98.
Ngụy Vô Tiện ung dung chậm rãi dựa trên giường đá, nhấp một hớp rượu, hai chân bắt chéo khẽ vung vẩy như đang chờ đợi điều gì. Một lát sau, xem chừng đã tính chuẩn thời gian, hắn cúi xuống, đầu ngón tay êm ái lướt từ hai hàng lông mày đang buông lỏng đến sống mũi cao thẳng, men theo làn da trắng như ngọc trượt xuống cánh môi nhạt màu mềm mại. Đôi môi này hắn đã hôn qua vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến hắn không khống chế nổi mà tham lam đòi hỏi nhiều hơn. Bỗng nhiên, đầu ngón tay có hơi nhoi nhói, Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn, chạm phải một đôi con ngươi màu lưu ly cực thiển thanh minh trong trẻo. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Đến rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên Lam Vong Cơ say, ngày trước y cũng đã say một lần, say thú vị đến mức Ngụy Vô Tiện chỉ hận không thể ra sức mà trêu chọc cho thỏa thích. Trước kia Ngụy Vô Tiện cũng từng tưởng tượng xem bộ dạng của Lam Vong Cơ lúc say sẽ như thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến gia quy của Lam gia cấm rượu lại thật sự cần thiết, bởi vì y chính là kiểu người một chén liền say. Lần trước, hắn uống rượu hoa quả do Tứ thúc ủ, nhất thời vui vẻ mời Lam Vong Cơ uống một ngụm. Bị hắn nhiệt tình mời mọc, lại còn mở lời ẩn giấu ý tứ gì mà nếu không uống sẽ không cho hôn, y như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng cũng thuận theo mà uống một ngụm. Ngụy Vô Tiện vừa định hỏi hương vị thế nào thì trong giây lát đã phát hiện người đã lăn ra ngủ mất rồi. Hắn tốn không biết bao nhiêu sức lực mới có thể đem cái người thoạt nhìn cao gầy văn nhã nhưng thực ra lại vô cùng nặng kia đưa lên giường, nhưng lại không nghĩ đến còn chưa kịp giúp y cởi giày là đã bị người ta túm lấy ôm vào trong lòng. Ngụy Vô Tiện trong lúc bị người ta kéo lại hôn thì mơ hồ phát hiện ra một chuyện rất thú vị. Lam Vong Cơ sau khi say rượu sẽ vô cùng thẳng thắn nhiệt tình, lòng chiếm hữu mạnh mẽ không thèm giấu giếm nửa điểm, lại còn hỏi gì đáp nấy. Thậm chí so với dáng vẻ bao dung ôn nhu ngày thường lại nhiều hơn vài phần không thèm nói rõ phải trái, giống hệt như một tiểu hài tử cố chấp ôm chặt hắn không buông. Ngụy Vô Tiện cảm thấy y như vậy thật quá mới mẻ. Đối phương luôn cho hắn một loại cảm giác vô cùng thành thục trầm ổn, không nghĩ lại có thể bộc lộ ra một mặt đặc biệt trẻ con như vậy. Đáng tiếc là hắn vừa mới khua môi múa mép chưa được bao lâu thì đã bị Lam Vong Cơ thuận theo những lời "hồ ngôn loạn ngữ" đó mà đặt hắn lên giường, hung hăng giày vò một trận. Ngày hôm sau, khi Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy đã thấy Lam Vong Cơ đang vô cùng nghiêm túc lại pha chút áy náy mà giúp hắn xoa bóp những vết bầm xanh tím trên người, còn giúp hắn bôi thuốc vào vết rách nơi khóe môi, vào đầṳ ѵú bị nhay cắn có chút sưng to cùng hạ thân vì mình sau khi say không biết nặng nhẹ mà giày vò đến mức đỏ mọng lên. Ngụy Vô Tiện không cảm thấy có gì không ổn, nhưng từ đó về sau Lam Vong Cơ cũng không chiều theo ý hắn mà uống rượu thêm bất kỳ một lần nào nữa.
Đêm nay là đêm tân hôn, đương nhiên phải uống rượu giao bôi, chén cũng đã bày xong cả rồi, Ngụy Vô Tiện bỗng dưng nảy ra vài ý tưởng biếи ŧɦái, cuối cùng nhịn không được, nhân lúc Lam Vong Cơ không đề phòng liền dùng miệng mớm cho y một hớp rượu. Bây giờ cũng đã chờ được đến lúc y trong trạng thái chếnh choáng nửa tỉnh nửa say rồi.
"Hàm Quang Quân, quân tử động thủ không "động"..."
Ngụy Vô Tiện vừa cười vừa gãi cái cằm của Lam Vong Cơ, ra hiệu cho y nhả ngón tay mình ra. Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chặp, vẫn cố chấp cắn lấy đầu ngón tay thon dài kia của hắn. Ngụy Vô Tiện bật cười một tiếng, hôn nhẹ lên vành tay y một cái, lại hạ tiếp một nụ hôn lên mặt y, nhỏ giọng dụ dỗ:
"Cắn nơi khác đi, ngón tay có gì tốt mà cắn."
Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động theo cánh môi đỏ mọng đang nhẹ khép mở, rồi sau đó mới nới lỏng miệng. Ngụy Vô Tiện rút đầu ngón tay ra, cúi xuống ép môi mình lên đôi môi y:
"Ôi, thật ngoan!"
Ngụy Vô Tiện chỉ hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn đạp nước, sau đó liền rời bờ môi y ra một khoảng, giống như muốn hôn nhưng lại chưa hôn. Khóe môi mềm mại cong lên thành một ý cười dịu dàng, hơi thở ẩm ướt nóng rẫy, Ngụy Vô Tiện ở bên tai y thì thầm tựa như câu dẫn:
"Có muốn hôn không?"
Lam Vong Cơ gật đầu. Ngụy Vô Tiện lại cười nói:
"Muốn thật sao?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một lúc, thở ra một tiếng nín nhịn, ánh mắt vừa thẳng thắn lại vừa nóng bỏng:
"Muốn."
Ngụy Vô Tiện bị một câu "muốn" này của y làm cho tim cũng mềm nhũn, bị sắc đẹp mê hoặc mà hạ thấp đầu xuống, nói:
"Được được được, cho ngươi hôn."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện vừa dán môi mình vào đôi môi nhạt màu kia thì cái gáy đã lập tức bị người ta chế trụ, vốn là muốn thuận theo mức độ hôn từ nhẹ đến sâu, nhưng lại không ngờ sau khi được hắn đồng ý, Lam Vong Cơ liền kéo hắn vào một nụ hôn cực kỳ mạnh bạo. Hai người đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng trong đêm tân hôn thế này lại giống như lần đầu tiên được nếm trải hương vị ngọt ngào đến vậy, dù có chút không lưu loát cũng không kiềm chế được mà kịch liệt triền miên. Ngụy Vô Tiện vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, vô cùng phối hợp mà quấn lấy đôi môi y, tiếng đá lưỡi ướŧ áŧ vang lên khiến cho ai nghe thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng. Đôi môi mềm mại kia bị y liếʍ mυ'ŧ đến mức nóng lên cũng vội vã đáp lại, bàn tay không thành thật lại luồn vào trong áo Lam Vong Cơ, thuận theo vòng eo hữu lực mà đi xuống dưới, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve từng tấc da thịt, giống như khi nãy lưu luyến không rời vùng bụng săn chắc đầy cơ tuyến. Lam Vong Cơ nặng nề thở ra một hơi, khẽ rên lên một tiếng trầm thấp, bị Ngụy Vô Tiện xoa một điểm nào đó trên hông thì du͙© vọиɠ liền bạo phát, "xoạt" một cái đem quần dài của Ngụy Vô Tiện xé tan nát. Ngụy Vô Tiện khẽ rùng mình vì cảm giác lạnh đột ngột truyền đến từ dưới thân, cúi đầu xem xét thì đã thấy hai cái đùi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình đang bị người ta tách ra, cự vật cứng rắn cách một lớp vải đang chen vào khe hẹp giữa hai cánh mông trắng hồng. Dường như cái khe hẹp kia có thể cảm ứng được phân thân thô to quen thuộc với những đường gân xanh khiêu động bên trên, thế nên không ngừng co bóp, thủy dịch theo đó mà tuôn ra thấm ướt lớp vải. Cái eo của Ngụy Vô Tiện khẽ run rẩy, một mạt ửng đỏ thuận theo cần cổ trắng nõn lan lên, nhuộm hồng hai má, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp. Giọng nói của hắn giờ phút này đã trở nên đặc biệt nhu nhuyễn, tràn ngập ham muốn không thể kìm nén:
"Lam Trạm..."
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, nhỏm người dậy, hai tay chống lên eo Lam Vong Cơ, đôi chân dài mở rộng ra, ngồi trên người y. Hỉ phục màu đỏ nửa che nửa đậy cái miệng nhỏ giữa hai cái mông, bởi vì được yêu thương thành quen mà bụng dưới không ngừng co rút, dịch thủy oánh nhuận không thể kiềm chế mà chảy ra.
"Đừng động..." Xương cốt Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, tư thế ngồi lại cực kỳ nghiêm túc, dùng tay giữ chặt lấy eo Lam Vong Cơ, không cho y cử động: "Chỉ cần nhúc nhích một tí sẽ không cho ngươi hôn nữa."
Sau khi say rượu, Lam Vong Cơ quả thực rất nghe lời, tuy là tính khí đang bị chỗ nhu mềm ẩm ướt cách một lớp vải không ngừng mυ'ŧ lấy phần đầu, nhưng y vẫn ẩn nhẫn thở dốc, hai mắt tuy nhìn trân trân nhưng thân thể đúng là không hề động đậy. Ngụy Vô Tiện cúi xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi y:
"Ngoan lắm."
Lam Vong Cơ không nhịn được mà thở dốc, mấy ngón tay đang nắm lấy mắt cá chân Ngụy Vô Tiện vô thức siết chặt lại, trong mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm chỗ mà hai người đang tiếp hợp với nhau.
"Ưʍ..."
Ngụy Vô Tiện khẽ than một tiếng, cứ như thể đang cùng cái vật lấp ló ở huyệt động của mình chơi đùa đến vui vẻ. Ngón tay thon gầy mở rộng vạt hỉ phục, đem chỗ mềm mại phấn nộn giữa hai đùi hé ra, không chút che giấu để lộ cái nơi đang bị vật cứng rắn của Lam Vong Cơ chen vào nhưng vẫn lề mề không chịu tiến thêm, để y có thể nhìn thấy rõ huyệt thịt đang run rẩy co rút chờ đợi bị xâm nhập. Hỉ phục trên người bởi vì ôm hôn một hồi mà đã tuột xuống, lộn xộn một mảnh vướng ở khuỷu tay, quần bên dưới lại bị xé rách, đôi chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng trẻo thon dài đang mở rộng đến mức lộ ra rãnh nhỏ giữa hai cánh mông căng tròn ngạo nghễ, cái eo bị người ta túm chặt không buông. Cửa huyệt mềm mại cho dù chưa được chuẩn bị qua nhưng vẫn mẫn cảm vô cùng, chỉ vừa cọ xát hai lần là đã thấm đẫm mật ngọt. Vách thịt kiều diễm phấn nộn không ngừng co rút đòi hỏi được yêu thương, khiến cho cái eo của Ngụy Vô Tiện khẽ run rẩy, trầm thấp rêи ɾỉ một tiếng. Da thịt vốn trắng nõn tinh tế dưới hỉ phục đỏ rực lại càng trở nên mị hoặc câu nhân, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đưa tay vuốt ve xoa nắn.
"Hàm Quang Quân, ngươi đi hơn một tháng, đúng là khiến ta nhớ muốn chết."
Ngụy Vô Tiện cười nhẹ, hôn lên vành tai y, vừa như than thở vừa như dụ hoặc, nửa thật nửa giả nói:
"Ngươi đúng là khiến ta ăn tủy biết vị, một ngày không gặp là toàn thân liền bứt rứt không thôi, gọi ngươi về thì không được, hại ta chỉ có thể tự mình lộng..."
Tuy không nói kỹ tự lộng như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến toàn thân khô nóng dần dần. Đôi mắt Lam Vong Cơ tối sầm lại, như thể sắp nuốt gọn người đối diện tới nơi, hơi thở càng lúc càng trở nên nặng nề. Kɧoáı ©ảʍ dâng lên khiến cho khóe mắt Ngụy Vô Tiện khẽ đỏ ửng, giống như chưa được gãi đúng chỗ ngứa nên khe hẹp giữa đùi đang bị đầu phân thân không ngừng cọ xát vẫn tích táp chảy ra dịch thủy. Dưới ánh nến đỏ lựng, hai bên đùi như bị nhiễm một tầng thủy quang, nhìn da^ʍ mỹ kɧıêυ ҡɧí©ɧ vô cùng. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà khẽ thở một tiếng, vươn tay tự nắm lấy tính khí đỏ bừng đang dựng đứng của mình mà vuốt ve hai cái. Hắn đối với việc phải làm thế nào mới khiến phân thân của mình dễ chịu thì cực kỳ quen thuộc, nhẹ nhàng linh hoạt xoa nắn đầu nấm mẫn cảm cùng cái lỗ nhỏ trên đầu đang không ngừng rỉ nước, bạch trọc cùng dịch thủy nhầy nhụa dính đầy trên tay. Ngụy Vô Tiện hơi ngả eo ra sau, ngay trước mặt Lam Vong Cơ mà luồn tay vào trong vạt áo mình, tự tay mân mê đầṳ ѵú phấn nộn đã có chút sưng đỏ đang hé mở. Hắn liếʍ môi, đáy mắt như được phủ một tầng hơi nước:
"Lam Trạm... Thoải mái quá..."
Hai đầṳ ѵú phấn nộn kia như bị người chơi đùa thành quen, chỉ cần hơi chạm đến là sẽ sưng đỏ, giống như một nụ hồng mai nở rộ trên da thịt trắng như tuyết. Đầu ngón tay không ngưng vân vê ở đầṳ ѵú thẳng đứng, vừa nhéo vừa xoa lấy điểm nhô lên mà ngày thường trong lúc giao hoan Lam Vong Cơ thường ngậm lấy mà liếʍ mυ'ŧ nhay cắn. Một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn vương ở tay hắn theo động tác mà dính lên đầṳ ѵú, nhìn thoáng qua như thể thật sự bị bóp đến mức tiết sữa, lộ ra vẻ đặc biệt cấm dục lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác ham muốn âm dương điên đảo sôi sục. Ngụy Vô Tiện không thèm đè nén tiếng rêи ɾỉ dù chỉ một chút, hai ngón tay đem theo dịch thể trơn nhớt đâm thẳng vào hậu huyệt của chính mình mà không hề gặp chút trở ngại nào, thuận theo vách thịt nhu nhuyễn trượt thẳng vào trong, tìm kiếm điểm mẫn cảm rồi nhấn lên đó hai lần.
"A!"
Hai lần xuống tay này ngay lập tức khiến eo hắn căng lên, phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó kìm, hai bên đùi vô thức muốn kẹp chặt nhưng lại bị Lam Vong Cơ mạnh mẽ giữ lấy. Ngụy Vô Tiện đưa ánh mắt tràn đầy hơi nước nhìn Lam Vong Cơ, lại bị ham muốn tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng đang được kìm nén cực điểm đến sắp tuôn trào của y dọa cho toàn thân run rẩy, một trận kɧoáı ©ảʍ từ bụng dưới lại dâng lên. L*иg ngực Lam Vong Cơ phập phồng kịch liệt, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt ám trầm, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện đang dùng tay tự thao lộng hậu huyệt, tay còn lại mân mê đầṳ ѵú đã sưng đỏ. Hơi thở của y mỗi lúc một nặng nề, phải nói là kiềm chế vô cùng. Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, rút hai ngón tay đang chôn trong dũng đạo của mình ra, cúi xuống hôn y, làm ra vẻ vô tội:
"Thế nào? Nhìn rất đẹp... phải không?"
"Có thích hay không..."
Hắn đưa tay cởi hỉ phục ra, cứ như là sợ người ta không nhìn rõ hắn tự chơi đùa bản thân như thế nào. Lam Vong Cơ cắn vào cánh môi hắn, giống như phát tiết, nâng eo lên thúc một cái, đem hạ thân đã cứng rắn nóng bỏng cách một lớp vải bị trêu chọc nãy giờ trực tiếp đâm thẳng vào một đường. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc rên lên một tiếng, mi tâm nhíu lại, ánh mắt mất đi tiêu cự, dường như là bị một cú thúc sâu này khiến cho không thể chịu nổi:
"Lam Trạm... ngươi đừng vội, để ta làm. Cũng không phải là không cho ngươi vào."
Lam Vong Cơ ra sức hôn mυ'ŧ đôi môi hắn, cắn một cái rồi mới không cam lòng rời đi, mấy đầu ngón tay siết chặt lấy bắp đùi trắng nõn, đôi mắt lưu ly cực thiển nhìn hắn chằm chằm, như là nhìn xem liệu có phải Ngụy Vô Tiện đang muốn nuốt lời hay không. Ngụy Vô Tiện bị bộ dáng giống hài tử ủy khuất này của y chọc đến mức trong lòng ngứa ngáy, lập tức vươn tay tháo đai lưng của Lam Vong Cơ ra. Bàn tay dính đầy dịch thể trơn nhớt nắm lấy vật đã cứng đến vô cùng kia vuốt ve lên xuống hai lần, khiến cho hơi thở của Lam Vong Cơ ngay lập tức loạn nhịp.
"Thật nhớ..."
Toàn thân hắn ửng hổng, Ngụy Vô Tiện khẽ rên lên một tiếng, bàn tay nắm lấy phân thân của Lam Vong Cơ không ngừng cọ đi cọ lại bên ngoài cái miệng nhỏ đang rỉ nước, để cái khe nhỏ hẹp ấy mở rộng ra nuốt lấy đầu cự vật kia. Tính khí nóng hổi nổi đầy gân xanh khẽ giật lên một cái, trượt khỏi những nếp gấp mềm mại nơi cửa huyệt, ngay một khắc sau đó, cái miệng nhỏ kia ngay lập tức bị mở ra, đem dươиɠ ѵậŧ sưng đến đỏ tím từ từ nuốt vào. Rõ ràng chỉ là một đường dũng đạo nhỏ hẹp, lại bị vật to lớn kia cưỡng ép mở rộng, giống như một nụ hoa phấn nộn bị đâm nở, thủy dịch chảy dọc xuống thân khúc côn ŧᏂịŧ khiến nó đi vào càng thêm dễ dàng.
Hạ thân của Lam Vong Cơ như đang ngâm mình trong một con suối ấm áp, vừa ướŧ áŧ lại trơn trợt mềm mại, vách thịt không ngừng cuốn lấy như đang mυ'ŧ chặt đầu nấm, thủy dịch nhớp nháp bao phủ cái cái lỗ nhỏ bên trên, giống như đang được một cái miệng nhỏ da^ʍ kỹ thành thục hầu hạ, khiến cho da đầu y cũng trở nên tê dại, đáy mắt tràn đầy tia máu như muốn trực tiếp đem Ngụy Vô Tiện ăn tươi nuốt sống. Ngụy Vô Tiện từ bên trên dần hạ thấp eo xuống, chỉ mới đem vật kia nuốt vào một nửa đã cảm thấy không chịu nổi, vô lực chống tay lên eo Lam Vong Cơ, hơi thở nóng ẩm nói:
"Không được rồi! To... To quá... A!"
Ngụy Vô Tiện rên một tiếng, tính khí vốn đang bất động chôn trong vách thịt mềm mại chợt thúc một đường, trong chớp mắt cắm toàn bộ vào bên trong. Kɧoáı ©ảʍ giống như một dòng điện từ eo quất thẳng lên, khiến cho Ngụy Vô Tiện cong eo giãy lên một cái, hệt như cá nằm trên thớt:
"Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đã ngồi dậy, gấp gáp mà hôn lên bờ môi Ngụy Vô Tiện, một tay chế trụ cổ tay hắn, một tay ôm lấy vòng eo thon gọn:
"Ngươi đã đáp ứng..."
Tiếp đến, y đặt tay lên vai Ngụy Vô Tiện, giữ chặt lấy eo, hung hăng nhấn xuống.
"Đừng... Chậm một chút!"
Khóe mắt Ngụy Vô Tiện lập tức đỏ ửng, thở gấp rêи ɾỉ, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ thô to kia lại như đao bổ rìu đυ.c mà một lần nữa tiến vào hơn phân nửa, khiến cho vòng eo của hắn không nhịn được mà run rẩy đến lợi hại:
"Ngươi đã nói rồi."
Lam Vong Cơ túm lấy eo hắn, thô bạo thúc lên một cái, đem dươиɠ ѵậŧ từ gốc đến ngọn hoàn toàn chôn vào bên trong cơ thể ái nhân. Lần này Ngụy Vô Tiện trực tiếp bật khóc, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống, bờ môi run run nói:
"Chậm... Chậm một chút..."
Lam Vong Cơ không thể kìm chế được nữa, nặng nề thở ra một tiếng sau đó lật người, đem hắn đè dưới thân, mạnh mẽ rút ra đâm vào một trận, khiến cho Ngụy Vô Tiện há mồm thở dốc, ngoại trừ rêи ɾỉ thì cũng chẳng còn sức nói nổi câu gì, nước mắt ào ào rơi xuống. Lam Vong Cơ cắи ʍút̼ cái cổ mềm mại, ánh mắt tối đen đến cực điểm, hệt như là thủy triều phun trào. Tính khí của y không ngừng được rút ra đến tận ngọn rồi mạnh mẽ đâm vào đến tận gốc, hai túi nang đập vào cánh mông tạo ra những tiếng "bạch bạch" vô cùng ướŧ áŧ. Tiếp đến, Lam Vong Cơ ngậm lấy cánh môi sưng đỏ, túm chặt cái eo nhỏ gọn mà không ngừng rong ruổi bên trong cơ thể tiêu hồn này. Ngụy Vô Tiện bị thao đến mức nước mắt cũng phải chảy ngược vào trong, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp chưa tràn ra khỏi đầu lưỡi đã bị nuốt hết. Hắn vô lực quấn lấy thân thể Lam Vong Cơ, giống như một con thuyền nhỏ tròng trành cố bấu víu vào cột neo. Nhưng mà Lam Vong Cơ nín nhịn cũng đủ lâu rồi, mạnh mẽ cuốn lấy hắn chìm sâu vào cơn tình triều du͙© vọиɠ mãnh liệt cuồn cuộn.
Lần hoan ái này đúng là diễn ra đủ lâu, bao nhiêu nhớ nhung cùng ham muốn đều dồn vào một lần triền miên không dứt. Lúc sau Ngụy Vô Tiện cái gì cũng đem ra gọi, từ Lam Trạm đến ca ca tốt rồi phu quân tốt, liên mồm xin tha. Rõ ràng chính mình đã thân kinh bách chiến nhưng vẫn luôn miệng mượn cớ đêm nay là đêm tân hôn mà hồ ngôn loạn ngữ một trận, cái gì mà "Đây là đêm đầu tiên của ta, ngươi sao lại thô bạo đến vậy", "Phu quân, đau, ngươi nhẹ thôi...". Đã không khiến người ta nương tay thì chớ, ngược lại còn đem cái người đang say xỉn không biết phân biệt nặng nhẹ kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức càng về sau làm càng kịch liệt, phần thô bạo khi hoan ái mà xưa nay Ngụy Vô Tiện yêu thích cũng tăng lên mấy phần, khiến cho hắn sướиɠ đến không chịu nổi, chỉ có thể rêи ɾỉ khóc lóc đến mức tê tâm phế liệt. Một bàn tay run rẩy vươn ra khỏi màn trướng mềm mại, ngay sau đó liền bị một bàn tay mạnh mẽ khác túm lại, đem mười đầu ngón tay đan xen vào nhau. Màn đỏ phản chiếu ánh nến bập bùng, che đậy đi tiếng nước da^ʍ mỹ cùng tiếng thở dốc nức nở cầu xin.
Ngụy Vô Tiện đúng là bị làm đến mức khóc lóc thảm thiết, càng về sau càng không còn tí sức lực nào, bị người ta đặt dưới thân mà yêu thương đến mức mơ hồ, như thể bị thao đến mức hoàn toàn thần phục, đến nửa điểm giãy giụa cũng không còn. Sau khi hai người cùng nhau bắn ra, Ngụy Vô Tiện thở hổn hển dán vào bên người y, như là chưa kịp hoàn hồn, vẻ mặt mông lung mờ mịt, dưới thân vẫn còn một mực ngậm lấy vật kia. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn, cho dù chưa tỉnh cơn say vẫn vô thức vuốt ve cái gáy của hắn an ủi. Ngụy Vô Tiện được dỗ dành đến mức toàn thân thoải mái, khẽ ngước mặt lên, từ từ khép mắt lại, để đầu ngón tay của y mơn man khắp khuôn mặt mình. Bỗng nhiên đầu ngón tay của Lam Vong Cơ khựng lại, Ngụy Vô Tiện có chút mờ mịt hé mắt ra, đến khi chạm đến ánh nhìn của y thì lại giật bắn mình. Không phải là ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh sau khi hoan ái giống ngày thường, sâu trong đôi mắt kia lại như đang đè nén một tia khổ sở vô cùng, khiến cho tim hắn thắt lại, nghẹn ngào không biết phải làm sao. Ngụy Vô Tiện khàn giọng nói:
"Có chuyện gì..."
Cánh môi của Lam Vong Cơ khó khăn mấp máy, nhìn chằm chằm vào hắn, giống như là muốn thông qua hắn nhìn ra một người nào đó, thanh âm đau đớn lại khổ sở đến cực điểm:
"Sao ngươi còn chưa tỉnh..."
Y dừng lại một chút, mi tâm thống khổ mà nhíu chặt, hiếm khi mới thấy y bộc lộ ra cảm xúc kịch liệt đến thế.
"Đừng ngủ nữa."
Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện cứng đờ, toàn thân bỗng lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
_______//_______
Định mai mới up =))))
Mà nghĩ đến, thôi cảnh đau thương nên để Valentine up cho phong thuỷ =)))
Up chương tích đức để cầu mong không bị điều đi tăng cường ở tâm dịch Vĩnh Phúc.