Con ngươi của Bạch Chi Ngao trong bóng đêm lóe ra quang mang, lúc này từ sâu trong rừng cây
truyền ra từng đợt âm thanh quỷ dị, thời giam trong khoảng khắc này chậm rãi lắng đọng lại.
Cố Thính Ngữ cắn chặt môi, cái loại cảm giác quen thuộc như thủy triều đang vọt tới, phô thiên cái địa muốn đem hắn nhấn chìm trong sợ hãi.
... Qua thời gian rất lâu sau, rừng cây mới khôi phục sự yên lặng.
“Đại thúc, “ Bạch Chi Ngao kéo tay Cố Thính Ngữ đích thủ: “Bên hồ không an toàn, chúng ta mau mau ly khai khỏi đây thôi.”
Đầu ngón tay Cố Thính Ngữ một mảnh băng lãnh, “Vừa... rồi là cái gì?”
“Du cổ – Một loại sâu sống trong mê cung.” Thấy Cố Thính Ngữ mê hoặc, Bạch Chi Ngao giải thích: “Ở trong Thập nhị cung ngoài các thần thú ra còn có 1 số loài còn lợi hợi hơn, chỉ là chúng nó thường phân tán, cũng không thường xuất hiện”
“Du cổ, lại càng hiếm thấy là một loại mang cả tính công kích như dã thú, ta đã từng cùng nó giao đấu, kết quả thực lực cách xa quá lớn, ta thiếu chút nữa đã bị nó gϊếŧ.” Thanh âm nhẹ nhàng của Bạch Chi Ngao dần thất lạc quanh quẩn trong rừng: “Ta... Kỳ thực rất vô dụng.”
Bạch Chi Ngao nắm cổ tay Cố Thính Ngữ đi ở phía trước, y giúp Cố Thính Ngữ gạt bỏ những cành cây càng ngày càng rậm rạp, mở ra những bộ phận then chốt trong khu rừng, đi được 1 lúc, y nghe thấy tiếng Cố Thính Ngữ ở phía sau nói “... Bạch Chi Ngao, ngươi rất dong dài.”
“Ân?”
“Ta không cần biết ngươi đến tột cùng có bao nhiêu vô dụng … thế… thế nhưng, ngươi đã cứu ta, vừa còn nỗ lực bảo hộ ta...” thanh âm Cố Thính Ngữ đích dần dần hạ thấp:
“... Cảm tạ ngươi.”
Bạch Chi Ngao đi ở phía trướckhông có nói tiếp, chỉ là bàn tay cầm tay Cố Thính Ngữ tăng thêm lực đạo, nắm thật chặt.
——————————–
Trăng lên tới đỉnh, hai người tìm được một cự thạch lớn
xung quanh đều có hòe thụ.
Dựa vào cự thạch, Bạch Chi Ngao cùng Cố Thính Ngữ quyết định đêm nay ở chỗ này nghỉ tạm.
“Đại thúc, có đói bụng không, ta đi tìm giờ dã quả.”
“Ân, hảo.”
Bởi vì sợ làm cho chú ý, Cố Thính Ngữ không có nhóm lửa, giữa màn đêm họ cùng nhau ngồi 1 chỗ ăn dã quả.
“Ân? Loại này hảo ngọt!” Bạch Chi Ngao mừng rỡ lấy một loại quả trong tay đưa cho Cố Thính Ngữ.”Ta sống trong rừng này lâu như vậy, còn không có ăn được một loại quả ngọt như vậy đại thúc, ngươi nếm thử.”
Tiếp nhận một loại quả màu đỏ tươi như máu, Cố Thính Ngữ bỏ vào trong miệng một quả.
Đích xác rất ngọt, còn có một hương vị giống như rượu nguyên chất.
“Ăn ngon a ăn ngon a?” Bạch Chi Ngao kề sát vào Cố Thính Ngữ.
“Ân “
“Na... Đều cho ngươi hết.” Bạch Chi Ngao tâm một đường, đem toàn bộ loại quả đỏ au cầm trong tay hết thảy đưa cho Cố Thính Ngữ.
Ăn xong, hai người uể oải rất nhanh cùng nhau tiến nhập mộng đẹp.
Thế nhưng không quá bao lâu, Cố Thính Ngữ từ trong một trận khô nóng chuyển tỉnh, cả người như bị bầy kiến bò lên, từng đợt tê dại từ nửa người dưới vọt tới.
“Ân…” Nóng quá... Cố Thính Ngữ cuồn cuộn độn độn cởi y phục bản thân ra nhằm giảm bớt khô nóng, thế nhưng chưa đủ, hắn cần một cái gì đó
băng lãnh.
Cố Thính Ngữ gian nan đứng lên, đem khuôn ngực xích͙ ɭõa dán lên cự thạch, tính khí không ngừng ma sát ở bên cạnh của cự thạch, phía trước tuy rằng nhờ vậy giảm bớt khô nóng, nhưng huyệt khẩu lại vì không có gì bỏ vào mà trống rỗng khó chịu
“A “
Nghe được động tĩnh khiến Bạch Chi Ngao từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, đợi y ngồi dậy, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa nhìn ngây ngốc
Namnhân ghé vào cự thạch thượng đang giãy dụa vòng eo, y phục trên người hắn đã bị bong ra từng mảng hầu như không còn… Huyệt khẩu giữa song mông đnag run lên nhè nhẹ, ướt sũng mở cái miệng nhỏ… Gương mặt hắn đang nhíu mày đầy thống khổ, cái trán toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn.
“Đại... Đại thúc?”
Cố Thính Ngữ nghe tiếng quay đầu, bị *** khống chế khiến hai mắt hàm chứa vụ khí (sương mù), đôi mắt kia tràn ngập đầy khát vọng... Một màn như vậy đã đầu độc Bạch Chi Ngao. Y nằm ở trên Cố Thính Ngữ thân thể, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể chứ? Đại thúc...”
“Ngô...” Cố Thính Ngữ chỉ là uốn lượn thân thể, tìm kiếm trên người Bạch Chi Ngao thứ cực nóng có thế giải quyết chuyện này
Bạch Chi Ngao chưa từng có cảm giác hạnh phúc như vậy, y chăm chú ôm Cố Thính Ngữ, chậm rãi cởi tầng vạt áo cuối cùng bao trùm trên con người kia….
————————
Sáng sớm, Cố Thính Ngữ từ trong những vòng luật động liên tục chậm rãi tỉnh lại, thế nhưng tính khí đang mài luyện trong cơ thể hắn lại không có ý tứ dừng lại.
Hai con mắt bị che đi, càng khiến Cố Thính Ngữ cảm thấy tính khí hãm sâu trong cơ thể kia đang tăng nhanh tốc độ
[ Hắn bắn tinh.]
Kẻ cưỡi trên thân Cố Thính Ngữ luật động không biết mệt mỏi rã rời, mà cả người vô lực Cố Thính Ngữ huyệt nội đã sớm ẩm ướt một mảnh, đêm qua không biết bị bắn bao nhiêu lần, theo trừu sáp càng nhanh hơn, bên trong huyệt khẩu đã tràn đầy dịch thể..
“Ân…” Ý thức mông lung, Cố Thính Ngữ khó nhịn rêи ɾỉ.
Nhận thấy người dưới thân chuyển tỉnh, Bạch Chi Ngao nhẹ nhàng cúi xuống liếʍ hôn cái cổ của Cố Thính Ngữ
Khôi phục tri giác khiến Cố Thính Ngữ cả người đều rơi vào trong sợ hãi đến tận xương, này đầu lưỡi nóng rực, này tiếng thở dốc đặc biệt, còn có áp trên người bản thân là một thân thể đầy lông tơ, mỗi loại cảm giác đều cho thấy kẻ đang xâm phạm bản thân hắn lúc này cư nhiên không phải là con người
Ý thức được điểm ấy khiến Cố Thính Ngữ dương như phát điên mà giãy dụa
Cố Thính Ngữ giãy dụa liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bạch Chi Ngao, y cảm thấy nội bích của Cố Thính Ngữ không ngừng co rút, mọi cảm giác của y tại thời điểm đó liền bạo phát, vì vậy… Y quên mất sự giãy dụa dị thường của Cố Thính Ngữ
Vật che đậy con mắt Cố Thính Ngữ bị kéo xuống, tư duy của hắn lúc này bị đập tan thành từng mảnh nhỏ
Trước mắt hắn rõ ràng là 1 loại chó khổng lồ đang nằm ở trước ngực, răng nanh sắc bén cùng đầu lưỡi đang không ngừng liếʍ hôn cái cổ của Cố Thính Ngữ, nước bọt của nó cũng dính đầy trên mặt hắn.
“A
a a a a a a a a!!!!!!!”