[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng

Chương 57

55.

Dưới chân núi Bách Phượng, đêm đã khuya vô cùng.

Từ xa, Lam Vong Cơ đã thấy bóng dáng một người đang ngồi trên mái hiên uống rượu, y hơi ngửa mặt lên, bốn mắt chạm nhau, trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ không thể nói thành lời.

Chớp mắt một cái, thân ảnh màu đen thon dài nhanh nhẹn lật người từ mái hiên đáp xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa một gian phòng ra, thu hồi lại ánh mắt trước đó, như có như không liếc y một cái.

Lam Vong Cơ theo hắn đến cổng, thấy cửa cũng không hoàn toàn khép lại mà vẫn chừa ra một khe hở nhỏ, trong phòng tối đen loáng thoáng có ánh nến nhỏ vụn, lặng lẽ như có như không le lói hắt lên cánh cửa. Lam Vong đưa mắt dò xét bốn phía, thấy xung quanh vắng vẻ, liền đẩy cửa ra.

"Phụt..."

Gió theo động tác đẩy cửa len vào, thổi tắt ngọn nến chỉ còn leo lắt cháy, bóng tối thoáng chốc bao phủ cả căn phòng. Thân thể mềm dẻo ấm áp mang theo một tia hỏa khí xao động chui vào trong ngực y, giống như có một tia ngứa ngáy ăn mòn xương cốt rồi lan ra toàn thân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lam Vong Cơ cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi kia.

Người trong ngực giống như nhịn gần chết, liều mạng hướng vào trong ngực y cọ xát, chỉ hận không thể bị y đem thu vào tay áo, tùy thời tùy lúc có thể đem ra yêu thương. Cánh môi khô nứt nóng hổi ngập tràn mùi rượu nồng đậm, thuận theo hơi thở của Lam Vong Cơ mà dâng lên. Hay cánh tay vòng lấy eo y ôm chặt, đem thân thể hai người dán vào nhau, cơ hồ có thể nhất thanh nhị sở nghe rõ nhịp tim đang đập bình bịch của đối phương.

Lam Vong Cơ thấy hắn vừa chủ động vừa vội vàng hôn tới tấp cũng ôn nhu phối hợp, tựa như trấn an đối phương tùy ý hôn hôn mυ'ŧ mυ'ŧ trên cánh môi mình. Ngụy Vô Tiện vừa giống con báo nhỏ muốn lưu lại thân nhiệt cùng dấu vết trên con mồi, lại cũng vừa giống con mèo con mềm mại không ngừng quấn lấy y cầu khẩn, hai cánh tay không ngừng sờ soạng tấm lưng thẳng tắp rồi sau đó nắm nhẹ lấy lưng áo Lam Vong Cơ, tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhõm tràn ra khỏi khóe môi. Đầu lưỡi trơn mềm của hắn cố chui vào giữa hai hàm răng, hàng mi dài đang khép chặt khẽ run rẩy, câu dẫn Lam Vong Cơ hé răng ra, tùy ý để đầu lưỡi của hắn len vào, cuốn lấy lưỡi mình.

Trong cổ họng Ngụy Vô Tiện ngập tràn tiếng rêи ɾỉ cùng cùng thở dốc, khẩn trương đến mức như thể không được hôn thì sẽ chết mất. Hai lọn tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi dính vào trên mặt Lam Vong Cơ, nương theo từng va chạm của hắn mà lướt đến trên chóp mũi đang phủ một tầng mồ hôi mỏng, sống lưng không ngừng run rẩy được Lam Vong Cơ vừa ôn nhu vừa đau lòng vuốt ve an ủi. Ngụy Vô Tiện kiểu này, xem ra đúng là bị dọa sợ không ít.

Thậm chí hắn còn nắm lấy tay Lam Vong Cơ đưa vào bên trong ngoại bào của mình sờ soạng, để da thịt mềm mại tinh tế tiếp xúc với từng ngón tay thon dài. Hai bên đùi không ngừng kẹp chặt lấy cánh tay y, câu dẫn y tiếp tục làm nốt việc ban ngày còn đang dang dở.

Đầu ngón tay Lam Vong Cơ cảm thụ được thân nhiệt ấm áp, mới phát hiện ra bên dưới thân hắn không mặc gì, thuận theo vòng eo sờ lên, càng không thấy một tí vải áo nào che chắn, chạm đến toàn là da thịt tinh tế. Có lẽ thân thể ấm áp này sau khi tắm rửa chỉ khoác mỗi ngoại bào, cởi sạch trung y, một mực chờ y đến. Lam Vong Cơ vốn còn mang tâm tư muốn ôn nhu trấn an, trong đầu lại thoáng qua hình ảnh Ngụy Vô Tiện chỉ mặc mỗi một kiện ngoại bào màu đen từ trên mái nhà lăn xuống, cánh môi liền không thể khống chế thô bạo thêm mấy phần. Hai bàn tay vững vàng chụp lấy cánh mông Ngụy Vô Tiện, đem hắn bế lên. Ngụy Vô Tiện buồn bực thở dốc một cái, lúc bị y đè xuống trên giường mà hôn mυ'ŧ lên cần cổ liền đem hai bên đùi thon dài kẹp chặt lấy eo y, tà áo hai bên đều đã ướt một mảnh lớn, không biết là do mồ hôi hay là do da^ʍ thuỷ dưới hạ thân không ngừng tuôn ra. Hai chân hắn vội vàng quấn lấy eo y, muốn y tiến vào:

"Nhanh... Mau vào... Lam Trạm... Ta muốn ngươi..."

Lam Vong Cơ bị một tiếng rêи ɾỉ cầu hoan không hề che giấu của hắn cộng với hạ thân không ngừng cọ xát với địa phương nóng ẩm kia làm cho động tác trở nên hung hăng ác liệt, đưa tay nắm lấy bắp đùi hắn mà nhào nặn nắn bóp. Ai ngờ Ngụy Vô Tiện giống như bị siết đau tới mức giãy mạnh một cái, một tiếng kêu đau tràn ra khỏi khoé miệng. Lam Vong Cơ khẽ run, lập tức dừng lại, đưa tay muốn thắp nến nhìn rõ xem chuyện gì xảy ra. Y rõ ràng chỉ dùng có hai phần lực, sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy...

Ngón tay đang muốn đốt nến bị Ngụy Vô Tiện ngăn lại, hình như đối phương đang sợ hãi chuyện gì, khẩn trương nắm lấy cổ tay y, hung dữ nói:

"Đừng đốt nến, tiếp tục!"

Lam Vong Cơ thấy hắn quyết liệt cản mình như thế, càng cảm thấy không ổn, dứt khoát đưa tay thi triển một cái ngự hoả quyết, đem ánh nến chiếu sáng cả căn phòng.

"Ngươi..."

Ngụy Vô Tiện thở ra một ngụm lãnh khí, vội vàng đẩy y ra, đem tấm chăn phủ lên người mình, đến ngón chân cũng rút vào bên trong, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn y chằm chằm. Biểu hiện này càng trực tiếp nói thẳng cho y biết hắn có chuyện muốn giấu y.

"Ngụy Anh!"

Thần sắc trong mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, nắm lấy cổ tay hắn, muốn đem hắn từ trong chăn lôi ra ngoài, lo lắng hỏi:

"Chỗ đó bị thương sao?"

"Không sao!"

Ngụy Vô Tiện kháng cự mà hất tay y ra. Hắn cắn cắn môi dưới, khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ khẩn trương, tinh thần hình như đang căng thẳng gấp gáp đến cực độ.

Hai người giằng co một lát, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hít một hơi, hạ thấp mi mắt, thanh âm chậm rãi kiên định nói:

"Bỏ đi, Lam Trạm ngươi cứ về trước, mấy ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi."

Lam Vong Cơ nhìn hắn không chớp mắt, khẽ nhướng mi, bàn tay đang nắm lấy cổ tay hắn cũng không thả lỏng dù chỉ một chút. Ngụy Vô Tiện cẩn thận e dè duỗi ra nửa cánh tay, từ trong chăn lộ ra đầu vai trắng nõn nửa kín nửa hở dưới lớp ngoại bào, nắm lấy tay y như khẩn cầu, nói:

"Lam Trạm, đêm nay ta không được dễ chịu, ngươi trở về trước đi, có được không?"

Thái độ trước và sau khi thắp nến có sự khác biệt quá lớn. Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc mới chậm rãi buông tay ra. Hệt như nghĩ rằng chính mình làm hắn bị thương, cũng không biết có nghe lọt lời hắn nói hay không, vậy mà thật sự "Ừm" một tiếng, sau đó đứng lên. Ngụy Vô Tiện theo hành động này của y mà toàn thân buông lỏng, đem vai rút vào trong chăn, trầm thấp nói một câu "Nghỉ ngơi sớm đi", liền thấy cửa phòng đóng lại. Trong chớp mắt căn phòng trở nên yên tĩnh. Ngụy Vô Tiện lại lẳng lặng chờ thêm chút nữa mới thả lòng hàm răng đang cắn chặt, một tiếng thở dốc đau đớn từ trong cổ họng tràn ra.

Tính toán một chút, có lẽ đã đến thời gian phát tác. Vốn còn có thể kiên trì thêm một hồi, nhưng lại bị Lam Vong Cơ bóp trúng chỗ thâm tím còn chưa tan, nhịn không được mà trực tiếp kêu lên. Nghĩ lại đúng là thất sách, đáng lẽ ra mấy ngày này không nên gọi y đến. Cho dù trong lòng biết rõ, hơn một năm nay không đυ.ng vào đối phương, bản thân từ đầu đến cuối một giây cũng không nguyện ý chờ, chỉ hận không được đối phương đè xuống giường mà thô bạo tiến vào, hảo hảo cảm nhận sự tồn tại chân thực của người đó. Nhưng bây giờ lại không phải lúc...

Một cảm giác ngứa ngáy khó nói nên lời nương theo cơn đau đớn từ mười đầu ngón tay hắn dâng lên, bụng dưới hắn chợt thấy nhói nhói, giống như có vật gì đó vừa đâm vừa gãi lên mỗi tấc da thịt hắn, khiến hắn vừa đau vừa ngứa đến tê dại. Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, vô cùng khó chịu. Hắn cố chống chọi với cảm giác đau nhói đang cuồn cuộn dần lên, đầu ngón tay run rẩy vén chăn lên. Hạ thân hắn là một mảnh hỗn độn, dưới eo tràn đầy nước đọng oánh nhuận, phân thân cứng đến mức trướng đỏ rỉ nước nhưng vẫn lạnh lẽo, hai chân chỉ cần hơi tách ra, dịch thuỷ sền sệt sẽ liền từ cái miệng nhỏ hồng chảy dọc theo đùi, nhìn da^ʍ mỹ không chịu nổi. Giống như từng tấc xương tủy bị mở ra rồi rót vào một luồng xuân dược ấm nóng, khiến hắn không nhịn được mà kẹp chặt hai chân cọ cọ. Nhưng vật giữa hai chân vừa cọ xát đã làm hắn cảm thấy có chút nhức nhối, Ngụy Vô Tiện cúi đầu kiểm tra đùi mình. Toàn bộ đều là do bản thân hắn trong lúc thần trí u ám vì đau đớn cùng ngứa ngáy mà lưu lại vết thương xanh tím trên người, thập phần không muốn kêu lên, ngay cả bên trên cánh tay cũng có dấu răng trong lúc mình nhẫn nhịn mà cắn, may mắn không bị Lam Vong Cơ sờ thấy. Thời gian dài như vậy, sau mỗi lần thần trí bị hao tổn quá mức sẽ liền đè nén không được, toàn thân đau đớn, ngày hôm sau tỉnh táo lại mới phát hiện ra trên người mình toàn là vết ứ bầm xanh xanh tím tím. Vẫn nên chờ thêm vài ngày nữa, đợi vết tích phai nhạt rồi mới đi tìm y... tránh cho y sinh nghi.

Ngụy Vô Tiện loạn xạ sờ mó nắn vuốt trên thân thể mình, nhẹ hít vào vị đàn hương còn sót lại trong phòng, giống như được an ủi, đau đớn cũng giảm đi nhiều, chỉ còn lại cảm giác xương cốt mềm nhũn ngứa ngáy. Cái miệng nhỏ dưới thân giống như đang muốn nuốt lấy thứ gì đó, thuỷ dịch không ngừng chảy ra bên ngoài, gần như dính ướt khắp đệm giường cùng ngoại bào màu đen. Ngụy Vô Tiện rêи ɾỉ nửa ngày, cảm thấy cỗ nhiệt hoả trong người không hề có dấu hiệu lắng xuống, khẽ cắn môi, vuốt ve lấy miệng hậu huyệt rồi từ từ đem ngón tay của mình đâm vào.

Dường như cái miệng nhỏ kia đối với ngón tay này cực kỳ quen thuộc, thân mật nương theo chuyển động "phốc phốc" của nó mà chảy nước, quấn lấy nó mυ'ŧ mát, say sưa ngon lành hút lấy ngón tay ngọt ngào đang chen giữa vách thịt. Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay thao lộng hậu huyệt của chính mình, luôn cảm thấy cực kỳ xấu hổ đến mức không thể nói được, ngón tay miết qua một điểm thịt đặc biệt mềm mại, cắn chặt hàm răng, từ từ nhấn vào điểm đó. Đại não giống như là bị một dòng điện đánh thẳng vào, khiến cho vòng eo hắn run lên, co ro đem mặt chôn vào trong gối, một tiếng rêи ɾỉ chịu đựng tràn ra, vệt đỏ hồng nhuận từ cần cổ lan đến trên mặt, làm nổi bật đôi mắt tràn đầy hơi nước của hắn, miệng cắn lấy gối tạo ra một vệt nước. Trong lòng vẫn còn lo lắng Lam Vong Cơ chưa đi xa, nhưng thật sự nhịn không nổi, chỉ có thể có nén lại tiếng rêи ɾỉ thở dốc trong cuống họng, dùng kɧoáı ©ảʍ ngăn chặn cảm giác đâm chích đau nhức đang ùa lên. Nếu có thể tự làm mình ngất đi, vậy có thể không cần phải thanh tỉnh mà chịu đựng nỗi đau đớn kịch liệt trùng trùng điệp điệp ào tới sau đó.

Phần lớn là do ngón tay đâm chọc quá mức hung ác, cái miệng nhỏ mềm mại kia bị lộng đến mực nhu nhuyễn phiếm hồng. Hơi thở dâʍ đãиɠ tràn ngập khắp phòng, tiếng nước phốc phốc khiến ai nghe được cũng phải đỏ mặt nóng tai chứng tỏ rằng hắn rõ ràng đang lén lút làm chuyện gì đó vô cùng thoải mái lại dâʍ ɭσạи đến không chịu nổi. Ngụy Vô Tiện buồn bực thở gấp, cắn lấy cánh tay mình, muốn ngăn cản tiếng rêи ɾỉ đầy nhục cảm kia lại. Dấu răng mới hoà cùng dấu răng cũ, nhìn giống như con mèo con đang động tình cần được yêu thương, nhưng lại lạnh lẽo núp trong chăn đệm mà run lẩy bẩy. Ngụy Vô Tiện từ từ khép hờ đôi mắt, một tay đưa vào trong vạt áo lỏng lẻo sờ soạng, ngón tay đang còn dính nước muốn tùm lấy đầṳ ѵú đang trướng đau mà vân vê. Bất chợt, một cỗ kình lực nắm lấy cổ tay hắn, lấy khí thế có chết cũng không thể kháng cự đè xuống giường.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc mở mắt ra, không kịp đề phòng chạm ngay một đôi mắt sáng màu đang xoáy sâu vào hắn, toàn thân như muốn nổ tung. Hắn đưa tay muốn kéo lấy tấm chăn, nhưng người kia lại nhanh hơn một bước đem chăn vứt sang một bên, hai chân ngoan ngoãn bị Lam Vong Cơ cong gối đẩy ra, phần thân bên dưới không một mảnh vải che đậy hoàn toàn bị bại lộ, cơ thể tràn đầy những vết nhéo xanh tím cùng với dấu răng trên cánh tay phơi bày dưới ánh nến. Ánh mắt nặng nề của Lam Vong Cơ quét từ eo hắn xuống đến hai bắp đùi, phát hiện ra hắn đem chính mình ngắt véo đến mức không còn chỗ nào lành lặn, nhìn cũng thấy vết bầm tím lít nha lít nhít vì nhịn đau mà có, thậm chí còn có chỗ rách cả da.

"Đừng nhìn!"

Ngụy Vô Tiện vừa kinh ngạc vừa sợ hãi kêu lên một tiếng, cổ tay kháng cự đẩy vai của y ra. Nhưng chưa kịp đẩy tới lần thứ hai thì đã bị Lam Vong Cơ kéo mạt ngạch xuống trói hai tay lại, dứt khoát đặt trên đỉnh đầu. Cục diện quen thuộc đến đáng sợ, làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy không ổn muốn khép chân lại, đem thân thể đang khó chịu của mình cuộn thành một đoàn, không để cho y nhìn thấy vết thương trên người mình. Nếp thịt non mềm giữa khe mông không có ngón tay lấp đầy liền không ngăn được dịch thuỷ tràn ra ngoài, khiến cho hai bắp đùi hắn đều là vệt nước trơn bóng. Cửa huyệt đói khát không ngừng co rút, như là nhất định phải có người tiến vào hảo hảo yêu thương, đến nỗi một góc áo của Lam Vong Cơ dính vào cũng bị nó hút một chút. Lần này toàn bộ thảm trạng chật vật đều bị người ta thu vào đáy mắt.

"Đừng..."

Ngụy Vô Tiện nằm dưới thân lên tiếng khẩn cầu, ngón tay của Lam Vong Cơ cẩn thận chạm đến một vết ứ bầm lớn trên chân liền cảm thấy vừa đau đớn vừa tê dại, nhưng lại không thể phản kháng dù chỉ một chút.

"Đừng nhìn..."

"Ngụy Anh."

Lam Vong Cơ dời mắt khỏi thân thể đang động tình của hắn, ánh mắt phức tạp, chậm rãi lên tiếng hỏi:

"Những vết ứ bầm này do đâu mà có?"

Bị ý trung nhân nhìn thấy mình đang chật vật không chịu nổi, trên người lại tràn đầy dấu vết xanh tím kỳ lạ, khiến Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt cảm thấy khó xử đến cực điểm. Nhưng hắn không cách nào lý giải được tình trạng cơ thể mình trong một năm gần đây, vì sao từ cảm giác đau đớn kịch liệt do tu luyện quỷ đạo để lại hậu quả lại biến thành bộ dạng vừa đau đớn vừa phát tình như bây giờ. Chuyện này thật sự rất quái lạ, chính hắn cũng không đoán được vì sao thân thể mình lại xuất hiện biến hoá. Nếu để Lam Vong Cơ biết, hắn cũng không dám nghĩ y sẽ nhìn hắn như thế nào. Trong một năm nay mỗi khi Ngụy Vô Tiện phát bệnh đều lo lắng nếu gặp phải Lam Vong Cơ thì nên mở miệng nói chuyện này với y kiểu gì. Hắn luôn cảm thấy khó nói thành lời, cho rằng liệu có phải là do mình tu quỷ đạo mà bỏ ra đại giới hay không. Nhưng tóm lại, cái hắn lo lắng nhất là không biết Lam Trạm sẽ chấp nhận trạng thái kỳ dị này của hắn hay không.

Một lúc lâu sau.

"Là tự ta véo."

Ngụy Vô Tiện bị ánh mắt sáng rực của y nhìn chằm chằm đến mức không chịu nổi, thanh âm khàn khàn ngắc ngứ nói.

Lam Vong Cơ hỏi:

"Vì sao lại tự véo mình?"

"Bởi vì đau..." Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của y: "Còn kỳ quái..."

Thanh âm của Lam Vong thật thấp:

"Bắt đầu từ khi nào?!"

Ngụy Vô Tiện cắn cắn môi, thực sự không muốn tiếp tục đề tài này:

"Sau khi ngươi đi."

Lam Vong Cơ lại hỏi:

"Tại sao lại..."

"Ta cũng không biết!"

Ngụy Vô Tiện không nhịn được nữa, ngắt lời y. Dường như gió ngoài cửa sổ cũng ngưng lại trong chớp mắt. Trái tim Lam Vong Cơ bỗng run lên một cái, thấy bộ dáng Ngụy Vô Tiện đầu đau đến muốn nứt ra, giữa mi tâm có một tia hắc khí đang thành hình, trầm giọng nói:

"Ngụy Anh, tỉnh táo!"

"Ta làm cách nào tỉnh táo?!"

Lửa giận nhẫn nhịn hồi lâu ầm ầm bộc phát, Ngụy Vô Tiện gắt:

"Lam Trạm, ngươi đi tròn một năm, ta tìm ngươi một năm. Không nói một lời đã rời đi, vừa quay về lại ngay lập tức chất vấn ta, ngươi dựa vào cái gì?!"

Lam Vong Cơ mấp máy môi:

"Thật xin lỗi."

Sắc mặt Ngụy Vô Tiện trầm xuống, ác vạn từ lương nhìn y chằm chằm, gằn từng chữ một:

"Lam Trạm, ta nói ngươi biết, tạm thời ngươi đừng quản chuyện của ta. Tự ta sẽ xử lý."

Hắc khí không ngừng lẩn quẩn liên tục ở giữa vầng trán hắn, giống như từng sợi tơ vô tận rút ra từ trong không khí, xung quanh im ắng không một tiếng động, dù chỉ là tiếng gió thổi. Cuối cùng, Lam Vong Cơ cũng nhận ra lạ ở điểm nào.

Ngụy Vô Tiện vì sao lại không thể khống chế được cảm xúc kích động của mình, không nghe nổi người khác nói nửa câu, như bị người khác tận lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dẫu chỉ là một chuyện nhỏ cũng có thể dẫn đến nộ khí trong lòng hắn bùng nổ. Hắc khí tựa như đốt lên từng câu từng chữ, như con nhện giăng tơ trói chặt lấy tâm trí hắn. Ác rủa là kẻ nắm quyền điều khiển lớn nhất trong mộng cảnh này, nhưng nhất định nó phải bám lấy Ngụy Vô Tiện mà sinh tồn. Còn nếu nó không đủ năng lực để chèo chống mộng cảnh nữa, hoặc từ Ngụy Vô Tiện mà nhận ra mộng cảnh có điểm lạ, nhất định sẽ dẫn đến trời đất biến hoá... Lam Vong Cơ trầm thấp hít một hơi, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao trên thân thể của Ngụy Vô Tiện phát sinh dị biến lớn như vậy, vì sao mà ban ngày Kim Tử Huân lại không dựa theo đoạn đối thoại đã sớm được định ra.

"Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục"* là thất tình của con người. Ác rủa dựa vào việc hút lấy bảy cái này của Ngụy Vô Tiện mà sinh tồn, tùy theo nhiều hay ít mà dần dần lớn mạnh, trở nên giống như con người mà thay đổi mộng cảnh. Trong đó, ngoài sáu thứ đầu tiên thì tà ma thích nhất là tính "Dục", thậm chí coi đó là thức ăn chính.

(*Bảy cảm xúc của con người: mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, ham muốn.)

Khởi nguồn của việc thân thể Ngụy Vô Tiện xuất hiện dị thường là do ác rủa đã chôn xuống hạt giống kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, để hắn vì đau nhức hoặc tìиɧ ɖu͙© mà tâm trí không ổn định, đồng thời tưởng rằng nguyên nhân là do mình tu luyện quỷ đạo, làm trái với đạo trời, từ đó không dám đối diện với Lam Vong Cơ. Mỗi ngày trôi qua vừa lo lắng vừa bực bội, tất nhiên sẽ không kiềm chế được nỗi lòng. Cộng thêm việc không có linh lực cùng với không có mình ở bên cạnh trấn an, có thể sẽ sớm sụp đổ hơn so với thời điểm đã định ra, từ đó kết thúc tầng mộng cảnh này, tiến vào tầng mộng cảnh sâu hơn.

Lam Vong Cơ chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ. Ngụy Vô Tiện vốn không có linh lực, tu quỷ đạo là dùng nguyên thần của chính mình khống chế. Nếu chưa đến huyết tẩy Bất Dạ Thiên đã khống chế không nổi, sẽ bị trăm quỷ phản phệ mà chết...

Lam Vong Cơ vuốt ve mấy ngón tay trắng bệch đang khẽ run rẩy của Ngụy Vô Tiện, cho dù người dưới thân y ra vẻ kháng cự cũng không thể không một mực giữ lấy hắn. Không thể lại để cho hắn trốn tránh tự chịu một mình, nếu không sẽ rơi vào trong sự lo lắng luân hồi vô tận, cung cấp cho ác quỷ càng nhiều dưỡng chất.

"Buông tay."

Thái dương Ngụy Vô Tiện co rút đau đớn, không khống chế nổi hỏa khí đang ùn ùn trào lên, tức giận nói:

"Hiện tại ta không nghĩ..."

Cánh môi Lam Vong Cơ khô khốc lại có phần run rẩy, ôn nhu hôn lên bờ môi hắn. Ngay lập tức, Ngụy Vô Tiện giống con cá nóc xì hơi, tâm tình vốn đang xao động bỗng trở nên hòa hoãn lắng xuống một cách kỳ lạ. Bỗng nhiên hắn có chút uỷ khuất. Trong giây lát, cánh môi vừa chạm vào khẽ nhúc nhích, giống như là cay đắng vô cùng nói:

"Ngươi dựa vào cái gì..."

Lam Vong Cơ trầm thấp hít một hơi, con ngươi lưu ly cực thiển không có lấy một tia ghét bỏ yên lặng nhìn hắn. Ngón tay ấm áp không ngừng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt, giọng nói tràn đầy ý vị trấn an:

"Ngụy Anh, đem toàn bộ mọi chuyện nói với ta."

Giọng nói của y trầm thấp lại nghiêm túc, giống như cuối cùng cũng có thể ở trên ngực Ngụy Vô Tiện hạ xuống một cái chốt, đem toàn bộ tâm trạng bất an của hắn vững vàng khóa lại.

"Ta tuyệt đối sẽ không rời đi nữa."

Một câu đơn giản, từ miệng Lam Vong Cơ nói ra lại có cảm giác bình thản đến kỳ lạ, khiến cho toàn thân Ngụy Vô Tiện như được đặt trong một tấm đệm mềm mại ấm áp. Hắn thuận theo động tác của Lam Vong Cơ ngửa đầu lên, bị cánh môi triền miên hôn lấy đến mức không còn cốt khí, luôn cảm thấy tất cả bực bội mà mình phải nhẫn nhịn chịu đựng trong hơn một năm nay, trong một khoảnh khắc, đều tan biến không còn lấy một mảnh.

Kết thúc một nụ hôn.

Ngụy Vô Tiện đem mặt chôn vào cổ y, cảm giác chua xót cùng ủy khuất hoà vào với nhau, thuận theo bàn tay hắn đang níu chặt lấy quần áo y tràn ra, cất giọng buồn buồn:

"Ngươi nói chắc chắn chứ..."

"Ừ."

Lam Vong Cơ vuốt ve đuôi tóc hắn, nhìn người trong ngực co rúm cuộn tròn lại một chút. Ngón tay vuốt ve gáy hắn như an ủi mèo con, vừa tinh tế lại kiên nhẫn kéo ra mấy sợi tóc đang dính vào da thịt tái nhợt, trong lòng là một mảnh mềm mại đến rối tinh rối mù.

____///____

Lịch là mỗi ngày 1 chương, định mai mới đăng chương này

Mà đủ 22k view nên phát phúc lợi =))))

Cảm ơn mọi ng vì đã yêu quý bộ đồng nhân này và theo dõi mình