35.1
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ngụy Vô Tiện cảm thấy câu kia vừa thốt ra khỏi miệng hắn, bầu không khí bỗng có chút không đúng. Con ngươi trước giờ vẫn nhạt màu giờ lại dâng một tầng ám sắc, thậm chí còn lóe lên vài tia ý vị thâm trường khó mà nhìn thấu.
Vốn là một nam nhân không hơn kém mình bao nhiêu tuổi, cũng đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, ngay cả hắn cũng thỉnh thoảng vào nửa đêm tà hỏa bốc lên, muốn đi tìm Lam Vong Cơ để giải quyết, nhưng đối phương lại không như vậy. Y vĩnh viễn mang một bộ dáng thành thục ổn trọng, cứ như dưới lớp vỏ bọc ngây ngô chưa đến hai mươi tuổi kia đang cất giấu một con người dày dặn từng trải. Mỗi khi Ngụy Vô Tiện được y ôm vào trong lòng mà ôn nhu hôn, hắn đều có cảm giác rằng, người kia tường tận biết rõ cơ thể mình từ đầu đến chân, chỗ nào mẫn cảm đều nắm trong lòng bàn tay, sau đó sẽ tại chỗ đó xuống tay sờ soạng, làm cho mình toàn thân mềm nhũn. Ngay từ lần đầu lên giường Ngụy Vô Tiện đã có suy nghĩ này, nhưng lại không thể lý giải nguyên nhân, chỉ có thể kết luận cơ thể mình rất phù hợp với Lam Vong Cơ, giống như là trời sinh đã vậy. Mặc dù trong lúc hành sự hắn luôn liên mồm kêu cái gì mà "càng mạnh càng tốt", nhưng trong lòng hắn biết Lam Vong Cơ sẽ không buông thả như vậy. Người kia chính xác là một tên tiểu cổ bản, ban đêm hắn đã đem người dâng đến tận miệng, vậy mà y vẫn là ôn nhu cự tuyệt, chỉ đơn giản cùng hắn ôm ôm ấp ấp hôn hôn sờ sờ một chút giải quyết qua loa mà thôi.
Ngụy Vô Tiện không kịp đề phòng bị y lật người đè xuống trên giường, ngước mắt lên là đã đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ. Con ngươi màu lưu ly trong trẻo đang che giấu một trận sóng ngầm nơi đáy mắt, dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên đẹp đến nao lòng. Ngụy Vô Tiện vô thức đưa đầu ngón tay lên miết nhẹ bờ môi ướŧ áŧ của Lam Vong Cơ, cười nói:
"Lam Nhị công tử thật mạnh bạo nha."
Lam Vong Cơ ngậm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên đầu ngón tay hư hỏng kia một nụ hôn cực nhẹ. Hàng mi dài cong vυ't khẽ buông xuống, giấu đi thần sắc trong đôi mắt kia, khiến người ta nhìn không rõ. Hầu kết nơi cần cổ bạch ngọc có chút nhấp nhô, làm đáy lòng Ngụy Vô Tiện không nhịn được nổi lên một cỗ dục hoả. Ngụy Vô Tiện vốn chỉ định trêu chọc y một chút, xem xem có thể đem vành tay trắng nhuận kia nhuộm đỏ hay không, ai ngờ đối phương lại bình tĩnh "Ừ" một tiếng, nhất thời khiến hắn á khẩu không nói nên lời.
Ngụy Vô Tiện muốn rút tay về, nhưng phát hiện ra mình rút không được, cảm giác như vừa rồi chính mình mới là người bị Lam Vong Cơ trêu chọc. Đôi môi mỏng nhạt màu êm ái hôn từ đầu ngón tay hắn hôn đến lòng bàn tay. Ngụy Vô Tiện cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, eo lập tức nhũn ra, hô hấp cũng trở nên nặng nề:
"Ngươi..."
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị Lam Vong Cơ chế trụ hàm dưới, mạnh mẽ hôn lên. Kỹ thuật hôn của đối phương so với kẻ mới học trộm như hắn thuần thục hơn rất nhiều. Nụ hôn này vừa sâu vừa triền miên, lại nhiệt liệt như muốn một ngụm đem hắn nuốt vào. Ngụy Vô Tiện ngửa cổ lên, bị người ta đè trên giường, toàn thân xích͙ ɭõa, không khác nào con dê chờ bị làm thịt. Lam Vong Cơ thì ngược lại, y phục chỉnh tề, ngoại trừ chỗ trước ngực bị hắn nắm có hơi nhăn thì những chỗ khác đều như cũ, đến cả phát quan cũng hoàn hảo chưa loạn tí nào. Ngụy Vô Tiện bất mãn đưa tay ra muốn cởϊ qυầи áo của Lam Vong Cơ, lại bị đối phương túm lại, trở tay đem đôi tay hư hỏng của hắn cố định trên đỉnh đầu. Lam Vong Cơ còn chưa tách ra khỏi môi hắn, nhẹ nhàng đáp một tiếng:
"Ừm."
Tiếng vải vóc va chạm cực kỳ nhẹ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại cực kỳ chói tai. Hai mắt Ngụy Vô Tiện trừng lớn, nhìn hai cổ tay mình bị mặt ngạch vân văn trói lại rồi cố định trên đỉnh đầu, lại nhìn đến cái người vẫn còn đang hôn mình kia, bị lông mi thật dài của đối phương cọ đến tâm cũng ngứa, quên luôn mình sắp nói gì, chỉ kịp "a" một tiếng liền bị Lam Vong Cơ hôn đến đầu óc choáng váng. Kỹ thuật hôn của Lam Vong Cơ thực sự quá tốt, hôn đến mức tay chân hắn bủn rủn. Đôi môi mềm mại vốn đang ở trên bờ môi hắn không ngừng cọ xát, lại vì Ngụy Vô Tiện mưu đồ cắn loạn mà hai phiến môi mỏng liền ngậm lấy cánh môi tuyệt mỹ của hắn vào trong miệng, chậm rãi mυ'ŧ mát. Bàn tay to lớn sau lưng hắn thuận theo đường cong cơ thể trượt xuống, xoa nắn cặp mông căng tròn đầy đặn kia, làm cho eo Ngụy Vô Tiện mềm đến mức có thể vắt ra nước, nằm trên giường hơi thở hổn hển, sắc mặt hồng nhuận, ngón tay thon gầy đan vào kẽ bàn tay của Lam Vong Cơ nắm lại.
"Ưʍ..."
Ngụy Vô Tiện khẽ rên một tiếng đau đớn, toàn thân run rẩy, không nặng không nhẹ cắn lên môi Lam Vong Cơ một cái. Hóa ra là một ngón tay thon dài cứng cáp của Lam Vong Cơ nãy giờ đang vuốt ve nơi cửa huyệt nhỏ nhắn của hắn, chờ đợi khe nhỏ phấn nộn được y yêu thương khẽ hé mở mềm mại liền ngay lập tức đem một ngón rồi lại thêm một ngón tay trực tiếp đâm vào, làm eo lưng Ngụy Vô Tiện căng cứng, đầu ngón chân co quắp lại.
Đã lâu rồi hậu huyệt của hắn mới bị ngón tay của Lam Vong Cơ chen vào, tính ra cũng phải hơn nửa tháng, lần cuối cùng là cái đêm y bị thương hai người hồ nháo trên thuyền nhỏ kia. Khi ấy hắn chỉ thấy ngón tay của y làm cho toàn thân hắn như bị đốt cháy, không hề có cảm giác đau đớn, ngược lại là sảng khoái đến phát điên. Dù sao thì hai ngón tay hắn vẫn chịu được. Ngón tay vừa mới đi vào liền thuận theo thành ruột mềm mại nóng ấm nhẹ nhàng mơn trớn, sờ đến mức toàn thân Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy, cảm giác xấu hổ khi bị người ta đùa bỡn phía sau khiến sắc đỏ kiều diễm trên mặt hắn lan xuống tận cần cổ, làn da trắng muốt bỗng trở nên phấn nộn câu nhân. Ngụy Vô Tiện môi kề lấy môi y, cẳng chân vòng lấy eo Lam Vong Cơ giữ chặt y lại, dường như bị trêu chọc đến mức không chịu được nữa, ôm lấy Lam Vong Cơ đang đè trên người mình, thở hổn hển cầu xin:
"Đừng sờ... đừng sờ nữa, ngươi trực tiếp tiến vào đi."
Cặp mông trắng như tuyết nương theo người bên trên thao lộng mà khẽ động đậy, vật đằng trước cũng cứng rắn thẳng đứng, phần đầu còn rỉ ra dịch thể trong suốt, trướng đỏ đến phát đau. Hai chân hắn vẫn một mực quấn lấy eo Lam Vong Cơ, một khắc cũng không thể đợi thêm nữa:
"A! Lam Trạm."
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cứng người, nước mắt theo khóe mi tràn ra ngoài. Lam Vong Cơ cắn lên hầu kết hắn, ngón tay đang khuếch trương ở bên trong theo trí nhớ lần mò tới một điểm trong tràng vị mềm mại, tại đấy khẽ nhấn một cái, khiến Ngụy Vô Tiện như bị điện giật, cái eo nhỏ nảy lên. Nhưng mà hắn lại đang bị người ta đè nghiến trên giường, đến cựa còn không thể cựa chứ đừng nói là giãy. Cho đến khi cảm giác được y đang dần dần đưa ngón tay thứ ba, rồi ngón tay thứ tư vào, hắn mới chợt nhớ ra kích thước của cái vật nóng hổi mà vừa rồi hắn nắm trong tay, trong đầu hắn liền bốc lên một ngọn lửa, thậm chí trong vô thức có chút sợ hãi mà run lên. Thứ kia lớn như vậy, không biết lần trước làm sao mà tiến vào được. Lần ấy Lam Vong Cơ ôn nhu vô cùng, từ lúc làm tiền trạm đến khi tiến vào đều một mực chăm chú nhìn phản ứng của hắn, chỉ cần thấy hắn nhíu mày một chút là sẽ dừng lại, tinh tế hôn hắn, sau đó kiên nhẫn hỏi "có thể chứ?". Vậy nên Ngụy Vô Tiện cho dù là lần đầu cũng không cảm thấy quá đau đớn, thậm chí còn lớn gan lớn mật nói Lam Vong Cơ muốn thao thế nào thì cứ thao như thế ấy. Lần này lại khác, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ làm đến mức ngón chân cũng co lại, ở bên trong hậu huyệt mỗi cử chỉ đều thô bạo, hắn cảm thấy mưa gió sắp nổi lên, tim đập thình thịch, cảm giác bất an khi nãy đã biến mất một cách vi diệu giờ lại càn quét trong đầu. Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng sợ hãi, ngón tay đang xoa nắn nơi hậu huyệt lại một lần nữa ép lên điểm mẫn cảm bên trong hắn, làm đôi chân thon dài đang duỗi trên chăn đệm co cụm lại, như vừa phải hứng chịu một kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng lớn:
"Đợi một chút đợi một chút! Nếu lập tức tiến vào sẽ... Ưʍ..."
Lam Vong Cơ không đồng ý từ từ rồi tiến vào, ngược lại là không nói một lời dùng đầu ngón tay một lần nữa miết mạnh vào điểm kia, càng làm cho thân thể Ngụy Vô Tiện run đến lợi hại, cửa huyệt cũng không ngừng tiết ra dịch thủy, vách thịt non mềm dưới sự luật động của những ngón tay thon dài lại càng thêm nhu nhuyễn. Cặp mông trắng nõn trên đệm liên tục vặn vẹo, muốn dùng da thịt nhu mềm phấn hồng liều mạng cắn lấy ngón tay Lam Vong Cơ, câu dẫn y tiếp tục đưa sâu thêm vào, khuấy đảo thủy dịch đang ồ ạt chảy ra. Chất lỏng ấm áp trơn nhớt từ kẽ mông chảy dọc theo đùi non nhẵn bóng mịn màng, làm đệm chăn phía dưới bị thấm ướt một mảng lớn, da^ʍ mỹ vô cùng, hẳn là đã có thể tiếp nhận người kia điên cuồng yêu thương. Mọi thứ trước mắt Ngụy Vô Tiện liền trở thành một mảng mơ hồ, khóe mắt còn đọng lại hai giọt lệ trong suốt, nghẹn ngào bị Lam Vong Cơ giữ lấy cằm mà mυ'ŧ mát bờ môi. Đại não hắn bây giờ mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy sắp bị mấy ngón tay dưới thân chơi chết rồi. Cái eo không nhịn được muốn xoay tròn theo tiết tấu ra vào của mấy ngón tay kia, lại bị Lam Vong Cơ dùng hai đầu gối khóa chặt, không còn cách nào khác đành đem đôi chân thon dài oánh ngọc kẹp lấy vòng eo mạnh mẽ của đối phương, đem du͙© vọиɠ khó nhịn của mình chà xát vào da thịt y. Đợi Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức sắp không thở nổi nữa, Lam Vong Cơ mới buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ kia, từ trên cao nhìn xuống hắn. Con ngươi đen nhánh của Ngụy Vô Tiện dưới ánh nến mông lung nhìn tới người đang áp trên mình. Bờ vai rộng rãi rắn chắc, da thịt lộ ra dưới cổ áo có chút tán loạn còn lưu lại dấu hôn của hắn, tựa như một cánh hồng rơi trên mỹ ngọc thượng hạng. Trong lòng hắn bỗng nổi lên một loại cảm giác chinh phục, vừa thở hổn hển vừa cười nói:
"Lam Trạm..."
Hắn dùng cẳng chân khóa lưng Lam Vong Cơ, hai đầu gối trần trắng như bột cạ cạ vào eo y, ngửa đầu nhìn hai tay bị trói chặt của mình, đợi hơi thở bình ổn mới trêu chọc nói:
"A, đây là gì đây? Là ngươi tự tay trói? Ta không biết Lam nhị công tử xưa nay quy củ thủ lễ lại thích chơi kiểu này..."
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng "a" một tiếng, hậu huyệt truyền đến tiếng vang nhỏ bé, bên trong bị nong ra đến mức cực hạn, cảm giác trống rỗng khiến đáy mắt mờ mịt của hắn nổi lên một tia bất mãn, nhưng lại vẫn cười đến vô cùng mị hoặc:
"Trước kia mạt ngạch của ngươi không phải sống chết cũng không cho ta đυ.ng đến sao?"
Lam Vong Cơ hạ tầm mắt, thâm tình nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện lập tức như bị hớp hồn, lời đang định nói ra cũng quên mất. Mọi người đều nói tướng mạo của Cô Tô Lam nhị công tử thuộc hàng cực phẩm, đến minh nguyệt trên cao cũng không thể sánh bằng, Ngụy Vô Tiện sớm đã lĩnh giáo qua vô số lần bị khuôn mặt kia mê hoặc, lúc này Lam Vong Cơ lại dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương kia chăm chú nhìn hắn, khiến hắn càng bị câu mất thần hồn. Ánh nến chập chờn có chút phiếm hồng, thuận theo màn lụa còn chưa buông xuống chiếu vào, che đi một tầng sáng nhẹ nhàng nhỏ vụn, làm người ta chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến tim vừa mềm vừa ngứa. Ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve khuôn mặt hắn, lướt qua sống mũi thẳng tắp, cuối cùng rơi xuống đôi môi căng hồng. Ngụy Vô Tiện mơ hồ nhìn y, ba hồn bảy vía đều bị câu đi đâu mất, tim đập càng nhanh hơn, không ngừng thở dốc tán loạn. Cửa huyệt mềm mại dưới thân ngày càng nóng lên, từng đợt từng đợt co rút lại, ở miệng huyệt còn có thể nhìn thấy thủy quang lấp lánh, giống như cái miệng nhỏ đang há ra chờ ăn, gấp gáp hi vọng được người tiến vào hảo hảo yêu thương một phen.
"Mạt ngạch là vật cực kỳ kín đáo riêng tư, không thể tùy tiện tháo xuống đưa cho người ngoài hoặc để người khác đυ.ng vào."
Lam Vong Cơ cắn nhẹ lên hầu kết của hắn, thanh âm trầm thấp lại thấm đẫm vài tia ôn nhu, hệt như ngàn vạn sợi tơ cuốn chặt lấy tim hắn. Ngụy Vô Tiện bị thanh âm tràn ngập từ tính kia dính bên tai, say đến mức đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Sau khi hiểu ra Lam Vong Cơ đang nói gì thì lập tức mở to hai mắt, trong lòng như có một dòng nước ấm cuồn cuộn chảy qua, cuốn hết tâm tư muốn trêu chọc của hắn đi không còn một mảnh, hệt như muốn khắc sâu bóng hình Lam Vong Cơ vào đáy mắt. Mạt ngạch này, hơn một năm nay sớm đã bị hắn nghịch qua nghịch lại vô số lần, nhưng chưa lần nào Lam Vong Cơ ngăn cản hắn. Chẳng lẽ... cổ họng Ngụy Vô Tiện khô khốc, khàn giọng lên tiếng:
"Cho nên chỉ có thê tử của ngươi mới..."
Vòng eo Ngụy Vô Tiện bỗng chốc căng cứng, không thể thốt nên lời, trong chốc lát vành mắt cũng đỏ lên, gắt gao cắn chặt răng. Vật kia vừa thô vừa nóng, trực tiếp tại cửa huyệt chặt khít vừa dứt khoát vừa thô bạo cắm thẳng vào vách thịt mềm mại tràn ngập dịch thủy, tiếng động da^ʍ mỹ khi da thịt va chạm vào nhau khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Tính khí thô to lại nóng như lửa bắt đầu khai phá vách thịt mềm mại kiều nộn bên trong, thuận theo tràng đạo đã trơn ấm đến không thể tốt hơn được nữa đem mỗi nếp gấp nong rộng ra. Mạnh mẽ đưa đẩy như muốn ép nụ hoa kia chảy thêm thật nhiều nước, dịch thủy nóng ẩm sền sệt từ bên trong thuận theo đùi non không ngừng chảy xuống. Ngụy Vô Tiện trực tiếp đầu hàng mà thở hổn hển, một tiếng rêи ɾỉ từ sâu trong cổ họng tràn ra. Cần cổ trắng nõn ngửa ra sau, đôi chân trần mịn màng đang đặt trên chăn đệm khẽ giãy giụa, như thể chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cực điểm như vậy, suýt chút nữa là bị thao đến mức mất nửa cái mạng.
Từng giọt nước trong suốt không kìm được theo khóe mi xinh đẹp chảy xuống, hai mắt Ngụy Vô Tiện mở lớn, cánh môi vừa bị chà đạp sưng mọng lên, miệng nhỏ dưới thân vốn chỉ chứa được ba ngón tay giờ lại bị phân thân to lớn của Lam Vong Cơ trực tiếp nhét vào, gần như muốn nứt ra. Tràng đạo lẫn cửa huyệt như bị thứ kia bịt kín, mỗi lần nó mạnh mẽ đâm vào sẽ liền chặt chẽ đến mức dịch thủy cũng không thể chảy ra ngoài lấy một giọt. Ngụy Vô Tiện bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, trong đầu chỉ còn một mảng mờ mịt trắng xoá, chưa kịp định hình thì đã bị vật có kích thước đáng sợ kia hết đâm vào lại rút ra không ngừng, khiến vòng eo hắn như tê dại, vách thịt non mềm bên trong bị vật nóng rẫy kia cọ xát mà không tự chủ được, co bóp liên tục, từng nếp thịt dùng hết sức xoắn vặn bao lấy tiểu Lam Vong Cơ.
"Đúng."
Lam Vong Cơ thở hổn hển nặng nề đáp lời hắn, kɧoáı ©ảʍ ấm áp nhu nhuyễn bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện khiến y siết chặt ngón tay đến mức trắng bệch. Mi tâm y khẽ nhướng lên, cúi đầu mυ'ŧ mát gặm cắn cần cổ tinh mỹ của Ngụy Vô Tiện, hung dữ gằn từng tiếng nói:
"Chỉ duy nhất mình ngươi!"
Khóe mắt Ngụy Vô Tiện không kìm được mà đẫm lệ, vành mắt cũng đỏ lên, nhưng hắn lại không rõ rốt cuộc là mình khóc vì đau, hay là vì nghe thấy Lam Vong Cơ thẳng thắn nói với mình về ý nghĩa của mạt ngạch Lam gia. Hắn chỉ cảm thấy tim mình như bị người ta hãm vào trong một vũng lầy không lối thoát, mà bản thân hắn cũng không muốn giãy giụa, kɧoáı ©ảʍ từ thân dưới truyền lên khiến hắn gần như mất hồn. Trong cổ hắn phát ra từng tiếng thở dốc gấp rút, thân thể thon dài trắng mịn nhu nhuyễn như nước nhuộm một tầng phấn hồng, nằm trên chăn đệm tiếp nhận từng đợt từng đợt xâm nhập của đối phương, khoái ý nồng đậm khiến hắn chỉ có thể nằm yên nhắm nghiền hai mắt, mi mắt ướt sũng khẽ rung động. Quần áo của đối phương vẫn chỉnh tề, còn hắn thì hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có gì che đậy, bị người ta đặt dưới thân mà đùa bỡn, có cảm giác mình đang được phu quân sủng hạnh yêu thương, du͙© vọиɠ giống như một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt toàn bộ tỉnh táo của hắn, như thể từng cái vuốt ve của y đang nắm lấy sinh mạng hắn, mỗi khi y lướt qua từng tấc da thịt đều khiến ngón tay hắn không khống chế được run rẩy, im lặng siết lấy góc chăn bên hông. Vật kia mỗi lần ra vào đều không giống với mấy ngón tay, như là đang trừng phạt, lại như muốn lấp đầy cả cơ thể lẫn tâm hồn hắn.
"Ưʍ... A..."
Ngụy Vô Tiện đổ sập xuống kêu to một tiếng, nước mắt theo bờ mi tuôn trào không cách gì ngừng được. Vật thô to vừa cứng rắn lại vừa nóng hổi mang theo ý trừng phạt như muốn khảm vào thân thể hắn, cặp đùi trắng muốt bị người mở ra đến mức không thể rộng hơn, Lam Vong Cơ day cắn điểm nhỏ non mềm trước ngực hắn, hung hăng luật động ngày càng nhanh. Hậu huyệt như bị tính khí nam nhân kia chinh phục hoàn toàn, vách thịt non mềm không ngừng siết lấy vật kia, như muốn khắc họa lại rõ ràng đến từng khe rãnh, từng đường gân, đem nó liếʍ láp bao đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, phun ra rồi lại nuốt vào không ngưng nghỉ.
Hai cái miệng một trên một dưới đều làm cho chỗ kia chìm trong kɧoáı ©ảʍ, Lam Vong Cơ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức hai mắt vằn lên tia máu đỏ tươi, con ngươi màu lưu ly trong suốt tối đen lại, đem hai chân mềm mại của Ngụy Vô Tiện đặt trên vai, tại miệng nhỏ nóng ấm mềm mại mạnh mẽ đưa đẩy, dứt khoát rút ra rồi lại dứt khoát đưa vào. Ngụy Vô Tiện bị đẩy đến mức thở không thuận, như bị từng đợt ra vào thô bạo kia làm cho mất hồn, ngón tay co quắp lại nắm lấy đệm chăn, hai chân vô lực chống đỡ bị Lam Vong Cơ đặt trên vai, hai bàn tay mạnh mẽ kia nắm chặt lấy bắp đùi non mềm của hắn:
"A, Lam Trạm, ở đó!
Ngụy Vô Tiện giãy lên một cái, tiểu Lam Vong Cơ đang nằm trong cái miệng nhỏ của hắn đâm trúng điểm mẫn cảm kia. Kɧoáı ©ảʍ đột ngột đánh thẳng lên đại não, khiến hắn giãy giụa như con cá sống, hậu huyệt co rút lại như muốn đem vật kia nhả ra ngoài. Lam Vong Cơ làm ngơ hắn, túm chặt lấy cái eo nhỏ, dưới thân hai người kết hợp với nhau càng chặt chẽ, giống như không để cho huyệt thịt đang run rẩy kia lui lại dù chỉ nửa phân. Sắc mặt Ngụy Vô Tiện càng thêm trắng bệch, cắn lấy môi dưới muốn đẩy y ra, lại bị Lam Vong Cơ đem cổ tay cố định trên đỉnh đầu, thúc vào trong hắn mạnh hơn. Ngụy Vô Tiện muốn khép đùi lại, đáng tiếc sức lực của hắn đấu không lại cánh tay y, cố gắng hai lần lại càng bị mở ra rộng hơn. Y cứ như muốn hắn giữ hai chân mở rộng như vậy để có thể mặc sức thao, không có lấy nửa điểm lưu tình đâm sâu vào chỗ mềm mại ẩm ướt giữa hai cánh mông căng tròn, đem vách thịt non mềm phía bên trong mạnh mẽ yêu thương đến sưng mọng lên, dịch thủy trong suốt trơn nhớt theo động tác trừu sáp của y mà chảy ra ngoài. Ngụy Vô Tiện thật sự hối hận, đúng là tự gây họa không thể sống.
"Lam Trạm... Nhẹ... Nhẹ thôi."
Lần trước hắn cứ nghĩ Lam Vong Cơ thật không lưu tình, đem hắn chơi đến chết đi sống lại, ai mà ngờ rằng lần đó y như vậy đã là rất rất ôn nhu rồi. Lần này y mạnh bạo đến mức Ngụy Vô Tiện có ảo giác là y muốn làm đến khi hắn mang bầu mới thôi. Ngụy Vô Tiện hoài nghi nếu cơ thể hắn thực sự có một cái cửa mình, để Lam Vong Cơ có thể trực tiếp đi vào, liệu có khi nào y đem chỗ kia đâm đến chảy nước, làm cho hắn không xuống nổi giường luôn không. Tiếng da thịt cùng dâʍ ŧᏂủy̠ "bạch bạch" va chạm vào nhau khiến người nghe mặt đỏ tai hồng. Lúc này đầu óc Ngụy Vô Tiện đều đã bị bị du͙© vọиɠ bao phủ, mặt mũi ửng hồng không ngừng rêи ɾỉ, từng âm thanh tinh tế vỡ vụn tràn ra, hắn cũng không rõ mình nói cái gì, chỉ biết là mấy lời cầu xin tha thứ đều nói hết, nhưng không cách nào khiến Lam Vong Cơ dừng lại dù chỉ một chút.
_____////_____
Chư vị tỉ muội mau tiếp máu
Đây mới chỉ là một nửa của chương 35
Mình nhắc lại là MỘT NỬA
Mà đoạn H này bao gồm chương 35 + 36 =))))))))