75.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi thật là phách lối! Hôm nay Lan Lăng Kim thị chúng ta có mời ngươi sao? Ngươi lại dám đứng ở chỗ này làm càn. Ngươi tưởng rằng mình đánh đâu thắng đó thì không ai dám đυ.ng đến ngươi sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Những người trong sảnh, dù là đang uống rượu hay đang quang minh chính đại nhìn đến chỗ bọn hắn thì đều vì tiếng gầm này mà nhướng mày lên. Lam Hi Thần nhíu mi, im lặng nhìn đệ đệ vốn dĩ ban đầu sẽ cùng mình đến Lan Lăng nhưng lại trì hoãn mãi mà vẫn chưa quay về. Ngụy Vô Tiện từ ngoài bậc thang bước vào đại sảnh, bên cạnh còn có một người theo sau, không ai khác chính là Lam Vong Cơ.
Nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Kim Tử Huân đang đôi co với nhau ngay trước mặt, Lam Vong Cơ vẫn chưa hề nhích ra nửa bước, chỉ là bình tĩnh đứng cạnh hắn.
Đến đây vốn chỉ là muốn thương lượng dăm ba câu, yêu cầu Kim gia nhả ra đám tàn quân của Ôn gia, nhất là "Ôn Ninh" trong miệng Ngụy Vô Tiện. Mấy thế gia khác đối với chuyện này cũng không tiện xen vào, như đang chờ chực xem kịch vui, chỉ yên lặng ngồi một bên hoặc ghé tai nhau thì thào vài câu đàm tiếu. Nhưng mà mấy lời đàm tiếu đó lại chính là "Ngụy Vô Tiện người này đúng là không nể mặt ai", "Quá càn rỡ", "Quá mức không tuân thủ quy củ". Có điều, nói chưa được dăm ba câu thì đã im bặt, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cố tỏ ra vẻ đoan chính. Bởi vì vừa rồi, Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh người kia vừa nhàn nhạt liếc mắt một cái, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy bị áp bức, không nói nên lời.
Kim Quang Thiện lúc sau cũng không nghe nổi nữa, trực tiếp lấy chuyện Âm Hổ Phù ra uy hϊếp, lại bị Ngụy Vô Tiện chặn họng. Ngụy Vô Tiện cười vài tiếng, nói:
"Kim tông chủ, thứ cho ta nhiều lời. Ngài cảm thấy Kỳ Sơn Ôn thị không còn, Lan Lăn Kim thị đương nhiên có thể thế chỗ sao?"
"Ngài muốn thứ gì thì phải lập tức giao ra cho ngài, ai cũng phải nghe theo ngài? Nhìn Lan Lăng Kim thị sở tác sở vi, suýt nữa ta còn tưởng Ôn vương còn đang tại thế đấy."
"Ngươi..."
Sắc mặt Kim Quang Thiện đỏ đỏ trắng trắng, rõ ràng là đang tức đến phát điên. Một khách khanh ngồi bên phải quát lên:
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi chú ý lời nói!"
Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội lên tiếng:
"Ta nói sai sao? Bức người sống..."
Hắn bỗng nhiên im lặng, bên vai có một cỗ mùi đàn hương thanh lãnh bao bọc, bàn tay của Lam Vong Cơ đang giấu trong tay áo kín đáo nắm lấy cổ tay hắn. Trong thoáng chốc, lửa giận được vỗ về lắng xuống, linh lực ấm áp thuận theo mấy đầu ngón tay lan lên tim. Lam Vong Cơ thở dài một tiếng cực nhẹ, tiến về phía trước một bước, đứng bên cạnh sánh vai cùng hắn. Nếu không thể thay đổi con đường mà hồi ức đã định sẵn, vẫn có thể thử tác động một chút. Y thực sự không cách nào trơ mắt nhìn người khác chỉ vào mặt Ngụy Vô Tiện mà mắng mỏ chửi bới. Tên khách khanh kia thấy Lam Vong Cơ vốn đang im lặng đứng đằng sau, thái độ như không muốn can thiệp quá nhiều, bây giờ lại bỗng nhiên bước lên, trong lòng có hơi hoảng hốt. Lúc trước còn cảm thấy mình cầm đầu khiển trách như vậy ít nhiều sẽ kiếm được chút hư vinh, giờ lại thấy có khi nào là đã đắc tội với Lam Vong Cơ đang đứng đó rồi không.
"Bức người sống làm mồi săn, quá tàn nhẫn."
Lam Vong Cơ chậm rãi lên tiếng, nhàn nhạt nói. Khách khanh kia khựng lại một chút, nói tiếp:
"Nhưng bọn chúng đã làm nhiều việc ác..."
Ngụy Vô Tiện cười lạnh, truy vấn:
"Ai cắn ngươi thì ngươi tính lên đầu kẻ đó. Một chi này của Ôn Ninh trên tay chưa từng dính một giọt máu tanh nào, chẳng lẽ các ngươi còn muốn vơ đũa cả nắm?"
Một tên khách khanh khác muốn đứng lên cãi "Ngươi làm sao biết được trên tay chúng dính máu tanh hay không", nhưng lời chưa kịp tới miệng thì đã nghe thấy Lam Vong Cơ thản nhiên gọi một tiếng:
"Kim công tử."
Kim Tử Huân mặt nhăn mày nhó, xem ra vẫn chưa thể nuốt trôi cơn giận này. Câu chuyện rõ ràng đã bị Kim Quang Thiện bẻ đi hướng khác rồi, sao cuối cùng vẫn rơi lại trên người gã:
"Hàm Quang Quân..."
"Theo ta được biết, một chi này của Ôn Ninh tại Xạ Nhật chi chinh luôn ở lại hậu phương, không hề tham chiến."
Lam Vong Cơ thản nhiên nói. Kim Tử Huân thấy y che chở Ngụy Vô Tiện như thế, tâm tư kiêng kỵ cũng bớt đi mấy phần, không nhân nhượng mà đáp trả:
"Hàm Quang Quân dám khẳng định chuyện này?"
Khách khanh bên cạnh gã nhỏ giọng:
"Cứ coi như là không tham chiến đi, cũng không thể khẳng định trên tay không dính giọt máu nào. Bào chế thuốc độc thì không tính là lấy mạng người sao?"
Kim Tử Huân nghe thấy thế liền tán đồng hùa theo:
"Đúng, chế thuốc độc thì không tính là lấy mạng người sao?"
Ngụy Vô Tiện nhướng mi, cười nhạo nói:
"Ngươi nhìn thấy sao? Ngươi có tận mắt chứng kiến bọn hắn dùng thuốc độc lấy mạng người không?"
Kim Tử Huân khinh miệt nói:
"Phàm là những kẻ có dính dáng đến Ôn cẩu thì có thể tốt đẹp sao?!"
Những lời này vừa thốt ra, bầu không khí trong đại sảnh đột nhiên lạnh xuống. Trong nháy mắt, sắc mặt Kim Quang Dao liền trở nên khó coi, hơi cao giọng nói:
"Tử Huân."
Lúc này Kim Tử Huân mới kịp nhận ra, lời gã vừa mắng không chỉ ám chỉ các gia chủ phụ thuộc Ôn thị trong trận chiến, còn tiện thể đem cả Kim Quang Dao nằm gai nếm mật làm nội ứng gom vào mắng luôn một thể. Nếu chỉ đơn giản mắng Kim Quang Dao thì cũng không hẳn là chuyện lớn, nhưng Kim Quang Dao xưa nay có mối giao hảo với Trạch Vu Quân, danh tiếng lại được nâng lên trong Xạ Nhật chi chinh, âm thầm chịu nhục lập nên công lớn. Gã mắng một câu như vậy chẳng khác nào thẳng tay tát vào mặt Kim gia vốn đang dựa vào chút hào quang này mà tự xưng lập được đại công lớn nhất, muốn thống lĩnh bách gia. Huống hồ đối diện với gã lại là Cô Tô Lam nhị công tử mới vừa rồi còn dùng ngữ khí chắc nịch nói ra mấy chữ "không hề tham chiến". Kim Tử Huân làm như vậy có vẻ là quá mức cậy thế hung hăng doạ người, trực tiếp không cho Lam gia một chút thể diện nào.
Nếu như chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện trong tình thế không dùng được Trần Tình, gã sẽ không kiêng kỵ gì nhiều. Kim gia bây giờ như mặt trời ban trưa, tuy ngoài miệng luôn nói cái gì mà không dám nhận, nhưng sau lưng sớm đã xem như nhà mình đứng đầu thống lĩnh bách gia, là hạc trong bầy gà. Có điều nếu thêm một Lam Vong Cơ kia... sự việc lại không dễ dàng như vậy. Ở đây mọi người đều biết vị này vốn luôn trái phải rõ ràng, hơn nữa bản thân Lam Vong Cơ cũng chưa từng nói dối bao giờ. Y được chính tay Lam Khải Nhân dạy dỗ, luôn luôn đoan chính, đạo đức mẫu mực, tuyệt đối không có khả năng vì chặn họng người khác mà mở miệng nói láo.
Mọi người ngoài mặt đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhưng trong lòng vốn đã sớm sáng tỏ. Dáng vẻ Kim Tử Huân thất ngôn như vậy... sợ là đã tự nâng mình lên quá cao rồi. Kim Tử Huân nhất thời lỡ lời cũng có chút tiến thoái lưỡng nan, mặt mũi đỏ bừng đứng im tại chỗ. Ngụy Vô Tiện âm thầm cười lạnh, vốn định châm chọc thêm vài câu nữa, nhưng Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng nhéo nhéo mu bàn tay hắn, phút chốc liền ngoan ngoãn im miệng. Hắn cười cười, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn, Lam Trạm."
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu:
"Không cần."
Một lúc lâu sau, Kim Quang Thiện ho nhẹ một tiếng:
"Tử Huân."
Kim Tử Huân biết lão đang có ý gì, nhưng vẫn nuốt không trôi cục tức này, sắc mặt đen sì đứng ở đó không nói lời nào. Kim Quang Dao hiểu ý mà tiến lại gần khuyên giải, nói:
"Tử Huân, coi như ngươi nể mặt ta, đem đám người kia giao cho ta xử lý đi, ngươi cũng không cần phải mệt nhọc nhiều."
Sắc mặt Kim Tử Huân hòa hoãn một chút, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo nói:
"Được thôi, ngươi muốn thì tự mình đến Cùng Kỳ đạo mà tìm."
Kim Quang Dao quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện, dường như có hơi phiền não cười nói:
"Ngụy công tử, đám tạp binh này ở trong tay ta cũng vô dụng, không bằng ngươi tới xem đi..."
Ngụy Vô Tiện hiểu ý, vừa chắp tay vừa nói:
"Đa tạ."
Đợi tầm mắt của mọi người đều quay về trên chủ vị, Ngụy Vô Tiện mới thấp giọng:
"Lam Trạm, ta đến Cùng Kỳ đạo tìm người, ngươi có đi cùng ta không?"
Lam Vong Cơ đang muốn đáp ứng, lại nghe thấy Lam Hi Thần lên tiếng gọi y, trong lòng biết rõ không thể cải biến quá nhiều, đành thấp giọng nói:
"Huynh trưởng tìm ta có việc cần thương lượng."
Ngụy Vô Tiện gật đầu:
"Được, dù sao cũng chỉ đi tìm người thôi. Ngươi cứ ở lại đây, đợi ta tìm được người rồi sau đó sẽ quay về kiếm ngươi."
Lam Vong Cơ im lặng trong chớp mắt rồi thấp giọng dặn dò:
"Cố gắng... đừng tùy tiện lạm sát."
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, nói:
"Đương nhiên rồi."
Lam Vong Cơ gật đầu, con ngươi lưu ly nhạt màu tràn đầy ôn nhu:
"Mọi chuyện cẩn thận."
Ngụy Vô Tiện cố gắng nhịn xuống ham muốn trước mặt mọi người hôn y một cái, gãi gãi lòng bàn tay y, cười:
"Được."