105.
Nguyên nhân chưa hề nghĩ tới này khiến đáy lòng y nổi lên một trận sóng to gió lớn, như ai đó đem một tảng đá thật lớn ném xuống mặt biển yên bình. Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ trừng lớn:
"Sao có thể..."
Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, nói:
"Ngươi còn nhớ, trước khi ta nhập mộng đã từng thử ngưng tụ Kim đan một lần?"
Lam Vong Cơ suy nghĩ rất nhanh, sau đó gật đầu:
"Nhớ rõ."
Không biết có phải là do thân thể hiện tại của hắn linh lực thấp kém, hoặc là chưa đến độ tuổi thích hợp để ngưng tụ Kim đan, cho nên việc tu luyện lại trở nên gian nan hơn gấp nhiều lần. Nhưng Lam gia linh lực dồi dào, lại có Tàng Thư Các lưu giữ tất cả các thuật pháp trong thiên hạ, hai người bọn họ cả ngày lẫn đêm nghiên cứu, đều cho rằng việc một lần nữa tu thành Kim đan cũng không có gì quá khó. Nhưng không hiểu sao việc này dây dưa mãi mà không thành, thậm chí còn kéo dài cực lâu. Bởi vì thân thể mới dừng ở kỳ Bình cảnh này không đủ linh lực, cho nên vào mùa đông khắc nghiệt, chân tay của Ngụy Vô Tiện sẽ trở nên lạnh buốt. Lam Vong Cơ phải đem hắn ôm vào trong ngực, không ngừng vận chuyển linh lực giúp hắn làm ấm thì hắn mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Ngụy Vô Tiện gật đầu, nói tiếp:
"Lúc ấy ta đã suy nghĩ thật lâu, mới đoán có lẽ vì ta chưa trải qua kiếp nạn, cho nên mới chậm chạp không tu được Kim đan. Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không ra, kiếp nạn của ta rốt cuộc là nằm ở chỗ nào, cho nên chỉ có thể thử nếm trải từng cái một."
Hắn đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, lại hỏi:
"Ngươi còn nhớ rõ tình trạng của ta trước khi nhập mộng không?"
Bình thường luôn dồi dào tinh lực, bây giờ lại chậm rãi mất tinh thần, thậm chí còn có thể nói là thích ngủ một cách cực đoan, thường xuyên chỉ cần dựa vào một nơi nào đó sẽ liền gật gù như chuẩn bị ngủ mất. Lam Vong Cơ đáp:
"Ngươi rất thích ngủ."
"Đúng." Ngụy Vô Tiện nói: "Bởi vì kiếp nạn của ta đã tới."
Hết lần này đến lần khác hắn đều mơ thấy những chuyện đã qua, thậm chí còn mơ thấy mình không lỡ tay ngộ sát Kim Tử Hiên, hoặc ở lễ đầy tháng của Kim Lăng tặng xong lễ vật rồi sau đó hảo hảo quay về. Mơ thấy Ôn Tình và Ôn Ninh vẫn còn sống tốt, hắn cũng chưa gϊếŧ đám đốc công kia, vì vậy cũng không bị người đời xua đuổi, an an ổn ổn mà ở trong Liên Hoa Ổ. Mơ thấy sư tỷ không chết, tính khí Giang Trừng vẫn khó chịu như vậy, ba người bọn họ bình bình đạm đạm cùng nhau sống qua ngày, không có biến cố gì... Giấc mộng này càng kéo dài càng khiến hắn bắt đầu lẫn lộn, không thể phân biệt nổi đâu là hiện thực đâu là mộng cảnh.
"Ta đúng là đã buông xuống rất nhiều thứ, nhưng mà chuyện liên quan đến sư tỷ..." thanh âm Ngụy Vô Tiện có chút run rẩy, dường như đang hoài nghi chính mình: "Nhiều khi giữa đêm, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, ta luôn nghĩ rằng, nếu như lúc ấy ta không làm một số chuyện, sư tỷ vẫn có thể hảo hảo sống tốt, mà Kim Lăng cũng sẽ không mất đi phụ mẫu của mình."
Lam Vong Cơ khẽ nói:
"Ngụy Anh..."
"Ta mơ hồ nghe được có người hỏi ta: Nếu như cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có muốn thay đổi quá khứ không? Sửa lại tất cả những sai lầm, đồng thời làm những việc đã từng khiến ngươi tiếc nuối vì không thể làm."
Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, sau đó mới nhàn nhạt nói:
"Ngươi sẽ không đồng ý. Bởi vì ngươi biết rõ đó chỉ là ảo tưởng, không cách nào thực hiện được."
"Đúng, ta không đồng ý."
Ngụy Vô Tiện gật đầu, thanh âm ngập ngừng:
"Nhưng mà trong lòng ta... trong chớp mắt đúng là có một tia dao động."
Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Ác rủa chính là nhân dịp này thừa lúc cháy nhà mà hôi của."
Nếu như hắn tỉnh táo, ác rủa đương nhiên không có cách gì thương tổn đến hắn. Nhưng chỉ cần hắn có một tia dao động, ngay tức khắc sẽ để lộ ra một khe hở vô cùng lớn. Ác rủa đem mộng đẹp của hắn biến thành ác mộng, đem hắn vây lại trong một vòng tuần hoàn không lối thoát, cho đến khi hắn thân vong hồn diệt mới thôi.
Ngụy Vô Tiện nói xong, cảm thấy không cần phải giải thích thêm gì, chỉ yên lặng nhìn y.
"Vậy nên ta mới nói, là lỗi của ta. Mà ngươi có thể sẽ bị ta liên lụy mà chịu cảnh bị vây khốn trong giấc mộng này."
Lam Vong Cơ suy tư một chút, lại nói:
"Ác rủa đã bị diệt, nếu bây giờ chúng ra ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu:
"Ta cũng không biết, nhưng mà chuyện này nhất định phải do ta tự tay kết thúc."
Hắn dời ánh mắt đi, không dám đối diện với Lam Vong Cơ. Một lúc lâu sau, lại giống như mới qua một cái chớp mắt, bàn tay của hắn liền được một bàn tay ấm áp khác bao phủ lấy, Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nhìn người trước mặt, lập tức chạm phải một đôi con ngươi nhạt màu trong suốt. Trong mắt Lam Vong Cơ không hề có một chút trách cứ hay tránh né nào, chỉ tràn đầy một màu bình tĩnh mà ôn nhu quen thuộc.
"Được."
Ngụy Vô Tiện: "Cái gì...?"
Lam Vong Cơ chậm rãi nói từng chữ:
"Cho dù là đi đến đâu, ta cũng sẽ luôn ở cạnh ngươi."
Bất an trong lòng hắn bởi vì một câu nói không chút do dự này của y mà dần lắng xuống, chỉ còn lại cảm giác lưu luyến không muốn rời xa, giống như ngày thường, người này cũng luôn luôn ở bên cạnh bầu bạn cùng mình. Ngụy Vô Tiện im lặng trong chốc lát rồi bật cười. Hắn trở tay cầm lấy tay Lam Vong Cơ, nhướng mày nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi nghĩ kỹ chưa? Bây giờ chúng ta ra ngoài có thể sẽ phải đối mặt với tầng tiếp theo của mộng cảnh, không biết là một giấc mơ đẹp hay là ác mộng. Khi chúng ta mở mắt có thể sẽ chính là bản thân ở thời kỳ đó, không nhớ được những chuyện này đã từng xảy ra, sau đó lại tiến tiếp vào một vòng tròn lặp đi lặp lại, ở bên trong tra tấn lẫn nhau."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "Lần tiếp theo khi mở mắt ra, có lẽ hai ta sẽ đao kiếm tương hướng."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "Cũng có khả năng ngươi sẽ không gặp được ta."
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, chân thành nói:
"Nhưng ta sẽ tìm được ngươi."
Câu nói kia tràn đầy kiên định, không có lấy một tia dao động, khiến người ta vững tin hơn hàng ngàn hàng vạn lần so với lời hứa hẹn. Trong chốc lát, khóe miệng Ngụy Vô Tiện khẽ cong lên thành một nụ cười thấu hiểu. Lam Vong Cơ luôn hiểu rõ hắn, hắn cũng biết Lam Vong Cơ là người như thế nào. Hắn nhẹ nhàng gật đầu:
"Được, vậy ta chờ ngươi... đến tìm ta."