“Hanh.”
tại một nơi sâu không biết tên trong Thập Nhị cung, ánh sáng nhàn nhạt của thuỷ tinh cầu chiếu rọi ra gương mặt của ba nam nhân
Namtử ở chính giữa lạnh lùng hanh một tiếng, ly rượu trong tay ném sang một bên
“đừng nóng giận nữa ”Namnhân song đồng lục sắc ngồi bên trái khẽ cười một cái “ Chỉ là tiểu dã lang kia tịch mịch quá lâu rồi, khó mới có đựơc một nhân loại mới mẻ xuất hiện mà thôi.”
“Im miệng.”Namtử ở giữa có chút suy nghĩ nhìn Cố Thính Ngữ
trong thuỷ tinh cầu
Mà nam nhân còn lại, thuỷ chung không nói một lời.
Thời gian im lặng kéo dài rất lâu, nam nhân bên trái nhẹ nhàng đứng lên, lấy cho bản thân một chén đựng dịch thể sền sệt màu vàng kỳ quái, nhấp một chút, cười nói “Tình huống ở cung thứ ba là phức tạp nhất trong tất cả các thánh thú, huống hồ… Chưởng quản ở đó lại chính là hắn.”
Namtử uống một ngụm dịch thể, đánh rùng mình một cái, lại bổ sung “Nhiều năm trôi qua rồi… Vẫn là một cái tên khiến kẻ khác căm ghét.”
————————
Cố Thính Ngữ bước vào cánh cửa kết giới ở trên tào tháp cao kia, đột nhiên cảm thấy một trận cường quang đâm tới, hắn phản xạ vội nhắm mắt lại. đợi đựơc một thời gian thì mở hai mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn suýt nữa ngã xuống đất
Ngàn vạn người dân dị tộc đang lao về phiá trước, mà hắn ở trong cái đám hỗn loạn đó lại đi theo hướng ngược lại., giống như một khúc gỗ lư lửng giữa một dòng sông, hắn không ngừng bị đoàn người xông về phái trước ép lui, mắt thấy sẽ té trên mặt đất, bị dẫm nát dưới chân ngàn người này.
đột nhiên, có người kéo thân thể hắn sang một bên, theo vòng vây dòng người, cầm chặt tay hắn đi tới
hắn lúc này vãn còn trong tình trạng hỗn loạn không hiểu cái gì, trong tiềm thức hắn nghĩ, nơi đây, có phải không thuộc vềThậpNhị cung
Kẻ nắm tay Cố Thính Ngữ thong thả đưa hắn rời khỏi tâm dòng người, hai người ở chỗ bên ngoài, cảm thấy một trận thoải mái hơn
Lúc này, Cố Thính Ngữ mới chú ý tới kẻ vừa cứu hắn
Điều làm hắn kinh ngạc chính là, kẻ kia dĩ nhiên chỉ là một đứa bẻ khoảng tầm 10 tuổi.
“Ngươi làm thế nào đến đựoc đây?”Namhài vẻ mặt hiếu kỳ nhìn kỹ Cố Thính Ngữ
“Cái gì?”
“Ta thấy được Tuy rằng người rất nhiều, nhưng ngươi thực sự là đột nhiên xuất hiện giữa dòng người, nương ta kể người biết ma pháp có rất ít, ngươi làm như thế nào đến đây?”
Tuy rằng rất khó hiểu, Cố Thính Ngữ đỡ cái trán, bất đắc dĩ hỏi “Ở đây, là đâu?”
Namhài tủng liễu hạ kiên nói “Ai biết đựơc, từ khi sinh ra ta đã sinh hoạt ở đây, nương ta chưa từng nói qua nơi này tên là gì.”
Cố Thính Ngữ nhìn quan bốn phía, đoàn người kết thành đội không ngừng tiến lên trước kia căn bản không hề chú ý tới hắn, bọn họ mỗi người trên mặt đều là biểu tình cuồng nhiệt cùng kính nể.
Vị trí Cố Thính Ngữ đang đứng là giữa sườn núi của một ngọn núi
Dưới chân núi là hình ảnh của một thành trấn, mà quay nhìn lên trên, là đường núi không thấy điểm kết
Kỳ lạ chính là, khi ánh trăng chiếu lên ngọn núi này, dưới chan Cố Thính Ngữ lại phát ra kim quang nhàn nhạt, hắn ngồi xổm xuống, nắm lên một thứ gì đó giống đất cát, thứ đó giống như tưởng tượng rất mền mại, một chút ít lại theo khe hở trong bàn tay phiêu tán theo gió, hắn khó có thể tin phát hiện, thứ này cư nhiên là
“Là cát vàng đó.”Namhài có chút đắc ý nói
Cố Thính Ngữ suy tư trong chốc lát, đưứog nhìn tập trung lêи đỉиɦ núi “Trên núi có cái gì? Vì sao các ngươi lại tụ tập ở đó?”
Namhài quay đầu quan sát cáh ăn mặc quái dị của Cố Thính Ngữ, bĩu môi, cuối cùng đáp “Chúng ta là đang hành hương. Uy, ngươi rốt cuộc là ai hả?”
——————-
Ngàn năm trước, khi Nguyên Ác cùng Chính Thần song song tiêu tán, trong thế giới cân đối này, xảy ra những cải biến vi diệu
Hắc bạch đều biến mất, phủ dài trên thế giới mặt đất chỉ còn màu xám, con người, kỳ thú, dị tộc đều không ngừng cái biến thế lực của mình lớn mạnh
Mười hai thánh thú cực mạnh đều bị phong ấn trong rừng rậm đầy sương mù, trong bối cảnh hỗn loạn như vậy, tự nhiên sẽ không có một ai phát hiện…
Một toà thành trấn đã tồn tại trong lịch sử, bỗng nhiên thần bí mà biến mất.