thì ngạc nhiên nhìn tôi rồi xì xầm. Tôi cũng chả

ngại, Tề Nhan đã cho phép rồi. Tôi cứ việc đóng vai vương phi vô năng là được. Hương phi lại lên tiếng muốn giúp muội muội của cô ta:

“Hoàng thượng, thần thϊếp thấy nhị vương phi nhất định là xấu hổ nên mới khiêm tốn như vậy. Nàng ấy là nữ nhi của tể tướng đại nhân, sao có thể không

có tài nghệ. Nhị vương phi tùy tiện hát một bài vẫn hay hơn ca vũ bình

thường chứ. Thần thϊếp nói có phải hay không, hoàng thượng?”.



ta quăng cho Tề hoàng đế một ánh mắt tình tứ, cười rất ngọt ngào. Tề

hoàng đế liền như gấu thấy mật ong, híp mắt vui vẻ. Hoàng hậu im lặng

cười, chỉ có tôi chú ý quan sát mới thấy vai hoàng hậu hơi cứng lại. Rõ

ràng là không vui.

Tề Quán nhìn tôi thản nhiên nói:

“Nhị vương phi cứ tùy tiện hát một bài là được. Hay sẽ có thưởng, dở trẫm cũng không trách tội”.

Anh ta là đang ra lệnh, không phải hỏi ý. Tôi cười lạnh trong bụng, được

lắm, Tề ôn dịch, khi nào rời đi, tôi không đốt Vương phủ nữa mà sẽ đốt

trụi hoàng cung nhà anh! Tôi đứng dậy giả bộ thở dài, tủi thân nhìn anh

ta:

“Thần thϊếp quả thực không giỏi ca hát. Hoàng thượng đã muốn

thần thϊếp góp vui, thần thϊếp chỉ đành hành hạ lỗ tai mọi người thôi.

Nếu khiến mọi người mất hứng, mong hoàng thượng đừng trách phạt thần

thϊếp”.

Tề Quán gật mạnh đầu:

“Không phạt!”.

Tôi hắng giọng, quay sang nhìn Tề Nhan, vui vẻ hát:

“Chàng trai đối diện ơi nhìn qua đây

Hãy nhìn qua đây

Nhìn qua đây

Hãy xem em biểu diễn nè, có đỉnh không?

Xin đừng rời mắt đi anh nhé

Chàng trai đối diện ơi nhìn qua đây

Hãy nhìn qua đây đi

Đừng thấy em như thế mà sợ nhé

Trông vậy thôi nhưng thật ra em rất đáng yêu

Cô bé cô đơn ngồi trông thật buồn

Có nói ra cũng không ai hiểu

Vì thế hãy nhìn em một cái đi

Lại đây và chọc cười em đi nào,

Nói chuyện với em thú vị lắm

Em nhìn bên trái, bên phải, nhìn lên, nhìn xuống

Sao nam nhân lại phức tạp vậy nhỉ?

Em cứ suy nghĩ rồi lại đoán mò

Sao nam nhân kỳ quái vậy chứ!

Cô bé cô đơn ngồi đập ruồi

Đập bên trái, rồi đập bên phải

Sao chẳng có ai thèm quan tâm mình thế này?

Không ai ngó ngàng, thiệt là chán quá nha

Chàng trai đối diện à, nhìn qua đây

Nhìn qua đây đi nè

Cô bé cô đơn với mối tình đầu

Xin hãy trao cho cô một chút tình yêu

Em nhìn bên trái, bên phải, nhìn lên, nhìn xuống

Sao nam nhân cứ phức tạp vậy nhỉ?

Em cứ suy nghĩ rồi lại đoán mò

Nam nhân thật đúng là kỳ quái!

Em nhìn bên trái, bên phải, nhìn lên, nhìn xuống

Sao nam nhân cứ phức tạp vậy nhỉ?

Em cứ suy nghĩ rồi lại đoán mò

Nam nhân thật đúng là kỳ quái!

Hứ, thật là kì lạ quá đi mà!”.

Tôi hát hết bài xoay người lại, Tề hoàng đế nhướn cao chân mày, hoàng hậu

mở to mắt, quan lại xung quanh có người tay nâng ly rượu hồi lâu còn

chưa đặt xuống…

Tề Nhan lại gật gù khen:

“Rất hay! Bản vương thích nghe”.

Tôi nghiêng đầu cười thật dịu dàng, chân dưới bàn đạp đạp chân anh ta.

Cuối cùng Tề hoàng đế mới hít vào một hơi, nhưng lại không biết mở miệng khen chê thế nào. Tô áo vàng lại tức giận nói:

“Hoàng thượng, nàng rõ ràng là bất kính với người. Sao có thể hát một bài hát như thế…”.

Tôi thầm cười nhạt, trên mặt lại ra vẻ bị oan:

“Tô tiểu thư, vừa rồi ta đã nói ta hát rất dở, tội danh bất kính này thật

khiến ta sợ hãi!”. Tôi quay sang nhìn Tề hoàng đế giả vờ đưa tay chấm

chấm khóe mắt: “Hoàng thượng, vừa rồi người đã nói không trách phạt thần thϊếp…”.

Tề hoàng đế gãi gãi lông mày. Tô áo vàng kia vẫn không chịu từ bỏ:

“Hoàng thượng, nếu nàng đã tự nhận bất tài, sao có thể xứng đáng với vị trí nhị vương phi của Đại Tề?”.

Tề hoàng đế lạnh giọng:

“To gan!”.

Tôi thấy Tô Tiểu Thanh này cũng nóng đầu quá mức rồi. Hôn sự này là Tề

hoàng đế ban chỉ, nói thế khác nào tát vào mặt anh ta? Hương phi lên

tiếng xoa dịu:

“Hoàng thượng đừng giận, Tiểu Thanh ăn nói vụng về chứ không có ý mạo phạm nhị vương phi. Thần thϊếp thấy phủ nhị vương

gia vắng vẻ, chi bằng hoàng thượng thay ngài ấy chọn thêm một vị trắc

phi thông minh, tháo vát”.

Chà, cô nàng này lại cùng chung chí

hướng với tôi, muốn giúp Tề Nhan huynh đệ nạp thêm thϊếp thất. Tôi không ngại Vương phủ có thêm người, nhưng cái cô Tô Tiểu Thanh đối với tôi

như đối với kẻ thù gϊếŧ cha này thì rước cô ta là rước thêm rắc rối. Tôi hỏi Tề Nhan:

“Anh muốn thu nạp Tô tiểu thư đó không?”.

Tề Nhan liếc mắt nhìn tôi, lại thản nhiên gắp một đũa thức ăn cho tôi, giọng biếng nhác:

“Nàng cảm thấy có thể khiến nàng ta ngoan ngoãn thì mang về để nàng ta hầu hạ nàng cũng được. Chỉ có điều… ta không nuôi được nhiều người. Liễu Nhi

của nàng bị chiếm chỗ, có lẽ phải ra đường ở thôi”.

Liễu Nhi có

chỗ nào đắc tội anh hả? Lần nào anh ta không vui cũng mang bé con của

tôi ra đặt lên thớt. Tôi ngậm miệng, dù sao anh ta lấy ai hay không lấy

ai, chẳng can hệ đến tôi. Tề hoàng đế đã nguôi giận, lại hỏi Hương phi:

“Ái phi thấy ai thì thích hợp làm trắc phi của nhị đệ?”.

Tôi buồn cười. Cô ta đương nhiên là tiến cử người nhà của mình “tranh cử” rồi. Quả nhiên, Hương phi cười ngọt ngào nói:

“Tiểu Thanh từ nhỏ đã ái mộ nhị vương gia. Muội muội tuy không xinh đẹp như

nhị vương phi, nhưng cầm kỳ thi họa đều biết, có thể khiến nhị vương gia vui vẻ”.

Tôi ngắm nghía Tô áo vàng, xem ra cũng là một mỹ nữ,

gương mặt, vóc dáng, da dẻ đều không tệ chút nào. Hương phi lại nói mát

như vậy, là muốn nói móc tôi ngoài cái mẽ bên ngoài thì chỉ là cái bình

hoa di động? Đúng là sủng phi của hoàng đế, miệng lưỡi thật sắc bén. Tề

hoàng đế có vẻ cảm thấy ứng cử viên Tô Tiểu Thanh rất sáng giá, đang

định mở miệng thì hoàng hậu bên cạnh lại cười hiền lành:

“Hoàng

thượng, thần thϊếp thấy đại tiểu thư của Ngô thị lang đại nhân cũng đã

đến tuổi cập kê. Nghe nói Ngô tiểu thư không chỉ xinh đẹp hiểu chuyện mà còn thông minh, cầm kỳ thi họa, nữ công đều rất tốt”.

Tôi cười

thầm trong bụng. Lại thêm một ứng cử viên nữa rồi? Hoàng hậu có lẽ rất

không thích Hương phi, nên muốn khiến cô ta mất mặt đây mà. Tề hoàng đế

lộ vẻ khó xử. Anh ta đúng là rất “quan tâm” đến em trai. Không chỉ tứ

hôn chính phi còn muốn nhúng tay quản cả việc cưới trắc phi, thứ phi cho Tề Nhan. Tôi thở dài, mặc dù chẳng yêu thích gì Tề Nhan, nhưng nhìn

thấy những kẻ kia đem vận mệnh một vương gia ra mà chơi đùa, còn chơi

vui như vậy, kẻ tung người hứng náo nhiệt đến thế; tôi lại thấy tức

giận! Mẹ kiếp, quyền lực quả nhiên là thứ thối không ngửi được! Tôi cầm

ly rượu lên uống một hơi, nghiêng đầu hỏi:

“Anh muốn lấy bọn họ không? Nếu hoàng thượng lại tứ hôn thì thế nào?”.

Tề Nhan mỉm cười:

“Chẳng phải nàng không thích ở cạnh ta? Hoàng thượng ban trắc phi cho ta, Oánh nhi hẳn là nên vui vẻ mới đúng”.

Anh ta còn có thời gian nói giỡn. Tôi nghiêm túc nói:

“Ta đang hỏi anh mà, nếu thật sự phải lấy hết người này đến người khác, không thể chọn vợ theo ý anh, anh có vui không?”.

Tề Nhan bỗng dưng đưa tay vuốt tóc tôi, giọng rất nhẹ:

“Ta chỉ có một vương phi. Những kẻ khác nếu đến, cứ xem như hoàng huynh tặng nha hoàn cho nàng”.

Lời nói rất thản nhiên. Sắc mặt rất bình thản. Giống như chẳng hề bận tâm.

Nhưng nụ cười kia lại như kim châm vào mắt tôi. Tề Nhan chẳng qua cũng

chỉ là đứa trẻ đáng thương. Tôi cầm lấy bàn tay anh ta, vỗ vỗ ra chiều

an ủi:

“Yên tâm, tỷ tỷ thay cậu đuổi sâu bọ”.

Nghe hai tiếng “tỷ tỷ”, Tề Nhan đanh mặt. Anh ta còn chưa kịp giáo huấn tôi, Tề hoàng đế đã nghĩ xong, lên tiếng quyết định:

“Nếu đã như vậy, các vị tiểu thư trổ tài một chút, ai thắng trẫm sẽ chọn

người đó làm trắc phi cho nhị đệ. Nhị vương phi không có ý kiến gì

chứ?”.

Anh ta còn chẳng thèm hỏi ý Tề Nhan? Nhớ đến anh trai hồ

ly của mình, tôi cảm thấy Tề Nhan thật xui xẻo mới có ca ca khốn nạn

đang cười kia. Tôi đứng dậy, mỉm cười:

“Thần thϊếp có ý kiến”.

Mọi người cùng “ồ” lên, nhị vương phi lại dám có ý kiến với đề nghị của

hoàng thượng! Tôi chẳng thèm nhìn bọn họ, ngẩng cao đầu nói:

“Vương gia không thích nữ nhân tầm thường. Nếu hai vị tiểu thư đều là tài nữ,

hẳn sẽ không ngại thêm một đối thủ là thần thϊếp. Nếu ngay cả người tài

thô học thiển như thần thϊếp cũng không thể đánh bại, sao có thể có tư

cách bước chân vào Vương phủ?”.

Tô Tiểu Thanh nhìn tôi cười khinh miệt:

“Nhị vương phi không sợ mất mặt sao?”.

Tôi mở to mắt “ngây thơ” hỏi:

“Tại sao bản phi lại sợ mất mặt? Ta cũng đâu phải kẻ thua cuộc”.

Tề hoàng đế vỗ tay cười:

“Tốt lắm! Vậy ba người cùng tham gia. Hoàng hậu, nàng nói xem, để bọn họ thi gì mới thú vị?”.

Anh ta đúng là chỉ xem đây là trò để vui đùa. Hoàng hậu còn đang suy nghĩ, Hương phi đã tranh nói trước:

“Thần thϊếp thấy nhị vương phi không giỏi ca vũ, chi bằng thi cầm nghệ. Hoàng thượng thấy thế nào?”.

Ồ? Rộng lượng như vậy, như là nghĩ cho tôi ấy. Tô Tiểu Thanh khẳng định là giỏi nhất khoản đánh đàn rồi. Tôi không ngại, chỉ cần không thi nữ công là được. Tề hoàng đế làm ra vẻ hỏi ý tôi:

“Nhị vương phi thấy sao?”.

Tôi chẳng thấy sao trăng gì cả, chớp chớp mắt:

“Thần thϊếp thấy rất tốt”.

Anh ta liền hài lòng, gọi người mang đàn lên. Tôi là vương phi, địa vị cao

hơn, đương nhiên là hai người kia trổ tài trước. Ngô tiểu thư bước ra

khỏi đám nữ quyến, thi lễ với hoàng thượng, rồi điềm đạm đến chiếc bàn

được bày ở giữa. Bên trên đặt một cây đàn cổ cầm. Tôi thầm khen cô gái

trẻ tuổi này có cá tính, ra trận đầu tiên nhưng không hoảng hốt, không

có vẻ hồi hộp.

Tiếng đàn của Ngô tiểu thư trong trẻo, giai điệu

chậm rãi, mười đầu ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lướt nhanh trên dây đàn.

Tuy không phải quá xuất sắc, nhưng so với tiếng đàn nhạc sư tôi nghe lúc trước lại hơn ở chỗ có hồn. Cô gái này nếu trở thành trắc phi của Tề

Nhan cũng không tệ. Chỉ là tôi không ưa nổi vẻ mặt hớn ha hớn hở của Tề

hoàng đế, cuộc thi này tôi phải thắng để đập tan khí thế của anh ta!

Ngô tiểu thư đàn xong thì thi lễ lần nữa rồi lui xuống, cũng chẳng liếc mắt đưa tình với Tề Nhan. Đúng là cô gái quy củ!

Đến lượt Tô Tiểu thanh lên đài! Cô nàng cũng hành lễ với hoàng thượng. Xong lại quay sang nhìn tôi kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tôi lười biếng nghịch tóc, cô ta hừ một tiếng ngoảnh đầu đi. Tô Tiểu Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên tập trung. Ngay từ đầu âm điệu đã vang lên dồn dập, cuồng nhiệt. Là một bản tình ca vừa bi thương, vừa hoang dã. Tôi nhếch môi, đúng là có

chút cá tính! Chỉ pháp của cô ta rất lưu loát, không sai dù chỉ một hợp

âm nhỏ. Đám quan lại có vài người gật gù ra vẻ tán dương. Hương phi liếc mắt nhìn Tề hoàng đế tiếp tục cười ngọt ngào. Anh ta rất hưởng thụ, lại quay sang muốn xem tôi hoảng loạn, lúng túng. Tôi nâng ly rượu lên,

nhướn mày nhìn anh ta rồi uống cạn. Xong cũng chẳng thèm xem phản ứng

của anh ta.

Tề Nhan lại chẳng để tâm nghe đàn, tay đón lấy bình

rượu, đặt cách xa tôi… Tôi lườm. Lại vươn tay lấy bình rượu rót thêm,

uống mấy ly liên tiếp. Rượu trong cung mùi vị không tệ. Kẻ mê rượu như

tôi, nếu không có chút rượu vào người sao có hứng thú gảy đàn.

Tô Tiểu Thanh kết thúc bài thi trong tiếng vỗ tay của Tề hoàng đế và đám

quan lại. Cô ta cũng thi lễ với hoàng thượng, lại quay sang nhìn tôi

cười đắc ý, nhìn Tề Nhan cười thẹn thùng, rồi mới trở về chỗ ngồi. Tôi

thương lượng với Tề Nhan:

“Nếu ta thắng, lát nữa ta muốn về Tướng phủ đón năm mới với người thân. Anh không được ngăn cản đâu đấy!”.

Tề Nhan nhấc bình rượu, thấy bình đã nhẹ hẫng thì cau mày:

“Nàng không cần gấp. Nhạc phụ đại nhân phải canh ba hai khắc mới trở về phủ”.

Tôi gật gật đầu. Cha phải nhận nhiệm vụ đảm bảo an ninh cho hoàng thành.

Hiện tại không có chiến sự, ngoài những tướng lính trấn giữ biên cương,

các võ tướng ở lại kinh thành ngoài việc tuần tra giới nghiêm cũng chẳng còn việc khác để làm. Yến tiệc này ngoài việc hao hốn thời gian, tiền

của vô ích còn rất biết cách khiến người khác lao lực! Tề hoàng đế cùng

đám vợ lớn vợ bé của anh ta ở đây bày trò vui, còn cha tôi phải ở bên

ngoài trời lạnh làm nhiệm vụ. Tôi vốn định an phận đóng vai vương phi

bất tài của mình, nhưng anh ta khiến tôi chỉ muốn đạp cho mấy cước. Tôi

đứng dậy phủi phủi vạt áo choàng. Hương phi lại lên tiếng:

“Hoàng thượng, nhị vương phi thân phận cao quý, chiếc đàn kia đã qua tay hai

vị tiểu thư, e rằng không thích hợp. Trong cung chẳng phải có chiếc đàn

cổ hai trăm năm, âm sắc rất hay?”.

Tề hoàng đế gật đầu, bảo thái

giám đi mang đàn quý đến. Thái giám đi rất nhanh đã quay lại, mang đàn

đặt lên bàn. Tôi bước tới bên bàn ngồi xuống. Cây thất huyền cầm trước

mặt, nước sơn đen bóng, qua hai trăm năm trên thân đàn sinh ra một lớp

Xà Vân. Đàn này đúng là rất tốt, tôi đè hai ngón tay trái lên thân dây,

ngón trỏ phải gảy nhẹ. Ừm, âm thanh không tệ. Lại đưa tay chạm vào mặt

dưới thân đàn, hai lỗ thoát âm lần lượt ở hai vị trí Phượng Trì (Ao

Phượng) và Long Tỉnh (Giếng Rồng) được chạm nổi rất cẩn thận, tỉ mỉ.

Tôi nghiêng đầu nhìn sang chỗ đám phi tần, lại thản nhiên đưa tay tháo hai

dây Văn và Võ trên thân đàn, chẳng bận tâm mọi người trố mắt nhìn. Khóe

mắt liếc thấy Hương phi đồng tử co lại, tôi hừ lạnh, muốn giở trò với

tôi dễ thế sao? Khi không cô ta lại muốn đổi đàn, tôi cũng không phải

đứa trẻ lên ba. Đàn này có lẽ ngay lúc mở miệng đề nghị thi cầm nghệ, cô ta đã sai người của mình đi phá hư đàn rồi. Cô ta có thể làm chuyện to

gan như vậy, một là hoàng thượng sủng cô ta, hai là có thể mượn cớ nói

đàn này đã cũ, lâu rồi không người đυ.ng đến, giữa chừng đứt dây cũng là

chuyện chẳng bất ngờ gì. Tôi từng theo cầm sư không chỉ học đánh đàn,

còn xem ông ấy làm đàn. Tuy không có bản lĩnh làm nên một cây đàn tốt,

nhưng sửa đàn thì tôi không ngại. Tôi lắp lại dây đàn chắc chắn, lại

kiểm tra âm sắc lần nữa. Đang định bắt đầu thì Tề hoàng đế lại mở miệng:

“Không biết nhị vương phi định tấu khúc gì?”.

Tôi ngước mi, nhẹ giọng đáp:

“Cao sơn lưu thủy”.

Cầm sư ngồi trong góc nghe vậy ngóc đầu lên “a” một tiếng kinh ngạc. Tề

hoàng đế cũng chăm chú nhìn tôi như muốn xem tôi là đang nói thật hay

nói đùa. Tô Tiểu Thanh cao giọng:

“Nhị vương phi không phải muốn thắng tiểu nữ nên mới miễn cưỡng chọn khúc nhạc này chứ?”.

Tôi quay đầu làm bộ ngạc nhiên:

“Sao cơ? Bản phi cho dù muốn tranh cao thấp, cũng là nên so với Ngô tiểu thư chứ?”.

Ý tứ rất rõ ràng. Trong mắt tôi, cầm nghệ của cô ta chỉ được cái danh mà

thôi, còn không bằng Ngô tiểu thư, tiếng đàn ít ra còn có thần, khiến

người nghe dễ chịu. Tô Tiểu Thanh tức giận giơ tay chỉ tôi, môi mấp máy

không nói nên lời. Tề hoàng đế mắng:

“Không được vô lễ”. Lại nhìn tôi nhẹ nhàng cười, không còn vẻ cợt nhả: “Nhị vương phi bắt đầu đi”.

Thật ra khúc nhạc tôi ưa thích là Quảng Lăng tán. Chỉ là khúc Quảng Lăng là

điệu nhạc của sát thủ, không thích hợp để đánh cho hoàng đế nghe. Tôi

vốn thích chơi đàn. Từ nhỏ đã theo cầm sư trong tổ chức học cầm nghệ.

Nếu hỏi trên đời có điều gì khiến tôi vui vẻ, có lẽ là hai thứ: đàn và

rượu. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ gảy khúc Quảng Lăng tán, xem

như dùng tiếng đàn tiễn đưa linh hồn của mục tiêu. Tôi không thương xót

hay hối hận, như vậy rất giả tạo. Chỉ đơn giản, ngoài tiếng đàn, tôi

chẳng có gì để gửi gắm cho những linh hồn chất chứa oán hận ấy!

Tôi thở nhẹ ra một hơi. Đánh đàn đòi hỏi yên tĩnh, kỵ nơi yến tiệc, lòng

người nhiễu nhương. Không có tri âm, sao có thể đàn ra được tiếng lòng?

Tiếc hận của Bá Nha những kẻ ngồi đây làm sao hiểu được? Tôi có lẽ cũng

dung tục, trần thịt giống họ mà thôi…

Tôi nhắm mắt, đưa thân thể vào trạng thái thiền. Quên đi bản thân đang ở hoàng cung, quên đi sự

hiện diện cùng âm thanh khó chịu của đám người xung quanh. Mắt vẫn nhắm, tay tôi nhẹ nhàng gảy. “Cao sơn lưu thủy”, tên sao thanh vậy. Khúc nhạc này có nhiều biến thể. Tôi giống thầy của mình, thích phổ khúc thời

Đường, không phân tách rạch ròi giữa sông và núi. Trong sông có núi,

dưới núi có sông. Trong tâm hiện lên cảnh ngọn núi thấp thoáng trong

sương mù lãng đãng, tôi chậm rãi lướt nhẹ tay trên bảy dây đàn. Âm thanh vang lên dìu dặt, khoan thai như khi đứng trên đỉnh núi, phóng mắt ra

xa nhìn vạn vật, tâm hồn cũng trở nên khoáng đạt, ngắm “Cao sơn”. Âm

điệu đột ngột biến tấu, réo rắt, dồn dập, âm sắc thi nhau chảy ra giống

như trên núi cao bất ngờ hiện ra một ngọn thác ẩn sau làn sương. Tiếng

nước đổ từ trên cao xuống, âm vang mạnh mẽ, bọt tung trắng xóa. Tôi thay đổi chỉ pháp, thầy tôi từng nói chỉ pháp không quan trọng, chỉ pháp

tinh diệu chẳng qua chỉ để kẻ khác xem mà trầm trồ, chỉ cần bản thân hòa mình vào tiếng đàn là đủ. Nhưng với những khúc nhạc như thế này, chỉ

pháp như lưu thủy hành vân lại rất có ích. Tôi thả hồn theo giai điệu,

tự do trầm mình trong thác nước, theo dòng nước thả mình xuống dòng sông rộng bên dưới. Tiếng đàn nhỏ dần, réo rắt không ngừng nhưng âm thanh

càng lúc càng thấp, giống như sông chảy ra biển, trôi đi không cách gì

đưa tay giữ lại. Khúc nhạc kết thúc, tôi vẫn chìm trong dư âm vang vọng. Qua một lúc mới mở mắt, đứng dậy thi lễ với Tề hoàng đế rồi trở về chỗ

ngồi.

Người đầu tiên lên tiếng không ngờ lại là Ngô tiểu thư. Cô gái trẻ ánh mắt trong sáng, đứng dậy cung kính cúi người nói:

“Tiểu nữ lần đầu tiên trong đời được nghe tiếng đàn tài hoa như vậy. Không

chỉ chỉ pháp biến hoán tự nhiên, thủ pháp cổn, phấp, xước, chú lại càng

tinh mỹ. E rằng trên đời không có người thứ hai có thể tấu “Cao sơn lưu

thủy” sống động và chân thật như vương phi”.

Tôi gọi thái giám

mang bình rượu mới, rót đầy ly, nâng tay cười chân thành. Ngô tiểu thư

cũng vui vẻ hướng tôi kính rượu. Hai ly rượu cạn đáy. Không cần lời nói

khách sáo. Tri âm khó cầu, có người yêu thích tiếng đàn của mình, tôi

rất vui.

Tô Tiểu Thanh đứng bật dậy nói lời không phục:

“Chẳng qua là do đàn tốt, cũng không phải nhị vương phi cầm nghệ có gì đặc biệt…”.

Tôi đưa tay ra dấu, nhẹ nhàng cười:

“Đàn tốt vẫn ở kia. Tô tiểu thư nếu không phục, cứ việc trổ tài”.

Tề hoàng đế chưa kịp nói gì, Tề Nhan huynh đệ đã phất tay ra vẻ mất kiên nhẫn:

“Không cần thi nữa. Vương phi của ta chịu tấu khúc, đã là phúc khí khó cầu,

chỉ có kẻ điếc mới dám cười nhạo cầm nghệ của nàng. Đệ nói có sai không, hoàng huynh?”.

Tề hoàng đế hắng giọng:

“Nhị đệ nói rất đúng ý trẫm”.

Đúng lúc này thì một trận gió nổi lên. Mấy trăm người lần lượt ngã gục xuống bàn. Chỉ còn lại Tề hoàng đế, Tề Nhan và tôi. Sát khí kinh hồn tán đảm

lại lần nữa bùng lên, nặng nề đến mức tôi có cảm giác không phải mình

đang ở giữa một yến tiệc linh đình mà đang bơi trong bể máu, khắp nơi

đều là thi thể đứt đoạn. Tề hoàng đế và Tề Nhan cũng lần lượt ngất đi.

Một bóng người từ trong đám sứ thần đứng lên, hướng về chỗ tôi mà bước

tới. Ánh mắt kẻ này lạnh tới cực điểm, mỗi bước đi sát khí lại tăng thêm một bậc. Khi ông ta còn cách tôi năm bước chân, xung quanh đã có người

thất khiếu chảy máu ngã lăn xuống thảm. Tôi ung dung rót rượu, kề bên

môi lười biếng nhìn ông ta:

“Ông nghĩ gϊếŧ chết hoàng thượng và

mọi người ở đây xong có thể an toàn rời khỏi nơi này? Cho dù có thoát

hiểm, cả đời có thể thoải mái sống trong sự truy đuổi của mấy chục vạn

binh lính Tề quốc không?”.

Người đàn ông vẫn không thu hồi sát khí, lạnh lùng cười:

“Ngoài ngươi ra còn có kẻ nào có thể đấu với ta? Cho dù mấy chục vạn quân, không biết nhân dạng còn có cách bắt được ta sao?”.

Thì ra là người Nhật Bản. Tôi cũng chuyển sang dùng ngôn ngữ mẹ đẻ của ông ta để nói chuyện:

“Ồ? Thì ra là một anh chàng trẻ tuổi. Ngạo khí không nhỏ nhỉ?”.

“Ông ta” nhướn mày có chút kinh ngạc:

“Ngươi đoán được tuổi tác của ta? Còn có thể hiểu lời ta nói?”.

Tôi uống cạn ly rượu, đè ép cảm giác muốn bỏ chạy dưới chân. Ý chí sát phạt của kẻ này đúng là bậc thầy. Nếu đây không phải “chuyên môn” của mình,

tôi e là cũng giống như Tề Nhan bất tỉnh nhân sự hoặc thảm hơn là giống

vài người tinh thần không đủ mạnh, đứt tâm mạch mà chết. Tôi nhếch môi:

“Anh thay đổi giọng nói rất tốt, hóa trang cũng không tệ, mắt lờ đờ quả thật giống lão già năm, sáu mươi tuổi. Đáng tiếc lưng quá thẳng. Còn việc ta biết ngôn ngữ của anh, có gì là lạ đâu. Anh chẳng phải cũng nói được

ngôn ngữ của chúng ta ư?”.

Lưng anh ta thẳng, cho thấy đây là kẻ

rất cao ngạo. Cho dù cải trang hoàn hảo đến mấy nhưng bản thân anh ta

lại chẳng tự xem mình là lão già, khiến vai diễn của anh ta lộ ra sơ hở. Anh ta thu lại sát khí, bật cười ha hả:

“Thật thú vị. Không ngờ

đến đây chơi một chuyến, lại có thể gặp được kẻ có bản lĩnh như ngươi.

Cơ hội hiếm có thế này, không đấu một trận chẳng phải uổng phí trời cao

tác hợp? Hay là… ngươi sợ?”.

Tôi tung người ngồi lên bàn, chắn trước Tề Nhan, tránh để anh ta chịu ngộ thương. Cong môi cười:

“Ta chưa từng tin vào thiên ý. Lưu Liễm này, gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật

gϊếŧ phật. Đã từng sợ qua cái gì? Anh đã tự nhận có bản lĩnh, vậy thử

xem anh còn sống được không hãy nói”.

Tôi thu thập toàn bộ khí

tức trên người, phóng ra sát khí bắn thẳng vào đối phương. Không giống

anh ta, sát khí lan rộng khắp Ngự hoa viên. Công kích của tôi là mũi

thương, không rộng nhưng đậm đặc, trực chỉ anh ta mà xông tới, không

chút lưu tình. Gã đàn ông trẻ thoáng cau mày, tôi lại tăng thêm một tầng rồi một tầng, khuôn mặt già nua rúm ró vì bị sát khí thổi tung cơ mặt

giả tạo. Nhưng hai chân anh ta một phân cũng không xê dịch. Tay anh ta

khẽ vung lên, tôi liền búng người lùi ra xa đu trên thân cây phía sau.

Gã trai bí ẩn phì cười, tôi mới nhận ra mình đã đề phòng hơi quá, anh ta không có ám khí. Anh ta lại nheo mắt nhìn tôi đang đu ngược người trên

cây cao:

“Ngươi là sát thủ? Một vương phi sát thủ, đúng là thú vị tới cực điểm”.

Tôi mỉa mai:

“Như nhau cả thôi”.

Thấy tôi nói móc, anh ta cũng không giận. Cứ cười như rất vui vẻ khoái trá

mà không biết gương mặt anh ta lúc này đã biến dạng, cười như vậy thật

là khủng bố! Anh ta chỉ tay vào Tề Nhan, lại hất cằm về chỗ Tề hoàng đế:

“Một người là đàn ông của ngươi, một kẻ là cửu ngũ chí tôn. Nếu ta động thủ, ngươi sẽ cứu ai đây? Ta rất tò mò muốn biết”.

Tôi đáp xuống đất, nhàn nhã nói:

“Chẳng cứu ai cả. Đợi anh xử bọn họ xong, tôi xử anh trả thù cho anh em họ là được”.

Đùa à? Đánh nhau với cao thủ còn phân tâm giải cứu kẻ khác, tôi cũng đâu có bị ấm đầu. Anh ta im lặng nhìn tôi không chớp mắt. Lúc lâu mới hài lòng gật đầu:

“Ta thích ngươi. Tặng ngươi mấy viên thuốc, nhưng ta cũng không có hào phóng, không tặng không cho cả đám người ở đây được”.

Tôi cười đi tới xòe tay ra:

“Ba viên là đủ”.

Anh ta móc ra lọ thuốc, dốc ra đúng ba viên, còn lại coi như vật báu lập

tức cất kĩ vào trong ngực áo. Tôi đưa lên mũi ngửi, quả thật không có

độc, lại còn là thuốc quý. Bỏ vào miệng một viên, nhét vào miệng Tề Nhan một viên, khuyến mãi cho anh ta thêm ngụm ngước trà. Rồi bước tới chỗ

nữ quyến, lặp lại tương tự, giúp Ngô tiểu thư uống thuốc, thầm may mắn

vì cô gái này không đến nỗi bị thương nặng.

Gã trai trẻ trợn mắt nhìn tôi hỏi:

“Ngươi không cứu hoàng đế kia lại đi cứu một tiểu thư quan lại?”.

Tôi hừ một tiếng rất không vui:

“Hoàng đế là người, con quan lại không phải người? Đàn ông là người, phụ nữ không phải người chắc?”.

Tôi không nhân cơ hội cho Tề Quán một đao kết liễu xem như đã nhân từ lắm

rồi. Cứu anh ta? Tôi chưa có tốt tới mức ấy! Hơn nữa anh ta cũng đâu đã

“nghẻo”, nội thương vài tháng rồi cũng khỏi thôi. Anh ta gục ngã cùng

lúc với Tề Nhan chứng tỏ võ công của anh ta cũng không đơn giản rồi.

Người trước mặt gãi gãi mũi:

“Ta chỉ tò mò thôi, ngươi giận cái gì. Bọn chúng có lẽ sắp tỉnh rồi. Ta đi trước đây, rảnh rỗi sẽ tới phủ chơi với ngươi”.

Tôi xua xua tay. Anh ta không đi nhanh đợi Tề hoàng đế mở mắt ra nhìn thấy

tôi và kẻ này đứng một chỗ nói chuyện, còn không gán cho tôi tội mưu

phản mới lạ. Gã trai đi rồi, tôi quay lại bàn, kiểm tra hơi thở Tề Nhan. Sau đó úp mặt xuống bàn… ngủ!