70.
Tình triều đến tận nửa ngày cũng chưa hoàn toàn rút đi. Lam Vong Cơ cẩn thận chống nửa thân trên, không để toàn bộ thân thể mình trực tiếp đè ép lên người bên dưới. Phần bụng hai người dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c sền sệt. Tính khí vì bắn nhiều lần của Ngụy Vô Tiện mềm nhũn rũ xuống, dưới thân vẫn một mực mυ'ŧ chặt tính khí của Lam Vong Cơ sau khi y bắn ra, lưu luyến không rời, một chút cũng không muốn để y rút ra. Lâu rồi không được vuốt ve an ủi, đúng là có chút nhớ nhung. Ngụy Vô Tiện đưa tay lên lau đi nước mắt còn chưa khô trên mặt, khóe mặt phiếm hồng đáng thương vô cùng, thật sự là vừa trải qua một phen chà đạp tiêu hồn thực cốt, đến hơi thở gấp gáp cũng chưa kịp bình ổn, hai l*иg ngực kề sát nhau kịch liệt phập phồng, đôi mắt mông lung thất thần, thân thể tuyết trắng tràn đầy dấu vết hoan ái thậm chí vẫn hơi run rẩy. Trận giao hoan này diễn ra quá mức kịch liệt, lại phải đè nén lại tiếng run rẩy, giống như ở nơi hoang dã nửa che nửa chắn động tình, thật sự là kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng. Ngụy Vô Tiện càng bị yêu thương mãnh liệt thì miệng sẽ càng hồ ngôn loạn ngữ, khiến cho Lam Vong Cơ nghe được sẽ trở nên không thể khống chế. Đã thế đầu lưỡi vừa ướt vừa mềm của hắn còn liếʍ lấy tai y, thất loạn bát tao nỉ non mình đang muốn cái gì, chỉ cho Lam Vong Cơ phải làm sao mới có thể an ủi mình. Cho đến tận khi Lam Vong Cơ không chịu được nữa, đem cái mông tròn trịa nâng lên, bắt đầu trừng trị hắn, thao đến mức hắn thở không ra hơi, nói không ra lời, khóc đến hai mắt đẫm lệ mông lung.
Hai người im lặng nằm một lúc lâu, Lam Vong Cơ đưa tay vuốt ve eo Ngụy Vô Tiện, đem hắn ôm vào trong ngực mình, hôn lấy khuôn mặt đang ướt đẫm mồ hôi. Phát hiện y có ý định muốn lui ra ngoài, Ngụy Vô Tiện vốn đang mềm mại vô lực ngay lập tức vòng chân lên ôm lấy eo y kéo thấp xuống, hai tay đan vào nhau ép hông Lam Vong Cơ, đem phân thân của y một cây nuốt vào. Một tiếng khàn khàn rêи ɾỉ từ cổ họng hắn tràn ra:
"Ngươi cứ nằm trên người ta đi, ta thích."
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Ngươi không chịu nổi."
Khoé miệng Ngụy Vô Tiện kéo lên thành một nụ cười, vòng tay ôm lấy lưng y:
"Ta có gì mà chịu không nổi, ngươi cứ việc nằm."
Lam Vong Cơ vuốt ve khuôn mặt hắn, để hắn tùy ý ôm mình vào lòng, sau đó còn bị Ngụy Vô Tiện ướŧ áŧ mà hôn một chút.
"Đúng rồi!"
Ngụy Vô Tiện như nhớ ra chuyện gì đó, thần sắc khẩn trương xem trái xem phải trên người Lam Vong Cơ, bàn tay sờ loạn khắp nơi. Mắt thấy bàn tay hư hỏng kia sắp mò xuống mông mình, Lam Vong Cơ trấn định nắm lấy cổ tay hắn, đàng hoàng đem đặt xuống giường. Ngụy Vô Tiện hô lên:
"Đừng động, để ta xem thúc phụ ngươi có phạt ngươi hay không? Có bị thương chỗ nào không? Có đau không? Để ca ca nhìn xem!"
Hắn tự trách, nói:
"Tại sao ta vừa thấy ngươi là đầu óc liền choáng váng."
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Không có."
Ngụy Vô Tiện không tin:
"Thúc phụ ngươi tức giận như vậy, sao có thể không phạt ngươi được chứ?"
Lam Vong Cơ nói:
"Thúc phụ không phải là người không thấu tình đạt lý."
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, thăm dò:
"Ý ngươi là... ông ấy có thể tiếp nhận ta là... của ngươi...?"
Lam Vong Cơ thật thà trả lời:
"Tạm thời vẫn chưa..."
Ngụy Vô Tiện thở dài một tiếng mất mát, nhưng nghe câu tiếp theo của Lam Vong Cơ thì tim lại bay lên cao:
"Nhưng khi hết giận, có lẽ là có thể."
Lam Vong Cơ nhéo nhéo mu bàn tay hắn trấn an, bàn tay còn lại im lặng không một tiếng động truyền linh lực sang cho hắn, kiểm tra toàn thân trên dưới Ngụy Vô Tiện xem có chỗ nào thụ thương hay không. Động tác này của y khiến cho đáy lòng Ngụy Vô Tiện ấm áp vô cùng, có chút mơ hồ, ngạc nhiên nói:
"Thật?"
Lam Vong Cơ nói:
"Thúc phục chỉ không thích những chuyện làm trái quy củ. Nhất là không thích ta thẳng thắn ngỗ nghịch ý tứ của người, hoặc là... tư định chung thân."
Ngụy Vô Tiện nhất thời bừng tỉnh đại ngộ:
"Cho nên hôm đó ông tức giận như vậy, là do chúng ta không qua mai mối đã tằng tịu với nhau, tư định chung thân?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Chuyện thành thân, nếu nghĩ đến trước hết là phải có lệnh của phụ mẫu, sau là đến lời của người mai mối. Hai người bọn họ coi như đã nhảy qua mấy bước, trực tiếp chạy đi thành thân luôn rồi. Trong lòng Ngụy Vô Tiện nghĩ: Nếu Lam lão đầu biết ta sớm đã đem đứa cháu trai tốt nhất của lão lừa lên giường, ngủ với nhau nhiều lần rồi mới bị lão bắt gặp đang tư tình tâm sự với nhau, chẳng phải sẽ tức đến mức nôn ra máu ngay tại chỗ? Việc này vẫn là không nên để lộ ra...
Ngụy Vô Tiện cười cười nói:
"Vậy đợi người hết giận rồi hãy nhắc lại chuyện này."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy, hài lòng vùi vào ngực Lam Vong Cơ dụi dụi, đem vật dưới thân nuốt vào sâu hơn một chút, toàn thân nhờ linh lực của Lam Vong Cơ bao quanh như được ngâm mình trong suối nước nóng. Hắn chợt nhớ đến một chuyện:
"Khoảng thời gian này, vì lo lắng cho ngươi mà ta có gửi vài lá thư... đều chưa nhận được hồi âm."
Nghĩ lại, sợ là đã bị Lam Khải Nhân thu lại rồi, ngăn cho hắn dùng thư làm hỏng cháu trai tốt của lão. Lam Vong Cơ đưa tay vuốt ve thái dương trơn bóng của hắn:
"Ta cũng không nhận được thư của ngươi, bận ở Tàng Thư Các chép lại bí quyển."
"Chép lại?" Ngụy Vô Tiện nghe được, cảm thấy trong lòng có chút xót xa "Lam Trạm, chẳng lẽ thúc phụ ngươi phạt ngươi hối lỗi chép sách ở Tàng Thư Các một tháng...?"
Tuyệt đối không có khả năng không bị phạt, nhưng nhìn qua thân thể cũng không có vết thương, vậy chắc hẳn là bị phạt đóng cửa hối lỗi rồi. Thấy Lam Vong Cơ tránh mặt đi không đáp lời mình, Ngụy Vô Tiện lại càng đau lòng, ôm lấy mặt y, nhìn trái một chút nhìn phải một chút.
"Ngươi gầy đi kìa."
Lam Vong Cơ: "..."
Y nghiêm túc suy nghĩ một lát, thành thật nói:
"Cũng không."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu:
"Không, ta cảm thấy ngươi gầy đi."
Đầu ngón tay hắn như chuồn chuồn đạp nước, nhẹ nhàng lướt từ sóng mũi cao vυ't đến đôi môi Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ bị hắn sờ, ngón tay cũng hơi cuộn lại. Chớp mắt một cái, liền bị Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ mà hôn, môi răng gắn bó triền miên. Bàn tay Ngụy Vô Tiện vuốt ve từng chút từng chút một trên lưng rồi dừng ở hông y, ép Lam Vong Cơ nằm hẳn lên người hắn. Đôi mắt đen bóng của Ngụy Vô Tiện ánh lên ý cười:
"Không sao, ta tăng cân, để ngươi ăn ta nhiều một chút, thịt của ngươi sẽ liền trở lại."
Người đang nằm đè lên hắn trầm mặc trong chốc lát rồi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Ngụy Vô Tiện trong lòng suy tính, ngoài miệng nói:
"Lần này ngươi đến vừa kịp lúc. Trước đó không phải đã nói sao, nếu ngươi đến Vân Mộng, ta dẫn ngươi đi du ngoạn bốn phía."
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ một lát, nói tiếp:
"Đến vào mùa này đúng là hơi muộn, không còn hạt sen non nhất, nhưng vẫn có thể ăn được hạt sen ngon nhất. Ta dẫn ngươi đi hái đài sen, ngồi trên thuyền từ từ ăn."
Ngụy Vô Tiện ngừng một chút, lại tiếp tục:
"Còn một chuyện..."
Hắn mới nói được nửa câu lập tức liền dừng lại, hình như nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu qua nhìn người đang chôn mặt bên cổ mình. Sườn mặt tuấn mỹ như bạch ngọc trông thật an tĩnh, đôi mắt khép hờ, lông mi mảnh dài rũ xuống, nhìn kỹ còn thấy một quầng thâm mờ nhạt dưới bọng mắt. Có lẽ là mệt mỏi quá độ, từ ngón tay đang nắm nhẹ eo Ngụy Vô Tiện đến khuôn mặt luôn bình thản lộ ra vẻ đặc biệt nhu hoà. Giống như đã chìm vào trong giấc mộng, đầu lông mày cũng bớt đi vẻ trầm ổn thường ngày, lại thêm vào đó mấy phần ngây ngô. Ngụy Vô Tiện thấp giọng gọi:
"Lam Trạm..."
M
Thanh âm Lam Vong Cơ hiếm khi không rõ ràng như vậy, ngược lại còn có chút buồn bực, trầm thấp "ừ" một tiếng. Vậy mà bàn tay đang truyền linh lực cho Ngụy Vô Tiện vẫn không hề gián đoạn dù chỉ một chút, linh lực vẫn liên tục không ngừng truyền vào bên trong cơ thể của hắn. Biết rõ thân thể này không có Kim Đan, linh lực đi vào chẳng khác gì đem muối bỏ bể, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhanh không chậm truyền vào. Ngụy Vô Tiện im lặng nhìn y một lúc lâu, đợi đến khi hơi thở của Lam Vong Cơ dần bình ổn mới vô thanh vô tức khẽ động đậy, muốn để y có một tư thế ngủ thoải mái nhất.
Nhưng mà Ngụy Vô Tiện chỉ vừa khẽ động thì đã bị người kia bất mãn đưa tay đẩy một cái, trở về trong ngực y. Dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp của nam nhân cọ vào thành ruột nóng ẩm, lại đâm sâu thêm một chút, khiến Ngụy Vô Tiện khẽ rên lên một tiếng đau đớn, sắc mặt liền ửng hồng, trong lòng có chút hốt hoảng. Hắn thật sự dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai Lam Vong Cơ:
"Ta không có chạy đi đâu cả, ta chỉ muốn ngươi ngủ thoải mái một chút thôi."
Lần này ngược lại, người kia không có hỏi trăm lần ừ cả trăm lần, chỉ là một lần nữa đem gương mặt lạnh lùng kia chôn vào hõm cổ Ngụy Vô Tiện, hơi thở ướŧ áŧ lại trở nên đều đặn. Phần lớn là bởi vì ý thức không thanh tỉnh, nên không thể khống chế được thân thể. Vậy nên lúc này cả người Lam Vong Cơ đều nằm đè lên người Ngụy Vô Tiện, khiến ngực hắn có chút trầm xuống, nhe răng há miệng nhận ra người này nhìn rất gầy nhưng lại không nhẹ tí nào. Nhưng mà cũng phải thôi! Thân hình y dù không có cơ bắp khoa trương nhưng vẫn căng tràn hữu lực. Ngụy Vô Tiện bình thường vẫn thích vuốt ve cơ bụng săn chắc cùng vòng eo thon gọn của y. Nói tóm lại vẫn là do... quá mệt mỏi. Tuy chỉ bị cấm túc, nhưng tránh không được vẫn phải gấp gáp chép sách. Tính tình Lam Vong Cơ hắn biết, trước nay hành sự luôn nghiêm túc, vì thời gian có hạn, chắc chắn sẽ bận bịu cả ngày lẫn đêm. Vừa được thả ra lại vì ước hẹn một tháng mà vội vàng chạy đến tìm mình. Lại còn bị mình ồn ào trên giường giày vò một phen. Một khi mọi việc xong xuôi, hẳn là sẽ mệt mỏi đến ngủ thϊếp đi.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện âm thầm cảm thấy vui vẻ, một người vốn dĩ băng lãnh lại cẩn trọng như vậy, có thể trước mặt mình hoàn toàn trút hết phòng bị, thoải mái chìm vào giấc ngủ. Hắn có chút xót xa, luồn tay vào tóc Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve, bĩu môi nói:
"Đâu có ai bắt ngươi vội vã như vậy... Cũng không chịu dừng lại nghỉ ngơi, thở lấy một cái sao?"
Nhưng người đè bên trên đã ngủ thϊếp đi, không đáp lời hắn. Ngụy Vô Tiện thở dài, để từng lọn tóc đen mềm mại chảy qua kẽ tay, trong lòng nghĩ thầm mình muốn chạy cũng không chạy được, chắc chắn là bị người ta ôm đến khi tỉnh dậy mới buông. Từng sợi tóc xuyên qua khe hở giữa mấy ngón tay, Ngụy Vô Tiện vuốt ve không ngừng. Bỗng nhiên hắn nở một nụ cười, hôn lên mặt Lam Vong Cơ một cái, dụ dỗ nói:
"Lam Trạm y ấy hả, thích nhất là hỗn tiểu tử Ngụy Vô Tiện hay trêu chọc y, đúng không?"
Rõ ràng là Lam Vong Cơ đã ngủ say, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng của Ngụy Vô Tiện, trong mắt sẽ liền mơ hồ tỉnh dậy, vô thức đáp lời hắn:
"Ừ..."
Ngụy Vô Tiện thấy y đến mắt cũng không thèm nhấc, nhưng vẫn như cũ "ừ" một tiếng, cố nín cười, l*иg ngực cũng rung lên. Cười đủ nửa ngày, Ngụy Vô Tiện mới hài lòng vòng tay ôm lấy người đang nằm trên ngực hắn thở đều đặn, cúi đầu hôn bẹp một phát lêи đỉиɦ đầu y, vô cùng vui vẻ nói:
"Ôi chao, thật ngoan."